Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 119
Nguyễn Văn Văn đã uống quá nhiều, không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy cô cứ nói đi nói lại.
“Trâu, Trâu Mỹ, cậu, cậu đã nghe thấy chưa, tới, tới sẽ cứu, cứu cậu trước đó.”
Sắc mặt của Lộ Phong càng thêm khó coi hơn.
Trâu Mỹ híp mắt cười đến mức không thấy mắt đâu nữa: “Thật, thật sao?”
Nguyễn Văn Văn nấc lên một tiếng: “Tuyệt, đối, chắc, chắn.”
Trâu Mỹ cũng đưa tay ra đáp lại, đầu ngón tay của hai người gần như chạm vào nhau: “Văn Văn, nếu như cậu, nếu như cậu rơi xuống sông, tớ, tớ cũng sẽ cứu cậu trước.”
Nguyễn Văn Văn đã uống say nên hành động không theo lẽ thường nữa rồi, cô chỉ vào Tiêu Hạo và nói: “Vậy còn anh ta thì sao?”
Trâu Mỹ khép hờ hai mắt nhìn qua, bĩu môi, lạnh lùng “hứ” một tiếng: “Không, không cứu anh ta.”
“Tại, tại sao?”
“Không thân.”
Tiêu Hạo không thân: ...
Lộ Phong với vẻ mặt khó coi: ...
Hai người dùng sức tách bọn họ ra, Lộ Phong dỗ dành: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, về nhà với anh trước đã.”
Nguyễn Văn Văn cứ lăn qua lăn lại, anh không thể ôm chặt cô được, suýt chút nữa đã khiến cô ngã rồi.
Bởi vì lo lắng, giọng nói khó tránh khỏi lớn hơn, nghe giống như đang hung dữ với cô, Nguyễn Văn Văn bĩu môi, quầng mắt đỏ còn hơn trước.
“Hu hu, anh, anh bắt nạt em.”
“Anh, anh xấu lắm.”
“Em không chơi với anh nữa.”
Cô vừa nói vừa muốn nhảy ra khỏi tay của anh.
Lộ Phong siết chặt vòng tay lại hơn một chút: “Anh không có hung dữ với em, em nghe nhầm rồi. Ngoan, buông tay ra đi.”
Nguyễn Văn Văn đang nắm vặn nắm cửa buông tay, cô lắc đầu: “Anh, anh đang hung dữ với em, anh thật xấu.”
Trâu Mỹ vui vẻ bổ sung một câu: “Đồ, xấu, xa.”
“...” Sắc mặt Lộ Phong càng thêm khó coi hơn.
Nguyễn Văn Văn tiếp tục lăn lộn: “Thả, thả em ra, thả em ra mau.”
“Đúng vậy, anh để Văn Văn xuống đi, nhanh, lên.” Trâu Mỹ đã khó có thể tự bảo vệ bản thân mình rồi, nhưng vẫn không quên nói giúp cho chị em của mình, Nguyễn Văn Văn rất cảm động, quay đầu lại nói: “Trâu Mỹ, vẫn là cậu đối xử với tớ tốt... tốt nhất.”
Trâu Mỹ vừa đánh Tiêu Hạo vừa đáp lại lời nói của Nguyễn Văn Văn: “Cậu, cậu cũng đối xử với tớ tốt nhất.”
Hai người say khướt không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nhưng lại rất biết thể hiện lòng trung thành, Lộ Phong vô cùng tức giận, nhưng cũng đành phải tiếp tục dỗ dành.
Cuối cùng gọi cả em yêu và cục cưng đáng yêu, Nguyễn Văn Văn mới chịu buông tay.
Nguyễn Văn Văn vừa mới bị bế đi, sau đó Trâu Mỹ cũng bị bế đi, vì để tránh cho hai người không quậy phá trong thang máy, bọn họ liền chia nhau ra.
Lộ Phong bế Nguyễn Văn Văn đến thang máy ở phía Đông, Tiêu Hạo bế Trâu Mỹ đến thang máy ở phía Tây, khoảng cách cũng khá xa.
Nguyễn Văn Văn không chịu vào thang máy, đòi đi cùng Trâu Mỹ.
Trâu Mỹ cũng không muốn vào, vừa đá Tiêu Hạo vừa kêu: “Văn Văn, Văn Văn mau đến đây, có người muốn bắt cóc tớ.”
Tiêu Hạo: “...”
May mà tầng này đã đuổi hết người từ trước, nếu không bị người nhìn thấy chắc sẽ mất hết mặt mũi mất.
Lộ Phong dỗ không được, đành phải cưỡng ép, cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, Nguyễn Văn Văn cắn anh một cái, anh đau đớn buông tay ra.
Nguyễn Văn Văn nhân cơ hội chạy ra ngoài: “Trâu Mỹ, Trâu Mỹ.”
Trâu Mỹ đấm đá lung tung, cô ấy cũng không biết mình đã đá vào đâu, Tiêu Hạo đau đớn cúi xuống, cô ấy cũng nhân cơ hội chạy ra khỏi thang máy.
Nguyễn Văn Văn chạy về hướng Tây, Trâu Mỹ chạy về hướng Đông, vì uống nhiều quá, nhìn cái gì cũng là hình ảnh kép, hai người chạy vượt qua nhau, cảm thấy có gì đó không đúng liền quay lại.
Nguyễn Văn Văn kéo tay Trâu Mỹ: “Mau, mau chạy đi.”
Tầng này có tổng cộng ba cái thang máy, bọn họ vừa vặn đi vào cái ở chính giữa, cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi xuống.
Lộ Phong và Tiêu Hạo chạy tới, nhìn cửa thang máy đã đóng chặt, nhíu chặt lông mày lại.
Đêm nay đúng là kinh thiên động địa.
Sau khi Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ ra khỏi thang máy, tiếp tục chạy dọc theo con đường, gió thổi qua tai, làm tóc bọn họ rối tung.
Chạy còn không được đàng hoàng, ngã sang trái, rồi nghiêng sang phải, tận mấy lần suýt ngã.
Lộ Phong và Tiêu Hạo ở phía sau, lo lắng đến mức mặt tối sầm lại.
Trước mặt có một cửa hàng tiện lợi, hai người vào trong lấy một ít đồ, lại chạy ra ngoài mà không trả tiền, ông chủ tức giận đuổi ra ngoài: “Hai người làm gì vậy, cướp—”
Tiêu Hạo nhét tiền vào tay ông chủ và nói: “Xin lỗi.”
Lộ Phong không dừng lại, tiếp tục đuổi theo.
Nguyễn Văn Văn đang cầm một cây kẹo mút, vừa mới cho vào miệng thì đã có người từ phía sau kéo cánh tay của cô, cô xoay người lại, nheo mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra Lộ Phong.
Giây tiếp theo——
Cô đột nhiên nhào vào trong lòng Lộ Phong, ôm lấy anh nói: “Anh, sao bây giờ anh mới tới, em, em suýt nữa bị người xấu bắt cóc đi rồi.”
Trên trán “kẻ xấu” Lộ Phong trên trán hiện lên vẻ u ám, ôm ngược lại cô: “Đi thôi, về nhà.”
Toàn thân Nguyễn Văn Văn mất hết sức lực, làm nũng ôm lấy eo anh, bĩu môi: “Em đi không nổi nữa.”
“Anh, anh cõng em đi.”
“Nhanh lên đi mà.”
Mỗi lần cô làm nũng, chân tay đều không thành thật, cọ xát, lửa giận của Lộ Phong cũng bị xóa sạch từng chút một.
Anh bước đến bên cô, khụy đầu gối xuống, quay đầu lại nói: “Lên nào.”
Nguyễn Văn Văn leo lên, một tay móc vào cổ anh, tay kia giơ lên cao: “Leo lên.”
Cô di chuyển quá mạnh, hai chân Lộ Phong đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã rồi.
Nguyễn Văn Văn mím môi, bỏ que kẹo vào trong miệng, nhỏ tiếng nói: “Tiến lên quá dữ dội rồi.”
Lộ Phong: “...”
Bọn họ mới dừng một lúc, phía sau truyền đến một giọng nói, Trâu Mỹ bám vào một cây cột sống chết không chịu đi, khăng khăng nói cây cột này là của người nhà cô ấy, cô ấy muốn ôm về.
Tiêu Hạo kiên nhẫn nói: “Không phải.”
Trâu Mỹ bĩu môi: “Phải.”
Tiêu Hạo: “Đây là thiết bị công cộng.”
Trâu Mỹ: “Đây là người nhà của em, không phải thiết bị công cộng.”
Tiêu Hạo xoa mặt của cô ấy dỗ dành: “Em nhớ lầm rồi, thật sự không phải người nhà của em.”
Trâu Mỹ ôm thật chặt: “Nó là của người nhà của em.”
Cô ấy vừa nói, hai chân còn quấn lên.
Từ đó đến giờ đều không hề biết Tiêu Hạo lại kiên nhẫn như vậy, anh ta không hề khó chịu chút nào, nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Người nhà em à, em gọi nó đi, nó trả lời lại thì chúng ta sẽ đưa nó về nhà.”
Trâu Mỹ uống nhiều nên đầu óc không tỉnh táo, nhếch miệng cười nói: "Chào… cục cưng."
Cục cưng không trả lời.
"Chào… cục cưng đáng yêu."
"..." Cục cưng đáng yêu cũng không trả lời.
"Chào bé ngoan."
"..." Bé ngoan cũng không trả lời.
Tiêu Hạo nói: "Em nhìn đi, đâu phải người nhà em."
Trâu Mỹ: "..."
Chỉ có thể nói rằng người say rượu là không bình thường, Trâu Mỹ là một trong số đó, không trả lời cũng không buông tay, vẫn cứ ôm.
Có người đi ngang qua, ánh mắt ẩn chứa sự dò xét, Tiêu Hạo đi lên phía trước, dùng cơ thể ngăn cản ánh mắt của những người khác, vẫn không nỡ nói nặng lời với cô ấy.
Mọi người đi rồi, anh ta tiến đến bên tai Trâu Mỹ, khẽ dỗ dành: "Em về nhà với anh nhé, anh cho em uống rượu, được không?"
"Không được." Trâu Mỹ nói: "Uống rượu không phải là bé ngoan, không uống."
Nửa tiếng trước, người nào đó uống rượu thả phanh, bây giờ lại đàng hoàng nói, uống rượu không phải bé ngoan.
Tiêu Hạo: "Vậy không uống rượu, ăn bánh ngọt được không?"
Trâu Mỹ đang định nói được, bỗng nhớ ra cái gì đó nên lại lắc đầu: "Không được, sẽ sâu răng."
"Ai nói?"
"Tiêu Hạo."
"..."
Tiêu Hạo hỏi cô ấy: "Anh là ai?"
Trâu Mỹ híp mắt lại, một lúc sau mới cười ha ha: "Em biết."
Tiêu Hạo thầm nghĩ, có thể nhận ra người chứng tỏ uống cũng không nhiều lắm. Anh ta đang định khen thì lại nghe thấy cô ấy nói: "Bảo vệ mới ở tiểu khu chúng ta."
Tiêu Hạo: "..."
"Không ngờ bảo vệ tiểu khu của chúng ta lại đẹp trai như vậy." Lông mi Trâu Mỹ chớp chớp: "Có phục vụ tận cửa không?"
"Phục vụ tận cửa ư?"
"Đúng, phục vụ tận cửa."
"Phục vụ cái gì?"
"À thì..." Trâu Mỹ đang định nói thì chợt nhận ra đang ở bên ngoài, ngón tay để lên môi làm động tác suỵt: "Bí mật."
Tiêu Hảo cảm thấy rất có hứng thú với bí mật mà cô ấy nói: "Bí mật gì?"
Trâu Mỹ vẫy vẫy tay, Tiêu Hạo kề sát về, đầu hai người kề sát vào nhau, Trâu Mỹ nói: "Phục vụ đặc biệt, ưm."
Tiếng "ưm" kia rất quyến rũ người khác, Tiêu Hạo nhớ đến cảnh tượng nào đó, cảnh hai người mây mưa một lần duy nhất.
Cô ấy cũng thở gấp, nói: "Ưm~"
Vô thức nhưng rất quyến rũ người khác.
Yết hầu Tiêu Hạo trượt lên trượt xuống, ánh mắt vô thức thay đổi: "Phục vụ đặc biệt cái gì?"
"Chính là-" Trâu Mỹ đang định nói gì đó, cảm giác buồn nôn ập đến, cô ấy mở miệng: "Oẹ ọe-"
Ói hết ra người Tiêu Hạo.
-
Một bên khác, Nguyễn Văn Văn ngồi trên đùi Lộ Phong, cô lấy kẹo que trong miệng ra đưa cho Lộ Phong ăn. Lộ Phong không thích ăn đồ ngọt nên lắc đầu từ chối, cô mặc kệ, làm nũng: "Ăn đi mà, ăn đi mà, ăn đi mà."
Lộ Phong hết cách, há mồm ngậm lấy kẹo que. Kẹo que ở trong miệng Nguyễn Văn Văn một hồi lâu nên nhiễm mùi rượu trong miệng cô. Khi anh ngậm vào miệng, mùi rượu ập đến khiến tim người ta vô thức run rẩy.
Lộ Phong không run rẩy chỉ vì rượu, mà còn vì cái khác.
Tài xế đã kéo tấm che lên, Nguyễn Văn Văn nóng, bắt đầu kéo quần áo, áo bị kéo ra để lộ xương quai xanh tinh xảo, vạt váy bị kéo lên trên, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Thế rồi nhưng vẫn nóng, cô đưa tay cởi nút áo, vừa cởi được một cái đã bị Lộ Phong ngăn lại.
Nguyễn Văn Văn chớp mắt mấy cái: "Nóng."
Lộ Phong nói với tài xế: "Chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp nhất."
Nhiệt độ điều hòa đã chỉnh thấp, Nguyễn Văn Văn vẫn ồn ào nói nóng, cho dù Lộ Phong ngăn thế nào, cô vẫn cởi ba nút áo, phong cảnh quyến rũ bị nhìn thấy không sót một cái gì.
Vẻ mặt Lộ Phong thay đổi nhanh như chong chóng, trên trán đầy mồ hôi.
Nguyễn Văn Văn vô ý chạm phải, cười nói: "Nhìn đi, anh cũng nóng."
Lộ Phong: "..."
Anh cắn mạnh một phát, cắn gãy kẹo que trong miệng. Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng, đầu tiên là khựng lại, sau đó thì kéo áo anh bắt đền.
Tất cả những đường cong biến mất trong nháy mắt, những bong bóng hồng nhạt cũng biến mất không thấy đâu, Lộ Phong dỗ dành: "Lát nữa mua cho em."
Nguyễn Văn Văn không đồng ý, ồn ào nói muốn ngay bây giờ.
Lộ Phong sứt đầu mẻ trán, thầm nói: Về sau sẽ không bao giờ... Cho cô uống rượu nữa.
Chuyện sau này thì để nói sau, giải quyết chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất.
Kẹo que cô Lộ yêu thích đã biến mất, cô nhíu mày, bĩu môi trông vô cùng đáng thương.
Thật sự không thể trêu vào người uống say, Lộ Phong đầu hàng, bảo tài xế dừng xe.
Tài xế dừng xe ở ngã rẽ, Lộ Phong mở cửa xuống xe, đi đến cửa hàng tiện lợi mua một đống kẹo que, nhân viên cửa hàng nghĩ rằng anh dỗ bạn nhỏ, nhắc nhở: "Buổi tối không nên ăn nhiều kẹo quá, dễ bị sâu răng."
Lộ Phong đang định nói gì đó thì có người thò đầu vào: "Kẹo của em đâu."
Lộ Phong thanh toán xong, đi về phía trước, đưa cái túi to cho Nguyễn Văn Văn: "Đây."
Nguyễn Văn Văn đứng thẳng, mỉm cười nhận lấy, Lộ Phong ôm "Bạn nhỏ" rời khỏi.
Một lúc lâu sau nhân viên cửa hàng mới lấy lại tinh thần, trời ơi, không phải bạn nhỏ gì, rõ ràng là mua để dỗ người đẹp.
Hu hu, một người đàn ông như vậy cho cô ấy một tá cũng được.
Trên xe, Nguyễn Văn Văn tìm một lượt nhưng vẫn chưa thấy vị kẹo mà mình đã ăn, thật ra chính cô cũng đã quên mất trước đó mình ăn vị gì, thế nhưng theo trực giác thì là không có.
Cô ném cái túi to đi, chống nạnh nói: "Không phải."
Lộ Phong dỗ dành: "Ở đây có rất nhiều vị, nếu không em thử xem nhé?"
"Không thử."
"..."
Tài xế ngồi phía trước nghe thấy Nguyễn Văn Văn nói vậy, vẻ mặt dở khóc dở cười, cô chủ cũng... Rất đáng yêu.
Lộ Phong nhướng mày, vẻ mặt rất cưng chiều: "Vậy em nói phải làm sao bây giờ?"
Nguyễn Văn Văn ngửa đầu nhìn anh, nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
"Em phải ăn miệng của anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận