Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 115


Nguyễn Văn Văn hơi ngẩn ra, đôi mi run lên rất lâu: "Anh? Anh nói cái gì? Thích ai cơ?"

Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt người đàn ông, chiếu sáng con ngươi tối đen của anh, đuôi mắt hơi nhướng lên thành một vòng cung thản nhiên, ánh sáng mờ ảo vẽ ra khuôn mặt anh.

Như thể được quấn bởi một bức màn thật mỏng, bên trong mang theo một nụ cười khe khẽ.


Dáng vẻ cười khẽ của anh rất dễ nhìn, trong lúc đối mặt, khiến người ta có một loại cảm giác như cây khô gặp mưa xuân vậy.

Nguyễn Văn Văn nhớ tới cảnh tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, hôm đó ánh mặt trời sáng rọi, anh đứng ở trước cửa phòng học, xung quanh còn có giáo viên và các bạn học. Dường như bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó, giáo viên vươn tay vỗ nhẹ vào vai anh.

Đôi mắt anh khẽ liếc qua, ánh nắng chiếu vào góc nghiêng trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh, phác hoạ ra hình dáng góc cạnh rõ ràng, trong sự tô vẽ của ánh mặt trời, bỗng khiến cho người ta say mê.

Suýt chút nữa cô đã chết chìm trong con ngươi tối đen của anh.

Có lẽ cảm giác “Một ánh mắt đã say ngàn năm” chính là cảm giác này nhỉ?

Vào giây phút ấy, trừ tiếng tim đập rộn ràng kia của mình, cô đã chẳng còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác nữa.

Bên cạnh có bạn học đang gọi cô, rất lâu sau cô mới lấy lại được tinh thần, hỏi cậu ấy: "Cái người mặc áo trắng ở bên trong cùng, đứng cạnh giáo viên kia là ai thế?"


Bạn học sinh nam cười khẽ: "Đây chính là hot boy của trường đại học T chúng ta đó, cậu không biết anh ấy hả?"

Tối hôm đó, cô đã biết tất cả về anh.

Lộ Phong nâng khuôn mặt cô lên, nghiêm túc thổ lộ, nói: "Thích em."

Nguyễn Văn Văn vô cùng vui sướng mà bật khóc, trong phút chốc khóe mắt cô trở nên ướt át. Cô cảm thấy không thể tin được, run rẩy hỏi: "Thật ư?"

"Thật!"

"Anh chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

Trong đôi mắt Nguyễn Văn Văn tràn đầy sương mù, ánh mắt ướt sũng giống như được nước rửa qua, lông mi cũng treo vài giọt nước mắt.

Cô khóc hơi đột ngột.

Lộ Phong không biết cô làm sao, nâng mặt cô lên, vô cùng lo lắng hỏi: "Không thảo mái sao?"

Nguyễn Văn Văn lắc đầu: "Không phải."

Lộ Phong hỏi: "Vậy tại sao lại khóc?"

Nguyễn Văn Văn trả lời: "Vui quá đó."

Lộ Phong: "..."

Lộ Phong ôm người vào trong lòng, khẽ vuốt ve đầu cô: "Anh thích em khiến em vui như vậy sao?"

"Vâng." Nguyễn Văn Văn ôm lại anh, đặt cằm lên bờ vai anh, chầm chậm nói: "Em vui lắm, cả đời này chưa có lúc nào em vui như vậy cả."

Cô vui, anh cũng sẽ vui.

Lộ Phong nói: "Anh cũng vậy."

"Anh cũng vậy gì chứ?" Cô hỏi.

"Cả đời này chưa có lúc nào anh vui như vậy cả." Anh cọ vào khuôn mặt cô: "Thích em là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời của anh."

Cảm động chính là như vậy, sẽ bất ngờ xuất hiện trong lúc mà mình không để ý tới nhất, ầm ầm mà đến, khiến cho trái tim bạn run lên khó nhịn.

Cô vòng tay ôm eo anh: "Anh bắt đầu thích em từ lúc nào thế?"

Đây dường như là câu hỏi mà mọi cô gái đều thích hỏi thì phải.

Lộ Phong ngẫm nghĩ, thời gian cụ thể thì ngay cả chính anh cũng không biết, có lẽ là từ lúc nhìn thấy cô lén lút tặng đồ ăn, cũng có thể là lúc trời mưa nhìn thấy cô chủ động đi nhờ vào dù của bạn học, mà cũng có thể là khi nhìn thấy lúc cô chủ động chạy qua đỡ cụ già đi trên đường không cẩn thận vấp ngã, mà có lẽ cũng có thể là bởi vì nhìn thấy cô vì một chuyện nào đó mà trốn ở góc cầu thang trong khu nhà học để khóc nhè.

Cũng có thể là vào bữa tiệc tối tết nguyên đán lần ấy.

Còn cả, sự kiên nhẫn thổ lộ của cô nữa...

Có lẽ chính là thích một chút lại thêm một chút nữa, mới đầu ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, chờ đến khi anh ý thức được, thì cô đã dọn vào ở trong tim anh.

Rồi buộc chặt một chỗ với anh.

Anh chưa từng yêu một ai, cũng không biết thích một người rốt cuộc từ khi nào mới tính là bắt đầu, nhưng anh biết cái gì là kết thúc.

Chuyện thích cô, trừ khi anh chết đi, bằng không sẽ chẳng có cái ngày gọi là kết thúc ấy.

Nguyễn Văn Văn khóc đến đỏ mắt, khuôn mặt cũng đỏ bừng, nhìn thoáng qua giống như một quả đào mật ngon miệng, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn ăn.

Lúc nảy ra ý nghĩ này, Lộ Phong đã lập tức hành động. Anh nâng khuôn mặt cô lên, nghiêng đầu hôn cô, đầu tiên là chạm nhẹ vào chóp mũi, sau đó thuận theo mà hôn lên.

Nụ hôn rất nhẹ, mang theo tất cả rung động của anh.

Cánh hoa đỗ quyên nơi chậu hoa trên ban công theo gió mà phấp phới, khi gió lớn hơn, nó sẽ nương theo hướng gió mà nghiêng ngả, cực kỳ giống với dáng vẻ nghiêng ngả của hai bóng dáng phía sau.

Xa xa là ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, kéo dài thành một dải ánh sáng mờ mịt, dường như kéo dài tới tận chân trời.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, ánh sáng màu trắng bạc soi sáng mặt đất, đan xen lẫn lộn với bóng cây, khi có gió thổi qua khiến cho bóng dáng loang lổ lắc lư theo.

Cũng không biết hai người đã hôn nhau bao lâu, cuối cùng là Lộ Phong lùi lại trước, anh nhịn cười nói: "Đứa ngốc, sao mà không thở thế?"

Nguyễn Văn Văn đỏ mặt, khẽ nói: "Quên mất."

Cô Lộ thật sự rất đáng yêu, Lộ Phong không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Nguyễn Văn Văn nâng tay đánh nhẹ vào ngực anh, lại bị anh đè lại, ánh mắt của người đàn ông vô cùng nóng bỏng, triền miên: "Anh phải nói với em một chuyện."

Anh bỗng nhiên lại nghiêm túc lên, Nguyễn Văn Văn cảm thấy hơi không quen: "Chuyện, chuyện gì?"

Lộ Phong nắm tay cô, nói: "Anh bị trở ngại về việc nhận thức tình cảm, sẽ không dễ dàng thích một người, nhưng nếu đã thích, thì đời này anh sẽ không buông tay ra."

"Vậy nên?"

"Em đã nghĩ kỹ chưa?"

Nguyễn Văn Văn khó hiểu nói: "Suy nghĩ... kỹ càng chuyện gì?"

Lộ Phong nâng tay cô lên, hôn nhẹ một cái: "Mãi mãi ở bên anh."

"Nếu em mà không muốn thì anh sẽ thả em đi hả?" Nguyễn Văn Văn thử hỏi.

"Không." Lộ Phong chắc chắn như đinh đóng cột : "Không thả."

"Anh đó..." Nguyễn Văn Văn khịt mũi một tiếng: "Nếu không thả thì vừa anh còn hỏi em làm gì?"

"Ai nói anh hỏi em là sẽ buông tay đâu." Lộ Phong cũng học theo thói chơi xấu của cô: "Câu vừa rồi anh còn chưa nói xong."

Nguyễn Văn Văn: "Vậy vế sau là gì?"

Lộ Phong: "Không cần biết kết quả sau khi suy nghĩ của em là gì, anh cũng sẽ không buông tay."

Anh nói với ánh mắt chân thành: "Để anh chăm sóc em cả đời nhé?"

Ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng, Nguyễn Văn Văn nhìn thấy vậy đã không chịu nổi, đưa tay che đôi mắt anh đi, thẹn thùng nói: "Anh đừng nhìn em như vậy."

"Không thích sao?"

"... Thích." Điên rồi.

Làm sao Nguyễn Văn Văn có thể không thích đây, chính là vì rất thích, cho nên mới không chịu nổi.

Lộ Phong gạt tay cô xuống, hôn lên lòng bàn tay cô, học theo động tác của cô, vươn tay che đi đôi mắt của cô. Bàn tay của người đàn ông rất nóng, mang theo cảm giác ẩm ướt.

Nguyễn Văn Văn mím môi: "Anh ra mồ hôi hả?"

"Ừ" Yết hầu của Lộ Phong lăn lộn, khẽ ừ một tiếng.

"Anh nóng hả?"

"Không phải."

"Hả? Vậy thì là sao?"

"Quá căng thẳng thôi."

"..."

Người nào đó quá mức thẳng thắn, thật sự khiến cho cô không thể chống đỡ được. Trái tim Nguyễn Văn Văn run lên, biết rõ rồi còn hỏi: "Căng thẳng chuyện gì?"

Lộ Phong bỏ tay ta, kề trán lên trán cô, trong giọng nói không tự tin lắm: "Sợ em không thích anh."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Thì ra không phải chỉ một mình cô lo được lo mất mà anh cũng vậy.

“Vậy nếu như em thật sự không thích thì sao?”

“Anh sẽ cố gắng làm cho em thích.”

“Sau khi anh cố gắng mà em vẫn không thích thì sao?”

“Vậy thì anh lại cố gắng hơn nữa.”

Nguyễn Văn Văn làm khó: “Cho dù anh có cố gắng thế nào em cũng không thích thì sao?”

Lộ Phong từ từ thở dài một cái, sau đó bình tĩnh nói: “Vậy thì anh cũng sẽ không buông tay.”

Không thể làm vợ chồng ân ái vậy thì làm vợ chồng tôn trọng nhau, dù sao lúc mới kết hôn anh quả thật cũng nghĩ như vậy.

Không thích cũng không sao, nhìn từ xa là tốt rồi.

Cho cô sự đảm bảo đầy đủ về vật chất để cô không đau lòng không buồn và không bị bắt nạt, nếu thích nhau thì đó là may mắn.

Nếu như không thích thì một mình anh thích cũng được.

Hỉ nộ ái ố của cô có liên quan với anh, mà cô không cần phải gánh vác nỗi buồn và niềm vui của anh.

Kết quả như vậy cũng không phải là tồi tệ nhất.

Nguyễn Văn Văn lùi về phía sau một chút, nhìn thẳng vào anh: “Lộ Phong.”

Lộ Phong ngước mắt lên: “Ừ.”

“Em không bị trở ngại nhận thức về tình cảm và em cũng biết thích chính là thích, không thích chính là không thích, vậy nên em muốn hỏi anh.”

“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Anh muốn cùng em trải qua phần đời còn lại sao?”

Cô hỏi với dáng vẻ rất nghiêm túc hơn bao giờ hết, đáy mắt tỏa ra ánh sáng nóng rực.

“Ở chỗ của em không có chuyện nửa đường bỏ trốn, đã nắm tay thì chính là chuyện cả đời.”

“Cho nên.”

“Anh đừng vội vàng trả lời em mà hãy suy nghĩ cho thật kỹ, sau khi suy nghĩ kỹ rồi hãy nói cho em biết câu trả lời của anh.”

Nhiệt độ xung quanh đang dần tăng lên nên cổ họng Nguyễn Văn Văn hơi khô, sau khi cô nói xong thì ra vẻ muốn đứng dậy cánh tay bỗng dưng bị kéo lại.

Lộ Phong nhìn cô không chớp mắt: “Không cần phải suy nghĩ, bây giờ anh sẽ nói cho em biết câu trả lời của anh.”

“Sẽ không có chuyện bỏ trốn, anh muốn ở bên em mãi mãi.”

Xung quanh dường như im lặng, gió ngừng thổi ánh đèn ngừng lay động, ngay cả ấm đun nước trên quầy bar cũng ngừng phát ra tiếng động.

Tấm màn phấp phới dần buông xuống treo thẳng tắp, hoa trong chậu cũng không nhúc nhích.

Điều duy nhất có thể nghe thấy là nhịp tim của hai người.

Thình thịch.

Thình thịch.

Nguyễn Văn Văn không đứng thẳng mà uốn cong người, cô đột nhiên nhíu mày khẽ ừ.

Lộ Phong lấy lại tinh thần hỏi: “Em làm sao vậy?”

Nguyễn Văn Văn mím môi: “Chân em tê rồi.”

Thời gian lại dừng lại một hồi, nhưng sau khi cảm giác tê trôi qua thì Nguyễn Văn Văn đứng thẳng dậy, không nói gì cả xoay người đi về phía phòng ngủ.

Cô vừa đi tới cửa cô thì dừng lại, giây tiếp theo cô xoay người lại kiễng chân kéo cổ Lộ Phong không tự chủ được hôn anh.

Nụ hôn lung tung hơi lộn xộn nhưng không hiểu sao lại làm cho tâm trạng của người ta trở nên tốt hơn.

“Anh nói rồi đấy nhé, nếu như anh chạy trốn thì em sẽ không tha cho anh. Em lấy hết tài sản của anh khiến cho anh tay trắng ra đi.”

Lộ Phong vòng tay qua eo hôn lên cổ cô: “Anh có thể cho em tất cả tài sản của anh, sẽ không có ngày tay trắng ra đi.”

Hai bóng người dán chặt vào nhau phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh.

-

Nguyễn Văn Văn nằm mơ nhưng tất cả giấc mơ của đêm nay đều là giấc mơ đẹp, sau khi tỉnh lại trên mặt cô tràn đầy nụ cười, tâm trạng tốt vẫn kéo dài đến khi gặp Trâu Mỹ.

Hôm nay Trâu Mỹ xin nghỉ không đi làm, nằm trên giường giả già yếu bệnh tật.

Sau khi Nguyễn Văn Văn đi vào thì đi tới kéo cô ấy: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi.”

Trâu Mỹ đang lơ lửng trên bờ vực thất tình, rất có thể sẽ được xếp vào hàng ngũ độc thân nên không có tâm trạng chơi đùa, sống dở chết dở nói: “Tớ mệt nên không muốn đi.”

“Cậu thấy mệt sao? Tối qua cậu đã làm gì sao?”

“Tối qua tớ nằm mơ.”

“......”

Lời này là thật, tối hôm qua cô ấy gặp ác mộng cả đêm, nửa đêm trước mơ thấy bị chủ biên đuổi theo đòi bản thảo vỗ bàn hỏi: Trâu Mỹ rốt cuộc cô có làm hay không.

Sau nửa đêm cô mơ thấy mình rơi xuống vũng bùn, thật vất vả mới bò ra được thì lại bị chó rượt, bị chó rượt không đáng sợ mà đáng sợ là bị Tiêu Hạo đuổi theo.

Sắc mặt người đàn ông rất tối và lời nói cũng rất tức giận: “Nếu em còn dám chạy nữa thì tôi sẽ bẻ gãy chân em.”

Trâu Mỹ không chú ý nên vấp ngã sau đó tỉnh dậy trong cơn đau, trán đập vào tủ đầu giường, bây giờ trên trán vẫn còn có vết bầm tím.

Nguyễn Văn Văn gắng sức kéo cô ấy dậy, nhéo mặt cô ấy nói: “ Cậu như thế này cũng không thể đánh bại người thứ ba, hãy nghe mình phải phấn chấn lên.”

Trâu Mỹ nghiêng người thuận thế ngã xuống: “Tớ không phấn chấn nổi.”

Nguyễn Văn Văn lại kéo cô ấy dậy, đưa gương đến trước mặt cô ấy: “Cậu xem cậu trở thành cái dạng gì rồi.”

Trâu Mỹ nhìn khuôn mặt trắng bệch với quầng thâm nghiêm trọng dưới mắt ở trong gương, chậm rãi nói: “Đáng yêu.”

“Phụt.” Nguyễn Văn Văn nói: “Con nhà ai mà lại đáng yêu như vậy chứ.”

Trâu Mỹ: “Tớ đấy.”

Nói nhảm đủ rồi thì đến lúc phải bắt tay vào việc, Nguyễn Văn Văn cứng rắn đẩy cô ấy vào nhà tắm, sau khi rửa mặt xong thì kéo cô ấy đi ra ngoài.

Cô chưa từng thấy bạn gái cũ đẹp lại vừa gợi cảm của Tiêu Hạo trong miệng Trâu Mỹ nhưng mà Trâu Mỹ cũng không kém, chỉ cần ăn mặc thật đẹp thì chắc chắn sẽ không có người thứ ba kia.

Trâu Mỹ vừa vào phòng thay đồ không bao lâu thì điện thoại di động vang lên, người gọi điện thoại là Tiêu Hạo.

Sau khi do dự một lúc thì cô ấy ấn nút nghe: “Anh có chuyện gì sao?”

Tiêu Hạo: “Em đang ở đâu, chúng ta có thể gặp nhau không?”

“Em đang bận nên không rảnh.”

“Năm phút thôi.”

“Một giây cũng không có.”

Tiêu Hạo còn chưa kịp nói thêm lời nào thì cô ấy đã cúp điện thoại, sau khi cúp máy lại cảm thấy hơi hối hận nên đập trán vào tường lẩm bẩm: “Tại sao lại không gặp, không phải chỉ là bạn gái cũ thôi sao, sợ cái gì chứ.”

Khi cô ấy lại lần nữa đập trán vào tường thì có bàn tay chắn ở trước đầu và tường của cô ấy, bên cạnh truyền đến mùi nước hoa nam quen thuộc, vì vậy cô quay đầu nhìn lại.

Đáy mắt phản chiếu một bóng dáng thon dài.

Trâu Mỹ theo bản năng muốn bỏ chạy thì bị anh ta giữ chặt: “Nói chuyện một chút nhé?”

Trâu Mỹ: “Không rảnh.”

Tiêu Hạo: “Anh đợi em.”

Trâu Mỹ: “Cả ngày nay không rảnh.”

Tiêu Hạo khẽ nhíu mày sau đó lại giãn ra, sau đó ôm ngang người cô ấy.

Nguyễn Văn Văn đang nói chuyện điện thoại với Lộ Phong, sau khi nghe thấy tiếng kêu của Trâu Mỹ thì đi tới, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Hạo đang ôm cô ấy đi ra ngoài.

Trâu Mỹ giữ chặt cánh tay cô: “Văn Văn cứu tớ.”

Sau khi Nguyễn Văn Văn tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Hạo thì mỉm cười nói với Trâu Mỹ: “Ngoan, hai người bận việc trước đi, sau khi xong việc chúng ta lại liên lạc.”

Trâu Mỹ càng kêu to hơn.

Nguyễn Văn Văn nhìn thấy cũng hơi đồng tình với Tiêu Hạo, nhìn bộ đồ vest kia mà xem nó bị kéo nhàu nát cả rồi. Còn nữa, bây giờ cô nghi ngờ sự thật về bạn gái cũ gì đó.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lộ Phong: “Em đang làm gì vậy?”

Nguyễn Văn Văn vui vẻ nói: “Mở rộng kinh doanh mới”

Lộ Phong: “Hả? Cái gì?”

Nguyễn Văn Văn: “Bà mai.”

Một lúc sau Lộ Phong nói: “Thật ra có một doanh nghiệp rất phù hợp với em.”

Ánh mắt của Nguyễn Văn Văn sáng lên: “Là gì vậy?”

Lộ Phong: “Mẹ của trẻ con.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận