Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 92
Sau khi đắm chìm vào suy nghĩ một lúc lâu, cô vừa định trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô nhìn sắc trời đang tối dần, nhớ đến lời lúc sáng của Lộ Phong, cô nói với Trâu Mỹ: “Tớ có việc, cúp trước đây, tìm cậu sau.”
Sau đó dứt khoát tắt máy, cô nói với người ngoài cửa: “Anh có thấy phiền không hả, tôi nói rồi tôi không muốn gặp anh, không muốn gặp anh. Đừng nghĩ dùng đồ ăn là có thể dỗ được tôi, tôi không phải trẻ con, tôi nói cho anh biết…”
Cô đi đến mở cửa.
Người bên ngoài sững sờ, sau mấy giây mới nói: “Cô chủ, xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cô nghỉ ngơi đâu.”
Nguyễn Văn Văn không ngờ là bà ấy: “Thím Ngô, sao lại là thím?”
Thím Ngô đưa khay đồ ngọt lên nói: “Đây là do cậu chủ mua, bảo tôi đưa lên cho cô.”
Lộ Phong mua sao?
Nguyễn Văn Văn nâng mí mắt lên nhìn, đằng sau không có ai, đây là tất cả thành ý của anh sao?
Đây là lời xin lỗi của anh sao?
Quá qua loa, thật tức quá đi mất.
Nguyễn Văn Văn nói: “Không ăn.”
Sau đó nặng nề đóng cửa phòng, đi đi lại lại trong phòng, tức đến nỗi cầm gấu bông trên giường đấm đá giẫm thật mạnh.
Cô tự tưởng tượng nó là Lộ Phong.
Đánh xong đầu cô đổ đầy mồ hôi, cô hất tóc trên vai, cong người ngồi lên giường, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Cháu không ăn đồ ngọt, không ăn gì cả, thím Ngô thím đừng gõ cửa nữa.”
“Là anh.” Bên ngoài có giọng nói lành lạnh của người đàn ông truyền đến: “ Anh đến rồi, ngoan, mở cửa.”
Gần đây Lộ Phong rất hay nói chữ “ngoan” với cô, mấy lần nói vậy ánh mắt đều thay đổi, ôm cô đến trước tủ, nắm lấy eo cô hôn sâu, đến cuối cùng cũng sẽ làm loạn với cô.
Đàn ông làm loạn khác với phụ nữ.
Giày vò một lúc lâu, lần nào cả người cô chỗ nào cũng mềm nhũn, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Khóe môi Nguyễn Văn Văn lại hơi cong lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói, nghĩ gì nữa,ngừng lại đi!
Cô lấy lại tinh thần, thu lại ý cười trong mắt, giọng nói rất lạnh: “Tôi nói tôi không muốn gặp anh, anh đi mau đi.”
Lộ Phong vẫn kiên nhẫn nói: “Anh có mang một thứ này hay ho đến cho em này.”
Nguyễn Văn Văn vừa nghe thấy “thứ hay ho”, ánh mắt hơi động đậy, đưa tay lật chăn, định xuống giường, giọng nói trong đầu lại xuất hiện: Đừng động đậy, ngồi im.
Cô thu chân lại, cố ý giả vờ không để ý: “Tôi không thèm.”
Lộ Phong dịu dàng nói: “Thực sự không nhìn thử sao?”
Nguyễn Văn Văn: “Không nhìn.”
Lộ Phong: “Nghe nói tối mai ngôi sao F tổ chức concert ở sân vận động, em định không đi xem?”
F ư?
Concert ư?
Sao cô lại không biết?!!
Nguyễn Văn Văn lập tức lật chăn, chạy đến trước cửa, ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa lại rụt về.
Đợi đã.
Không phải lừa cô đấy chứ?
Nguyễn Văn Văn lùi lại, tìm điện thoại, mở Weibo, tin tức được gợi ý đầu tiên chính là tin liên quan đến concert của ngôi sao F.
Là thật!
Nguyễn Văn Văn không bình tĩnh được nữa, huhu, concert đầu tiên của anh ấy, cô phải xem.
Mở link mua vé, vé đã ngừng bán.
Cô lại vào một nhóm chat của fan, muốn xem xem có ai còn vé không, hỏi hết một lượt đều không còn.
Hi vọng bị dập tắt, cô cắn môi ngồi trên giường, quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, dưới khe cửa mờ mờ phản chiếu một chiếc bóng dài.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Lộ Phong cầm vé, vẻ mặt bình tĩnh, đếm: “Một, hai, ba, bốn…”
Đếm đến bảy, cửa mở ra, Nguyễn Văn Văn xòe tay: “Đưa tôi.”
Lộ Phong nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen láy hơi phát ra ánh sáng, đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn càng mê người hơn, ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt đến cánh tay cô, để vé vào bàn tay cô.
Lúc đặt vé xuống, ngón tay trắng nõn thon dài quét qua ngón tay cô.
Nguyễn Văn Văn sợ ngứa, nắm chặt vé thu tay lại, sau đó giấu tay ra sau người, lúc không ai chú ý, dùng một tay khác xoa xoa.
“Tôi sẽ không lấy không vé của anh, nói đi, bao nhiêu, tôi chuyển cho anh.”
Lại là dáng vẻ bàn việc công, đúng là… thiếu hôn.
Lộ Phong nhìn cô chằm chằm.
Nguyễn Văn Văn lấy điện thoại di động ra, mở wechat, chuyển tiền cho anh. Cô ngẩng đầu bĩu môi: "Anh nhận đi."
Lộ Phong hỏi: “Có nhất thiết phải như vậy không?”
Nguyễn Văn Văn lạnh nhạt nói: "Tôi không quen, thế này tốt hơn."
Mấy ngày trước người nào đó còn ôm lấy anh, nói anh là người cô yêu nhất trên đời, là người thân thiết nhất, cô còn muốn ôm anh, nhưng lúc té xuống lại lập tức bảo không quen, nói xem có tức hay không?
“Tối mai anh đi cùng em.” Lộ Phong nói.
"Không cần." Nguyễn Văn Văn vẫy tấm vé: “Tôi đi một mình."
Cô không muốn đi cùng anh.
Lộ Phong khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Mua một tặng một, của anh là vé miễn phí, không có vé trong tay anh, em không vào được."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Văn Văn nghe concert có vé miễn phí. Vẻ mặt cô hiện lên vẻ không thể tin được, vừa nhìn vừa nói: "Anh đang đùa với ai, tôi sẽ không…"
Nhìn kỹ hơn, cô thấy phía trên mệnh giá thật sự có ghi một chữ “Tặng” thật to.
“Tấm vé này là anh tìm người làm giả à?” Cô cau mày.
“Anh mua.” Về phần mua như thế nào, giá bao nhiêu, anh cũng không định nói cho cô biết.
"Anh nói láo, làm gì có vé nào được mua như vậy?"
"Nếu còn nghi ngờ, ngày mai cùng nhau đi xem thì sẽ biết."
Cứ như vậy, khi Nguyễn Văn Văn nhận ra "bán" mình thì Lộ Phong đã rời đi. Mí mắt cô giật điên cuồng khi nhìn vào "vé miễn phí" trong tay.
Toang rồi, lại bị lừa!
Cô lấy điện thoại ra và gửi cho Lộ Phong một tin nhắn wechat.
Cục cưng đáng yêu: [Tôi đau đầu, ngày mai không đi. ]
Ảnh Đế: [Không nhớ sao? Em vừa đồng ý với anh. ]
Ảnh Đế là ghi chú mà Nguyễn Văn Văn vừa đổi cho Lộ Phong. Diễn xuất của anh không lo không làm được Ảnh Đế.
Cục cưng đáng yêu: [Tôi đã đồng ý gì với anh à? ]
Ảnh đế: [Thất hứa thì làm theo ba yêu cầu của đối phương.]
Nguyễn Văn Văn đột nhiên vỗ trán. À, quên mất, vừa rồi cô bị lời nói của Lộ Phong kích thích, nhất thời đồng ý ngày mai cùng nhau đi xem concert, còn nói ai lỡ hẹn thì làm theo ba việc theo yêu cầu của bên kia.
Nguyễn Văn Văn:... Cô bị lừa đá vào đầu sao?
Cô vừa đảo mắt vừa nghĩ biện pháp đối phó, định ra tay thì wechat của Lộ Phong lại truyền đến.
Ảnh Đế: 【Đừng mời Trâu Mỹ đi cùng, em đã đồng ý ]
Nguyễn Văn Văn: […] Cô không bị lừa đá vào đầu, mà cô bị lừa đá sau đó bị mắc kẹp cửa, chuyên môn tự đào hố để chôn mình.
Cô gõ ngón tay, xóa từng chữ đã đánh, ném điện thoại đi, dựa lưng vào giường, ngước mắt nhìn thẳng.
Chiếc đèn chùm trên đầu làm cô chói mắt. Trong giây lát có thứ gì đó lơ lửng trước mắt cô, đôi mắt cô đột nhiên nheo lại, lấy điện thoại di động ra và gửi cho Lộ Phong một tin nhắn wechat.
Cục cưng đáng yêu: [Tôi có chuyện muốn hỏi anh.]
Gửi xong, cô mím môi chờ hồi âm của anh.
Thời gian từng phút trôi qua, nhưng vẫn không có hồi âm từ Lộ Phong.
-
Ở một nơi khác, xe của Lộ Phong bị tông vào đuôi xe, xe mất lái đâm vào lề đường, đi được vài mét thì dừng lại.
Điều may mắn duy nhất là tốc độ của chiếc xe không nhanh, và không có ai bị thương nặng. Tuy nhiên cánh tay của anh bị trầy xước do bị thương bởi kính cửa sổ vỡ.
Máu thấm ướt quần áo chảy xuống, tài xế bị dọa một phen hoảng hồn.
Sau khi Chu Hải nhận được cuộc gọi, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã xuống. Sau khi bình tĩnh lại, anh ta vội vàng đi vào trong thang máy.
Sau khi chạy đến bệnh viện, cánh tay của Lộ Phong đã được băng bó xong, bộ quần áo dính máu được đặt trên tay vịn. Anh ta chạy tới: “Cậu chủ Lộ."
Lộ Phong mệt mỏi ngẩng đầu, câu đầu tiên là: “Đừng nói cho vợ tôi biết.”
Câu thứ hai là: "Nếu chẳng may bị lộ ra ngoài thì cậu không có tiền thưởng cuối năm."
Chu Hải cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu anh bị thương thành ra như vậy mà không để cho vợ anh biết, anh… "
Ánh mắt Lộ Phong trở nên lạnh lùng.
Chu Hải câm miệng.
-
Khi Nguyễn Văn Văn nhận được trả lời của Lộ Phong, đã là mười một giờ tối.
Ảnh Đế: [Em hỏi đi. ]
Nguyễn Văn Văn bị thương ở đầu nên đi ngủ sớm, cô cũng không có nhìn thấy ngay.
Ngày hôm sau khi thức dậy, cô mới nhìn thấy nó. Nhưng chuyện là như vậy, nếu bỏ lỡ điểm đó, thì điều đó dường như không còn quan trọng nữa.
Cô không trả lời, đứng dậy, ăn sáng, tắm rửa rồi ra ngoài.
Bố Nguyễn không đồng ý cho cô ra ngoài, dù sao cũng phải thôi, nhưng cô nhất quyết không chịu nên ông đành đồng ý.
Nguyễn Văn Văn đến chỗ làm việc của Trâu Mỹ và đợi cô ấy tan sở, hai người cùng nhau ăn trưa. Sáng nay Trâu Mỹ rất bận, hôm qua đã xảy ra chuyện đâm vào đuôi xe ô tô, chủ biên yêu cầu cô ấy viết bản báo cáo sự việc, vì vậy cô ấy bận rộn một hồi lâu.
Trong bữa ăn, cô ấy tình cờ đề cập: "Xe Bentley mà cậu đâm trúng, biết biển số xe là gì chưa?"
Nói xong, như ý thức được cái gì, cô ấy hơi híp mắt cười nói: "Đã biết, cậu không muốn nghe tên anh ấy, cho nên tớ không nhắc tới."
Sau này Trâu Mỹ nghĩ lại, hẳn là không thể trùng hợp như vậy. Ở Nam Thành có nhiều xe sang như vậy, không thể nào đâm vào đuôi xe của Lộ Phong được.
Chủ đề này kết thúc, Nguyễn Văn Văn nói với cô ấy về những nghi ngờ của cô.
Trâu Mỹ trợn tròn mắt nghe: "Ý của cậu là, cậu hoài nghi bạn cùng phòng năm đó lừa cậu sao?"
Nguyễn Văn Văn gật đầu, cô nghĩ về toàn bộ chuyện tối qua, càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, giọng điệu và ánh mắt lấp lánh của bạn cùng phòng có vẻ khác thường. Cô nóng lòng muốn tìm Lộ Phong giải thích nên vốn không để ý, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, quả nhiên có vấn đề.
"Tại sao cô ấy lại nói dối cậu?" Trâu Mỹ hỏi.
“Tớ không biết.” Đây chính là điều mà Nguyễn Văn Văn muốn biết.
"Cậu không hỏi Lộ Phong sao?"
“Không.” Tối qua cô vốn muốn nói chuyện, nhưng anh không trả lời.
"Chuyện này dễ xử lý, chỉ cần tìm bạn cùng phòng hỏi rõ ràng là được."
"Đúng vậy." Hai mắt Nguyễn Văn Văn sáng lên, vừa vặn tối hôm qua cô nhận được thiệp mời của một người bạn cùng lớp, nói rằng tuần sau sẽ có buổi họp mặt cựu sinh viên, cô được mời tham dự.
Trước đây cô chưa bao giờ đi tham gia, vì vậy lần này như thế nào cô cũng phải tới tham gia.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Văn Văn về nhà và chợp mắt. Trong giấc ngủ, cô luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, không thể bỏ qua được.
Cô từ từ mở mí mắt ra, đôi mắt mơ hồ nhìn không rõ, rồi lại từ từ nhắm lại.
Mái tóc hai bên thái dương như bị ai vén lên, sau đó một luồng hơi nóng phả vào tai, cô sợ nhột nên co người lại trốn.
Khi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô là một khuôn mặt được phóng to, thậm chí cô có thể đếm được hàng mi dài và đẹp, tất cả đều dựng đứng.
Còn có đôi mắt của anh đen nhánh sáng ngời, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt vô cùng mị hoặc.
Nguyễn Văn Văn chưa bao giờ được anh nhìn gần như vậy, cô cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được, tim đập không thể kiểm soát.
Con nai trong ngực đập dữ dội.
Hai giọng nói lần lượt vang lên.
Giọng nói thứ nhất: Thừa nhận đi, cô rất thích anh ấy.
Giọng nói thứ hai: Đừng quên khi còn đi học anh ta đã từ chối cô, còn có vết son môi. Cô thực sự không ngại nếu anh ta ngay cả một lời giải thích cũng có sao?
Giọng nói thứ nhất: Nhìn vào mắt anh ấy không phải sẽ biết sao, anh ấy cũng thích cô.
Giọng nói thứ hai khịt mũi: Tỉnh lại đi, đàn ông dù hứa cũng thất hứa, huống hồ là không hứa.
...
Giọng nói luân phiên vang lên, Nguyễn Văn Văn buồn bực. Trong cơn tuyệt vọng, cô dùng sức đẩy Lộ Phong ra khỏi giường.
Lộ Phong không ngờ cô lại đẩy, anh loạng choạng vài bước mới đứng vững. Cánh tay anh vô tình đập xuống bàn, cảm thấy đau nhói, anh khẽ nhíu mày rồi liếc nhìn.
Nguyễn Văn Văn ngồi dậy, chộp lấy chăn bông trước mặt cô, nói: "Ai, ai cho anh vào!"
Lộ Phong đứng thẳng người, nâng mắt nhìn cô: "Em."
Nguyễn Văn Văn giống như nói nhảm, "Không thể nào, em không có…"
Cô dừng lại.
Một cảnh tượng hiện ra trước mắt cô.
Có người gõ cửa, cô lẩm bẩm nói: "Vào đi."
Cửa mở ra, một bóng người xuất hiện, cô chỉ tay về phía anh: "Đến."
Không.
Đó không phải là một giấc mơ sao!
Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt như sắp chết.
Cô còn chưa trợn mắt xong, đã cảm thấy bụng dưới đau đớn, giống như có thứ gì phá vỡ phòng tuyến chảy xuống.
Nguyễn Văn Văn: ...
Người thân đến quá đột ngột.
Bỗng dưng.
Cô tình cờ nhìn thấy cánh tay của Lộ Phong, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu bạc, ống tay áo màu đỏ nhạt.
Hai chân cô khép lại, cô mím môi: "Anh... cũng tới à?"
Lộ Phong: ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận