Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 62


Giọng nữ dễ nghe truyền đến trong ống nghe: “Chồng ơi, anh thật tuyệt.”

Đứa độc thân Lộ Tiểu Tiểu: !!!!

Lộ Tiểu Tiểu không ngờ mình sẽ nghe thấy hiện trường không thể miêu tả phiên bản người thật này, gương mặt lập tức đỏ bừng, không phải vì ngượng mà là tức.


Nguyễn Văn Văn có ý gì đây, chê cười cô ta không có bạn trai cũng không có chồng, không làm thế này thế kia được, nên cố ý nhận điện thoại kích thích cô ta đúng không?

Mục đích là để cô ta nhìn rõ hiện thực, biết rõ trong mắt Lộ Phong, đứa em gái như cô ta chẳng là gì hết, vợ vẫn quan trọng nhất.

Tức quá!

Đúng là khinh người quá đáng!

Mạch não của Lộ Tiểu Tiểu cũng khác với người bình thường, bình thường người ta nhận được cuộc điện thoại như thế này, đa số sẽ đỏ mặt lập tức cúp điện thoại, rất hiếm có người có thể yên tĩnh nghe hết.

Cho dù nghe xong cũng sẽ cúp điện thoại ngay giây sau đó, coi như chưa nghe thấy, để tránh sau này nhìn thấy sẽ ngượng ngùng.

Nhưng cô ta không phải người bình thường, cô ta là người dị thường, mạch suy nghĩ của người dị thường luôn có lối đi riêng.


Lộ Tiểu Tiểu nhớ đây là thủ đoạn nhỏ mà Nguyễn Văn Văn dùng, đầu óc giật giật, cô ta bấm mở loa ngoài, cười nhạo nói: “Có gì đáng cười chứ, mới làm có ba phút mà đến mức thế này sao, ba phút thì có cảm giác gì được chứ, chị đừng giả vờ nữa, có giả vờ nữa cũng không giống được đâu.”

Cô ta chỉ muốn thể hiện mình nhanh mồm nhanh miệng, khiến cho Nguyễn Văn Văn khó xử. Nào ngờ IQ có hạn, rơi vào bẫy của Nguyễn Văn Văn.

Khi thấy Nguyễn Văn Văn không nói chuyện, cô ta tiếp tục lải nhải: “Sao nào? Bị tôi chọc trúng tâm sự rồi, chột dạ, muốn khóc đúng không? Không sao, đừng khóc, năng lực không được cũng không phải lỗi của cô…”

Khi đang nói hăng thì đầu kia truyền tới giọng nói tủi thân của Nguyễn Văn Văn, nghe kỹ còn xen lẫn chút run run.

“Hu hu, chồng, Tiểu Tiểu bảo là anh không được, mới có ba phút, quá ngắn...”

Lộ Tiểu Tiểu vẫn chưa phản ứng lại, thốt lên trong vô thức: “Vốn đã ngắn.”

Vừa dứt lời, đầu bên kia truyền tới giọng lạnh lẽo của đàn ông: “Ai năng lực không được hả?”

“...” Lộ Tiểu Tiểu run tay suýt nữa thì ném cả điện thoại, ôi đệt, không phải cô ta đang nói chuyện với Nguyễn Văn Văn sao, từ khi nào đã đổi thành anh trai cô ta rồi, lập tức nhíu mày vội vàng giải thích.

“Anh ơi, không phải ý mà anh nghe thấy đâu.”

“Điều anh nghe thấy có ý gì hả?”

“Em không phải nói anh không được.” Thật ra cũng đúng mà.

“Thế à?”

“Ba phút không ngắn đâu, thật đó, anh tin em đi.” Tốt nhất là đến chỗ bác sĩ nam khoa khám hỏi xem, tình trạng đáng lo đấy!

“Tin em sao? Em hiểu à?”

“Em không…” Lộ Tiểu Tiểu càng nói càng rối, tay còn lại vô thức tìm một món đồ, bây giờ cô ta sợ nhất là anh trai cô ta khóa nốt chiếc thẻ còn lại, huhu.

“Được rồi, đừng nói nữa.”

“Anh ơi, anh hiểu ý của em rồi đúng không?”

“Ừ, hiểu rồi.”

“Anh à, anh thật…” Chưa nói hết lời, Lộ Tiểu Tiểu đã nhận được một dòng tin nhắn, thông báo khóa thẻ.

Lộ Tiểu Tiểu: !!!!!

Vừa định mở miệng giải thích thì trong ống nghe truyền tới những tiếng tút tút, Lộ Phong đã cúp điện thoại trước rồi.

Lộ Tiểu Tiểu hóa đá, trước mắt hiện lên hình ảnh chiếc xe thể thao cô ta xem buổi chiều hôm nay, tiền cọc đã trả, vốn dự định ngày mai đến lấy, giờ thì hay rồi, thành bọt nước hết.

-

Ở đầu bên kia, Nguyễn Văn Văn chống cằm nghiêng người nhìn Lộ Phong, vẻ mặt rạng rỡ, trên mặt đầy ý cười, ánh đèn chiếu xuống mặt, làm nổi bật lên đôi mắt phát sáng lấp lánh.

Lộ Phong để điện thoại xuống, cúi đầu nhìn cô : “Vui rồi à?”

Nguyễn Văn Văn khẽ chớp mắt, từ từ đưa tay ra, Lộ Phong thuận tay nắm lấy, kéo người dậy. Nguyễn Văn Văn đứng trên giường, trong chốc lát cơ thể đã cao lên rất nhiều, cô cúi đầu nhìn anh, cười tươi rạng rỡ.

Lộ Phong đưa tay lên nhéo mặt cô: “Anh làm em hài lòng chứ?”

Nguyễn Văn Văn nâng mặt anh lên, hôn mạnh lên môi anh một cái, rồi lui ra: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng.”

Lộ Phong vòng cánh tay qua eo cô, đè người vào trong lòng, nói với vẻ mặt chiều chuộng: “Chơi vui không?”

“He he, chơi vui.” Làm Lộ Tiểu Tiểu tức giận là chuyện vui vẻ nhất, cô thích nhìn dáng vẻ cô ta tức tưởi thế đấy.

“Con bé gọi em là chị dâu.”

“Em biết mà.”

“Em không thể nhường một chút sao?”

“Tại nó chọc em trước, chẳng phải anh cũng nghe thấy những lời nó nói rồi sao?”

“Con bé tính trẻ con thế thôi, không có ác ý gì cả.”

“Em cũng không có ác ý gì cả.” Chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ cô ta thôi.

Lộ Phong nhéo eo cô một cái: “Em đã khóa hai chiếc thẻ của con bé rồi.”

Nguyễn Văn Văn vừa vuốt ve mặt anh vừa hỏi: “Anh có ý gì đây? Anh đau lòng hả?”

Nghĩ đến có khả năng như thế, cô càng mát xa mạnh tay hơn.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú trở nên biến dạng dưới sự vuốt ve của người nào đó, đôi mắt từ hẹp dài biến thành elip, nếu để nhân viên công ty nhìn thấy khung cảnh này, đoán chừng sẽ bị dọa mất hồn mất vía.

Anh cũng không giận, thậm chí để phối hợp với cô, còn chu môi ra, hình ảnh quá kỳ quặc, Nguyễn Văn Văn ngửa đầu cười ra tiếng, cười liên tục rồi không thở được, ho sù sụ.

Lộ Phong xoa lưng cô, vỗ nhẹ, chờ cô đỡ hơn thì ra khỏi phòng ngủ, lúc về anh cầm một chiếc cốc trong tay, bên trong chứa nước ấm vừa đủ.

Anh kéo cô xuống: “Nào, uống nước đi.”

Nguyễn Văn Văn cúi đầu xuống theo lực của anh, mở miệng uống một ngụm, Lộ Phong đợi cô nuốt xuống xong lại đút uống ngụm nữa.

Quá trình đút nước tự nhiên mượt mà, không vướng mắc gì.

Nguyễn Văn Văn không ho nữa, nhướn nhẹ chân mày, Lộ Phong hỏi: “Em làm gì thế?”

Ngón tay của Nguyễn Văn Văn rơi vào chỗ cổ áo anh, gãi nhè nhẹ vài cái, chớp chớp mắt: “Làm tiếp không?”

“Em muốn nữa à?” Lộ Phong ngẩng đầu hỏi cô.

“Muốn chứ, đương nhiên em muốn rồi.” Nguyễn Văn Văn lại di chuyển ngón tay xuống dưới chút, nghiêng người lại gần, ghé sát vào tai anh nói: “Em vẫn chưa muốn đủ đâu.”

Ánh đèn chiếu xuống trong không gian mờ mịt, khiến sắc mặt của hai người càng thêm phát sáng, ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn.

Lộ Phong ôm lấy eo cô, cằm nhẹ nhàng cọ vào quần áo cô: “Do em nói đó.”

“À, do em nói.” Nguyễn Văn Văn mang vẻ mặt chưa thỏa mãn, ánh mắt trông hơi quyến rũ.

“Đừng hối hận.” Con ngươi đen láy của Lộ Phong sáng lên, giống như có ánh sao chạy vào đó vậy, khóe mắt cong lên một vòng cung mê người, nhìn một cái đã khiến người ta phải ngừng thở.

Nguyễn Văn Văn chìm đắm trong ánh mắt anh, trên mặt toàn ý cười: “Ừm, không hối hận.”

“Vậy được, tới nào.” Lộ Phong nói xong bèn đẩy ngã người xuống, nhìn cô từ trên cao.

Ngón chân Nguyễn Văn Văn ngoắc chân anh, thỉnh thoảng lại gãi nhẹ mu bàn chân một cái.

Ý cười nơi đáy mặt càng nồng hơn mỗi khi gãi.

Cửa kính chiếu hai bóng hình, một cao một thấp, người đàn ông cúi đầu, đường cong vai lưng rõ ràng.

Nguyễn Văn Văn vô tình bắt gặp ánh mắt của anh, trong con ngươi dường như lóe lên cái gì đó.

Lộ Phong hiểu ý, lông mày nhếch lên cao, hai người càng lúc càng sát gần hơn, khoảng cách của cái bóng trên tấm kính cũng dần dần thu hẹp lại.

Ánh đèn trong phòng đổi màu, từ phát sáng biến thành mờ nhạt, không khí mập mờ tràn ngập xung quanh, đến cả bồn hoa ngoài ban công cũng đang lắc lư.

Nguyễn Văn Văn nghiêng người, cảm giác tồn tại của người nào đó càng mãnh liệt hơn.

Thịch thịch thịch, nhịp tim của Nguyễn Văn Văn đập nhanh hơn.

Giây tiếp theo.

“A…” Cô kêu thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại: “Anh không thể nhẹ hơn sao?”

Lộ Phong đè tay trên lưng cô: “Không phải em bảo, chồng mạnh hơn rồi mạnh hơn nữa à?”

Đây là lời cô cố ý nói cho Lộ Tiểu Tiểu nghe trong điện thoại.

“Em bảo anh mạnh tay, anh cũng không được mạnh tay như này chứ!” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu lên, bĩu môi: “Anh làm như vậy còn gì là mát xa nữa, anh làm vậy là đòi mạng em rồi.”

Đúng, mát xa.

Lộ Phong đang mát xa cho Nguyễn Văn Văn, là do cô ồn ào muốn anh mát xa. Câu lúc nãy Lộ Tiểu Tiểu nghe thấy trong điện thoại cũng là nói về chuyện mát xa.

Chồng, anh dùng sức một chút, ý là lực tay của anh mạnh hơn một chút. Nhưng Lộ Tiểu Tiểu hiểu sai, bọn họ cũng không làm chuyện gì quá giới hạn, chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm về vấn đề mát xa.

"Như vậy được chưa?" Lộ Phong hỏi.

"Được rồi." Nguyễn Văn Văn nằm bò xuống gối đầu, miệng hơi mở ra, thở hổn hển giống như con cá nhỏ thiếu oxy.

Miệng mở ra rồi lại mím lại, hình ảnh đó lọt vào cửa kính trông cũng rất đáng yêu.

Lộ Phong vô tình nhìn thấy, khóe môi chậm rãi cong lên, dường như tâm trạng rất tốt.

Nguyễn Văn Văn vỗ vào vị trí bả vai: "Chỗ này, chỗ này không thoải mái."

Lộ Phong chuyển tay đến vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp: "Lực như vậy được chứ?"

Được.

Rất được.

Nguyễn Văn Văn quay đầu lại, giơ ngón tay cái với anh: "Rất tốt."

Lộ Phong cười nhạt, sau đó hỏi: "Lần này cần xoa bóp bao lâu?"

Anh còn phải tham gia một cuộc họp trực tuyến, nên cần thông báo trước.

Nguyễn Văn Văn chớp mắt với anh: "Tiểu Tiểu nói, ba phút quá nhanh, như vậy có vẻ là anh không có năng lực. Để chứng minh năng lực của anh, tốt nhất là mười phút."

Tay của Lộ Phong ấn mạnh xuống, giọng nói rất thấp: "Mười phút, nhận thức của em về anh chỉ có vậy à?"

Nguyễn Văn Văn thấy vẻ mặt anh không đúng, liền cười lấy lòng: "Đương nhiên năng lực của anh không chỉ như vậy. Chồng, anh giỏi nhất."

Cô Lộ vừa nịnh nọt thì không ai có thể chống đỡ được. Cô khen hết mọi mặt của Lộ Phong, mười phút kéo dài thành mười lăm phút.

Sau khi mát xa xong, cô híp mắt, dáng vẻ rất hưởng thụ.

Lộ Phong mang sữa đến cho cô, ý bảo cô uống hết.

Nguyễn Văn Văn quá thoải mái nên cũng không muốn cử động, cũng không thèm nhấc mí mắt lên, chỉ khẽ lắc đầu.

Lộ Phong vỗ mặt cô, dịu dàng nói: "Mở mắt, uống sữa."

Nguyễn Văn Văn nhắm mắt lại lắc đầu.

Lộ Phong liếc cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh ôm ngang cô lên, ngửa đầu uống một ngụm sữa, sau đó để cái cốc xuống. Anh bóp cằm của cô, môi dán vào môi cô.

Không muốn tự uống, vậy chỉ có thể để anh đút cho. Đối với "công việc" này, Lộ Phong tương đối hài lòng, dường như còn có ý định làm lâu dài.

Hơn nữa việc này cũng không tính phí.

Lúc đầu Nguyễn Văn Văn không uống, không chịu mở miệng ra. Khi đầu ngón tay Lộ Phong sờ môi, cô mới mở miệng ra, lúc nuốt xuống mí mắt mới mở, trong con ngươi có một lớp ánh sáng mờ, nói một câu.

"Anh rất thiếu đòn."

Giọng nói mềm mại, rơi vào tai người khác khiến họ run rẩy.

Lộ Phong không phản bác, nhưng hôn môi càng dùng sức hơn. Đút cô uống hết môt cốc sữa là chuyện của năm phút sau, uống sữa xong, anh ôm cô vào phòng tắm.

Anh để cô ngồi trên ngăn tủ, lưng dựa vào tường. Anh lấy nước cho cô đánh răng, rồi nặn kem đánh răng.

Tay áo của người đàn ông được xắn lên một nửa, cánh tay rắn chắc lộ ra, cơ bắp đẹp mắt, thật ra không chỉ cánh tay anh đẹp mắt, mà cả người anh chỗ nào cũng đẹp cả.

Cổ áo mở rộng, cơ ngực và cơ bụng của anh thấp thoáng hiện ra. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh giống như nam chính trong phim điện ảnh trên màn hình, mang theo sự quyến rũ khiến người ta không kìm lòng nổi mà trầm mê.

Kiểu người này rất thu hút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận