Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 97
Khung cảnh xung quanh sụp đổ trong khoảnh khắc này, gương mặt của Nguyễn Văn Văn lúc đỏ lúc trắng, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra sự xấu hổ, mỗi sợi dây thần kinh đều đang kêu gào.
Mất mặt quá đi!
Cô cúi xuống nhìn cái bụng đang cồn cào, cố gắng lấy tay che đi.
Sau đó, cô liếc trộm Lộ Phong, đúng lúc chạm phải ánh mắt tươi cười của anh.
Đôi mắt đen của người đàn ông sáng ngời, nơi đuôi mắt thoáng hiện lên vết chân chim, khóe miệng nhếch nở nụ cười nhạt chứa vẻ cưng chiều, là vẻ mặt có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.
Trái tim của Nguyễn Văn Văn bỗng run rẩy trước ánh mắt như lấy mạng của anh.
Nhưng cô Lộ có nguyên tắc, run thì run nhưng không tha thứ là không tha thứ. Cô đưa tay đẩy anh một cái: “Thời gian không còn sớm nữa, anh mau đi đi.”
Đang nói thì cô đứng dậy.
Động tác không đủ nhanh, vừa đứng dậy một chút lại bị Lộ Phong nắm lấy cổ tay kéo xuống. Lần này thì hay rồi, cô ngồi thẳng lên đùi anh luôn.
Cô giãy dụa đứng lên, cánh tay anh vòng qua eo cô, giữ chặt người trên đùi.
Sức phụ nữ không lại được với đàn ông, cộng thêm Nguyễn Văn Văn đã đói, không có sức phản kháng. Cô đẩy vài cái không được, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trông thì như trừng mắt, lại càng giống làm nũng hơn.
Lộ Phong rất thoải mái, càng không muốn buông tay nữa.
Cảm giác trong lòng rất mềm mại, anh không nhịn được tiến tới, môi dán sát bên tai cô, khẽ nói: “Anh đút em ăn.”
Trước đây là trưng cầu ý kiến, bây giờ là thẳng thừng đưa ra kết luận.
Lỗ tai của Nguyễn Văn Văn ngứa ngáy, nghiêng đầu né tránh, bình tĩnh nói: “Không cần.”
Lộ Phong không giận, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, há miệng ngậm chặt vành tai của cô, khẽ cắn rồi nhả ra: “Anh đút ăn.”
Nguyễn Văn Văn giơ tay che vành tai vừa bị cắn, quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tức giận, nhưng nhiều hơn cả là thẹn thùng.
Cái người này làm sao vậy chứ? Bị ma nhập rồi sao? Thật biết cách trêu chọc!
Cô đẩy vai anh ra, nói: “Buông tay, buông tay.”
Cánh tay Lộ Phong càng siết chặt hơn, mặt kề sát mặt cô, nói: “Ăn xong rồi anh buông tay, nếu không…”
Anh dừng một chút.
Nguyễn Văn Văn quay đầu nhìn chằm chằm, mang vẻ mặt của công chúa nhỏ kiêu ngạo, hàng mi run rẩy, nghểnh cổ hỏi: “Nếu không thì thế nào?”
Ánh đèn chiếu vào khiến gương mặt của anh càng trở nên sắc nét. Nhất là đôi mắt giống như được vẽ ra. Anh nở nụ cười rất quyến rũ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh tới gần, bất ngờ hôn cô. Hôn xong anh rời khỏi, vuốt ve môi cô rồi nói: “Anh sẽ hôn em.”
“…” Đâu có người nào xấu xa như thế, hôn xong mới nói, mặt Nguyễn Văn Văn càng nóng hơn. Dưới ánh đèn mờ mịt, mắt cô như có hơi nước, trông rất mơ hồ.
Cô giơ nắm đấm nhỏ đập vào vai anh: “Ai cho anh hôn, ai cho anh hôn hả?”
Dường như Lộ Phong rất hưởng thụ kiểu tán tỉnh ve vãn như thế này, anh khóa chặt eo cô ấn vào trong lòng, ngón tay thon dài trắng muốt lành lạnh nắm cằm của cô, nói với ánh mắt sáng rực: “Không ai cả, là anh muốn.”
Anh bá đạo nói nhưng không mất đi sự dịu dàng.
Khiến người ta nghe xong cảm thấy trái tim càng run rẩy dữ dội hơn.
A a a a, phạm quy, phạm quy, quá phạm quy rồi.
Nguyễn Văn Văn mím môi nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt ngấn nước lấp lánh hiện lên một tia sáng, trong tia sáng chỉ có một gương mặt của người đàn ông khôi ngô, tuấn tú.
Người đàn ông chẳng những tuấn tú, ngay cả nụ cười cũng quyến rũ.
Nguyễn Văn Văn trừng mắt: “Không được cười.”
Lộ Phong nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, nụ cười càng đậm hơn.
“Không được cười, không được cười.” Nguyễn Văn Văn ôm gương mặt của anh đưa sang trái rồi đưa sang phải, giày vò gương mặt khôi ngô, tuấn tú, đẹp không gì sánh bằng, hơn cả tiểu thịt tươi trở nên méo mó.
Cô giày vò đi giày vò lại rồi bản thân lại bật cười.
Lộ Phong thích nhìn cô cười, chỉ cần cô cười anh sẽ rất vui vẻ. Dù lấy hành hạ anh làm thú vui, anh cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Anh không ngăn cản, cũng không né tránh, để cho cô tra tấn.
Nguyễn Văn Văn cười ra nước mắt, đến lúc này mới buông tay.
Lộ Phong ôm eo cô, hơi ngửa đầu hỏi: “Chơi đủ rồi sao? Không tiếp tục nữa à.”
Nguyễn Văn Văn vốn muốn làm cho anh tức giận, thấy anh còn cười thì chính cô lại tức giận. Cô nâng mặt của anh lên, nghiêng đầu cắn.
Chỗ cắn là cằm, còn cắn rất sâu, làn da trắng muốt của Lộ Phong lập tức hiện lên một dấu răng.
Cô mím môi nhìn, dường như rất hài lòng về kiệt tác của mình. Lộ Phong tới gần, lông mi dài run rẩy: “Muốn cắn chỗ khác không?”
Đề nghị này rất hấp dẫn, đúng ý muốn của Nguyễn Văn Văn đang muốn hành hạ anh.
Nhưng cô chỉ lo niềm vui nhất thời mà không để ý ánh mắt của anh, càng không biết đây là hố anh đào dụ dỗ cô chủ động tới gần.
“Em muốn cắn ở đâu?” Lộ Phong hỏi.
Nguyễn Văn Văn chống cằm suy nghĩ rồi chỉ vào cổ áo của anh, Lộ Phong phối hợp cởi cúc áo đang cài, nghiêng đầu lộ ra một bên cổ.
“Cắn đi.”
Nguyễn Văn Văn cười xấu xa nói: “Đây là anh để tôi cắn đấy, lát nữa cắn đau thì đừng trách tôi.”
Lộ Phong nghiêng đôi mắt nhìn cô: “Không trách.”
Nguyễn Văn Văn khẽ cười tới gần, cắn rất nghiêm túc, có âm thanh vang lên. Khi cô cắn xong rời khỏi, trong lúc vô tình còn liếm môi.
Cánh tay đang buông xuống bên người của Lộ Phong mơ hồ nắm chặt: Tiểu yêu tinh thật biết giày vò người.
Tiểu yêu tinh cắn xong cổ còn cảm thấy chưa đã ghiền, lại cắn vào bả vai, sau đó là yết hầu của anh. Cô ngẩng đầu thấy anh không có phản ứng nào thì chọc vào mặt của anh, nói: “Anh được làm bằng cái gì vậy, da dày quá!”
Lộ Phong nắm chặt tay của cô, tới gần ngậm lấy bờ môi, vừa khẽ liếm vừa nói: “Có muốn xem không, anh cho em xem.”
Nguyễn Văn Văn vốn cười nhạo anh, không ngờ lại bị trêu chọc, mặt cô đỏ bừng, rút tay lại: “Ai muốn xem chứ.”
Nhiệt độ xung quanh tăng cao, bầu không khí càng lúc càng mập mờ.
Cô còn ngồi vậy thì sẽ không ổn mất, cô vịn vai anh muốn đứng dậy nhưng anh không buông, vẫn ôm eo cô nói: “Em cắn xong rồi đúng không?”
Nguyễn Văn Văn nghe không hiểu, hàng mi run rẩy nhìn anh. Cô thấy ánh sáng trong mắt anh, tim đập nhanh hơn, vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy anh nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, anh cũng muốn cắn.”
“…” Nào có người như vậy chứ, cũng không phải cô muốn cắn, là chính anh chủ động cho mà. Nguyễn Văn Văn lắc đầu, người nghiêng về sau: “Tôi không, không cho.”
Lộ Phong sợ cô ngã nên cánh tay dời về phía trước đỡ lưng của cô, chưa hỏi cô cho phép cắn ở đâu thì đã cắn thẳng.
Cắn nhẹ, nói cắn có hơi gượng ép, chẳng bằng nói là mút.
Nguyễn Văn Văn vẫn giữ tư thế nghiêng về sau không nhúc nhích, lông mi run rẩy, thầm nghĩ: Đừng cắn chỗ đó.
Muộn rồi, anh đã cắn.
Luồng nhiệt kéo tới, người cô như nóng lên, đưa tay đẩy anh ra, đáng tiếc không đẩy được.
Bàn tay buông thõng bên người mở ra rồi nắm chặt, nắm chặt rồi lại mở ra, vành mắt càng đỏ hơn, như bị nhuộm đỏ, vô cùng quyến rũ.
Lộ Phong không cắn được bao lâu, vài giây sau thì rời khỏi. Sau đó, Nguyễn Văn Văn giơ tay che cổ, nơi đó tê dại, lòng ngứa ngáy khó chịu.
Cô khẽ nũng nịu lên án: “Sao anh lại như vậy chứ?”
Lộ Phong nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, trái tim cũng đập nhanh hơn một cách khó hiểu, đầu ngón tay vuốt ve cánh môi đầy đặn của cô: “Xin lỗi.” Anh không nhịn được.
Sau đó anh quay vai của cô qua: “Anh xem nào.”
Nguyễn Văn Văn không cho nhìn, quay đi chỗ khác. Anh đáp lại với giọng nói lưu luyến êm tai: “Để anh xem nào.”
Tiếng nói vừa dứt, anh đẩy tay cô ra. Chỗ đó ánh lên một mảng đỏ, dấu đỏ hơi lớn, sáng đến mức anh nheo mắt lại, không giải thích gì tới gần hôn lên đó.
Nụ hôn của người đàn ông nóng bỏng, khi rơi xuống dường như mang theo dòng điện, làm cho cô run rẩy.
Anh hôn xong, dùng ngón tay chạm nhẹ một chút: “Đỡ hơn chút nào không?”
“...” Nguyễn Văn Văn chìm trong mơ màng, đỡ hay không không cảm nhận ra được, tóm lại nóng là thật.
Vài giây sau, mạch suy nghĩ của cô quay trở lại, hung hăng đẩy anh ra, đứng dậy.
“Ùng ục, ùng ục…” Bụng lại hát lên bài ca vườn không nhà trống, tiếng còn lớn hơn lúc nãy. Lần này Lộ Phong không kéo cô, mà là cầm đũa gắp lên một miếng thịt sườn, bỏ vào trong cơm của cô, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô ăn.
Nguyễn Văn Văn kén ăn, ăn không quen cơm máy bay, tính ra đã không ăn hai bữa cơm rồi, quả thật cũng đã đói, cô không vùng vẫy nữa, ngồi ở vị trí bên cạnh anh, cầm lấy một đôi đũa khác bắt đầu ăn.
Cô ăn đồ ăn rất chậm, còn có hơi kén chọn, không ăn gừng không ăn hành không ăn tỏi, Lộ Phong lược bớt từng miếng cho cô.
Cá hấp có mùi thơm cũng không tệ, cô để mắt nhiều hơn, sau đó cắn môi, bỏ đi, gỡ xương cá phiền phức quá, cô không thích.
Tiếp đó đi ăn một món khác.
Lộ Phong thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên, gắp một miếng cá lớn, không trực tiếp đưa cho cô mà gỡ xương cá ra sạch sẽ rồi mới đưa.
Nguyễn Văn Văn cúi đầu ăn một miếng, rất ngon, ý cười ở đáy mắt càng thêm sâu.
Lộ Phong tiếp tục gỡ xương cá, cho đến khi cô không ăn nữa, anh mới dừng lại.
Nếu như nhân viên của Lộ thị thấy anh chăm sóc một người như vậy, tám mươi phần trăm là sẽ sốc tập thể, dù sao bất ngờ đến quá lớn, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Nguyễn Văn Văn vừa ăn cá xong, chớp mắt trước mặt liền có một bát canh, không cần nhìn cũng biết là ai múc.
Lộ Phong nói: “Ăn nhiều chút, thông cổ họng.”
Nguyễn Văn Văn thuận miệng nói: “Cổ họng của tôi rất tốt, không cần thông.”
Lộ Phong mỉm cười, trêu đùa nói: “Lúc nãy ai nói ngứa cổ họng.”
Trong đầu Nguyễn Văn Văn lập tức hiện lại chuyện xảy ra mười phút trước, anh cắn cô xong, lại muốn hôn cô, cô che miệng lại nói: “Cổ họng, ngứa, không hôn.”
Khi đó anh không nói gì, lập tức dừng lại, không ngờ là ở đây đợi cô.
Cô bưng cái bát lên, cầm lấy cái muỗng chầm chậm múc lên, đưa đến bên miệng hớp nhẹ một ngụm, không thể không nói, trình độ gọi món của Lộ Phong rất tốt, hợp với khẩu vị của cô.
Thật ra trình độ gọi món của anh làm gì tốt, tất cả là bởi vì anh đặt cô trong lòng, biết rõ mọi sở thích của cô.
Cái nào thích ăn, cái nào không thích ăn.
Cái nào thích làm, cái nào không thích làm.
Anh đều nhớ rõ mồn một rồi.
Lúc Nguyễn Văn Văn đang ăn canh, điện thoại Lộ Phong vang lên, nhóm chat nhỏ gửi tin nhắn đến, là Triệu Can nhắc đến tên anh, gửi đến cho anh mấy đường liên kết.
Anh tiện tay mở ra, tiêu đề là:
#Làm thế nào để dỗ phụ nữ vui lòng#
#Mười cách dỗ dành phụ nữ#
#Học mấy chiêu này, phụ nữ đối với bạn sẽ một mực vâng lời#
#Kỹ năng dỗ dành phụ nữ#
#Dỗ dành được phụ nữ,cuộc sống sẽ êm đẹp#
Cũng không biết anh ta tìm từ đâu ra, gửi xong liên kết, còn dùng văn bản trình bày lại một lần: [ Đây là tôi vất vả tìm đó, cậu xem cho kĩ vào, học được rồi, bảo đảm có thể dỗ được em dâu.]
[Lúc cậu đi học học tập cũng khá tốt, sao phương diện tình cảm cứ không mở mang được vậy hả? Xem ra học bá cũng không phải toàn năng, phương diễn dỗ dành người khác này còn cần phải học rồi.]
[Không sao, đừng cảm thấy ngại nhé, anh em mặc dù không học giỏi bằng cậu, nhưng dỗ dành phụ nữ thì có kinh nghiệm hơn cậu.]
[Đúng rồi, nghe nói em dâu đang ở nước ngoài, mấy ngày nay cậu sống cũng khá… đáng thương đó, không sao, có mấy anh em ở cùng với cậu, tối mai chúng ta tụ tập.]
[Có mấy em gái đến hát cũng khá hay, cậu có thể…]
Câu trước nói chuyện xem như bình thường, cho Lộ Phong biết làm thế nào để dỗ dành người khác, phía sau nói mãi dần dần lạc đề rồi.
Sự việc chính là trùng hợp như vậy đó, cái tốt không thấy cái xấu thì thấy rất rõ.
Nguyễn Văn Văn bỏ thìa xuống vô tình nhìn vào điện thoại của Lộ Phong, mắt cô tốt, đúng lúc nhìn thấy đoạn đối thoại phía trên, câu cuối cùng được phóng to mà phô ra trước mắt.
Cô Lộ dừng ăn canh, cơm cũng không ăn nữa, hừ lạnh một tiếng: “Triệu Can khá có lòng đó.”
Lộ Phong ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt hơi lạnh của cô, bình tĩnh nói: “Cậu ta chính là…” Ăn no rửng mỡ.
Mấy chữ sau này chưa kịp nói ra, Nguyễn Văn Văn đã ngắt lời: “Anh ta thế nào? Ồ, anh ta chính là quá hiểu lòng người, biết anh muốn cái gì.”
Khẽ nâng cằm lên, bĩu môi nói: “Người ta nói rồi đó, mấy em gái hát hay lắm, mời anh ngày mai đi kìa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận