Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 109


Nguyễn Văn Văn nghiêng người chặn cửa không cho anh vào, đuôi mắt của cô cong lên, trên mặt nở nụ cười nhạt, cô liếc nhìn anh: "Xin lỗi, không ủng hộ."

Cô xua tay một cái: "Đi thong thả, không tiễn nhé."

Cô vừa nói vừa lùi về phía sau, tay đặt lên chốt khóa cửa chuẩn bị đóng cửa.


Lộ Phong nhanh chân chặn cửa trước, mũi chân của anh nhẹ nhàng chặn cửa lại, nhướng mày lên, dưới đáy mắt chứa đựng ý cười: "Không mở hàng kiểm tra trước à, đó là hàng tốt đó."

Nguyễn Văn Văn đánh giá anh một chút, trong ánh mắt chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu, mỉm cười nói: "Nhìn rồi, không phải là gu của em."

Cô vừa nói, tay lại dùng sức đẩy cửa về phía trước một chút, dĩ nhiên cũng chỉ có một chút thôi.

Lộ Phong nhân cơ hội đưa chân vào, cánh tay chặn lại khung cửa, cơ thể thuận thế nghiêng người dựa vào, hoàn toàn không giống với phong cách bá đạo tổng tải bình thường của anh, có thêm vài nét ngông cuồng.

"Em kiểm tra không cẩn thận, đề nghị kiểm tra lại lần nữa, em sẽ có được niềm vui bất ngờ đó."

Nguyễn Văn Văn vuốt tóc mai, cười nói: "Trùng hợp thật, con người của em không thích niềm vui bất ngờ nhất đó."

Sau đó cô cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên chân người đàn ông: "Làm phiền anh thu chân lại."


Anh không hề cử động, ý cười nơi đáy mắt vẫn không giảm, ánh đèn mờ nhạt trên hành lang chiếu vào trong đáy mắt anh, khiến đôi mắt anh sáng lên, rực rỡ như đá quý đen vậy.

Nguyễn Văn Văn cũng không cử động, nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt của cô thoáng qua ý cười tinh nghịch, dáng vẻ cô cười cong mắt rất quyến rũ.

Sau đó.

Cô thấy yết hầu của Lộ Phong hơi chuyển động một chút.

Hai người đối diện nhau.

Ánh mắt đưa tình.

Sắc mặt của Lộ Phong đã thay đổi.

Giống như một cuộc đọ sức trong âm thầm, ai cũng không dời mắt trước, ánh đèn trên hành lang lập lòe làm ánh sáng chiếu xuống cũng lập lòe theo, khiến tấm thảm trước cửa càng đỏ rực chói mắt.

Lộ Phong chăm chú nhìn vào cô, đầu lưỡi đẩy răng hàm một cai, gật đầu nói: "Anh hiểu rồi, vậy anh đi đây."

Anh vừa nói vừa lùi chân ra sau, nhìn chăm chú vào Nguyễn Văn Văn đồng thời xoay người đi, đi được hai bước thì dừng lại, xoay người lại nói: "Anh đi thật đó."

Nguyễn Văn Văn khoanh tay liếc nhìn anh, trong đáy mắt chứa đựng những cảm xúc khó hiểu, cô đang cười.

Lộ Phong lại nói: "Đi thật đó."

Nguyễn Văn Văn mỉm cười: “Đi thong thả nhé, hẹn gặp lại."

Lộ Phong xoay người nhấc chân đi về phía trước, ngón tay thả lỏng bên người nhẹ nhàng cong lên, trong miệng thầm đếm số: "1, 2, 3, ..."

Lúc đếm tới 5, cánh cửa phía sau bị kéo mở rộng ra, dường như có một cơn gió mạnh thổi qua, ngay sau đó có người chạy tới.

Sau đó ——

Cô dùng sức nhảy một phát lên trên lưng anh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt vòng cổ trắng ngần của anh, cắn vành tai của anh nói: "Anh đi thật à?"

Nguyễn Văn Văn chưa từng thấy người nào xấu xa như vậy, lúc nãy còn cố ý kéo cổ áo để lộ xương quai xanh trước mặt cô, còn dùng ánh mắt quyến rũ như vậy nhìn cô.

Rõ ràng anh biết ý của cô là gì mà còn cố ý hỏi muốn kiểm tra hàng không.

Cuối cùng xoay người nói đi là đi, không hề lưu luyến một chút nào.

Hừ, xấu xa.

Rất xấu xa.

Cô cắn vành tai của anh xong thì cắn bên gáy của anh một cái, sau đó nhéo lỗ tai của anh hỏi: "Trêu đùa em có vui không? Trêu em có vui không hả?"

Nhìn thấy cô cười tất nhiên anh rất vui rồi.

Lời này Lộ Phong không nói ra, thấy cô đang chơi đùa rất vui, đôi bàn tay đang nâng chân của cô càng siết chặt hơn, dịu dàng nhắc nhở: "Em đừng lộn xộn nữa, cẩn thận té đó."

Nguyễn Văn Văn mới không sợ té, cô nghịch xong gò má của anh lại chơi đùa tóc của anh, dùng sức xoa loạn lên, vốn là mái tóc gọn gàng đã bị biến thành một ổ gà.

Tổng tài lạnh lùng cao ngạo có một cái đầu ổ gà, bộ dạng rất tức cười.

Lộ Phong hỏi cô: "Chơi đã chưa?"

Nguyễn Văn Văn cười nói: "Chưa."

Sau đó cô lại dùng sức xoa tóc anh, dường như còn chưa hài lòng lắm, đầu ngón tay chọt bả vai của anh nói: "Anh có nhớ em không? Có nhớ không hả?"

Nếu như Lộ Phong dám nói không thì cô sẽ lập tức cắn anh.

Lộ Phong không thể nào không nhớ, thời gian rảnh của anh đều dùng để nhớ cô, nhớ nụ cười của cô, nhớ trò đùa nghịch của cô, nhớ giọt nước mắt của cô, nhớ dáng vẻ cô mơ hồ nhìn anh, nhớ vẻ mặt của cô lúc thở dốc, càng nhớ lúc cô run rẩy gọi anh.

Mỗi một cảnh tượng đều lặp lại nhiều lần trong đầu anh, không phải anh cố ý nhớ tới mà là trong lúc lơ đãng, dường như bất cứ thứ gì cũng đều có thể gợi lên nỗi nhớ của anh.

Từ trước tới nay anh chưa từng biết, thì ra thích một người là không thể chờ đợi như vậy.

Nguyễn Văn Văn không nghe được câu trả lời của anh, nhéo lỗ tai của anh hỏi: "Nói mau, có hay không?"

Lộ Phong nghiêng đầu nhìn cô, trong tròng mắt đen láy có ánh lửa rực rỡ, dường như có thể khiến người ta nóng chảy, lúc anh nói chuyện, vẻ mặt vừa chăm chú vừa nghiêm túc khiến người ta không kìm nén được mà đắm chìm trong đó.

"Nhớ."

"Rất nhớ."

"Nhớ đến nỗi muốn nổi điên lên."

Người phụ nữ không thể chống cự những lời âu yếm, khi nói xong câu thứ ba, Nguyễn Văn Văn vươn người ra hôn lên môi của anh, nụ hôn chủ động hiếm có của cô khiến Lộ Phong rất hưởng thụ.

Khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên một chút.

Tư thế hôn này có độ khó hơi cao, mới hôn một chút mà cổ của Nguyễn Văn Văn đã nhức mỏi, lúc cô muốn lui lại thì bị anh bóp lại một cái.

Giây tiếp theo, Lộ Phong cõng cô đá văng cửa phòng đang khép hờ ra, cửa đóng lại, anh đặt cô lên phía sau cửa, toàn bộ động tác từ lúc thả cô xuống đến khi xoay người lại đều làm liền một mạch.

Nguyễn Văn Văn mặc đồ ngủ tơ lụa, phía sau lưng trống rỗng, đây là đồ ngủ cô mới mua hôm nay, định thử một chút, nhìn xem có hợp hay không.

Đúng lúc anh trở về.

Sau lưng cô dán lên cửa, xúc cảm lạnh như băng truyền tới, cô không nhịn được mà run lên, lúc ý loạn tình mê, bàn tay thả lỏng bên người vòng lấy cổ của anh.

Lộ Phong ôm cô dùng sức hôn, trút nỗi nhớ nhung trong nhiều ngày qua vào trong nụ hôn này.

Răng môi của họ hòa quyện vào nhau, phát ra âm thanh nhỏ vụn, mỗi một tiếng đều rất quyến rũ.

Không khí trong lồng ngực của Nguyễn Văn Văn ít đi, tim đập nhanh hơn, cô cảm thấy hít thở khó khăn, nghiêng đầu lùi ra sau, dùng sức thở dốc mấy cái, khi đôi mắt mịt mờ của cô tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng của anh thì lại bị anh quấn lấy.

Lộ Phong nâng cằm của cô lên, để cho cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng hỏi: "Em có nhớ anh không, hửm?"

Đây là câu hỏi lúc nãy của Nguyễn Văn Văn.

Cảm giác được ngón tay của anh đang vuốt ve khiến cô run rẩy, hai chân mềm nhũn, lúc nói chuyện cũng run rẩy: "Ừm."

Dường như tối nay Lộ Phong khá cố chấp, một chữ không thể thỏa mãn được anh, đầu ngón tay trắng trẻo lướt trên môi của cô, từ từ vuốt ve.

"Nhớ anh không, hửm?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, chú ý lắng nghe thì có thể khiến lòng người say mê, nghe vào trong tai vừa tê vừa dại, Nguyễn Văn Văn sao có thể chống cự nổi, chỉ một lúc cô đã bỏ vũ khí đầu hàng.

"Nhớ."

"Nhớ bao nhiêu ?"

"Rất. . . Nhớ."

"Rất nhớ là nhớ bao nhiêu ?"

"Thì... Ưm..."

Lời còn chưa dứt thì môi của cô đã bị chặn lại lần nữa, nụ hôn này càng mãnh liệt hơn, dữ dội hơn, sự nóng bỏng ập đến từng đợt, cơ thể của cô cũng run rẩy theo.

Mặt cô đỏ hơn bao giờ hết, khóe mắt cũng đỏ lên, ánh đèn chiếu vào càng khiến nó nổi bật hơn.

Lộ Phong đè gáy của cô dùng sức hôn, tùy ý hấp thu hương thơm thuộc về cô. Nụ hôn này kéo dài rất lâu, cho đến khi Nguyễn Văn Văn đẩy anh ra thì anh mới lui ra.

Trán anh đặt trên trán cô, dần dần ổn định lại hơi thở.

Có lẽ vì hôn môi quá lâu nên mặt của hai người khá đỏ, đôi mắt cũng vậy, đôi mắt của Nguyễn Văn Văn như được gột rửa vậy, đỏ ửng lên.

Lộ Phong đỡ hơn một chút, giống như bọc một tầng lụa mỏng, mù mịt, lúc nhìn người khác càng có vẻ thâm tình hơn.

Sau khi Nguyễn Văn Văn đối diện với ánh nhìn của anh, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, cô mím môi, nuốt nước bọt, chết mất thôi.

Lộ Phong không cho cô quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Trong lúc tim cô nhảy thình thịch trong lồng ngực, anh đã vươn tay bế cô lên. Khi lòng bàn tay anh cảm nhận được độ ấm truyền tới từ phần lưng của cô, ánh mắt hơi thay đổi.

Sương mù tan đi, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe như muốn nuốt chửng lấy cô.

Cửa phòng ngủ hết đóng lại mở, phát ra tiếng kẽo kẹt. Chẳng bao lâu sau, gió nhẹ thổi vào, bức tranh treo trên tường phòng khách cũng theo đó mà thoáng lay động.

Lắc sang trái, lại lắc sang phải.

Gió vẫn chưa tan, bức tranh cứ thế đung đưa hồi lâu.

Ánh đèn rọi xuống, phản chiếu phong cảnh trên bức tranh. Mỗi một nét bút đều cực kỳ hoàn hảo, không chỗ nào là không xinh đẹp tuyệt vời, mê đắm lòng người, khiến họ không thể dời mắt.

Cuối cùng không kiềm được mà chìm đắm trong đó.

. . .

Nguyễn Văn Văn lại vẫy tay tạm biệt một bộ đồ ngủ, bộ đồ này đắt tiền hơn mấy món trước kia nhiều lắm. Cô trợn trắng mắt, huyệt thái dương nảy lên thình thịch, bĩu môi lên án: “Anh lại phá hư thêm một bộ nữa.”

Lộ Phong kéo cô vào lòng, sờ đầu cô an ủi: “Anh bù cho mà.”

Nguyễn Văn Văn đáp: “Hàng giới hạn đó, khi nào anh tìm thấy hẵng nói.”

Lộ Phong nâng ngón tay cô lên ngắm nghía: “Yên tâm, nhất định sẽ mua lại cho em.”

Nguyễn Văn Văn từ chối phát biểu ý kiến, trên mặt hiện rõ vẻ không tin.

Điều khiến Lộ Phong khó chịu nhất là cô Lộ dám nghi ngờ năng lực của anh, đợi Nguyễn Văn Văn ngủ say, anh lập tức gọi điện cho Chu Hải.

Lúc đó Chu Hải đang cày phim, sau khi nhận được điện thoại, anh ta sửng sốt vài giây, nhiệm vụ này quả thật rất khó khăn, nhưng anh ta chắc chắn sẽ hoàn thành.

Sau khi cúp máy, anh ta lập tức bật dậy lướt wechat, tìm từng số liên hệ một.

Kế đó là gọi điện liên lạc, chỉ nửa tiếng sau, anh ta đã gọi lại cho Lộ Phong.

“Tổng giám đốc Lộ, giải quyết xong rồi ạ.”

“Tốt.”

Lộ Phong ngước mắt nhìn con người đang say giấc nồng bên cạnh mình, ý cười lan tràn khắp đáy mắt. Anh cúp máy rồi đặt di động lên trên chiếc tủ đầu giường. Sau đó nhào tới kéo Nguyễn Văn Văn vào trong lòng.

Anh đã quen với việc ôm cô ngủ rồi, hôm nào không ôm là sẽ chẳng thể chợp mắt.

Nguyễn Văn Văn điều chỉnh lại tư thế, vùi đầu vào ngực anh đánh một giấc say sưa. Lát sau, khóe môi hơi mím chặt nhẹ nhàng nhếch lên, bởi cô đang mơ thấy một giấc mộng rất đẹp.

Trong mơ cô tỏ tình thành công, sau đó cùng Lộ Phong đi ngắm mưa sao băng. Khi vô số vì sao lướt ngang trên bầu trời, cô lắc nhẹ cánh tay anh, bảo: “Nhanh ước đi.”

Cô dứt lời thì cúi đầu, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, cầu nguyện một ước vọng đẹp nhất.

Bốn phía vang lên tiếng hò reo vang dội, sau khi ước xong, cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh: “Anh ước gì vậy?”

Anh khẽ nhếch môi mỉm cười, dịu dàng đáp: “Điều ước của anh đã thành hiện thực rồi.”

“Hửm? Thành hiện thực ư?” Nguyễn Văn Văn lộ vẻ ngạc nhiên: “Là gì thế?”

Lộ Phong vòng tay đặt lên hông cô, kéo cô vào lòng, đầu hơi cúi xuống, ghé sát vào tai cô, nói khẽ: “Em.”

Hô hấp nóng rực của anh phả lên tai cô, mang tới cảm giác vừa ngứa vừa tê, cô nghe thấy giọng mình cất lên: “Em hả? Em gì cơ?”

Lộ Phong đứng thẳng lưng, nhấc cằm cô lên, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến: “Điều ước của anh là em đó.”

Nguyễn Văn Văn mím môi, cảm động không nói nên lời, khóe mắt cũng ươn ướt theo. Cô vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, hỏi: “Anh có muốn biết điều ước của em là gì không?”

Lộ Phong: “Muốn chứ.”

Nguyễn Văn Văn ngửa đầu nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ một: “Mãi mãi ở bên anh.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc cơn mưa sao băng cuối cùng đổ xuống, anh hôn lên môi cô.

Giọng nói dịu dàng, êm tai chầm chậm rót vào tai, anh nói: “Chúc mừng em, điều ước đã thành hiện thực rồi.”

Nguyễn Văn Văn vui đến chảy cả nước mắt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận