Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 133
Tiêu Hạo ôm người vào trong ngực, hai tay ôm mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô: "Không sao, cho em cắn."
Đuôi mắt anh khẽ nhếch lên, ánh đèn chiếu vào con ngươi đen nháy giống như có dải ngân hà vây xung quanh, giọng nói êm tai lưu luyến, thì thầm bên tai khiến người ta hồi hộp.
Gió thổi tới, thổi tóc bọn họ lên, tung bay đan xen vào với nhau, quấn quanh nhau giống như ánh mắt của hai người lúc này vậy.
Gò má của Trâu Mỹ dần dần đỏ ửng, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập, cô có rất nhiều lời muốn nói, cô muốn nói cho anh biết cô không phải là người vì tiền mới qua lại với anh.
Muốn nói cho anh biết, mẹ anh căn bản không cần lo lắng, cô không phải là người vì tiền mà bán rẻ tình cảm.
Muốn nói cho anh biết tình cảm của cô rất đơn giản, chỉ đơn giản là vì anh.
Càng muốn nói cho anh biết, cô muốn cùng anh đi với anh dài lâu...
Nhưng những lời này cũng không kịp nói ra.
Mới đầu là Tiêu Hạo hôn cô không buông, không cho cô cơ hội thở dốc với nói chuyện, về sau trời đột ngột đổ cơn mưa, hai người hôn nhau thỏa thích đến khi mưa làm ướt quần áo một chút mới dừng lại.
Trong ánh mắt đen láy của Tiêu Hạo lấp lánh: "Em đã thử chạy trong mưa chưa?"
Trâu Mỹ: "Hả? Cái gì?"
"Đi." Tiêu Hạo nắm chặt tay cô, kéo lấy cô, nhanh chóng bước đi, sau đó dứt khoát chạy đi.
Đèn đường chiếu lên mặt hai người, đáy mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, cuộc sống Tiêu Hạo luôn cứng ngắc, rất ít khi tùy hứng như vậy.
Lúc nhỏ sức khỏe không cho phép, anh là trẻ sinh non không chịu được bất cứ giày vò nào, bệnh cảm bình thường cũng có thể làm cho anh ốm rất lâu.
Về sau tuổi lớn hơn, anh đã yên lặng thành thói quen, lúc người ta ở tuổi thanh xuân tùy ý phóng khoáng thì anh lại cố gắng học tập.
Thành tích của anh rất tốt, tốt đến thầy cô với bạn học không nói nên lời, anh giành được rất nhiều giải thưởng, những giấy khen kia có thể dán đầy khắp phòng.
Có cuộc thi tổ chức trong trường, tổ chức trong thành phố, còn có tổ chức trong quốc gia, chỉ cần anh tham gia, không gì là anh không lấy được.
Anh trong mắt thầy cô chính là "nhân tài hiếm có" nhưng chỉ một mình anh biết, anh không thích những thứ này. Anh thích một cuộc đời tràn đầy sức sống.
Nhưng dường như sức sống dồi dào cách anh quá xa, cho đến khi anh gặp được Trâu Mỹ.
Thật ra buổi xem mắt hôm đó là một sự hiểu lầm, người có thân phận như anh làm sao có thể đi xem mắt chứ, cho dù trong nhà có thúc giục như thế nào đi chăng nữa anh cũng không đi.
Sau khi bàn chuyện xong với khách hàng thì anh đi đến gần phòng cà phê, vốn chỉ muốn uống một ly cà phê nhưng mọi chuyện lại trùng hợp đến như vậy.
Lúc anh uống cà phê, trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, khuôn mặt rạng rỡ, khóe miệng nở nụ cười, giọng nói như tiếng chim sơn ca, rất êm tai.
Anh nghe được các cô nói cái gì, các cô đến xem mắt, còn nói người đàn ông sẽ mang theo một bó hoa tươi tới đây, thế giới này có tiền có thể làm rất nhiều chuyện bao gồm cả mua hoa và ngăn người xem mắt.
Tiêu Hạo lẳng lặng chờ đợi, sau khi tiếng chuông WeChat vang lên, khóe miệng anh nhếch lên.
Hôm nay thời tiết cũng không tốt lắm, mặc dù không có lý do nhưng tâm trạng của anh cũng rất tốt.
Quá trình gặp mặt rất tốt, có thể nói là thú vị, cô là một cô gái rất đặc biệt, cũng không phải người lớn lên xinh đẹp nhưng cười lên rất có sức hút, giống như ở cùng với cô lúc nào cũng vui vẻ.
Anh cũng thích cảm giác "vui vẻ" này nhưng anh không để lộ ra ngoài, anh sợ sẽ làm đối phương sợ hãi.
Anh không hiểu rõ về quá trình xem mắt lắm, về sau hỏi thăm một chút, nghe nói không thể cho thấy thái độ luôn mà phải đợi. Anh chỉ chờ được nửa ngày, buổi tối không thể chờ được nữa.
Anh cầm điện thoại nhấn vào số điện thoại, anh hơi căng thẳng. Một người thậm chí khi thương lượng cũng không căng thẳng như anh lại lần đầu tiên anh cảm thấy căng thẳng.
Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, anh suy nghĩ rất nhiều, nếu đối phương không đồng ý thì làm sao bây giờ?
Anh chưa từng trải qua chuyện như vậy anh chưa từng trải qua, cần phải dỗ sao?
Cuộc gọi kết nối, nhịp tim anh đập lệch một nhịp, bên trong truyền đến giọng nói dễ nghe của cô: "Alo."
Tiêu Hạo: "Là tôi."
Sau câu nói đó anh đã quên mất mình nói gì trong thời gian dài, chỉ nhớ rõ câu cuối cùng:"Cô Trâu, tôi muốn thử hẹn hò với cô, lấy hôn nhân làm tiền đề."
Anh nhớ được, bên kia truyền đến âm thanh giống như âm thanh điện thoại rơi xuống đất, âm thanh cô che miệng hét chói tai, còn có vài tiếng ho nhẹ khi đã ổn định lại tâm trạng của cô.
Cô nói: "Được."
-
Nước mưa thấm ướt đầu vai, Tiêu Hạo dừng lại, dắt Trâu Mỹ ngòi vào trong xe, tài xế thấy thế thì đưa khăn mặt đến: "Tổng giám đốc Tiêu, cô Trâu."
Anh ta đưa một chiếc cho Tiêu Hạo, sau đó đưa một chiếc cho Trâu Mỹ.
Tài xế là người mới tới, suy nghĩ đơn giản, sau khi đưa xong nhướng mày nhìn bọn họ.
Tiêu Hạo nhận lấy khăn mặt, ánh mắt lại liếc nhìn khăn mặt trong tay Trâu Mỹ, ý cười nơi khóe miệng dần thu lại, giống như yên lặng nói: Bạn gái của tôi nên là tôi đưa cho.
Người nào đó ăn giấm vô cùng khó hiểu.
Tài xế bị nhìn đến sững sờ, bây… bây giờ lại sao vậy?
Trâu Mỹ không chú ý nhiều như vậy, cô vừa lau tóc vừa nói với tài xế: "Cảm ơn Tiểu Vương."
Tiểu Vương cười, đáp: "Cô Trâu không cần cảm ơn."
Tiểu Vương dứt lời thì cảm thấy sau cổ hơi lạnh, anh ta rụt cổ một cái, tim đập nhanh hai nhịp, khóe mắt liếc qua vừa khép chạm phải ánh mắt của Tiêu Hạo.
Sau cổ lại càng lạnh hơn.
-
Trận mưa này mưa rất lâu, cho đến khi Trâu Mỹ về đến nhà mà vẫn còn mưa, cô dựa cửa, ngón tay đặt trên môi nhớ tới chuyện xảy ra khi nãy.
Trong thang máy, Tiêu Hạo để cô tựa lên vách thang máy dùng sức hôn, môi người đàn ông rất nóng, chạm vào toàn thân như bắt lửa.
Cô muốn nói cho anh biết cô không muốn, nhưng vừa mới mở miệng, môi dưới của cô bị cắn sau đó không thể nói ra những lời phía sau.
Tối nay Tiêu Hạo không giống với bình thường lắm, có thêm một chút cảm giác chân thật, không thể không nói, cô cũng...
Rất thích.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, suy nghĩ Trâu Mỹ quay lại, cô lấy điện thoại ấn nút trả lời, bên trong truyền đến giọng nói dịu dàng ấm áp của Tiêu Hạo.
"Em dính mưa nhớ phải đi tắm."
Trâu Mỹ mím môi, nói: "Vâng."
Tiêu Hạo: "Không được để đầu ướt đi ngủ, phải sấy tóc khô."
Trâu Mỹ: "Vâng."
Tiêu Hạo lại nhắc: "Mưa rất lớn, em nhớ đóng kỹ cửa sổ."
Rất ít người quan tâm cô từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn như vậy, cảm giác này rất hạnh phúc, cô tựa đầu vào cửa, mắt nhìn về phía đèn treo, khẽ gọi một tiếng: "Tiêu Hạo."
Tiêu Hạo đáp: "Hửm?"
Trâu Mỹ: "Mẹ anh cho em năm triệu, muốn em chia tay anh."
"Anh chỉ đáng giá năm triệu thôi à?" Cô không nghe ra được bất cứ điều gì trong giọng điệu của Tiêu Hạo.
"Không phải." Trâu Mỹ nói: "Anh là vô giá."
Câu nói này khiến Tiêu Hạo rất hài lòng, anh cười khẽ: "Thế nên, em phiền lòng gì chứ?"
"Hình như mẹ anh rất không thích em nhỉ?" Thật ra không phải hình như, mà là chắc chắn.
"Anh thích là được."
"Nhưng em thấy anh khá nghe lời đó."
"Thế rồi sao?"
"Liệu anh có làm theo những gì mẹ anh nói không?"
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Trâu Mỹ hỏi xong bỗng thấy hơi hối hận, cô sợ Tiêu Hạo sẽ nói, anh sẽ.
Dù sao thì tình cảm của họ vẫn chưa đến mức đấy.
Con người khi hối hận thường luôn vô thức nói vài câu gì đó: "Em…"
"Mở cửa." Giọng nói của Tiêu Hạo kèm theo tiếng gió truyền vào, rơi vào tai mang theo cảm giác hơi lạnh lẽo.
"Cái gì?"
"Em mở cửa."
Trâu Mỹ xoay người lại, mở cửa phòng ra, một bóng dáng cao ráo đứng sừng sững ở trước mặt, trên tóc dính một lớp bọt nước, ánh đèn chiếu xuống khiến những giọt nước như ánh sáng chảy xuống.
Ánh đèn trên hành lang trông hơi mờ mịt, chiếu xuống gương mặt con người cũng không nhìn được quá rõ, giống như phủ lên một lớp vải mỏng.
Rõ ràng Trâu Mỹ vừa mới nhìn chiếc xe rời đi, sao anh lại ở đây?
"Anh…"
Tiêu Hạo không cho cô cơ hội nói chuyện, để vai cô rồi đè lên tường, tay kia thì dùng sức đẩy cửa, tiếng đóng cửa vang lên, anh nắm cằm cô nói: "Em không được nuốt lời."
Nuốt lời ư?
Nuốt lời điều gì?
"Em…"
Tiêu Hạo lấp kín môi cô, ra sức ngấu nghiến, mạnh mẽ hơn bất cứ một lần hôn môi nào trước đó, anh trước giờ chưa từng tùy ý như vậy, đây là lần đầu tiên…
Dường như mọi lần đầu tiên đều liên quan đến Trâu Mỹ.
Đến khi Trâu Mỹ cảm giác đau nhói ở cổ mới lấy lại tinh thần, cô co rụt người lại, Tiêu Hạo mới dừng lại. Theo như kịch bản bình thường, sau đây họ sẽ xảy ra một vài chuyện không tiện miêu tả.
Trâu My suy nghĩ hồi lâu, hình như…
Cô khá là mong chờ.
Cô chuẩn bị sẵn sàng, chu môi lên, tay ôm lấy eo anh, chờ đợi anh làm bước tiếp theo. Đáng tiếc, vào thời điểm quan trọng cuối cùng lại xảy ra sự cố.
Tiêu Hạo vừa mới bế cô lên giường thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng chuông kéo dài rất lâu, Tiêu Hạo mới bất lực ngồi dậy nghe điện: "Alo."
Sau đó anh nói một câu: "Anh có việc đi trước nhé." Rồi vội vàng rời đi.
Trâu Mỹ vẫn đang trong trạng thái mê man, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếng đóng cửa vang lên mới kéo tinh thần cô trở về, cô cầm ô đuổi theo nhưng chỉ nhìn thấy ánh đèn đuôi xe Bentley.
Đêm nay, cô ngủ không yên giấc, mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Trong mơ, cô rơi xuống khe núi, ngã rất thảm, sau đó còn bị gấu đuổi, cô có chạy thế nào cũng không thể thoát được.
Sau đó nữa, cô lại rơi vào trong nước, cảm giác nghẹt thở ập đến, cô bừng tỉnh, ngoài trời đã sáng rồi.
Hai ngày sau đó, cô vẫn không liên lạc được với Tiêu Hạo, anh giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy. Sau khi Nguyễn Văn Văn biết được thì không ngừng động viên cô: "Chắc là Tiêu Hạo có chuyện gì đó thôi, cậu đừng lo, đợi thêm chút nữa."
Cô lại đợi thêm hai ngày nữa, Tiêu Hạo vẫn chưa liên lạc, Trâu Mỹ giống quả bóng xì hơi, tinh thần ủ rũ, đến cấp trên cũng chú ý đến tâm trạng của cô, phê bình vài câu: "Đừng để tình cảm chiếm phần lớn trong cuộc sống, ngoài tình cảm ra, con người còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác, ví dụ như công việc."
Sau đó ném cho cô một tập tài liệu: "Đi đi, đến Bắc Thành làm vài việc."
Trâu Mỹ đi công tác ở Bắc Thành, vốn lịch là một tuần sẽ quay lại, nhưng sau đó gặp vài chuyện nên làm chậm trễ thời gian, mười ngày sau mới quay lại.
Trên máy bay, cô ngắm nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, trước mắt hiện lên một khuôn mặt tuấn tú và sắc sảo, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đẹp đến mức khiến cho người ta không thể dời mắt được.
Đó là Tiêu Hạo.
Khoảng thời gian này, chỉ khi làm việc cô mới không nhớ đến anh, một khi rảnh rỗi, bóng dáng anh sẽ luôn xuất hiện bất chợt. Người đàn ông này đúng là không bỏ qua cho cô mà.
Đồng nghiệp cười hỏi: “Đi công tác lâu như thế, chắc bạn trai chờ sốt ruột lắm nhỉ.”
Trâu Mỹ: “Em không có bạn trai.”
Đồng nghiệp: “Sao không có được, lần trước không phải bạn trai tặng hoa đó sao?”
“Chia tay rồi.” Trâu Mỹ khẽ giọng đáp.
Đồng nghiệp không nghĩ đến kết quả này, khẽ cười nói: “Yêu đương chia tay bình thường mà, lần sau tìm người khác là được.”
Trâu Mỹ không tiếp lời, dường như tâm trạng càng chùng xuống, cảm giác chùng xuống này kéo dài đến tận khi xuống máy bay.
Hôm nay Nam Thành có mưa, bao trùm Nam Thành là mây mù mờ mịt, cô không thích trời mưa lắm, ngón tay chạm trên màn hình điện thoại, mở app gọi xe, vừa định đặt xe thì có người xuất hiện trước mặt.
Người đó che một chiếc ô màu đen, nửa bên vai đã ướt sũng, có lẽ là đã đợi rất lâu dưới cơn mưa này. Trâu Mỹ chầm chậm di chuyển tầm mắt lên, rơi trên chỗ yết hầu gồ lên của anh, cô nhớ đến ngày đó khi hai người quấn lấy nhau, cô đã từng cắn chỗ đó.
Sau đó lại rơi trên xương quai hàm tinh tế của anh, cô cũng từng cắn ở đây.
Rồi tiếp theo là đôi môi anh, đôi môi nhợt nhạt, Trâu Mỹ dừng lại vài giây, cuối cùng là nhìn vào mắt anh, sắc mặt hơi tệ.
Tiêu Hạo cong môi: “Em về rồi.”
Trâu Mỹ không muốn để ý đến anh, không lên tiếng, kéo vali đi qua người anh, đi thẳng về trước.
Tiêu Hạo bắt lấy cổ tay cô: “Để anh đưa em về.”
Trâu Mỹ hất ra: “Không cần.”
Tiêu Hạo ngăn cô lại: “Trời mưa rồi, để anh đưa về.”
Trâu Mỹ ngẩng đầu lên, nhắm mắt cảm nhận những hạt mưa rơi, nhếch môi nói: “Không quen, cần không nổi.”
Cuối cùng Tiêu Hạo cũng không đưa cô về được, mắt nhìn cô ngồi xe taxi hiên ngang rời đi, tài xế Tiểu Vương thấy thế bèn nói: “Tổng giám đốc Tiêu, có phải cô Trâu hiểu lầm rồi không? Anh không cần giải thích với cô ấy một chút à?”
Tiêu Hạo không nói chuyện, ném ô cho anh ta rồi ngồi vào xe, khi lái xe được nửa đường, anh mới lên tiếng: “Đến nhà cô Trâu.”
Tiểu Vương đổi hướng, chiếc xe chạy thật nhanh, bánh xe ma sát với mặt đường, bắn lên từng gợn sóng nước.
Trâu Mỹ vừa bước chân trước vào nhà, chân sau đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô nghi ngờ mở cửa: “Ai đó?”
Người đang đứng ngoài cửa khiến cô sửng sốt vài giây, lúc đóng cửa, Tiêu Hạo chen một chân vào: “Anh mang cơm trưa cho em.”
Trâu Mỹ: “Cảm ơn anh, tôi không cần.”
Tiêu Hạo: “Anh bị bệnh.”
Trâu Mỹ ngừng lại, Tiêu Hạo nói tiếp: “Suýt chút không qua khỏi.”
Trâu Mỹ: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận