Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 138
Sức của người đàn ông rất lớn, Trâu Mỹ chẳng những không đẩy ra được mà ngược lại còn bị anh chặn lại. Cô cắn môi lườm Tiêu Hạo, Tiêu Hạo khẽ kêu lên, nắm chặt cằm cô rồi hôn lên.
Trâu Mỹ không để cho anh hôn, khép miệng lại rất chặt. Lúc này dường như Tiêu Hạo cũng không gấp gáp, nhẫn nại dây dưa với cô. Anh kéo tay cô qua đặt lên trên ngực mình, để cho cô cảm nhận được nhịp tim của mình rồi mới hỏi cô: "Em nghe thấy không? Nó đang đập vì em đó."
Trâu Mỹ ngoảnh đầu sang một bên, không nhìn anh, hai má cô phồng lên, như một con cá nhỏ đang tức giận vậy.
Tiêu Hạo xoay mặt cô thẳng lại, cúi đầu cắn vào vành tai cô, hỏi với giọng điệu khàn đặc: "Rốt cuộc phải làm sao em mới không giận nữa đây?"
Trâu Mỹ cũng không biết thế nào mình mới hết giận, dù sao bây giờ cô đang vô cùng giận dữ, không muốn để ý tới ai cả.
Từ trước đến nay Tiêu Hạo đều là người có tính nhẫn nại, đối mặt với Trâu Mỹ lại càng như vậy. Anh khẽ cắn vào vành tai cô, lại cắn vào chóp mũi cô, cuối cùng là cắn nhẹ vào môi của cô, đầu tiên là cánh môi trên, cắn để lại cả một vệt hồng, sau đó là cắn xuống môi dưới. Cắn xong còn cảm thấy chưa đủ mà dùng đầu lưỡi đẩy một cái.
Trâu Mỹ hơi ngứa nên run lên. Bàn tay Tiêu Hạo đã luồn vào trong sợi tóc của cô, thừa dịp cô chưa kịp chuẩn bị mà hôn lên. Nụ hôn không hề dịu dàng tẹo nào, ngón tay trắng trẻo lành lạnh của anh nắm lấy cằm Trâu Mỹ, anh ước gì có thể nuốt sạch cô vào bụng.
Lồng ngực Trâu Mỹ truyền đến cảm giác hít thở không thông, vươn tay ra đẩy anh, nhưng lại bị anh bắt lấy tay rồi giơ lên đỉnh đầu. Cô giãy dụa, Tiêu Hạo lại đè chân của cô lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Trâu Mỹ như phun ra lửa: "Tiêu Hạo, em ghét anh."
Tiêu Hạo ghé sát vào cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh có thể giải thích."
Chuyện gì anh cũng có thể giải thích được.
"Được thôi, anh giải thích đi." Trâu Mỹ dùng sức đẩy anh ra: "Nếu không giải thích được rõ ràng thì sau này đừng tới tìm em nữa."
Phụ nữ khi ghen thật đáng sợ, nhất là mấy người phụ nữ ghen tuông đã lâu. Tiêu Hạo vươn tay ra ôm lấy cô, lại bị cô cầm tay lên cắn một ngụm thật mạnh.
Cô dùng sức mà cắn anh, anh lại chậm rãi giải thích: "Anh với cô ấy lớn lên với nhau từ khi còn bé, bọn anh cùng vào trường mầm non, trường tiểu học rồi lên trường trung học. Cô ấy có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cũng có rất nhiều người theo đuổi, hầu như mỗi ngày đều nhận được quà của các bạn nam. Cho đến khi phân lớp, cô ấy chọn khoa xã hội, còn anh thì chọn học khoa tự nhiên, sau đó thì bọn anh không học cùng lớp với nhau nữa."
Trâu Mỹ nghe anh kể tới kể tui, trong lòng chua đến không chịu được. Cô bĩu môi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tiêu Hạo ngẫm nghĩ: "Sau đó cô ấy có bạn trai."
Trâu Mỹ: "..."
Tiêu Hạo: "Sau đó nữa bạn trai của cô ấy ra nước ngoài, cô ấy không để ý tới sự phản đối của người nhà mà cũng chạy ra nước ngoài theo. Cuộc sống ở nước ngoài không giống với tưởng tượng của cô ấy một tí nào, cậu trai kia trăng hoa rồi yêu thêm một cô gái khác, cô ấy vô cùng đau lòng, cho nên về nước."
Lúc Tiêu Hạo kể chuyện này giống như đang kể một câu chuyện xưa nào đó, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi, Trâu Mỹ thất anh không nói nữa, nháy mắt mấy cái: "Hết rồi hả?"
Tiêu Hạo gật đầu: "Hết rồi."
Trâu Mỹ trợn trắng mắt: "Anh còn chưa nói chuyện của anh với cô ta cơ mà?"
"Bọn anh có chuyện gì?"
"Chuyện từng xảy ra khi bọn anh yêu nhau đó!"
Tiêu Hạo lạnh lùng nói: "Cho tới bây giờ bọn anh không hề yêu nhau."
"Nhưng mà..." Trâu Mỹ nói: "Nhưng mà người nhà anh đều biết có một khoảng thời gian lúc anh học trung học thì tâm trạng của anh không tốt lắm, chẳng lẽ không có quan hệ gì với chuyện cô ta đột nhiên ra nước ngoài hả?"
Tiêu Hạo cười khẽ: "Không phải."
Lần này đến lượt Trâu Mỹ giật mình, không phải ư? Tại sao lại không phải?
Tiêu Hạo kéo tay cô, sâu xa nói: "Không liên quan gì đến cô ta cả, là chuyện khác cơ."
Thời trung học suýt chút nữa Tiêu Hạo đã bị trầm cảm, là bởi vì anh phát hiện một bí mật, đó là bố anh nuôi tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa kẻ thứ ba này còn sinh cả con. Đứa con kia chỉ nhỏ hơn anh có hai tuổi, nói cách khác là bố của anh từ lâu đã ngoại tình rồi, mà mẹ anh tới tận bây giờ vẫn chẳng hay biết gì.
Sau khi Tiêu Hạo biết chuyện này đã mất ngủ trong một thời gian. Mỗi khi anh nhìn thấy mẹ mình thì đều nghĩ rằng có nên nói cho mẹ mình hay không?
Áp lực quá lớn, hơn nữa không được nghỉ ngơi tốt cho nên tình trạng của anh càng ngày càng kém đi. Sau đó Tề Phi lại ra nước ngoài, cảm xúc của anh hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Cho nên tất cả mọi người đều tưởng rằng do Tề Phi bỗng nhiên rời đi nên anh mới trở nên như vậy. Thật ra chỉ có anh biết rằng sự thật không phải như vậy.
Trong một thời gian rất rất dài anh không thể nhìn thẳng vào bố của mình, bởi vì chỉ cần nhìn thấy ông ta là anh sẽ nhớ tới hình ảnh ông ta vui vẻ gọi tên đứa con kia, rồi vuốt tóc cậu ta. Phải biết rằng ông ta chưa bao giờ dịu dàng với anh như vậy.
Không có một lần nào.
Thật ra anh không nói cho mẹ biết là còn một nguyên nhân khác là trong lúc vô tình anh đã nhìn thấy mẹ mình uống thuốc ngủ, liều rất nặng.
Anh lo rằng mẹ mình sẽ không chịu nổi.
Trâu Mỹ hỏi: "Chuyện gì cơ?"
Tiêu Hạo ôm cô ngồi lên đùi mình, cánh tay vòng qua eo cô, gác cằm lên vai cô, giọng nói hơi mệt mỏi, kể hết mọi chuyện ra một lượt. Anh nói rất chậm, dường như đi lại trên quãng đường ấy một lần nữa, thi thoảng còn hơi nghẹn ngào.
Trâu Mỹ nghe hết chuyện thì đau lòng không chịu được, khóe mắt cũng dần trở nên ướt át, kéo tay anh nói: "Xin lỗi anh, em không biết..." là như vậy.
Tiêu Hạo khẽ hôn lên gò má cô, an ủi: "Không sao cả, đã qua rồi."
Trâu Mỹ: "Vậy, mẹ..."
Tiêu Hạo: "Mẹ đã biết rồi."
Sau đó Tiêu Hạo lại nói: "Mẹ và bố đã ly hôn từ lâu rồi."
Bây giờ Trâu Mỹ không chỉ đau lòng cho Tiêu Hạo, mà còn đau lòng cho cả bà Tiêu nữa. Cô xoay người lại ôm Tiêu Hạo nói: "Anh sẽ không đối xử với em như vậy chứ?"
Càng yêu sâu đậm sẽ càng không cảm thấy an toàn.
Tiêu Hạo ôm chặt cô: "Không đâu."
Tình yêu của anh chỉ trao cho một người, người kia cũng chỉ có thể là Trâu Mỹ.
Không biết tại sao, dường như Trâu Mỹ còn đau lòng hơn cả Tiêu Hạo, sau khi nghe anh nói vậy xong thì khóc như mưa: "Xin lỗi anh, sau này em sẽ không bao giờ... tuỳ hứng nữa."
Tiêu Hạo lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, nâng mặt cô lên, nói: "Không sao cả, em có thể tùy hứng."
Cô tuỳ hứng, anh chiều chuộng, chỉ cần cô vui vẻ, như thế nào cũng được.
Trâu Mỹ ngửa đầu hôn Tiêu Hạo, hôn đến cằm anh thì khẽ cắn một ngụm: "Chồng ơi, em đói bụng."
Tiêu Hạo cụp mắt nhìn cô, rất lâu sau mới nói: "Anh cũng đói bụng."
...
Trận "Chiến đấu hăng say" này diễn ra trong thời gian rất lâu, những món mà Trâu Mỹ muốn ăn đã bay sạch sau khoảng thời gian lăn qua lăn lại rất lâu, bụng kêu ùng ục.
Tiêu Hạo khoác thêm áo ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, nửa giờ sau mới quay lại, trên tay còn bưng cơm và thức ăn, còn cả một chén canh nữa.
Trâu Mỹ quá mệt mỏi, không muốn động đậy. Tiêu Hạo tự tay đút cô, bón được một lúc, ánh mắt hai người lại chạm vào nhau, quấn quýt triền miên, cuối cùng cơm chẳng ăn được bao nhiêu lại lăn lộn trước cửa sổ thêm lần nữa.
Sau đó, Trâu Mỹ nhắm mắt lại, cho dù Tiêu Hạo có gọi như thế nào cũng không mở mắt ra nữa. Cô thật sự quá mệt mỏi.
Tiêu Hạo ôm cô đi vào phòng tắm, khi ra ngoài, trên cơ thể hai người đều hơi ẩm ướt. Tóc Tiêu Hạo vẫn còn ướt sũng, đuôi tóc vẫn chảy nước. Nước thuận theo chảy xuống, chưa đi được vào bên trong áo ngủ đã bị dính vào nơi cổ áo.
Không thoải mái cho lắm, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, ánh mắt vẫn nhìn vào Trâu Mỹ. Mái tóc Trâu Mỹ đã khô, anh đặt cô xuống giường, kéo chăn qua đắp kín người cô, hôn một cái lên trán cô rồi thức ăn ra khỏi phòng ngủ.
Người giúp việc thấy thế thì bước tới nghênh đón: "Cậu chủ."
Tiêu Hạo lạnh nhạt nói: "Nhớ hâm lại canh cho ấm, lát nữa mợ chủ tỉnh lại sẽ uống."
Người giúp việc gật đầu: "Vâng ạ."
Tiêu Hạo lên lầu đi vào phòng sách. Sau khi mở cuộc họp gần hai tiếng đồng hồ, anh lại trở lại phòng ngủ. Khi không thấy có người nào trên giường, Tiêu Hạo lập tức trở nên căng thẳng. Phòng ngủ chính không có người, anh vội vàng đến phòng ngủ cho khách, nhà vệ sinh cho khách, cuối cùng cũng tìm được người đang ở ngoài ban công.
Trâu Mỹ đang cuộn mình dựa vào tường nhắm mắt ngủ, Tiêu Hạo từ từ ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
Dường như Trâu Mỹ tìm được nguồn nhiệt, cả người ngã về phía bên kia, Tiêu Hạo kịp thời đỡ lấy cô, lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Anh bế cô trở lại phòng ngủ, trong lúc đó Trâu Mỹ mở mắt ra, mơ hồ hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Vừa rồi cô tìm anh mà không tìm thấy.
"Anh đến phòng sách." Tiêu Hạo đáp lại.
"Lần sau đi ra ngoài phải nói cho em biết đấy." Nếu không sẽ không tìm thấy ai.
Tiêu Hạo xoa đầu cô trả lời: "Được, nói cho em biết trước."
Trâu Mỹ dán mặt vào ngực anh rồi chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Lần này cô ngủ rất sâu, một giấc không mộng mị đến khi mặt trời ló dạng. Khi tỉnh dậy thì nhìn người đàn ông đang bên gối với mình, khóe miệng cong lên.
Cô đưa tay chọc vào mặt anh nhưng thấy người đối diện không tỉnh, cô tiếp tục chọc vào chóp mũi, sau đó là một lông mi của anh, hàng mi Tiêu Hạo vừa dày vừa dài, khi chạm nhẹ truyền đến cảm giác rung động.
Trâu Mỹ sợ đánh thức anh nên vội vàng rụt tay lại, Tiêu Hạo kéo người trở lại, xoay người đè dưới thân, mở mắt ra: "Nghịch ngợm quá."
Trâu Mỹ nhìn anh, cười sáng lạn: "Anh tỉnh lại khi nào vậy?"
Tiêu Hạo bóp eo cô, nói: "Lúc người nào đó đang làm chuyện xấu."
Người nào đó không thừa nhận rằng chính mình làm chuyện xấu, cô bĩu môi phản bác: "Em không làm chuyện xấu."
Tiêu Hạo cúi đầu, một nụ hôn nhẹ đáp xuống cổ cô, anh ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Anh cũng không làm chuyện xấu."
"..." Người đàn ông này, mới sáng sớm đã thích đùa giỡn người khác.
Mặt Trâu Mỹ đỏ lên, mím môi: "Khi nào anh về nhà với em?"
Người trong nhà đã biết chuyện hai người đăng ký kết hôn, gần đây cũng đang thúc giục cô mang người ấy về nhà.
Tiêu Hạo hơi do dự, Trâu Mỹ cho rằng anh không muốn mới vội vàng nói: "Để một thời gian nữa cũng không sao."
Tiêu Hạo nhéo mặt cô: "Ngày mai nhé?"
"Thật sao?" Đáy mắt Trâu Mỹ tràn ngập tia sáng lấp lánh, khi cô cười lên thật sự rất đẹp.
Tiêu Hạo: "Thật."
Bà Tiêu biết bọn họ muốn trở về nên đã chuẩn bị rất nhiều quà gặp mặt, tận mấy cái vali cũng không bỏ vào được hết, Tiêu Hạo nhéo mi tâm: "Mẹ à, được rồi."
Bà Tiêu: "Không phải cho con đâu, con không có quyền lên tiếng."
Trâu Mỹ cười nói: "Mẹ à, thật sự được rồi ạ."
Khi con dâu lên tiếng, bà Tiêu mới gật đầu: "Vậy thì được rồi, trước tiên cứ chuẩn bị bao nhiêu đó."
Trước tiên ư?
Trâu Mỹ nhìn năm sáu cái vali với vẻ mặt kinh ngạc, nhỏ tiếng nói: "Mẹ đã chuẩn bị bao nhiêu vậy?"
Tiêu Hạo: "Trong phòng chứa đồ còn có rất nhiều, lát nữa em có thể xem thử."
Trâu Mỹ đi vào phòng chứa đồ. Cô chỉ nhìn thoáng qua thôi mà đã sốc đến mức miệng không khép lại được. Trong phòng chứa đồ đã có hơn phân nửa là đồ đạc, rượu thuốc lá vân vân, tất cả những thứ này đều là vật có giá trị.
Cô chỉ vào hỏi "Những thứ này... Tất cả đều là..."
Tiêu Hạo: "Ừ."
-
Trở về quê cũng xảy ra một khúc nhạc dạo, người nhà rất nhiệt tình, Tiêu Hạo luôn bị chuốc rượu trong bữa ăn, lý do nào cũng có.
"Chúc Tiểu Mỹ A Hạo tân hôn hạnh phúc nhé." Người đầu tiên tiến lên.
"Chúc hai đứa sớm sinh quý tử." Người thứ hai tiếp tục.
"Chúc hai đứa thành công trong công việc của mình." Người thứ ba cũng chúc.
"Chúc cả gia đình thật hạnh phúc." Người thứ tư góp vui.
"Chúc cả gia đình khỏe mạnh." Người thứ năm...
"Chúc mấy đứa nhỏ học tập thật giỏi." Người thứ sáu
"..."
Tiêu Hạo không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu nữa. Lúc anh ngã xuống giường chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Trâu Mỹ đứng dậy đi rót nước cho anh thì bị anh chặn ngang bế lên. Cả cơ thế cao lớn của Tiêu Hạo dán sát vào lưng cô, dịu dàng nói: "Đừng đi."
Trâu Mỹ dỗ dành người nọ: "Em không đi, em chỉ đi lấy nước uống cho anh thôi."
Tiêu Hạo đỏ mắt lắc đầu: "Không uống đâu."
Trâu Mỹ: "Vậy em lấy khăn lau mặt cho anh được không."
Tiêu Hạo tiếp tục lắc đầu: "Không lau."
"Anh có đói không? Em nấu cho anh một ít đồ lót dạ nhé?"
"Không, đói."
Cho dù Trâu Mỹ nói cái gì, Tiêu Hạo vẫn không buông tay, lúc đi vệ sinh vẫn là hai người cùng đi. Tình trạng của hai người là như thế này, một bên là Trâu Mỹ sợ anh ngã, Tiêu Hạo ở bên còn lại thì sợ cô bỏ chạy.
Mọi người tập trung đầy đủ ở phòng khách thấy họ tình tứ như vậy, khuôn mặt của họ lộ ra ý cười mập mờ, có người còn thì thầm với mẹ Trâu rằng: "Xem ra, bà sẽ trở thành bà ngoại nhanh thôi."
Mẹ Trâu cười hiểu ý: "Hai đứa ân ái như vậy, đến lúc đó mời mọi người uống rượu mừng."
Nhắc đến rượu ai cũng hăng hái: "Được, uống rượu mừng."
Tiêu Hạo cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nâng mặt Trâu Mỹ lên, bình tĩnh hỏi: "Em muốn có em bé sao?"
Thật ra bọn họ cũng đã bàn về vấn đề này trước đó rồi nhưng cuối cùng vẫn chưa có đáp án cụ thể nào hết.
Trâu Mỹ trả lời anh: "Không cần gấp gáp như vậy, chờ đến khi anh muốn cũng được." Bây giờ cô biết khúc mắc của anh ở đâu nên thật sự không gấp.
"Đây là lời thật lòng của em." Cô sợ anh không tin còn nói thêm: "Chúng ta có thể chờ đợi, bao lâu không quan trọng, em hy vọng anh có thể hạnh phúc hơn là việc chúng ta sinh em bé."
Vành mắt Tiêu Hạo càng đỏ lên, hơi run rẩy nói: "Vậy nếu anh vẫn không đồng ý thì sao."
Trâu Mỹ kéo cổ áo của anh khiến anh cúi người xuống thấp hơn một tí, sau đó ngửa mặt hôn cằm của chồng rồi tiếp đến là đôi môi, cuối cùng là hốc mắt của anh.
"Vậy thì không cần em bé nữa."
Tiêu Hạo không nói ra được bản thân đang cảm động hay rung động nữa, tim anh dường như được một thứ gì đó xoa dịu, vừa ngứa vừa tê dại.
Anh ôm vai Trâu Mỹ, giữ chặt người ở trước mắt, nói từng chữ một: "Muốn chứ, sau khi chúng ta trở về thì phải có em bé."
-
Niềm mong muốn có em bé này thật sự không phải là anh nói muốn là sẽ có mà lại tuỳ thuộc vào cơ duyên của mỗi người. Chắc hẳn bọn họ và em bé không có duyên với nhau, vì sau khi thử nửa năm không tránh thai vẫn không có thai. Trâu Mỹ đã không muốn thử nữa, cô mang theo sự mong mỏi chờ đợi nhưng kết quả của sự chờ đợi là thất vọng.
Cô nhìn vào một vạch màu đỏ trên que thử thai, tâm trạng lại trở nên tồi tệ.
Tiêu Hạo an ủi: " Không sao hết, chúng ta vẫn còn trẻ, sau này sẽ có."
Dù có anh động viên như vậy nhưng Trâu Mỹ vẫn rất lo lắng: "Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi."
Tiêu Hạo không muốn đi nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, anh thật sự không muốn phụ lòng người trước mắt: "Được."
Bọn họ đặt lịch kiểm tra vào ngày hôm sau, cả quá trình rất suôn sẻ. Kết quả được trả vào ngày thứ ba. Bác sĩ nhìn vào danh sách kiểm tra và nói với hai người: "Mọi chỉ số đều rất bình thường, chắc hẳn chưa mang thai xuất phát từ nguyên nhân tâm lý, tôi đề nghị hai vợ chồng không quá chú ý đến vấn đề này, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên."
Khi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Trâu Mỹ phấn chấn hẳn lên, cô nhìn lên những đám mây trắng trên bầu trời thầm nghĩ: Bé cưng, con đang ở đâu vậy?
Tháng thứ nhất thuận theo tự nhiên, Trâu Mỹ đi công tác mười ngày ở thành phố khác, sau khi về nhà thì cô và Tiêu Hạo lăn qua lăn lại rất lâu, khắp nơi trong nhà đều mang dấu vết "chiến đấu" của bọn họ.
Tháng thứ hai thuận theo tự nhiên, Trâu Mỹ thăng chức trở thành tổ trưởng, đêm đó, Tiêu Hạo cho cô một phần quà tặng thật lớn, ăn cô sạch sẽ từ trong ngoài, cuối cùng là dẫn cô đi ngắm mặt trời mọc.
Khoảnh khắc mặt trời mới nhô lên sau đỉnh núi, Tiêu Hạo hôn lên môi bà xã: "Bé cưng, chúc mừng sinh nhật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận