Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 120

Cô cũng không biết có ăn được không, dù sao cũng là Lộ Phong ăn, ăn mãi vẫn chưa thỏa mãn, anh kề bên tai cô hỏi: “Nữa không?”

Nguyễn Văn Văn bị lăn qua lộn lại tỉnh cả rượu, bọc chăn lùi sang bên cạnh, cái chăn che mất nửa khuôn mặt, lắc đầu nói: “Không, không nữa, thật sự không thể thêm nữa.”

Lộ Phong cười ôm người ào trong lòng, ôm eo cô hôn một lúc lâu, cuối cùng mới lưu luyến không rời kết thúc nụ hôn, ôm cô vào phòng tắm.


Theo thường lệ, hai người sẽ ở trong phòng tắm một giờ cũng chưa ra được, có lúc còn lâu hơn.

Vốn dĩ đêm nay cũng tưởng thế, nào ngờ mới nửa tiếng đã ra rồi.

Nguyễn Văn Văn run chân bước ra trước, tư thế đi hơi kỳ lạ, hai chân hướng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh đừng lại đây, đừng lại đây.”

Lộ Phong cầm máy sấy tóc, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan nào, tóc em vẫn còn ướt, lại đây, anh sấy cho em.”

Sấy gì mà sấy, Nguyễn Văn Văn sợ nếu sấy nữa thì không chỉ có chân run rẩy thôi đâu, cô lắc đầu: “Không cần, gió thổi là khô rồi.”

Tóc ướt đi ngủ dễ bị cảm, Lộ Phong sẽ không để cô đi ngủ với mái tóc ướt, vội đuổi theo kéo người vào lòng, ôm cô ngồi trước bàn trang điểm.

“Đừng nhúc nhích.”


Nguyễn Văn Văn muốn nhúc nhích, nhưng lực tay anh quá lớn nên cô không nhúc nhích nổi, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.

Lộ Phong làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, sấy tóc cho cô cũng thế, ngón tay thon dài hơi lạnh luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

Từng sợi tóc ướt khô dần.

Nguyễn Văn Văn hơi buồn ngủ, mới đầu còn cố, sau cùng không cố nổi nữa, bất thình lình ngã vào lòng Lộ Phong, anh tắt máy sấy đặt lên bàn trang điểm, sau đó khom người ôm cô lên.

Bàn trang điểm cũng gần giường, đi hai ba bước là đến, anh đặt người xuống rồi kéo chăn đắp cho cô, sau đó mãi không đi mà không chớp mắt ngắm nhìn cô.

Ánh sáng lay động, anh nhớ đến thời còn đi học, nhớ cô gái chặn mình lại trên con đường bên phải khuôn viên đại học T.

Ánh nắng hôm đó chói chang, chiếu xuyên qua kẽ lá tạo thành từng bóng cây đan xen, cô đứng dưới ánh nắng nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, lông mi run rẩy.

“Chào đàn anh, em là…”

Đối với người đột nhiên xuất hiện, Lộ Phong hơi giật mình, đang định nghe xem cô nói gì thì điện thoại reo lên, anh lấy điện thoại ra khỏi túi, đang định tắt máy thì thấy số của bệnh viện, sợ ông nội xảy ra chuyện gì, không chút nghĩ ngợi đã nghe máy ngay.

Cũng có chuyện thật, ông cụ không ở bệnh viện, không chịu đủ thứ kiểm tra, không chịu được mùi nước khử trùng ở bệnh viện nên làm ầm ĩ đòi về nhà.

Bác sĩ không khuyên được, những người khác cũng không dỗ được, chỉ có thể gọi điện cho anh, dù sao ông cụ cũng nghe lời của anh nói chuyện.

Chuyện xảy ra đột ngột nên anh đi quá vội, không chú ý sau đó cô nói gì, lúc rẽ anh có nhìn thoáng qua, thấy cô đằng xa đang mấp máy miệng như lẩm bẩm gì đó.

Còn thuận chân đá cục đá bên cạnh, có lẽ là không cẩn thận đá trúng ngón chân nên cô ôm chân xoay vòng vòng.

Lộ Phong nhìn thấy cảnh này, khóe miệng co giật, học cùng một trường chắc sẽ còn cơ hội gặp nhau, lần sau đàng hoàng nói chuyện vậy.

Trong lòng anh nghĩ thế.

Nhưng lần sau là rất lâu sau mới đến.

Lộ Thị có hạng mục đã đàm phán mà bị người ta nẫng mất, tổn thất nghiêm trọng, thời gian đó anh vẫn luôn ở công ty, hôm thứ sáu anh đến trường lấy đồ thì bị người ta chặn lại.

Người chặn anh vẫn là cô gái lần trước, vẻ mặt rạng rỡ, mắt rất to, làn da rất trắng, cười lên trông rất đáng yêu.

Lần này trong tay cô vẫn cầm một lá thư màu hồng, Lộ Phong gần như đoán được trong đó viết gì.

Cô gái hơi ngại ngùng, khẽ nói: “Đàn anh.”

Chuyện luôn rất trùng hợp, lúc cô nói thì điện thoại anh lại reo lên, là số máy lạ, anh vốn không định nghe, chỉ là đầu dây bên kia cố chấp quá, sau cùng anh vẫn nghe máy.

Bên kia điện thoại vang lên tiếng hỗn loạn, hóa ra mẹ anh bị tai nạn xe, người đang ở trong bệnh viện, trái tim anh như vọt lên tận cổ họng.

Lúc đi ngang qua, anh còn nghe thấy cô gái nói: “Em tên là Nguyễn…”

Nguyễn gì anh không chú ý nghe, nhưng họ Nguyễn không thường thấy, anh nghĩ sau này có thể từ từ nghe ngóng xem.

Duyên phận là như thế, lúc anh muốn chưa chắc đã có.

Anh chờ được đến lần thứ ba, tiếc rằng không phải cô gái đó mà là một người khác, mặt tròn tròn, người hơi mập.

Không cùng một người nhưng trùng hợp là bì thư giống nhau, cùng là màu hồng, bên trên có hình trái tim.

Thời tiết hôm đó không tốt, trời âm u, anh nhìn cô gái phía đối diện, sắc mặt cũng dần trở nên u ám, lạnh như băng nói: “Ngại quá, bây giờ tôi không có ý định có bạn gái.”

Anh nói rồi đi luôn.

Lúc ra khỏi trường, anh quay lại nhìn, tầm mắt nhìn về phía sân bóng rổ, đằng đó có tiếng bóng chạm vào rổ, ma xui quỷ khiến làm anh nhìn một lúc lâu, mãi đến khi tài xế gọi, anh mới lấy lại tinh thần.

“Nửa tiếng sau cậu có cuộc họp, phải nhanh đến công ty thôi.”

Lộ Phong gật đầu, không nhìn nữa.

Anh không biết trên sân thi đấu sau lưng anh vang lên tiếng kinh ngạc, có người bị bóng đập trúng ngã xuống đất, đập gáy lên nền xi măng.

Tiếng rất vang, người nghe thấy cũng hoảng sợ.



Nguyễn Văn Văn cả đêm không hề nằm mơ, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, cô thật sự rất vui vẻ, nhưng có người nào đó lại không vui, nheo mắt lại, ánh mắt nhìn người ta cũng hơi... lạnh lùng.

“Em dậy rồi à?” Lộ Phong hỏi.

“Ừm.” Nguyễn Văn Văn gật đầu, không hiểu vì sao anh lại tức giận.

“Em còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

“...” Không nhắc thì không sao, nhưng vừa nhắc đến, dường như cô đã nhớ ra toàn bộ, Nguyễn Văn Văn suy nghĩ một chút, cũng là cho mình một cơ hội để hòa hoãn.

Aaaa, tối qua cô đã nói cái quái gì vậy.

Hu hu hu, Lộ Phong sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Đầu óc cô nhanh chóng suy nghĩ, cũng không mất nhiều thời gian để nghĩ ra cách đối phó, nếu đánh chết cũng không chịu thừa nhận, nếu hỏi thì nói là say bí tỉ rồi, mất trí nhớ rồi.

“Đừng có dùng việc say rượu để qua loa với anh.”

“Đừng dùng cái cớ mất trí để phủ nhận.”

“Trong điện thoại của anh có bằng chứng.”

Lộ Phong nói một mạch liên tục ba câu, mọi con đường của Nguyễn Văn Văn đều đã bị chặn cứng, trái tim run rẩy, bả vai cũng run lên, mím môi, làm sao bây giờ?

Còn có thể dỗ anh nổi không chứ?

Một lúc sau.

“Chồng à ~” Cho dù có thể dỗ được hay không, trước tiên phải dỗ đã rồi hẵng tính.

Lộ Phong liếc nhìn cô, không đáp lại.

“Chồng à ~” Cơ thể của Nguyễn Văn Văn nhích từng chút một về phía anh, vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng gãi sau ót của anh: “Tối hôm qua em thật sự uống nhiều quá, không nhớ được gì cả.”

“Uống nhiều quá à?”

“Ừm hứm.”

“Không nhớ gì cả sao?”

“Ừm hứm.”

“Vậy em cũng không nhớ tối qua anh đã nói gì với em sao?”

“...” Nói gì sao, tối qua anh nói nhiều như vậy, cô làm sao có thể nhớ được rốt cuộc là câu nào.

Tiếp tục giả ngu lắc đầu: “Không nhớ nữa.”

Lộ Phong lộ ra vẻ đáng tiếc: “Vốn dĩ hôm nay anh định đưa em ra biển chơi, nếu như đã không nhớ được vậy thì—”

“Ra biển chơi à, nhớ chứ nhớ chứ.” Nguyễn Văn Văn nhướng đuôi mắt lên, cười tươi sáng: “Hình như có chuyện như vậy đấy.”

“Vậy em nghĩ em còn chuyện gì khác nữa không?”

“... Chắc là có nhỉ?” Nguyễn Văn Văn vừa quan sát vẻ mặt của anh, vừa bịa chuyện: “Anh còn nói sẽ đưa em đi suối nước nóng, còn muốn dẫn em đi Hokkaido ngắm tuyết...”

Cô lảm nhảm nói một đống, Lộ Phong cũng không phản bác, thấy cô nói đến khát nước, anh còn đứng dậy rót cho cô một cốc nước, tự mình đút cho cô uống hết, nhướng mày ý bảo cô nói tiếp.

Loại hành động bịa chuyện này, sợ nhất là bị cắt ngang, ngắt quãng chắc chắn sẽ quên mất, Nguyễn Văn Văn đã quên mình nói đến đâu rồi, lông mi run rẩy: “Hình như chỉ có như vậy thôi.”

“Còn nữa.”

“Hả? Còn gì nữa chứ?”

Nguyễn Văn Văn chớp mắt, suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được còn chuyện gì khác.

Có phải cô đã quên mất trọng điểm rồi không?

Không thể nào đâu.

Lộ Phong ôm lấy eo cô, cong môi cười nhạt, gằn từng câu từng chữ: “Còn nữa, em nói nếu rơi xuống sông, em sẽ cứu Trâu Mỹ trước.”

????!!!!

Nguyễn Văn Văn chớp mắt: “Không thể nào, em không thể nào nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, chắc chắn anh nhớ nhầm rồi.”

Cô liếc nhìn về phía cửa phòng ngủ, tính toán thời cơ để bỏ trốn.

Con người, không thể quá bung xõa, không biết được khi nào sẽ phá hỏng mọi chuyện.

Khi Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong đang nhìn chằm chằm vào nhau, điện thoại di động của cô reo lên, Trâu Mỹ gọi đến, Lộ Phong nhướng mày ra hiệu cho cô nghe máy trước.

Nguyễn Văn Văn nghe máy, không cẩn thận nhấn loa ngoài, cô không nói một lời nào, Trâu Mỹ đã sa sả trước.

“Cục cưng, hình như tớ nhớ tối hôm qua cậu nói nếu tớ và tổng giám đốc Lộ nhà cậu cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu tớ trước, hu hu hu, tớ rất cảm động, sau khi tỉnh lại, liền mau chóng gọi điện thoại cho cậu, cậu đúng là chị em tốt của tớ.”

“...” Nguyễn Văn Văn liếc nhìn Lộ Phong một cái, giải thích với Trâu Mỹ ở đầu bên kia: “Có… có thể cậu đã nhớ nhầm rồi.”

“Không nhớ lầm đâu.” Trâu Mỹ cười nói: “Tớ nhớ rất rõ ràng, không phải cậu chỉ nói có một lần, không ngờ ở trong lòng cậu tớ lại quan trọng như vậy, thật sự đó, tớ rất cảm động.”

Cô ấy nói đến đây còn bổ sung thêm nữa: “Tuy nhiên, tuyệt đối đừng để tổng giám đốc Lộ nhà cậu nghe thấy những lời này. Đàn ông đôi khi cũng hẹp hòi lắm, tớ sợ anh ấy sẽ không chịu đựng nổi.”

Người nào đó đã chịu không nổi nữa rồi, ánh mắt trở nên không thể miêu tả, nói lạnh cũng không đúng, còn nếu nói không lạnh thì lại hơi lạnh lùng.

Trâu Mỹ vẫn còn đang lảm nhảm, nhưng Nguyễn Văn Văn đã không thể nghe thêm được nữa, nhanh chóng ngắt máy.

Cô vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Lộ Phong, dịu dàng nói: “Chồng à, anh đừng hiểu lầm, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em uống say rồi nên nói hớ thôi.”

Lộ Phong: “Không hiểu lầm.”

Nguyễn Văn Văn vỗ ngực: “Không hiểu lầm là được, không có hiểu lầm là được rồi.”

Lộ Phong: “Chỉ là anh vừa mới hiểu rõ vài chuyện.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

“Trong lòng cô Lộ, anh không phải người quan trọng nhất.”

“...”

“Được rồi, anh hiểu rồi.” Trên mặt Lộ Phong lộ ra vẻ đau lòng, bày ra dáng vẻ định đứng dậy.

Nguyễn Văn Văn đè anh xuống: “Không phải đâu, anh nghe em nói đã.”

Hôm nay Lộ Phong cũng làm nũng, vẻ mặt không nghe chính là không nghe.

Nguyễn Văn Văn không khỏe bằng anh, giữ anh không nổi liền lật người ngồi lên người anh, đặt hai tay đè lên vai anh, lớn tiếng nói: “Trong lòng em anh là người quan trọng nhất, không người nào khác có thể so sánh được.”

“Quan trọng đến mức nào?”

“Còn quan trọng hơn tính mạng của em nữa.”

Lời tỏ tình đến bất thình lình, khóe môi Lộ Phong nhếch lên một chút, vòng tay qua eo cô, lăn qua đè cô xuống dưới người, chóp mũi áp vào mũi cô nói: “Em lừa anh đúng không?”

Nguyễn Văn Văn không chịu nổi ngứa, nâng mặt anh lên, trả lời chắc chắn: “Hoàn toàn là sự thật, lừa anh sẽ là một con cún.”
Lộ Phong giữ chặt eo cô, cằm anh cọ vào cằm cô: “Cô Lộ đừng nói khoác nhé.”

Nguyễn Văn Văn: “Em không có nói khoác.”

“Sao hôm nay miệng em ngọt thế?”

“Ồ, chắc là bôi mật rồi đó.”

Nguyễn Văn Văn kéo cổ áo ngủ của anh, chu môi: “Anh có muốn nếm thử không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận