Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 116


Nguyễn Văn Văn nghe được giọng nói của Lộ Phong thì rất vui mừng, quên cả suy nghĩ, chậm nửa nhịp mới nói: “Mẹ của trẻ con gì chứ? Bây giờ có chức vụ này sao?”

Thích một người là cảm giác thế nào?

Dù cô vụng về cũng được, ngốc nghếch cũng được, cô chính là người tốt nhất trong mắt anh.


Lúc này, cảm xúc của Lộ Phong chính là như vậy. Mặc dù Nguyễn Văn Văn ngốc nghếch, khờ khạo, nhưng anh rất thích nên cười đùa: “Ừ, có chức vụ này.”

“Nói bậy, sao em không biết.” Mẹ trẻ con là chức vụ sao, lừa người.

Lộ Phong cười nhạt không nói lời nào.

Vài giây sau, Nguyễn Văn Văn phản ứng lại, hỏi với hai má nóng hổi: “Anh có ý gì?”

Lộ Phong cười cười: “Em nói xem?”

Tiếng cười nhẹ xuyên qua ống nghe truyền tới, mặt Nguyễn Văn Văn đỏ lên, cất giọng nhỏ nhẹ, nũng nịu: “Anh thật xấu.”

Lộ Phong nhếch môi hỏi: “Không thích sao?”


Nguyễn Văn Văn mím môi, khẽ nói: “Thích.”

Cô rất thích.

Lộ Phong càng cười tùy ý hơn, dường như chỉ có lúc đối mặt với Nguyễn Văn Văn anh mới cười vui vẻ như vậy.

Năm phút sau Lộ Phong phải mở một cuộc họp, Chu Hải vào văn phòng nhắc nhở. Anh ta thấy dáng vẻ mỉm cười khi gọi điện thoại của Lộ Phong thì tim đột nhiên đập vài cái một cách khó hiểu.

Cậu chủ đang gọi cho ai mà vui vẻ như vậy chứ.

Sau đó anh ta đã hiểu ngay lập tức, còn có thể là ai, chắc chắn là cô chủ rồi.

Chu Hải nhớ tới cảnh tượng cô chủ kia tới công ty đưa cơm khiến mọi người sợ. Vốn nghĩ người ta chỉ là tay mơ, không ngờ lại là bà trùm. Thử nói xem có doạ người không chứ.

Lộ Phong dịu dàng nói: “Không có việc gì có thể tới công ty.” Thăm anh.

Nguyễn Văn Văn mỉm cười nói: “Vẫn là thôi đi.”

“Hả? Tại sao?”

“Em sợ dọa mọi người sợ.”

Nguyễn Văn Văn nhớ tới chuyện xảy ra ngày cô ngã ngựa, người nào người nấy giống như thấy ma, bọn họ sửng sốt hồi lâu, sau đó phản ứng lại, đều đồng loạt cúi người.

Tiếp theo là đồng thanh nói: “Chào cô chủ ạ.”

Ban đầu Nguyễn Văn Văn vốn rất tốt, nhưng thấy bọn họ như vậy thì đột nhiên cảm thấy không ổn lắm. Nhất là người nhân viên khuyên cô ngừng lại vào lúc trước, sau khi biết thân phận của cô thì ngất ngay tại chỗ.

Nguyễn Văn Văn: “…”

Lần đầu tiên cô biết bản thân mình có “sức sát thương” lớn như vậy.

Sau đó còn xảy ra vài chuyện. Trợ lý bưng hai cốc cà phê vào văn phòng tổng giám đốc, tay lúc đặt cốc xuống run rẩy như mặc bệnh Parkinson*.

*Bệnh Parkinson: Là một loại thoái hóa chậm tiến triển, điển hình là triệu chứng run.

Cô chủ động nhận lấy, tay đối phương lập tức mềm nhũn, cà phê vãi đầy bàn, có vài giọt rơi trên mu bàn tay của cô.

Cô sợ đau nên lập tức nhíu mày, khẽ kêu lên.

Lộ Phong thấy vậy thì sầm mặt lại, trợ lý nhỏ sợ hãi vô cùng. Không gọi được hoàn chỉnh tiếng cô chủ mà gọi thành: “Mẹ…”

Nguyễn Văn Văn: …

Trợ lý nhỏ: …

Sắc mặt của Lộ Phong càng không cần phải nói, vô cùng u ám, may mà không nóng quá. Chuyện này coi như bỏ qua.

Đừng nói nhân viên thấy cô thì e ngại, cô gặp nhân viên cũng bỡ ngỡ, chủ yếu là sợ dọa tới mọi người.

“Nhưng anh muốn em tới.” Người đàn ông không bao giờ làm nũng không ngờ hôm nay lại làm nũng, Nguyễn Văn Văn không chịu nổi, khóe miệng kéo rộng tới mang tai: “Ngoan nhé, dù sau buổi tối có thể gặp rồi, chịu đựng nha.”

Lộ Phong: “Không nhịn được.”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Lộ Phong: “Tới đi, nhé?”

Nguyễn Văn Văn cắn môi, do dự hồi lâu thì nói: “…Được.”

Cô tới cửa hàng đồ ngọt trước, mua đồ ngọt và trà sữa, sau đó mang tới công ty.

Chu Hải đã đợi trong sảnh lớn từ sớm, thấy cô đi tới thì vội vàng đón lấy, nhận đồ trong tay cô: “Cô chủ, mời đi bên này.”

Nguyễn Văn Văn đi theo anh ta vào thang máy, dặn dò: “Lát nữa chia những thứ này cho mọi người.”

Chu Hải gật đầu nói: “Được.”

Trước đó Nguyễn Văn Văn không chú ý, bây giờ đột nhiên phát hiện, con người Chu Hải rất tốt, mặt mũi cũng được, thuộc kiểu người đàn ông mới đầu thì thấy bình thường, sau càng nhìn càng thấy đẹp trai.

“Trợ lý Chu, anh có bạn gái chưa?”

Chu Hải trả lời: “Công việc bận rộn nên không có thời gian quen bạn gái.”

Nguyễn Văn Văn nói: “Vẫn nên yêu đương chứ.”

Không biết vì sao mà mí mắt của Chu giật vài cái, anh ta nói: “Cô chủ nói đúng.”

Nguyễn Văn Văn nghiện làm bà mai, nhìn ai cũng muốn ghép đôi: “Anh có đối tượng chưa?”

“Tôi chưa có.”

“Ồ, vậy rất rốt.”

“…”

Chu Hải trợn to đôi mắt nhìn cô. Anh ta chưa có đối tượng thì rất tốt sao?!

Nguyễn Văn Văn nhận ra mình đã nói gì, cô giải thích: “Ý của tôi là có thể từ từ chọn, rất tốt.”

Chu Hải vừa muốn nói gì đó thì cửa tháng máy mở ra, Nguyễn Văn Văn bước ra trước, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, bấm vào nhóm chat trên wechat.

Một người chị em nào đó luôn than thở không có bạn trai rất tẻ nhạt, cô cảm thấy Chu Hải cũng được, có thể giới thiệu hai người với nhau.

Cô với đối phương nói vài câu, khi bước vào văn phòng thì cô cho Chu Hải một nụ cười khó hiểu.

Chu Hải cảm thấy sau lưng lành lạnh, có gió thổi qua cổ. Vì để an toàn, sau đó anh ta không còn xuất hiện trước mặt Nguyễn Văn Văn nữa.

Hôm nay có rất nhiều nội dung cần trao đổi trong cuộc họp, Lộ Phong họp xong thì đã là chuyện của nửa tiếng sau. Nguyễn Văn Văn buồn chán, nằm trên sô pha xem điện thoại, xem đi xem lại thì thiếp đi.

Lộ Phong đẩy cửa đi vào, bước chân rất nhẹ, Anh thấy Nguyễn Văn Văn đang ngủ thì cúi người bế cô lên, đi vào phòng nghỉ.

Anh không có nhiều dục vọng, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ không nhịn được muốn tới gần, sau khi đặt người xuống, anh cúi đầu hôn lên trán cô.

Anh hôn ở đó không đủ, lại hôn lên mặt của cô.

Vẫn không đủ, lại hôn lên môi cô.

Anh sợ đánh thức cô nên chỉ chạm nhẹ, khi rời khỏi thì cổ bị ai đó quấn lấy, người đang ngủ say chậm rãi mở mắt, đáy mắt là vẻ mờ mịt.

“Hôn xong muốn chạy, sao có chuyện tốt như vậy chứ, em phải phạt anh.”

Lộ Phong cúi người không nhúc nhích nữa, nhướng mày hỏi cô: “Phạt cái gì?”

Nguyễn Văn Văn chọc vào môi của mình: “Phạt anh, hôn em.”

Đây là chuyện Lộ Phong muốn làm, anh chống tay lên giường, nghiêng người tiến đến gần: “Cầu còn không được.”

Lúc nói chuyện thì hôn xuống

Lửa là Nguyễn Văn Văn đốt, cuối cùng dập lửa cũng chỉ có thể là cô tự mình làm, sau khi hì hục hồi lâu, trong phòng nghỉ ngơi cuối cùng cũng không còn âm thanh nào khác.

Nguyễn Văn Văn nằm trong lòng Lộ Phong, tóc mai bị mồ hôi làm ướt sũng, đuôi mắt còn đỏ hơn trước đó, cô chọc vào ngực anh nói anh xấu xa.

Lộ Phong cười ôm người vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái: “Ừm, giở trò xấu xa, nhưng chỉ xấu xa với em.”

Nguyễn Văn Văn rất hưởng thụ những những lời thả thính nhưng không phải thính này, đột nhiên hôn anh một cái, hôn xong lui ra: “Đúng là khá ngọt.”

Lộ Phong nhéo eo cô: “Chạy nhanh như vậy đã nếm nước chưa, đến đây, thưởng thức lại nào.”

Anh chủ động dâng môi mình lên.

Có người ấy mà, lúc chững chạc đàng hoàng thì quyến rũ đến ngất ngây, lúc không đàng hoàng thì quyến rũ chết người, Lộ Phong chính là người như thế.

Nguyễn Văn Văn tránh né không để anh hôn, cuối cùng vẫn bị anh hôn lấy, thời gian của nụ hôn này kéo dài rất lâu.

Gò má của cô càng lúc càng nóng lên, lông mi nhỏ dài nhẹ nhàng rủ xuống, một bộ dạng rất say mê.

Lộ Phong quá thích nhìn dáng vẻ e thẹn của cô rồi, kề đầu mũi cô dỗ dành nói: “Em có thể cân nhắc đề nghị của anh một chút.”

Mạch suy nghĩ của Nguyễn Văn Văn đã bay xa rồi, không hiểu đề nghị mà anh nói là đang chỉ cái gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”

Lộ Phong rất hài lòng, cắn vành tai cô một cái, khen rằng: “Ngoan thật.”

Đợi sau khi anh rời đi, Nguyễn Văn Văn mới hiểu ra đề nghị của anh là gì, cô kéo lấy chăn trùm qua đầu, thút thít thành tiếng.

Đột nhiên.

Trong đầu có giọng nói bật ra.

Một giọng: Có một đứa con cũng khá tốt mà, nếu giống bố chắc chắn rất điển trai, giống mẹ thì chắc chắn rất xinh đẹp.

Một giọng khác: Vẫn là thế giới hai người tốt hơn, có con nhỏ sẽ mất đi tự do đó.

Một giọng: Tự do quan trọng sao, con mới quan trọng.

Một giọng khác: Tự do quan trọng.

Tiếp đó hai giọng nói bắt đầu tranh cãi rốt cuộc cái nào quan trọng hơn, đầu Nguyễn Văn Văn sắp bị cãi đến nổ tung rồi, cô lắc đầu, dừng, không được nghĩ nữa!

Vì để di chuyển sự chú ý cô gọi điện thoại cho Trâu Mỹ, hồi lâu sau, đầu dây bên kia mới bắt máy.

“Trâu Mỹ cậu vẫn ổn chứ?”

”... Không ổn.”

“Sao vậy?”

“Tiêu Hạo bắt nạt tớ.”

“Anh ta bắt cậu làm gì rồi?”

“Làm…”

Trâu Mỹ khóc thút thít một cái, Nguyễn Văn Văn chớp mắt, chẳng lẽ là chuyện không thể miêu tả được?!!

Trâu Mỹ: “Nấu mì.”

Nguyễn Văn Văn: “...” Được thôi, là cô nghĩ nhiều rồi.

Trâu Mỹ oán giận nói: “Cậu biết anh ấy chọc tức người khác biết bao nhiêu không, anh ấy, anh ấy nhốt tớ trong phòng không cho tớ ra ngoài, còn lấy đi giấy tờ tùy thân của tớ, nói, nếu như tớ không làm ra bát mì vừa ý, hôm nay không cần đi nữa.”

"Anh ấy muốn ăn mì không biết tìm bạn gái cũ nấu sao, sao cứ đòi muốn tớ làm."

"Anh ấy chính là làm khó tớ, chính là bắt nạt tớ, huhu, anh ấy xấu xa quá rồi."

Trẩu Mỹ hoàn toàn không cho Nguyễn Văn Văn cơ hội nói chuyện, lẩm bẩm nói một loạt, càng nói tiếng khịt mũi càng lớn, Nguyễn Văn Văn hỏi: “Sao lại khóc rồi?”

Trâu Mỹ nói: “Bị cay đó, tớ đang cắt ớt, tớ muốn cho anh ấy cay chết.”

Nguyễn Văn Văn: "..." Chị em cậu tàn nhẫn quá rồi đó.

“Hai người không nói chuyện sao?” Nguyễn Văn Văn tương đối quan tâm cái này: “Tiêu Hạo không nói gì, không giải thích gì sao?”

"Giải thích rồi."

"Anh ta nói thế nào."

"Nói tớ nghĩ nhiều rồi."

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi."

“...” Lại là một người đàn ông không giỏi ăn nói.

Nguyễn Văn Văn khuyên: "Có lẽ thật sự là cậu hiểu lầm, có thể bọn họ sớm đã không còn liên lạc.”

Trâu Mỹ đã không lọt nữa, vẫn đang khịt mũi, vừa khịt mũi vừa nói: “Đêm nay có anh ấy không có tớ, có tớ không có anh ấy.”

Nguyễn Văn Văn khuyên cô ấy bình tĩnh, cô ấy nói không bình tĩnh được.

Sau đó lúc nói thêm gì đó, Tiêu Hạo đẩy cửa bước vào, Trâu Mỹ bỏ dao xuống đi ra bên ngoài thì bị anh ta ôm lấy, điện thoại rơi trên đất.

Nguyễn Văn Văn nghe Tiêu Hạo nói: “Đừng ầm ĩ nữa, được không?”

Trâu Mỹ đáp: "Được, em không lầm ĩ nữa, anh thả em đi."

Tiêu Hạo chắc chắn nói: "Không thể nào."

Sau đó, điện thoại cúp mất, Nguyễn Văn Văn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, cô vội vàng gọi đi, hệ thống báo lại rằng đã khóa máy.

Cô hơi lo lắng, chỉnh lại quần áo trên người mình, mang giày xong đi về phía bên ngoài, suýt chút nữa đâm vào Lộ Phong, Lộ Phong đỡ lấy eo cô: "Sao vậy?"

Nguyễn Văn Văn cau mày nói: “Em muốn đi tìm Trâu Mỹ, cậu ấy ở chỗ Tiêu Hạo, em hơi lo lắng.”

Lộ Phong giữ cô lại: “Không cần đi.”

Nguyễn Văn Văn hỏi: “Tại sao?”

Lộ Phong ôm cô vào trong lòng: “Chuyện của bọn họ để bọn họ tự mình giải quyết.”

"Nhưng em sợ Trâu Mỹ bị ức hiếp mà."

"Trâu Mỹ không ức hiếp Tiêu Hạo đã không tệ rồi."

Nguyễn Văn Văn vẫn không yên tâm: "Có phải anh biết gì rồi không?"

Lộ Phong vén tóc mai của cô lên: "Bọn họ đều là người lớn rồi, có thể tự mình giải quyết."

Ý trong lời nói là em không cần quan tâm.

Nhưng Nguyễn Văn Văn vẫn lo lắng, làm ra vẻ muốn đi: "Không được em phải đi xem xem."

Lộ Phong kéo người lại, nhéo mặt cô: "Cô Lộ, anh ghen rồi."

Đàn ông và phụ nữ làm nũng không giống nhau, phụ nữ đòi yêu, đàn ông đòi mạng.

Huhu, Nguyễn Văn Văn muốn nộp mạng cho anh.

Mi mắt cô run rẩy, kéo góc áo anh, xem như là dỗ dành người ta rồi.

Lộ Phong vuốt đầu mũi cô một cái, cong khóe môi lên: "Hỏi em một câu."

Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

Lộ Phong kéo người vào trong lòng, ánh mắt rạng rỡ nói: “Nếu anh và Trâu Mỹ cùng rơi xuống biển, em cứu ai?”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận