Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 66
???!!!
Thời gian như ngừng lại, một lúc lâu sau Nguyễn Văn Văn mới phản ứng lại, trợn to mắt liếc anh: “Vừa nãy anh nói lâu như vậy mà không phải nói về chuyện bức tranh à?”
“Bức tranh sao? Tranh gì?” Lộ Phong trông có vẻ còn ngẩn ngơ hơn cả cô, trong đôi mắt đen láy lóe lên thứ gì đó: “Bức tranh nào?”
Nguyễn Văn Văn vung tay chỉ: “Thì là ở phòng đọc sách của anh…”
Cô đột nhiên ngừng lại, mi dài cong vút khẽ chuyển động, con ngươi sáng ngời ánh lên tia sáng, thì ra không phải anh đang nói về bức tranh.
“Phòng đọc sách của anh làm sao vậy?” Lộ Phong hỏi.
“Không có gì.” Nguyễn Văn Văn cười tủm tỉm nói: “Rất tốt, phòng đọc sách của anh vô cùng hoàn hảo.”
Sau đó cô lại bổ sung thêm: “Không thiếu cái gì hết.”
Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi, chính là nói cảnh tượng trước mắt.
“Không thiếu cái gì hết à?” Lộ Phong chậm rãi nghiền ngẫm những lời này, cảm thấy cô đang muốn ám chỉ gì đó.
“À, không thiếu cái gì hết.” Nguyễn Văn Văn đã tính toán xong xuôi, phải mua một bức tranh giống như đúc bức tranh trong phòng đọc sách trước khi Lộ Phong phát hiện ra, thần không biết quỷ không hay mà giải quyết chuyện này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng trở nên tốt hơn, mặt không còn suy sụp nữa, đuôi lông mày cũng không còn nhíu lại, lúc nhìn người cũng vui tươi hơn.
“Cạch” Cánh cửa xe vừa mở hé ra đã bị đóng lại thật mạnh.
Cô còn chưa kịp cởi đai an toàn đã nghiêng người nhào tới chỗ Lộ Phong, tư thế vô cùng nhiệt tình, mở cánh tay ra, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Tiếng nói vừa ngọt vừa mềm: “Chồng ~”
Hàm lượng đường ít nhất phải mười dấu cộng.
Nhưng mà lúc sắp ôm được anh thì lại xuất hiện một chuyện bất ngờ, đai an toàn kéo cô lại, cô lại nhào tới người bên cạnh một lần nữa, kết quả vẫn không được.
Ôm ấp yêu thương của thục nữ bị chặn lại.
Quá đau lòng.
Ý cười trên mặt cô vẫn không giảm, đưa tay cởi đai an toàn ra, không có gì ngăn cản nữa, làm cái gì cũng được. Khóe mắt cô quét về phía ghế sau một cái.
Cảnh tượng ngày nào đó lúc xưa hiện lên trước mắt, cô cười đến càng có ý nghĩ sâu xa khác.
“Chồng ~” Hơn phân nửa người Nguyễn Văn Văn vươn ra ngoài, lập tức muốn ôm cổ Lộ Phong.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô lại bị đẩy ra ngoài.
Tay Lộ Phong đè ở trên vai cô, khiến cô không được tới gần, cảm xúc ở đáy mắt mơ hồ không rõ, dáng vẻ kia dường như còn muốn tính sổ với cô.
“Chồng, ôm một cái.” Cô Lộ bắt đầu làm nũng, ngón tay gãi nhẹ vào mu bàn tay anh.
Lộ Phong không dao động, sắc mặt như thường, lạnh nhạt hỏi: “Nói thử xem nào, em sao vậy?”
Nguyễn Văn Văn biết cách đưa đẩy nhất. Cô tỏ vẻ vô tội, cười rất ngọt ngào: “Em làm sao đâu? Em rất khoẻ mà.”
Là “rất khoẻ”, vô cùng “Khoẻ”.
Ngay cả chân bị thương cũng không màng mà chạy ra ngoài, đúng là “khoẻ” đến không còn gì để nói.
Lộ Phong không chơi trò giả ngu với cô, nắm lấy bàn tay đang chơi xấu của cô, kéo người đến trước mặt, một tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng hỏi: “Ai cho em đi ra ngoài?”
Đương nhiên là tự cô muốn đi ra ngoài rồi.
Nguyễn Văn Văn vừa định trả lời nhưng sau khi đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của anh thì yên lặng nuốt nước miếng, nhướng mi thử hỏi: “Em không được đi ra ngoài sao?”
Anh có nói là không cho cô đi ra ngoài đâu?
Cô nghiêm túc suy nghĩ, hình như buổi sáng lúc cô đang ngủ, anh hôn vào trán cô, vuốt ve mặt cô, dịu dàng dặn dò.
“Chân em bị thương, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cho đi đâu hết, nhé?”
Lúc ấy cô nửa tỉnh nửa mê, từ từ lật người, khẽ cọ mặt vào trong lòng anh, mơ hồ nói không rõ: “… Vâng.”
Anh xoa bóp vành tai cô, cúi đầu hôn vào nơi đó: “Ngoan quá.”
Cô nhắm mắt ôm cổ anh, chu môi muốn hôn.
Anh khẽ cười một tiếng, hôn lên.
Cô nghịch ngợm, không nhẹ không nặng cắn vào khóe môi anh một cái, anh nhéo cằm cô, nói: “Tiểu yêu tinh.”
Cô lại bắt đầu làm nũng tiếp, anh cũng phối hợp với cô lăn lộn một hồi lâu.
Cho đến tận khi cô không chịu nổi mà mở mắt ra thì anh mới lui lại, lòng bàn tay nóng bỏng đặt ở trên đầu cô, khẽ vuốt từng chút một.
“Nhớ đó, hôm nay không được ra khỏi nhà.”
Cô đỏ mặt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Sau đó anh đứng dậy rời đi, còn cô thì lật người ngủ tiếp.
Sau khi thức dậy thì cái gì cũng quên hết.
Khi người ta cảm thấy có lỗi, trên mặt sẽ có phản ứng như ánh mắt né tránh, mím môi, lo lắng không yên.
Nhưng Nguyễn Văn Văn lại không giống vậy.
Cô càng chột dạ thì phản ứng lại càng nhiệt tình, ước gì có thể nướng bạn lên luôn.
Bản lĩnh lấp liếm cho qua của cô cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
“Chồng ơi, hôm nay em vẫn luôn nhớ đến anh đó.”
“Lúc uống nước nhớ anh, lúc ăn cơm cũng nhớ anh.”
“Đi vệ sinh…” Cô dừng lại, đi vệ sinh mà nhớ anh hình như hơi không đúng lắm.
Tiếp tục nói: “Lúc đi dạo phố em cũng nhớ đến anh.”
“Đi dạo phố à?” Sắc mặt Lộ Phong chợt sầm xuống, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Em không chỉ đi spa, mà còn đi dạo phố nữa hả?”
Nguyễn Văn Văn: “…” Nói hớ rồi.
Giây tiếp theo, Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Không phải, không đi dạo phố, ý em là em nhìn thấy người đi trên đường cũng nhớ tới anh. Ông cụ bán kẹo hồ lô kia, ông ấy…”
“Anh giống ông cụ hả?” Có người cứ nói chuyện điên cuồng dẫm vào bãi mìn.
Lúc tư duy Nguyễn Văn Văn đang nhảy nhót là thích dẫm vào bãi mìn nhất.
“Không phải, làm sao anh có thể giống với ông cụ bán kẹo hồ lô chứ, nếu muốn nói giống thì cũng phải giống như anh trai bán kẹo bông gòn mới phải.”
Cô dứt lời, bên trong xe yên lặng.
Cô đang nói vớ vẩn cái gì thế chứ.
Nguyễn Văn Văn thấy sắc mặt anh càng không tốt, vội vàng vỗ về: “Không phải nói là vẻ ngoài giống, là nói tính cách.”
“Em chỉ liếc nhìn người ta một cái mà đã biết tính cách của người ta như thế nào rồi hả?” Những lời này khiến Lộ Phong vô cùng khó chịu, bọn họ kết hôn ba năm mà cô cũng chưa từng nói tính cách của anh như thế nào, lúc này vừa mới nhìn lướt qua một cái mà đã biết người đàn ông bán kẹo bông gòn có tính cách gì.
Anh đúng là rất thất bại đấy.
“Không phải tính cách, là ánh mắt, ánh mắt giống nhau.”
“Em còn nhìn chằm chằm vào người kia hả?”
“Đâu có nhìn chằm chằm, chỉ nhìn lướt qua một chút.”
“Nhìn lướt qua một cái mà đã có thể nhìn ra được, vậy nếu đối mặt nhìn lâu thì sao?”
“…”
Nguyễn Văn Văn bị anh hỏi cứng họng không trả lời được, trái tim nhảy thình thịch kinh hoàng, quá trâu bò, tính logic quá mạnh, hoàn toàn không lừa nổi mà.
Thời gian cô ngẩng đầu quá dài cho nên cổ của cô hơi mỏi. Cô nhỏ tiếng nhắc nhở: “Anh có thể dời tay đi trước được không?”
Nếu còn nâng tiếp nữa thì có khi cổ cô đứt luôn đấy.
Lộ Phong rút tay về, ánh mắt dường như càng sâu thẳm, đáy mắt giống như có đốm lửa vây quanh, vừa không chú ý một cái là có thể nướng người cháy khét.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Nguyễn Văn Văn càng thêm chột dạ. Cô nuốt nước bọt hai lần, không cầm cự nổi, chỉ có thể thay đổi sách lược chiến đấu.
Dùng khổ nhục kế.
“Chồng ơi, em đói bụng.”
“…” Chồng im lặng.
“Em còn khát nữa.”
“…” Chồng không trả lời.
“Cánh tay em tê quá.”
“…” Chồng liếc cô một cái.
“Chồng ơi, chân em đau.”
“…”
Chồng có phản ứng, trong mắt đầy sự đau lòng, đẩy cửa xuống xe, mở cánh xe bên ghế ngồi của cô ra, bế ngang cô lên.
Anh vào cửa, đi qua phòng khách lên tầng hai, khom lưng đặt cô ở trên sô pha, kéo ngăn tủ ra tìm hòm thuốc, bước tới ngồi xổm trước mặt cô.
Sau đó nâng chân cô lên đặt ở trên đùi mình, cởi giày, tất, trên chân cô ra. Anh nhìn miệng vết thương của cô trong lòng bàn tay mình, hai hàng lông mày nhíu chặt vào với nhau.
Trước giờ sự quan tâm của anh đối với cô đều phát ra từ trong lòng, đau lòng cũng như vậy, cằm anh căng cứng, thời gian thật lâu không nói gì.
Nguyễn Văn Văn không muốn anh không vui, nhân lúc anh bôi thuốc cho cô thì nói vài câu chọc cười, người khác nghe thấy đều ôm bụng cười to. Anh nghe xong thì ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.
Cái này không ổn, lại đổi sang cái khác, nhưng vẫn không được.
Nguyễn Văn Văn thở dài, khó dỗ dành quá.
Thật ra Lộ Phong rất dễ dỗ dành, chỉ cần cô ngoan ngoãn, nghe lời đừng để bản thân bị thương là được.
Nhưng sau khi bôi thuốc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thím Chu bưng món canh nhân sâm lên, đặt lên bàn trả nhỏ: “Mợ chủ, mời mợ ăn.”
Nguyễn Văn Văn nhìn bát canh béo ngậy, thật sự không muốn ăn, cô chớp mắt: “Có thể không ăn không?”
Lúc này Lộ Phong vào phòng sách nghe điện thoại, là cuộc gọi rất quan trọng liên quan đến công việc, không thể không nghe.
Trong phòng khách chỉ có Nguyễn Văn Văn và thím Chu, thím Chu khó xử: “Cậu chủ đã căn dặn bắt buộc phải ăn.”
Nguyễn Văn Văn cười mỉm: “Thím Chu, dạo này cháu thấy thím gầy đi nhiều rồi, khiến người khác lo lắng, thím ăn bát canh này đi.”
Mau, mau, mau ăn đi.
Thím Chu đã ở nhà họ Lộ rất nhiều năm, đã hiểu rõ tính cách của Lộ Phong, cười nói: “Mợ chủ mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Nguyễn Văn Văn lắc chân: “Nhưng cháu thật sự không muốn ăn.”
Thím Chu bước lại gần, vẫn cười điềm tĩnh như thế: “Mợ chủ, hình như tôi nhìn thấy bức tranh trong phòng sách của cậu chủ.”
Nguyễn Văn Văn phản ứng rất nhanh, dừng lại bức tranh của thím Chu: “Được, ăn, cháu ăn.”
Thím Chu đưa bát canh cho cô, cô nhận lấy hít một hơi thật sâu, cúi đầu ăn, còn chưa ăn xong Lộ Phong đã đi từ trong phòng sách tới.
“Thím Chu, bức tranh một trăm con chim trong phòng sách của cháu đâu rồi?”
Thím Chu còn chưa mở miệng, Nguyễn Văn Văn đã bắt đầu ho khan, tiêu rồi, bị phát hiện rồi.
Hu hu, đừng mà.
Cô ho dữ dội, giống như không thể hít thở được, Lộ Phong rất lo lắng, anh không quan tâm đến bức tranh nữa, đi lại gần ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
“Sao vậy? Đã đỡ hơn chưa?”
Diễn kịch phải diễn như vậy, đã bắt đầu thì phải diễn tới cùng, Nguyễn Văn Văn lại ép bản thân ho thêm mấy tiếng, suýt chút nữa lá phổi muốn rơi ra ngoài.
Ho quá nhập tâm khiến nước mắt cũng chảy ra theo.
Lúc này Lộ Phong càng đau lòng, cầm lấy bát canh trên tay cô đặt xuống bàn trà, ôm eo bế cô ngồi lên đùi mình.
Động tác của anh rất tự nhiên, không hề có chút do dự.
Nếu như không có thím Chu ở đây, Nguyễn Văn Văn sẽ cảm thấy rất bình thường nhưng quan trọng là bà vẫn đang ở đây, trên mặt nổi tầng đỏ hồng, cô xấu hổ rồi.
Lộ Phong nhìn thím Chu: “Lấy cốc nước đến đây.”
Thím Chu quay người xuống tầng, lúc đi lên trên tay đã cầm một cốc nước ấm, Lộ Phong sờ thành cốc thử nhiệt độ nước, sau đó mới dỗ dành Nguyễn Văn Văn uống.
Nước chảy qua cổ họng, cảm giác ngứa ngáy bị đè xuống, Nguyễn Văn Văn cũng ngừng ho.
Sự lo lắng trong lòng Lộ Phong cũng dần vơi đi, vuốt ve bàn tay cô, dịu dàng hỏi: “Muốn uống nữa không?”
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Không cần đâu.”
Ánh mắt Lộ Phong ra hiệu thím Chu đi xuống trước, sau đó ôm cô đi vào phòng ngủ.
Nguyễn Văn Văn ôm cổ anh, cô hơi chột dạ, thôi vậy, chủ động nhận lỗi đi.
“Bức tranh của anh…”
“Không quan trọng.” Một bức tranh vốn không thể so bì với cô.
Nhìn dáng vẻ không sao cả của anh, cô bỗng cảm thấy ngại ngùng, nhếch môi, chủ động khai báo: “Bức tranh của anh là do em làm hỏng, em xin lỗi.”
Cô chán nản rũ mắt xuống, thái độ vừa chân thành vừa nghiêm túc.
Ánh mắt Lộ Phong di chuyển tới đỉnh đầu cô, quầng sáng phản chiếu trên đó hơi chói mắt, anh khẽ híp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận