Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 64
Vị trí mà đồ bày trí rơi xuống rất có ý tứ, trùng hợp rơi trúng ngay chân Lộ Phong, nếu chỉ có một món đập trúng còn đỡ, xui xẻo thay, anh lại bị đập trúng ba lần liên tiếp.
Hơn nữa khoảng cách thời gian quá ngắn, không cho người ta có cơ hội phản ứng.
Lộ Phong lập tức cảm thấy mu bàn chân đau nhói, như bị gãy xương vậy.
Nguyễn Văn Văn khi đối mặt với những tình huống bất ngờ luôn chậm chạp, đợi đến khi anh bị rơi trúng cô mới hỏi với hàng mi run rẩy: "Anh... không sao chứ?"
Lộ Phong còn chưa kịp trả lời, cô đã vịn tủ nhảy xuống, cô muốn xem anh bị thương thế nào.
Nhà dột còn gặp mưa, chuyện xui xẻo hơn đã xảy ra, cô lại không đi dép nên đã giẫm phải mảnh vỡ, lòng bàn chân bị mảnh vỡ cứa vào chảy máu.
Lộ Phong vươn tay muốn ôm lấy cô nhưng vẫn chậm một bước, máu đã chảy ra, anh càng nhíu chặt mày lại, lập tức ôm eo cô ra khỏi phòng tắm.
Những thứ mập mờ quanh co gì đó đều bay sạch.
Vẻ mặt của Nguyễn Văn Văn trở nên tái nhợt, hỏi: "Sẽ để lại sẹo chứ?"
Lộ Phong ôm cô đặt xuống sô pha rồi đi tìm hộp thuốc, sau đó đỡ chân cô lên, vừa sát trùng vừa trả lời: “Sẽ không.”
“Ối.” Nguyễn Văn Văn co chân lại, nức nở kêu lên: “Đau quá.”
Lực tay Lộ Phong nhẹ lại, vừa sát trùng vừa thổi cho cô, ánh sáng mơ hồ lướt qua trên mặt anh, chỉ chiếu nửa trên, quai hàm căng cứng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Văn Văn thấy vậy, cũng không cảm thấy tủi thân nữa, giơ chân còn lại của mình lên cào vào cánh tay anh, thăm dò hỏi: "Anh đang tức giận à?"
Người bị thương là cô, cô còn chưa làm gì mà anh lại tức giận.
Xấu xa.
Lộ Phong quả thật tức giận nhưng không phải tức giận với cô, mà là tức giận chính mình, nói tức giận cũng không đúng, đúng hơn là tự trách mình.
“Không giận.” Đôi mắt anh u ám nặng trĩu, giống như ngay cả ánh sáng cũng không chiếu vào được.
"Anh nói dối." Nguyễn Văn Văn bĩu môi: “Anh đang giận."
Lộ Phong chậm rãi nâng mí mắt lên, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn khi nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh không giận em.”
Nguyễn Văn Văn phồng má, lông mi run rẩy nhanh hơn.
Lộ Phong giải thích: "Anh giận chính mình."
Nguyễn Văn Văn không hiểu lắm: "Sao lại giận chính mình?"
Lục Phong nói với đôi mắt sáng rực: "Bởi vì anh không bảo vệ tốt cho em."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Có một loại cảm động gọi là rung động, thì ra là bởi vì cô.
Hu hu, chồng thật tốt.
Lúc đầu Nguyễn Văn Văn rất đau nhưng sau khi nghe anh nói vậy thì không còn đau nữa, cô gãi đầu gối anh, dịu dàng dỗ dành: “Em không đau, anh đừng tức giận nữa nhé?”
Lộ Phong không ngẩng đầu cũng không dừng tay, hiển nhiên vẫn còn tức giận.
“Em thật sự không sao.” Nguyễn Văn Văn lại dùng đầu ngón chân gãi gãi cánh tay anh: “Nào, cười một chút đi mà.”
Lộ Phong bôi thuốc cho cô xong, chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu nhưng anh vẫn phối hợp cười để cô vui vẻ.
Nguyễn Văn Văn không ngừng khen ngợi anh, hai tay ôm mặt anh, liên tục nói vài tiếng: "Anh giỏi quá, ngoan thật."
"Em muốn hôn."
Cô vừa nói vừa chu môi, nghiêng người về phía anh.
Lộ Phong sợ cô lại ngã xuống, thẳng lưng nghiêng người tới, hai đôi môi dán vào nhau, anh mở miệng để mặc cô giày vò.
Người xưa có câu, không có chuyện gì mà nụ hôn không giải quyết được, nếu có thì cũng chỉ bởi vì nụ hôn đó không đủ.
Đêm nay Nguyễn Văn Văn hôn rất mãnh liệt, cô hết cắn môi trên rồi lại cắn môi dưới của anh, còn không cẩn thận mà va vào răng anh.
Đầu lưỡi đau nhức, tê dại, còn hơi sưng tấy khiến cô không khỏi khẽ rên một tiếng.
Sau khi nghe tiếng cô rên vì đau, Lộ Phong định lùi xuống nhưng cô đã kéo lấy cổ áo anh, cô còn chưa hôn đủ.
Không cho anh thoát ra.
Cứ như vậy, ô cửa kính phản chiếu lên hình bóng một quỳ một ngồi trên sô pha hôn nhau thật lâu.
Hôn thật sự rất dễ bị nghiện, nếu không phải lòng bàn chân đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa ran, Nguyễn Văn Văn đã ôm cổ anh hôn thật lâu rồi.
Khi cảm nhận được cơn đau râm ran, cô lùi lại, nói với vẻ mặt ủ rũ: "Đau quá."
Lộ Phong đỡ cô tựa lên lưng ghế, cầm lấy chân cô, thổi thật lâu vào vết thương.
Trên đời này không có người nào đối xử với Nguyễn Văn Văn cô tốt như vậy, khiến trái tim của cô run lên hết lần này đến lần khác, như có một luồng ấm áp chạy khắp toàn thân.
Cô thầm cảm khái một câu: Thật tuyệt khi được kết hôn.
Khi tâm trạng tốt thì rất dễ high, vì vậy cô co chân lại. Lục Phong dừng một chút, ngẩng đầu nói: "Làm em đau sao?"
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: "Không có."
Lộ Phong đã rất quen thuộc với vẻ mặt của cô, thấy cô mím môi như muốn nói gì đó, anh hỏi: “Sao vậy?”
Gò má của Nguyễn Văn Văn bỗng nóng lên: "À. . . "
Lộ Phong: "Hửm? Cái gì?"
Nguyễn Văn Văn ngượng ngùng hỏi: "Chúng ta làm tiếp chuyện lúc nãy nữa không?"
Sắc mặt của Lộ Phong hơi thay đổi: "Em...vẫn muốn làm à?"
Nguyễn Văn Văn mím môi, sau đó lại cắn môi, biểu tình trên mặt trông hơi mơ hồ, vừa mong đợi vừa thẹn thùng, còn có vài cảm xúc khác.
Cô không thừa nhận mình đang muốn, cô dùng ngón chân chọc vào đầu gối anh, nũng nịu nói: "Em sợ anh muốn."
“À, thì ra là vậy.” Lộ Phong nhìn vết thương trên chân cô, hiểu ý nói: “Không sao, anh có thể nhịn được.”
? ? ! ! !
Anh có thể nhịn nhưng cô không muốn.
Người đàn ông này sao có thể không hiểu được lời nói qua vẻ mặt của cô vậy.
Anh không thấy lời mời gọi của cô sao?
Nguyễn Văn Văn vừa mới tỏ rõ xong, còn ra hiệu cho anh, đôi mắt không ngừng run rẩy. Cảnh này lọt vào mắt Lộ Phong, lại cho rằng cô không thoải mái.
“Mắt em bị giật sao?” Anh quan tâm hỏi.
"..." Anh mới bị giật đấy.
Nguyễn Văn Văn càng xụ mặt xuống, quên đi, trai thẳng không có lòng. Cô ném chiếc gối trong tay xuống, yếu ớt nói: "Em đi ngủ trước."
Lộ Phong nhếch môi hỏi: "Em không tắm nữa sao?"
Nguyễn Văn Văn nhìn chằm chằm vào anh, làm ra vẻ mặt như sao anh lại không hiểu tâm tư của cô tiên nhỏ gì hết vậy, ngượng ngùng nói: "Không tắm, chân em đang đau."
Cô vừa nói vừa đứng dậy đi về phía phòng ngủ, dáng đi như chim cánh cụt đi đường trông rất buồn cười. Cô vừa đi vừa thầm oán, người nào đó nên hiến tặng đôi mắt của mình đi.
Cả trái tim anh nữa.
Cả cái miệng anh luôn.
Thôi, dứt khoát quyên góp hết cũng được.
Cô mãi suy nghĩ miên man đến việc định hiến luôn hai tay hai chân của anh nên không để ý phía sau có tiếng bước chân, sau đó cô đã bị anh ôm ngang lên.
Nguyễn Văn Văn kêu lên một tiếng, buột miệng nói: "Không phải anh không định làm sao, ôm em làm gì, mau thả em xuống."
Nghe kỹ một chút sẽ nhận ra giọng cô hơi tủi thân, giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.
Lộ Phong cúi đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra ý cười sâu xa: "Sao vậy?"
Anh dừng lại: "Em muốn à?"
Nguyễn Văn Văn ưỡn ngực nói: "A, em muốn thì sao, không được à ?"
Lần này Lộ Phong không nói gì mà dùng hành động, sau khi vào phòng ngủ liền đóng sầm cửa lại.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu ra, quầng sáng lượn từng vòng một, một lúc sau đã có âm thanh truyền ra từ trong phòng.
"Anh đến gần em như thế làm gì, không phải anh không muốn sao?"
"Đi ra đi, em không chơi với anh nữa."
"Này, sao anh kéo tay em hả?"
"... Đè trúng chân em rồi."
"Xin lỗi, nhanh nào, gọi em là cục cưng đi ."
"Nhanh lên, gọi em là cục cưng đi."
Một lúc lâu sau, tiếng trò chuyện mới dừng lại, một giọng nói trầm ấm dễ chịu của một người đàn ông truyền ra từ bên trong, giọng nói rất thu hút.
"Ngoan, cục cưng."
Nguyễn Văn Văn: "..." Hơi xấu hổ.
Trong khi hai người đang trao đổi tình cảm sâu sắc với nhau, thì chú chim nhỏ Trâu Mỹ cũng bắt đầu hành động, nếu như đã thích thì phải chủ động.
Đúng, cô phải chủ động.
Cô nhấn vào WeChat, tìm ảnh đại diện của Tiêu Hạo sau đó là gửi một tin nhắn sau khoảng thời gian dài xoắn xuýt.
Cô bé xinh đẹp: [ Anh có đó không?]
Chắc Tiêu Hạo đã xong việc nên trả lời rất nhanh.
[Có.]
Cô bé xinh đẹp: [À.]
Tiêu Hạo: [Sao thế?]
Cô gái xinh đẹp: [Tôi có thể qua nhà anh uống một tách cà phê được không?]
Tiêu Hạo: […]
Tiêu Hạo: [Bây giờ sao?]
Cô bé xinh đẹp: [Ừm, không ngủ được, icon dễ thương.jpg]
Tiêu Hạo: [Ngủ không được muốn uống cà phê à?]
Cô gái xinh đẹp: [Cà phê của anh chắc có tác dụng gây buồn ngủ, icon đôi mắt lấp lánh.jpg]
Không sao, chỉ cần có thể vào nhà anh, cô cũng không cần mặt mũi nữa.
Tiêu Hạo: […] Tại sao anh ta không biết cà phê của mình có tác dụng này.
Cuối cùng, Trâu Mỹ cũng nhận được câu trả lời đồng ý từ Tiêu Hạo. Cô hưng phấn ném điện thoại lên giường, sải bước đến tủ quần áo, mở cửa tủ tìm quần áo.
Màu đỏ diêm dúa quá.
Màu trắng quê mùa quá.
Màu đen già quá.
Màu tím thô tục quá.
Màu xanh lá cây tín hiệu ám thị mạnh quá.
Màu vàng chói mắt quá.
Sau khi mất khoảng mười phút, cô chọn một cái váy màu hồng, màu hồng rất đẹp, tôn lên làn da mềm mại của người mặc, váy mặc lên người cô dài đến đầu gối, vừa nhìn có thể thấy được những đường cong trên cơ thể.
Cô thay quần áo xong thì trang điểm nhẹ, tô son màu nhạt, đứng trước gương, cả người cô trông rạng rỡ hẳn.
Cô thuộc loại người cần khí chất thì có khí chất, cần dáng người thì có dáng người.
Làm đẹp xong xuôi, cô ra khỏi nhà, căn hộ cô ở cách khu chung cư của Tiêu Hạo không xa lắm, khoảng mười phút lái xe.
Lúc ngồi trên xe, cô đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng giữa hai người họ, khi nghĩ đến cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt, cô xấu hổ che mặt.
Đêm nay trời rất đẹp, trên bầu trời có rất nhiều sao, gió cũng rất mát, thổi vào mặt cũng không cảm thấy nóng, ngược lại có cảm giác sảng khoái.
Điều quan trọng nhất là cô đang có tâm trạng rất tốt.
Trâu Mỹ tự cổ vũ mình, nhất định sẽ làm được.
Sau khi đỗ xe, cô xuống xe rồi đi vào khu chung cư, lên thang máy, cửa thang máy mở ra, cô bước ra ngoài, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông cửa.
-
Nguyễn Văn Văn bị tiếng điện thoại đánh thức, cô mở mắt nhìn đồng hồ trên tường, đúng chín giờ, Lộ Phong đã đến công ty rồi.
Cô thay đổi tư thế và nhấn nút trả lời, giọng nói hậm hực của Trâu Mỹ vang lên từ đầu dây bên kia, nghe có vẻ yếu ớt.
Nguyễn Văn Văn hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại thở dài?"
Trâu Mỹ nói: "Tớ đã thất bại."
Nguyễn Văn Văn: "Thất bại? Thất bại cái gì?"
Trâu Mỹ: "Chủ động tấn công thất bại."
"Chủ động hả? Tiêu Hạo à?"
"Ừm."
"Cậu đã làm gì?"
"Tối qua tớ đã đi tìm anh ấy."
Nguyễn Văn Văn đột nhiên mở mắt ra, lập tức lấy lại tinh thần: "Tối hôm qua cậu đi tìm anh ta sao?"
Trâu Mỹ: "Ừ."
"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Nguyễn Văn Văn muốn biết về điều này.
Đây là điều khiến Trâu Mỹ chán nản: "Tớ đã uống một tách cà phê."
"Rồi sao nữa?"
"Cùng nhau xem một bộ phim truyền hình."
"Rồi sao nữa?"
"Anh ấy đưa tớ về nhà."
"Vậy thôi hả?" Nguyễn Văn Văn vẻ mặt kinh ngạc nói: "Không có gì khác nữa à?"
Trâu Mỹ suy nghĩ, cũng không phải không có gì khác, chỉ là xấu hổ quá nên cô ấy không dám nói ra.
"……Có."
Nguyễn Văn Văn ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt vô cùng hứng thú: "Mau nói cho tớ biết còn có chuyện gì nữa."
Trâu Mỹ càng thở dài hơn, xoa mặt: "Ngại nói quá."
Nguyễn Văn Văn: "Không phải phần eo váy cậu mặc lại bị bung đấy chứ?"
Trâu Mỹ: "..." Cậu có thể đừng nói trúng tim đen như vậy được không?
Cô ấy ho nhẹ một tiếng: "Váy không bị bung."
Nguyễn Văn Văn: "Vậy cũng may, chỉ cần váy không bị bung là được."
"Là do kéo khóa không đúng cách nên nó bị tuột."
"..."
Lúc này sự im lặng đã chiến thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận