Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 83


“À, hóa ra vẫn còn sức.” Anh cụp mắt đánh giá cô, tầm nhìn quét qua quét lại trên người cô, ánh mắt như bốc hỏa.

Nguyễn Văn Văn ngáp một cái: “Em hết sức rồi, hay là anh ôm em đi tắm đi.”

Tốc độ thỏa hiệp của cô Lộ rất nhanh, tổng giám đốc Lộ hài lòng ôm người vào phòng tắm.


Không xảy ra chuyện làm Nguyễn Văn Văn run chân nữa, lúc bước ra khỏi phòng tắm, cô gần như ngủ thiếp đi.

Dù mệt thế nhưng cô vẫn nằm mơ, hai người trong giấc mơ đang làm chuyện thân mật, người đàn ông động tình cúi đầu hôn lên môi người phụ nữ, người phụ nữ lại nghiêng đầu tránh đi.

Người đàn ông sững sờ, quai hàm căng chặt, người phụ nữ hơi lạnh lùng: “Có làm không, không làm thì đứng dậy.”

Hứng thú của người đàn ông cũng bị lời này dập tắt, người đàn ông đứng dậy, kéo đồ ngủ vắt trên ghế choàng lên người, sau đó ra khỏi phòng ngủ vào phòng sách.

Người phụ nữ đi chân trần vào phòng tắm, lúc ra ngoài trên người mang theo mùi thơm sau khi tắm xong, chân cô ấy vừa thon vừa dài, thân hình thon thả gợi cảm.

Tiếc là Nguyễn Văn Văn vẫn không thấy mặt cô ấy.

Đột nhiên.


Có cơn gió thổi qua, thổi Nguyễn Văn Văn đến phòng sách của người đàn ông, sau khi vào, đột nhiên cô nhận ra nơi này rất quen thuộc.

Hình như… hình như…

Ừm, giống hệt phòng sách của Lộ Phong.

Cô thấy người đàn ông lấy chìa khóa từ một ngăn kéo khác, mở ổ khóa ra, sau đó lấy túi hồ sơ bên trong, tài liệu lộ ra một góc.

Bên trên mơ hồ viết hai chữ “thỏa thuận”.

Nguyễn Văn Văn bước tới muốn nhìn xem cụ thể trong đó viết gì, điện thoại của người đàn ông lại vang lên, anh nhét tài liệu lại vào túi hồ sơ, sau đó khóa lại.

Cảnh tượng thay đổi, cô trở lại nhà trong nháy mắt, bố đang nói gì đó với một người.

“Nếu đã kết hôn rồi thì phải sống yên ổn.”

“Bớt cái tính cô chủ của con đi.”

“Không phải ai cũng có thể tha thứ cho tính xấu của con đâu.”

Người phụ nữ quay lưng lại, giọng nói hờ hững: “Nếu anh ta làm sai thì sao?”

Người đàn ông: “Cả ngày nó chỉ bận làm việc, có thể làm gì sai chứ?”

Người phụ nữ: “Lạnh nhạt với con.”

Người đàn ông: “Con phải học cách thông cảm nó.”

Người phụ nữ không vui nói: “Con thông cảm cho anh ta, vậy ai thông cảm cho con.”

Nói chuyện tan rã trong không vui, người phụ nữ rời đi, từ đầu đến cuối Nguyễn Văn Văn vẫn không thấy mặt cô ấy.



Mùi thơm của đồ ngọt bay vào mũi, cô chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông cùng cái khay anh đang bưng, trong khay có miếng bánh ngọt.

Nguyễn Văn Văn vừa nhìn liền biết đó là món mình thích.

Lộ Phong cúi người hỏi: "Muốn ăn sao?"

Mới sáng sớm anh đã dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ cô, cũng không tồi, Nguyễn Văn Văn mỉm cười, nhưng cô thích cái tính xấu này của anh.

Cô mím môi giơ hai tay lên, ra hiệu cho anh kéo cô lên.

Lộ Phong nắm tay khẽ kéo cô dậy, cô Lộ dậy sớm không được ngoan lắm, nhưng ít nhất thì cô đã tốt hơn so với dáng vẻ mệt mỏi của đêm qua.

Cô nhào vào trong lòng anh, vòng tay qua eo anh, nâng cằm cọ vào người anh: "Ôm."

Một tay Lộ Phong bế cô lên, bế cô đứng thẳng đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ thì nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cúi đầu xuống, cẩn thận đụng phải đấy.”

Vừa dứt lời đầu Nguyễn Văn Văn đã đụng vào khung cửa, một âm thanh thấp thoáng vang lên, tuy không lớn nhưng cô vẫn mím môi, nhíu mày nói: "Đau."

Lúc này đôi mắt cô Lộ rưng rưng như một đứa trẻ bị thương.

Lộ Phong bế cô đến phòng khách, đặt đĩa cơm lên bàn rồi xoay người ngồi xuống cạnh cô, vừa ngồi xuống anh đã kéo đỉnh đầu cô rồi thổi vào chỗ bị vừa bị đụng trúng.

Anh vừa thổi vừa hỏi: “Ngoài đau ra, em còn có cảm giác gì khác không?”

Điều anh muốn hỏi lúc này là em vẫn chưa nhớ gì sao.

Nguyễn Văn Văn chớp đôi mắt to long lanh, nói: "Có."

Lục Phong còn chưa kịp chuẩn bị cho cô khôi phục trí nhớ, vừa nghĩ tới nó ánh mắt anh dần thay đổi, dường như hơi kì lạ, ánh mắt vừa chăm chú và nghiêm túc.

"Sao?"

Nguyễn Văn Văn ôm lấy cổ của anh, nhào vào trong ngực anh, nũng nịu: "Em nghĩ... "

“Nghĩ gì?” Giọng nói của Lục Phong có chút thận trọng, hai tay ôm eo cô thoáng siết chặt.

"Nghĩ..."

"Hửm?"

"Em muốn…" Nguyễn Văn Văn há miệng cắn lên yết hầu của anh, lùi ra sau, cười nói: "Em muốn ăn bánh ngọt."

Lộ Phong trừng mắt nhìn cô hỏi: “Muốn ăn bánh ngọt thôi sao, không muốn gì khác nữa sao?”

“Còn muốn gì nữa sao?” Nguyễn Văn Văn hỏi ngược lại.

Lộ Phong sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần: "Không có gì."

Anh với lấy đĩa bánh, lấy thìa múc một miếng bánh đút cho cô.

Nguyễn Văn Văn không tập trung ăn lắm, cô ăn đến nổi kem tràn ra nhuộm trắng cả khóe môi.

Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, ánh sáng lấp lóe trong mắt, đáy mắt phản chiếu một khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt rạng rỡ, khóe môi cong lên, tạo lên nụ cười rất đẹp.

Anh nhìn đến hơi ngây người.

Ánh mắt của anh lướt từ mắt cô đến môi cô, một lúc sau, anh nâng cằm cô, nghiêng đầu về phía môi cô.

Đầu lưỡi chậm rãi đưa ra, liếm đi vết kem đọng trên khóe môi.

Khi anh rút đầu lưỡi về thì bắt gặp phải ánh mắt của Nguyễn Văn Văn, lúc anh liếm đi vết kem trên miệng cô, trái tim của Nguyễn Văn Văn đập nhanh hơn.

Thình thịch thình thịch, cô không thể tự khống chế mình nữa.

Có người mới sáng sớm đã quyến rũ người khác, phạm quy, quá phạm quy rồi

Hu hu, trái tim cô không thể chịu đựng được nữa.

Khi thấy cô không nhúc nhích, Lục Phong lại cúi đầu hôn cô, giơ tay bóp mặt cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Nguyễn Văn Văn trả lời các câu hỏi, còn trả lời rất nhanh chóng: "Em muốn ăn."

Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào môi anh, vừa liếm vừa ngắm.

Lộ Phong ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô: "Em muốn ăn gì?"

Nguyễn Văn Văn chớp mắt: "Anh..."

Cô chỉ vào môi anh.

Lộ Phong cười xoa đầu cô, sau đó bế cô vào phòng tắm, tắm rửa xong thì bế cô xuống tầng.

Lại một ngày chân không chạm đất của cô Lộ.

Bữa sáng rất nhạt, Lục Phong đút cho cô vài hớp canh, Nguyễn Văn Văn ăn không ngon miệng, lúc nãy vừa ăn một thìa bánh ngọt nên bây giờ cũng không thấy đói, ăn cũng không nhiều, cô lắc đầu: “Em no rồi, em không ăn nữa đâu.”

Thím Chu lo lắng: “Cô chủ ăn ít vậy, không hợp khẩu vị sao?”

Nguyễn Văn Văn nói: "Không ạ, đồ ăn rất ngon, chỉ là cháu không đói thôi."

Lộ Phong dỗ cô ăn thêm hai ngụm canh rồi mới đặt thìa xuống, một lúc sau anh bế cô lên tầng.

Anh đang thay quần áo trong phòng thay đồ, cô nhớ ra điều gì đó, xoay người đi vào phòng sách, định lấy một cuốn sách, khi đi ra, cô liếc nhìn ngăn kéo, trong đầu hiện lên giấc mơ đêm qua.

Cô nhớ ra chìa khóa được để ở ngăn thứ ba, tò mò đi về phía chiếc bàn, suy nghĩ một lúc rồi cúi xuống mở ngăn thứ ba ra.

Có một vài chiếc hộp tinh xảo được đặt bên trong, chắc là hộp trang sức.

Nguyễn Văn Văn thở ra một hơi dài, cô vỗ nhẹ vào đầu, tự nói với chính mình: Hồ đồ thật, rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ, sao nó có thể trở thành hiện thực được.

Đầu ngón tay trắng nõn khẽ đóng ngăn kéo, cô định xoay người rời đi thì ánh mắt lờ mờ bị ánh đèn làm cho lóa mắt, cô dừng lại, tay buông thõng, đến khi mở mắt ra thì một giọng nói truyền đến từ phía sau.

"Em đang làm gì đấy?"

Nguyễn Văn Văn xoay người, bình tĩnh đá chân ra sau đóng ngăn tủ lại, cười nói: "Không làm gì cả."

Sau đó lại nói: "Tìm sách thôi."

Lộ Phong đưa tay ra, cô bước nhanh đến nắm lấy tay anh, lòng bàn tay anh nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô.

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng sách, Nguyễn Văn Văn vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, hạ quyết tâm buổi tối sẽ đến xem lần nữa.

Kế hoạch không thể theo kịp với những thay đổi.

Buổi chiều, trên công trường đột nhiên xảy ra chuyện, có công nhân bị thương, bọn họ bận rộn đến tối mới giải quyết xong, lăn lộn cả ngày quả thật rất mệt mỏi, nên buổi tối đó hai người chỉ cùng nhau trò chuyện mà không vận động.

Nguyễn Văn Văn tùy ý hỏi: "Tại sao ngăn kéo trong phòng làm việc của anh lại bị khóa vậy? Trong đó có gì sao?"

Lục Phong đang nhìn điện thoại di động, nghe thấy lời của cô thì sửng sốt một chút, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Hả?"

Nguyễn Văn Văn nói: "Tại sao các ngăn kéo trong phòng làm việc của anh bị khóa vậy?"

Lục Phong trả lời: "Ồ, có vài thứ quan trọng trong đó ấy mà."

Nguyễn Văn Văn ngạc nhiên: "Còn gì quan trọng hơn sổ nhà và cổ phiếu sao, anh cũng đâu có khóa chúng lại."

Lộ Phong mí mắt rũ xuống rồi lại nhướng lên, ánh sáng lờ mờ chiếu lên mặt anh, khiến ánh mắt anh trở nên mơ hồ, lời nói cũng hơi khó hiểu.

"Chỉ là đồ của công ty thôi"

Anh cũng không giải thích rõ là đồ gì của công ty.

Lúc Nguyễn Văn Văn muốn hỏi lại lần nữa, anh đã vén chăn lên, nói: "Anh đi vệ sinh."

Cô muốn hỏi anh sau khi anh ra khỏi phòng tắm nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy anh ra, cuối cùng đã đợi đến ngủ thiếp đi.

Lộ Phong đi ra từ trong phòng tắm, nhẹ nhàng đến gần cúi người kéo chăn đắp lên người cô, sờ đầu cô, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng cô nức nở.

"Đừng đi."

Lộ Phong dừng lại.

Nguyễn Văn Văn ôm tay anh, nhỏ tiếng nói: “Anh còn chưa nói cho em biết, rốt cuộc em là ai?"

Ánh mắt của Lộ Phong dần tối sầm lại, khóe môi nhếch lên rồi chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Một lúc sau, anh rút tay về, đi vào phòng sách mở khóa ngăn kéo đem đồ trong đó cất vào két sắt, sau đó để một ít tài liệu của công ty vào ngăn kéo.

Sau khi khóa xong lại đặt ổ khóa vào vị trí ban đầu.

Ngày hôm sau, nhân lúc Lộ Phong đang nghe điện thoại, Nguyễn Văn Văn lập tức đến thư phòng tìm chìa khóa mở khóa ngăn kéo, lấy đồ bên trong ra và nhìn thật kỹ.

Đúng là tài liệu của công ty.

Cô không tin lắm, cẩn thận xem lại lần nữa, quả nhiên là tài liệu của công ty.

Nguyễn Văn Văn vô cùng khó hiểu, cô đã nhìn lầm ở đâu sao?  ?  ?  ?  ?

Cô mãi suy nghĩ lung tung không để ý phía sau có người đang dựa vào cửa, đột nhiên cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh.

Ahhh, anh ấy đến khi nào vậy?  !  !

Anh ấy nhìn thấy những gì rồi?  !

Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt, nhếch môi cười nhẹ: "Em đến tìm chút đồ."

Lộ Phong khoanh trước ngực, nhướng mày: "Tìm gì vậy? Lại đến tìm sách sao?"

Nguyễn Văn Văn: "...!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận