Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 39
“…Chuyện này không tiện có nhiều người tham dự.”
“Cũng đúng, hai người khá hợp.”
“…” Người chị em à, có thời gian thì nhớ thăm mộ tớ đấy.
“Rất khó chịu sao?” Uống nhiều chắc chắn sẽ khó chịu, ví dụ điển hình là cô vào lúc này, đau đầu chết đi được.
“Khó chịu quá.” Từ thân thể tới trái tim.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Xem ra chỉ có thể chịu như vậy thôi.”
“Không sao, nghỉ ngơi là được.” Đối với cái thứ như rượu, thời gian lâu dần sẽ bình thường lại.
“Cậu nghĩ có thể được sao?” Nguyễn Văn Văn thút thít hỏi.
“Đương nhiên được rồi, ngủ một giấc là sẽ tốt thôi.”
“Thật sao?’
“Cái gì thật sao?”
“Ngủ một giấc có thể tốt sao?’”
“Đương nhiên.”
“Được, vậy tớ lập tức đi ngủ.”
Nguyễn Văn Văn cúp điện thoại, tắm rửa trong phòng tắm, lúc kỳ cọ bọt xà phòng thì như ước gì có thể cọ đi một lớp da.
Cô vừa chà vừa rơi nước mắt, giải thích chuyện này với Lộ Phong thế nào đây.
Say rượu làm bậy, chắc chắn anh sẽ rất tức giận.
Hu hu, nhưng cô cũng không muốn mà.
Ngực như bị một tảng đá nặng nghìn cân đè khiến hít thở nhẹ cũng đau. Không chỉ ngực đau, cả người trên dưới đều đau, nhất là eo.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Văn Văn lắc đầu thật mạnh. Trâu Mỹ đã nói, ngủ một giấc là được, có thể cô đang mơ, không chừng tỉnh lại sẽ vẫn giống với trước kia.
Đúng, cô phải đi ngủ.
Đứng dậy khỏi bồn tắm, không thèm lau người mà quấn áo tắm trở về phòng ngủ luôn. Phòng ngủ rất sạch sẽ, trên giường ngoài một bên cô làm hỗn loạn thì một bên khác rất gọn gàng, ngăn nắp.
Sau đó, cô mặc kệ tiếng chuông vang lên hết lần này tới lần khác.
Lộ Phong gọi cho Nguyễn Văn Văn mấy cuộc đều không ai nghe máy, sau đó anh gọi cho thím Chu, bảo thím lên xem. Buổi sáng công ty có việc, lúc anh rời đi Nguyễn Văn Văn vẫn đang ngủ.
Tối qua hai người trong phòng tắm, cô đã khóc rất lâu, xin anh dừng lại, nhưng anh không dừng, sau cùng cô đã ngất đi.
Hôm nay tỉnh dậy có lẽ người sẽ khó chịu nên anh hơi lo lắng.
Sau khi thím Chu cúp điện thoại thì đi lên tầng. Bà khẽ đẩy cửa ra, Nguyễn Văn Văn đang ngủ, vì vậy bà đóng cửa lui ra, sau đó gọi lại cho Lộ Phong.
Lộ Phong dặn dò trong điện thoại: “Đừng gọi cô ấy, để cô ấy ngủ thêm lúc nữa.”
Thím Chu: “Vâng.”
-
Nguyễn Văn Văn ngủ không ngon, một người đàn ông không rõ mặt mũi xuất hiện trong giấc mơ. Cô với người đàn ông vừa đánh vừa đá, sau cùng đánh đến người đàn ông chảy máu.
Sau đó, cảnh trong mơ thay đổi. Lộ Phong đứng trước mắt cô, chất vấn cô tại sao không giữ chừng mực, tại sao làm vậy với người đàn ông khác. Cô đưa tay kéo anh, nhưng bị anh hất ra.
Cô khóc lóc cầu xin anh, xin anh tha thứ cho cô.
Anh cười lạnh nói: “Không thể nào.”
Cô ngã xuống đất.
Anh cũng chẳng thèm nhìn cô mà nghênh ngang rời đi.
Sau đó, cô còn mơ một vài chuyện khác, nhưng quá hỗn loạn. Điều duy nhất nhớ là Lộ Phong muốn cô cút đi.
Khi tỉnh lại, gối cô ướt đẫm, dấu đỏ trên cánh tay vẫn còn. Trâu Mỹ đã sai rồi, không phải sau khi tỉnh dậy sẽ tốt, mà là dù thế nào cũng không thể tốt được.
Buổi chiều, Trâu Mỹ gửi tin nhắn wechat cho cô.
Z: [Bây giờ cảm thấy tốt hơn chưa?]
R: [Không tốt.]
Z: [Hay là ngủ thêm lúc nữa đi.]
R: [Ngủ nhiều cũng không thể tốt được.]
Trâu Mỹ tìm những bài đăng ngắn trên mạng gửi cho cô, đầu đề còn rất buồn cười.
#Phụ nữ đã có chồng ngoại tình bị chồng bắt gian ngay tại chỗ, tình nhân sợ tới mức tiểu ra quần#
#Mười chín nhân tình của một người phụ nữ#
#Người phụ nữ không chịu cô đơn đã tìm được tình yêu đích thực#
…
Cuối cùng là một đường link đâm vào tim.
#Người phụ nữ say rượu nhận lỗi với chồng là đã làm tình với người đàn ông lạ#
Trước đây xem những bài đăng ngắn này, Nguyễn Văn Văn hay cười nhưng hôm nay thì cười không nổi nữa.
Trâu Mỹ gửi xong rồi hỏi: [Tổng giám đốc Lộ nhà cậu bao giờ về vậy?]
Mấy hôm trước, ngày nào Nguyễn Văn Văn cũng “nhớ anh”, bây giờ cũng không còn mặt mũi nói nữa. Cô hậm hực trả lời: [Không vội.] Chắc anh về muộn nhỉ.
Cô thật sự… không còn mặt mũi gặp anh.
Chợt nhắc tới người, vừa gửi tin nhắn wechat với Trâu Mỹ chưa được bao lâu thì tin nhắn thoại của Lộ Phong đến.
Lộ Phong: “Buổi tối muốn ăn gì, anh đưa em đi nhé?”
Mỗi lần nói chuyện đều dịu dàng như vậy, khiến người ta nghe mà như tắm trong gió xuân.
Nguyễn Văn Văn nghe giọng của anh, mắt bất chợt đỏ lên, cô đưa tay nhìn lên trên để nước mắt đừng rơi.
Sau khi ổn định cảm xúc, cô trả lời: [Sao anh đưa em về được, anh đâu có ở Nam Thành.]
Lộ Phong nhanh chóng trả lời: [Anh đã về, quên rồi sao?]
Về rồi sao???!!!!
Tay Nguyễn Văn Văn run lên, điện thoại rơi xuống đất, ngón tay cho vào mồm cắn một cái, đau thật.
Cô cúi người nhặt điện thoại lên rồi xem lại, tin nhắn “Tôi đã về, quên rồi sao?” hiện lên chói lọi ngay trước mắt. Đúng là sợ cái gì cái đó đến.
Sao anh ấy anh ấy anh ấy về trong lúc quan trọng này chứ.
Hu hu.
Cô còn chưa nghĩ kỹ nói với anh thế nào mà.
Cô gấp đến độ như kiến bò xung quanh chảo nóng, cắn môi không biết nên nói gì.
Lộ Phong bên kia phải đi họp nên nói: [Anh đi họp đã, nghĩ xong thì cho anh biết.]
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện.
Đôi chân của Nguyễn Văn Văn mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, ôm lấy đầu gối lặng lẽ bật khóc, thật là buồn quá đi.
Cô khó khăn lắm mới trở thành cô Lộ, sao ông trời lại đối xử với cô như vậy.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, khóc mệt rồi, nghĩ đến không thể như vậy mà gặp mặt Lộ Phong, ít nhất phải kéo dài một chút, cô đứng lên, vào toilet rửa mặt, thay quần áo xong, đeo kính râm vội vàng ra ngoài.
Thím Chu hỏi: “Mợ chủ, tối mợ có trở về ăn cơm không? Cậu chủ cậu ấy…” Mua quà để trên tầng ba cho mợ rồi.
Những lời sau đó vẫn chưa nói xong, Nguyễn Văn Văn ngắt lời: “Tối nay cháu ăn ở chỗ bố cháu, à, cũng ngủ ở đó luôn, nếu cậu chủ hỏi thím thì thím nói với anh ấy một tiếng.”
Thím Chu gật đầu.
Nguyễn Văn Văn xoay người đi ra ngoài, lúc xuống bậc thềm sải bước quá rộng, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Thim Chu nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, nhíu mày lại, nghĩ trong lòng: Mợ chủ làm sao vậy?
-
Buổi tối, Lộ Phong mua trái cây mà Nguyễn Văn Văn thích về, sau khi vào nhà thì đưa đồ cho thím Chu, thuận miệng hỏi: “Mợ chủ đâu?”
Thím Chu nhận lấy, đáp: “Mợ chủ về nhà họ Nguyễn rồi ạ.”
Lộ Phong khựng lại: “Có việc gì à?”
Thím Chu: “Mợ ấy không có nói.”
Lộ Phong ngưng việc kéo cà vạt, lấy điện thoại ra gọi điện cho Nguyễn Văn Văn, tiếng chuông thông báo đã khóa máy. Anh lại gọi cho bố Nguyễn, sau khi bố Nguyễn nối máy, mỉm cười nói: “A Phong, có việc gì hả?”
Lộ Phong hỏi chuyện khác một chút, sau đó hỏi: “Bố ở đâu ạ?”
Tối nay bố Nguyễn đi họp mặt ăn uống với mấy người bạn cũ: “Ở bên ngoài.”
Hai bên lông mày của Lộ Phong nhíu lại: “À, không có gì ạ, bố và mọi người ăn tiếp đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lộ Phong rơi vào im lặng, gọi cho Nguyễn Văn Văn không được, anh gọi cho Trâu Mỹ.
Trâu Mỹ nhìn màn hình cuộc gọi đến thì đột nhiên nhớ tới, Nguyễn Văn Văn nói tối qua có đàn ông xông vào trong phòng riêng, thật ra chính là Lộ Phong.
Cô ấy vỗ đầu, đúng rồi, địa chỉ còn là cô ấy nói cho anh biết.
Trâu Mỹ bắt máy: “Tổng giám đốc Lộ.”
Lộ Phong: “Văn Văn có ở cùng cô không?”
Trâu Mỹ: “Không có.”
Lộ Phong: “Hôm nay hai người có nói chuyện điện thoại không?”
Trâu Mỹ: “Có.”
“Tâm trạng cô ấy thế nào?”
“Nghe giọng không được vui cho lắm.”
“Có nói gì với cô không?”
“Không nói gì đặc biệt cả.”
“Cô biết cô ấy sẽ đi đâu không?”
“Anh gọi điện thoại hỏi cậu ấy đi chứ?”
“Khóa máy rồi.”
“...”
Trâu Mỹ dừng lại một chút, nói: “Tôi hỏi xem.”
Cô ấy hỏi một vòng cũng không hỏi ra được, gọi điện đi cho Lộ Phong: “Không biết.”
Lộ Phong nói với giọng điệu trầm thấp: “Biết rồi, tôi ra ngoài tìm cô ấy.”
Dự báo thời tiết Nam Thành nói tối nay có mưa, quả nhiên, Lộ Phong lái xe ra ngoài chưa được bao nhiêu, thật sự đổ mưa rồi.
Mưa rất lớn, cứ như đổ từ trên trời xuống vậy.
Lộ Phong tìm liên tiếp mấy con phố đều không tìm được, sắc mặt trở nên càng thêm nặng nề, dừng xe lại bên đường thử gọi lại cho Nguyễn Văn Văn.
Lần này lại nối máy được, âm thanh bên đầu dây bên kia có hơi nhiễu:
“Alo.”
Lộ Phong: “Em ở đâu?”
Nguyễn Văn Văn nheo mắt nhìn trái nhìn phải, thật ra cô cũng không biết đây là đâu: “Không biết.”
Lộ Phong nhẹ nhàng dỗ dành: “Nói công trình kiến trúc ở xung quanh cho anh biết.”
Ánh mắt của Nguyễn Văn Văn rơi trên tháp đèn hiệu ở xa xa: “Có tháp đèn hiệu.”
Lộ Phong: “Em ở hướng nào của tháp đèn hiệu?”
Nguyễn Văn Văn mơ hồ không rõ nói: “Để em nghĩ xem.”
Cô nghĩ một chút, gần mười phút cũng không nghĩ ra được, Lộ Phong không đợi nữa, lái xe đi về hướng tháp đèn hiệu, Nam Thành chỉ có một tháp đèn hiệu ở phía Tây thành phố.
Anh lái xe đi về phía Tây, trên mặt đất nước bắn tung tóe. Bởi vì Nguyễn Văn Văn không nói rõ là ở hướng nào của tháp đèn hiệu, nên chỗ nào Lộ Phong cũng không bỏ qua.
Anh tìm từng chút một.
Cuối cùng một giờ sau cũng tìm được người.
Lúc này mưa tạnh rồi, anh đậu xe ở bên đường, bước nhanh về phía tiệm lẩu, lúc gần vào cửa, vô tình liếc nhìn một cái, bước chân bỗng chốc dừng lại.
Tầm mắt rơi về phía bên cạnh bức tường, có một người đang ngồi xổm ở đó, hai tay ôm lấy đầu gối, chống cằm, mặt hơi hướng sang một bên.
Ở đó không có đèn, cô bị lẫn vào trong bóng tối trông càng thêm yếu đuối, cô đơn.
Trái tim của Lộ Phong run lên một cách khó hiểu, anh xoay mũi chân, chầm chậm đi đến.
Nguyễn Văn Văn đã đếm đến một nghìn sao rồi, mắt mỏi quá nên chớp một cái, sau đó quên mất bản thân đã đếm đến ngôi sao nào rồi, đành đếm lại từ đầu.
Bỗng nhiên, phía trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng người, có người che mất tầm nhìn của cô, trời tối nên không nhìn rõ được khuôn mặt của anh, cô vung tay một cái: “Tránh ra.”
Tiếng nói chuyện mang theo tiếng sụt sùi.
Lộ Phong hỏi: “Khóc rồi à?”
Nguyễn Văn Văn lập tức nghe ra giọng anh, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, mượn ánh đèn ở phía xa nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt.
Gương mặt sắc nét, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, là Lộ Phong.
Cô sợ mình nhận nhầm người nên chớp mắt nhìn kỹ lần nữa, thật sự là Lộ Phong.
Khi nhận ra là anh, trái tim bỗng cảm thấy đau, cô đứng lên, không nói lời nào đã xoay người đi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lộ Phong sững sờ mấy giây mới phản ứng trở lại, đuổi theo, giơ tay kéo cô nhưng cô tránh đi.
Lộ Phong nắm lấy khoảng không, ánh mắt trở nên u ám, tăng nhanh bước chân tới kéo cô, lần nữa bị cô tránh đi, khi thấy cô đi càng lúc càng xa, anh dứt khoát cũng không kéo nữa, ôm lấy eo cô, bế cả người lên.
Hai chân Nguyễn Văn Văn rời mặt đất, sợ đến hoảng hốt hét lên, đánh vào lồng ngực anh: “Thả em xuống, thả em xuống.”
Lộ Phong không nghe, ôm cô vào trong xe.
Cửa xe vừa đóng lại bị mở ra, Nguyễn Văn Văn vừa đặt một chân xuống thì bị Lộ Phong đẩy trở vào, cô lại bước ra, anh lại chắn ở cửa.
Nguyễn Văn Văn bị dày vò đến mệt rồi, ngoan ngoãn ngồi im trong xe.
Lộ Phong vòng qua trước xe, ngồi vào ghế lái khởi động xe. Trên đường, hai người không ai nói chuyện. Nguyễn Văn Văn là chột dạ không biết nên nói cái gì cho tốt, Lộ Phong thì đang tìm tòi suy nghĩ, suy nghĩ rằng tại sao cô tức giận.
Chẳng lẽ là bởi vì tối qua ư?
Nghĩ lại một chút, tối qua anh quả thật hơi quá đáng, quấn lấy cô không buông, dày vò đến rất muộn, anh nghiêng đầu nhìn cô, kéo lấy tay cô vuốt vuốt, dịu dàng nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh, đừng giận nữa, nhé?”
Anh xin lỗi vì chuyện tối qua.
Trong lòng Nguyễn Văn Văn co thắt, huhu, sao anh lại tốt như vậy, cô đã thế này rồi mà anh còn dỗ dành cô.
Cô càng thêm áy náy, đôi mắt nhìn ra phía ngoài, nghẹn ngào nói: “Đừng nói xin lỗi.”
Lộ Phong thấy cô ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn anh, nhíu hàng lông mày lại, lực chân mơ hồ tăng lên, xe chạy với tốc độ càng nhanh.
Sau đó, hai người đều không nói chuyện, cho đến khi về đến nhà.
Nguyễn Văn Văn lên tầng, Lộ Phong theo sát phía sau.
Cô vừa muốn vào phòng ngủ thì bị anh ngăn lại: “Nói chuyện chút đi.”
Nguyễn Văn Văn không muốn nói, chỉ muốn trốn tránh, cúi đầu nói: “Em mệt rồi, nói sau đi.”
Lộ Phong không thích ôm theo hiểu lầm vào giấc ngủ, trong từ điển của anh, làm sai rồi thì phải dũng cảm thừa nhận, anh kéo lấy cô, ánh mắt dịu dàng: “Nói ngay bây giờ.”
Anh kiên trì.
Nguyễn Văn Văn thấy vậy, con tim hoàn toàn lạnh lẽo, trong đầu vụt qua cảnh tượng trong mơ, lông mi run rẩy hỏi: “Không thể để ngày mai rồi nói sao.”
Lộ Phong: “Không thể.”
Thời gian như ngừng lại, Nguyễn Văn Văn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hạ quyết tâm, được, anh muốn nói thì cứ nói đi.
Lộ Phong rủ mắt xuống nhìn cô: “Tối qua là anh không…”
Nguyễn Văn Văn ngắt lời, vẻ mặt rất đau thương, vén ống tay áo lên cho anh xem, muốn thông qua dấu vết trên cánh tay nói cho anh biết, tối qua là cô làm chuyện sai trái.
Lộ Phong nhìn từng vết bầm tím bên trên, càng thêm chột dạ: “Xin lỗi.”
Là anh quá không biết nặng nhẹ rồi.
Nguyễn Văn Văn trầm giọng nói: “Không phải anh có lỗi với em, là em có lỗi với anh.”
Lộ Phong nhướng mày: ????
Nguyễn Văn Văn cực kỳ bi thương: “Tối qua em ngủ với người khác rồi.”
Lộ Phong: !!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận