Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 21
Tất cả mọi thứ như ấn nút tạm dừng.
Nguyễn Văn Văn khẽ nhếch miệng, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt cong lên. Ánh sáng chiếu lên gương mặt cô, càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn như ngọc của cô, tinh tế mềm mại như có thể bấm ra nước.
Trong lúc vô tình đầu lưỡi cô chạm phải ngón tay anh, cảm giác ấm nóng truyền đến, cô khẽ cong lưỡi, ánh mắt cô và Lộ Phong giao nhau.
Sau đó.
Cô nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt anh, giống như đang muốn nói: Lại nữa sao?
Mọi hình ảnh lung tung trong tâm trí Nguyễn Văn Văn bay mất sạch, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng khó xử. Đâu có, cô không có ý như vậy, oan uổng quá!
Cô chớp mắt, giải thích: “Anh đừng hiểu nhầm, em thật sự không có.”
Lộ Phong liếc cô, ngẩng đầu ung dung nói: “Không có cái gì? Vừa rồi không phải em hôn à?”
Anh cho rằng hành vi trêu chọc vừa nãy của cô là hôn anh.
Cô Lộ càng ngày càng biết chơi rồi.
??!!
Hôn anh?
Ai hôn anh chứ?
Nguyễn Văn Văn mang vẻ mặt khó nói, hơi thở dài: “Anh đừng nghĩ linh tinh có được không?”
Vừa rồi cô không hề cố ý, càng không hề có ý định quyến rũ anh.
Lộ Phong rụt tay lại, đặt khăn giấy xuống: “Sao nào? Hôn xong không muốn nhận à?”
Ánh mắt anh nhìn cô như thể đang nhìn một tên “cặn bã”, hơn nữa ánh mắt ấy còn mang theo vẻ khác lạ không rõ, giống như đang nói: Em là cái đồ phụ nữ bạc tình bội nghĩa.
Hừ.
Nguyễn Văn Văn: “…”
Cô khổ quá đi mất!
Con người Nguyễn Văn Văn không thích bị người khác hiểu lầm, trong mắt cô, hiểu lầm chỉ khiến hai người sinh ra khoảng cách nên lúc cần giải thích thì vẫn phải giải thích.
Cô cười nói rõ: “Anh thật sự hiểu lầm rồi, vừa nãy chỉ là trùng hợp thôi.”
Lộ Phong phối hợp theo cô, anh hờ hững “Ừ” một tiếng, còn cố ý kéo dài. Nghe kỹ thì còn mang theo chút xem thường.
Nói trắng ra là, Lộ Phong không hề tin lời cô, anh cho rằng cô đang cố ý dụ dỗ anh. Lúc trước, anh cảm thấy cô đáng yêu, ít nhất là quyến rũ thì cô còn thừa nhận, bây giờ thì hay rồi, chùi mép xong thì không thèm nhận nữa.
Cô thật sự không thể nào diễn tả nổi ánh mắt kia của anh.
Sau khi Nguyễn Văn Văn nhìn thấy vẻ mặt đó, tim đập nhanh mấy nhịp, miệng hơi khát, cô tiện tay uống nửa cốc nước, lúc uống xong, cũng không biết là cổ tay hay cánh tay run, cũng có thể là cơ thể hoặc chỗ nào đó run, nói chung là xảy ra một màn khiến cô muốn chết ngay tại chỗ.
Cốc nước bị đổ, nước còn lại trong cốc văng hết ra ngoài.
Thật là khéo!
Nước đổ hết lên người Lộ Phong, nếu là chỗ bình thường thì không sao, nhưng mấu chốt lại là chỗ đặc biệt, Lộ Phong đang ngồi, đột nhiên có nước đổ vào giữa hai chân anh.
Nửa cốc nước cứ thế đổ thẳng vào chỗ đó.
Mặc dù nhiệt độ nước không quá cao nhưng vẫn hơi nóng.
Khi cảm giác nóng bỏng ập đến, anh đứng phắt dậy.
Nguyễn Văn Văn: “!!!” Ông trời không cho mày sống thì mày nhất định không thể sống.
Cô uống cốc nước thôi mà cũng xảy ra chuyện được.
Lộ Phong đứng dậy lắc lắc chân, hy vọng có thể giảm bớt khó chịu.
Nguyễn Văn Văn vội vàng lấy khăn lau cho anh: “Xin lỗi, lần này không phải do em cố ý.”
Vành mắt đỏ ửng, cô sắp khóc tới nơi rồi.
Lộ Phong bắt được đúng trọng tâm: “Lần này không phải em cố ý?”
Ý của anh, những lần trước là cô cố ý.
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Lúc trước không phải cố ý, lần này lại càng không.”
Vẻ mặt Lộ Phong hơi trầm xuống.
Nguyễn Văn Văn thật sự rất xấu hổ, cố gắng lau cho anh, cơ thể nghiêng về phía trước mặt ghé rất sát, tới mức suýt chút nữa đã cọ vào quần anh.
Đời người lúc nào cũng hết hồn vậy đấy.
Chu Hải lại chọc phải nòng súng rồi, vừa rồi nhân viên cửa hàng trang sức mang đến mấy hộp nữ trang, những thứ này đều là cho cô chủ. Anh ta không dám chậm trễ, nhận lấy sau đó lập tức mang đến.
Cánh cửa khép hờ để ra một khe hở, anh ta gõ cửa cho có, bên trong vang lên giọng nói mơ hồ, anh ta xem như đây là tín hiệu tổng giám đốc Lộ bảo anh ta vào, dù sao trước đây thỉnh thoảng lúc tổng giám đốc Lộ nghe điện thoại không tiện trả lời, cũng dùng giọng nói nhỏ nhẹ này nói cho anh ta biết, anh ta có thể vào.
Theo thói quen, Chu Hải đẩy cửa bước vào.
“Lộ…” Vừa gọi một tiếng thì đã bị cảnh trước mắt dọa cho ngốc luôn. Cảnh này phải trả tiền, con mẹ nó còn phải là tài khoản VVVVVVVIP mới xem được, độ phân giải cao nữa chứ.
Mắt anh ta giật điên cuồng, ai không biết còn tưởng anh bị tật.
Bàn làm việc hơi cao, phản chiếu bóng lưng của một người phụ nữ, theo tư thế của cô thì có lẽ là nằm úp về phía trước, hai tay đưa lên đưa xuống với tần suất rất nhanh.
Tiết tấu nhịp điệu không mạnh như bình thường.
Trong miệng còn phát ra tiếng kêu nhỏ mà anh ta không thể miêu tả nổi.
Lại nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, ngẩng cao đầu, hai tay đặt lên trán, với vẻ mặt “hưởng thụ”.
Cái tư thế này.
Động tác này.
Cả biểu cảm của gương mặt.
Làm anh ta nhớ đến một bộ phim đã xem hồi đại học, thực sự, khiến người ta chảy máu mũi.
Bộ phim ấy vẫn hơi mờ, không giống như những gì đang diễn ra trước mắt, độ phân giải cao, ánh sáng được kết hợp một cách hoàn hảo, không bị chói mắt.
Chu Hải thoáng giật mình, anh ta, anh ta không cố ý.
“Bụp” Túi trong tay rơi xuống đất.
Tiếng động rất lớn, quấy rầy tới hai người còn đang “bận rộn”, vẻ mặt Lộ Phong như đang không vui vì chuyện tốt bị cắt ngang.
Chu Hải hoảng sợ, xong rồi.
Anh ta nuốt nước miếng, rơm rớm nước mắt giải thích: “Tổng giám đốc Lộ, tôi, tôi thật sự không biết anh và cô chủ đang bận, nếu như tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không vào quấy rầy hai người.”
Anh ta cúi người thật thấp: “Tổng giám đốc Lộ, tôi sai rồi, tôi còn có mẹ già con thơ, xin anh đừng đuổi việc tôi.”
Lộ Phong nhíu mày: “Cậu có con lúc nào vậy?”
Chu Hải khịt mũi: “Lúc trước tôi có nuôi một con mèo vàng, nó chính là con tôi.”
Lộ Phong: “...”
Vẻ mặt anh càng âm trầm hơn.
Chu Hải vừa nhìn mà nghĩ, thôi chết chắc rồi.
Anh ta cúi thấp đầu: “Tôi, tôi sẽ biến mất ngay lập tức, anh yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.
Nguyễn Văn Văn lau hồi lâu, cô lắc lắc cánh tay mỏi nhừ rồi ngẩng đầu lên: “Trợ lý Chu, nhờ anh một chút, anh qua đây làm cho tổng giám đốc Lộ đi.”
“...” Chu Hải sững sờ, bả vai ngừng run, anh ta đứng thẳng người không dám di chuyển, không ngừng suy nghĩ về câu: “Anh qua đây làm cho tổng giám đốc Lộ.”
Loại chuyện này cũng có thể đổi người giữa đường sao?
Hơn nữa anh ta còn là một thằng đàn ông, cho dù là tổng giám đốc Lộ yêu cầu thì anh ta cũng không muốn làm khó mình.
Còn nữa còn nữa, tư tưởng của cô chủ thoáng đến mức này rồi sao?
Lại, còn, chủ, động, muốn, anh, ta, làm!!!
Chu Hải không còn gì để luyến tiếc, đơn từ chức cũng đã viết sẵn trong đầu rồi, dù sao so với việc nuôi “con trai” thì bản thân anh ta vẫn quan trọng hơn, anh ta mà đi rồi thì con trai cũng không sống được.
“Qua đây.” Nguyễn Văn Văn thúc giục.
Chu Hải: “...” Gấp tới vậy sao.
Nguyễn Văn Văn ngồi thẳng người, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, cô nhẹ giọng nói: “Anh không sao chứ, liệu có để lại di chứng gì không?”
Bị bỏng nước nóng, cũng không biết có ảnh hưởng tới công năng, liệu sau này còn “được” nữa không?
Lộ Phong ném cho cô một ánh mắt “Chuyện này trách ai đây?”
Nguyễn Văn Văn tự biết mình đuối lý, cô mím môi, giống như học sinh tiểu học đang nghe thầy chủ nhiệm dạy bảo.
Chu Hải cứng cổ xoay người: “Cô chủ, chuyện này rất quan trọng, có lẽ tôi không giúp được.”
Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu, xoay người nhìn anh: “Không sao, anh có thể mà.”
Chu Hải: "..." Cô không nên quá tin tưởng vào năng lực của tôi, dù sao năng lực của tôi chỉ hữu ích cho phụ nữ mà thôi.
Chu Hải đi rất chậm, giống như lên pháp trường vậy.
Anh ta đi từng bước một, khoảng hai phút trước khi tới nơi vẫn liều mạng đấu tranh: "Cô chủ, tôi thực sự không thể, tôi…"
Nguyễn Văn Văn chỉ vào vệt nước trên đất, lạnh lùng nói: "Anh không lau nhà được sao?"
Lau ư?
Lau nhà hở?
Ý cô là lau nhà sao??!!
Anh ta nhướng mày: "Cô đang nói chuyện này hả?"
Nguyễn Văn Văn nói: "Nếu không phải chuyện này thì anh nghĩ là gì?"
"..." Chu Hải còn cho rằng là chuyện gì đó hạn chế người xem.
Anh ta liếc mắt một cái, vô tình nhìn thấy Nguyễn Văn Văn cầm khăn giấy trong tay, trên đó cũng có nước, khăn giấy ướt sũng, một loạt kịch bản vừa mới ngừng lại liên tục ùa về trong đầu anh ta.
Cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy giống như mới “xong việc”.
Nguyễn Văn Văn cảm thấy Chu Hải rất thông minh, sao hôm nay lại ngốc nghếch như vậy, cô chỉ vào vết nước và nói: "Tôi không cẩn thận làm đổ nước, anh lau đi."
Chu Hải bừng tỉnh: "Ồ, dưới đây là nước."
Giọng nói của Lộ Phong truyền đến: "Không phải nước thì cậu nghĩ là gì?"
Chu Hải lắc đầu và nói: "Không có gì, chính là nước."
Lộ Phong lại nói: "Vào xe lấy quần áo cho tôi."
Chu Hải gật đầu, lập tức đi lấy, khi ra khỏi văn phòng, anh ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng trêu ghẹo.
Nguyễn Văn Văn cười nói: "Vẻ mặt của của trợ lý Chu khi nãy, không phải cho rằng anh tè ra đấy chứ?"
Lộ Phong: "..."
Chu Hải vừa ra khỏi cửa: "..."
-
Trong khi thay quần áo còn có một tình tiết nhỏ.
Để bày tỏ sự áy náy, Nguyễn Văn Văn cứ muốn phải giúp Lộ Phong mặc quần áo, vóc dáng cô nhỏ nhắn, cánh tay không đủ dài nên lúc mặc đồ giúp anh hơi mất công sức, cần phải kiễng chân lên.
Vì kiễng chân lên nên thân thể cô hơi lắc lư, Lộ Phong chỉ có thể đỡ eo cô để tránh cô không bị ngã xuống.
Trong phòng thay đồ, hai người đứng đối mặt, cô kiễng chân, duỗi thẳng cánh tay để mặc áo sơ mi cho anh, sau đó là cài cúc áo.
Ý của Lộ Phong là muốn tự làm nhưng Nguyễn Văn Văn không cho, cô lấy tay anh ra, đôi mắt cong lên, nói: "Để em."
Cô Lộ kiên trì như vậy, Lộ Phong cũng không tiện nói gì, tay đặt bên hông cô một cách tự nhiên.
Cài cúc áo từ dưới lên trên, mỗi khi cài một cúc, đầu ngón tay cô như có như không lướt qua làn da của anh. Lúc đầu khi cảm giác run rẩy truyền đến, anh vẫn có thể chịu đựng được, nhưng lúc sau lại hơi không thể chịu đựng được.
Cô Lộ thăm dò quá mãnh liệt, thỉnh thoảng còn véo anh một cái, ngực anh hiện ra một số vết đỏ, không đau, nhưng ngứa, nếu cảm nhận kĩ thì có hơi tê.
Những thứ này đều là kiệt tác của cô, nhưng cô lại làm chuyện này với khuôn mặt vô tội, chớp mắt nói: "Xin lỗi, em thực sự không cố ý."
Bây giờ Lộ Phong mới hiểu, những lời nói của cô anh phải hiểu ngược lại, cô nói không cố ý nhưng thực tế là cố ý.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt hơi nóng: "Không sao."
Nguyễn Văn Văn nhân cơ hội gãi vào lòng bàn tay anh, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng: "Còn chưa xong mà."
Lộ Phong bình tĩnh nói: "Anh tự làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận