Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 137
Ánh nắng hôm nay rất ấm, chiếu lên người tràn đầy ấm áp, nhưng khiến người ta càng ấm áp hơn là sức nóng hầm hập trong ánh mắt người đàn ông, Trâu Mỹ ngượng ngùng cúi đầu, đang muốn nói gì đó thì bị anh ôm vào lòng, cô kinh ngạc ôm lấy cổ anh: “Làm gì vậy?”
Tiêu Hạo cười nhạt: “Ra ngoài đi dạo.”
Bọn họ đi tới nơi gặp mặt lần đầu, đến tận hôm qua Trâu Mỹ mới biết mình gặp nhầm người, thì ra đối tượng xem mắt với cô không phải Tiêu Hạo.
Nhưng duyên phận luôn khiến người ta trở tay không kịp, nếu như ngày đó trên đường đi không xảy ra chuyện gì, cô không có thời gian trì hoãn, vậy cũng sẽ không có sự quen biết của hai người sau này.
Cô dựa vào lòng anh, hỏi anh cảm giác lần đầu tiên gặp cô, Tiêu Hạo liếc mắt nhìn cửa sổ, ánh sáng mặt trời hôm đó và hôm nay rất giống nhau, tia sáng chiếu xuống mặt đất, cô bước trên ánh sáng mà tới, mỗi cái cau mày, mỗi một nụ cười đều khiến người ta động lòng.
Từ trước đến đến nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thích ai, nhưng ngày hôm đó, trái tim lại đập loạn nhịp một cách kì lạ, đó là lần đầu tiên anh biết thế nào là rung động.
Thì ra… lại hạnh phúc như vậy.
Nhưng anh rất vụng về, không biết giữa nam nữ nên cư xử như nào mới phải phép. Vì vậy, có nhiều chuyện không hay xảy ra.
May mắn thay, cô vẫn luôn ở đây.
...
Ngày hôm đó, hai người còn đi xem một buổi hòa nhạc, Trâu Mỹ không có chút trình độ nào trên phương diện này, một nửa buổi hòa nhạc đã lăn ra ngủ, anh ôm cô, nụ cười luôn treo trên môi, sau khi kết thúc, anh nắm tay cô cùng nhau đi ra, phía trước có một đôi tình nhân, người đàn ông oán trách người phụ nữ không thú vị, xem hòa nhạc cũng lăn ra ngủ, thật quá mất mặt.
Người phụ nữ không ngừng xin lỗi, nói cô sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.
Trâu Mỹ nhìn thấy cảnh này, mím môi nhìn Tiêu Hạo, kéo vạt áo anh, nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi, em không cố ý ngủ đâu.”
Tiêu Hạo nắm lấy tay cô, mỉm cười: “Không sao, lần sau vẫn có thể ngủ tiếp.”
Trâu Mỹ:“...”
Sau đó hai người đi xem phim, không phải thể loại lãng mạn, mà là phim ma, Trâu Mỹ sợ hãi luôn cuộn tròn trong lòng Tiêu Hạo, đưa tay che mắt hỏi: “Con ma đã đi chưa, ma đã đi chưa?”
Trên màn hình lớn đang chiếu cảnh nữ chính ngồi trên xe buýt, ánh sáng rất đẹp, những mảnh ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất, những đóa hoa nở rực hai bên đường.
Lúc Trâu Mỹ hỏi, anh thuận thế ôm chặt cô, xoa đầu cô nói: “Vẫn chưa.”
Trâu Mỹ không dám động đậy, lại chui vào lòng anh, tay bịt tai hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Tiêu Hạo nhịn cười, vẫn trả lời như cũ: “Vẫn chưa.”
Trong lòng Trâu Mỹ thầm nói, lâu quá đi.
Một lúc lâu sau, cô ló đầu ra, từ từ mở mắt, cô mở một mắt trước, sau khi chắc chắn không có bóng dáng con ma mới mở mắt còn lại.
Tiêu Hạo đang hưởng thụ cảm giác cô vùi trong lòng mình, không chú ý đến động tác của cô, Trâu Mỹ hỏi: “Đi chưa?”
Anh nói: “Chưa.”
Trâu Mỹ ngồi thẳng dậy, đấm ngực anh nũng nịu: “Anh lừa em, anh lừa em.”
Bọn họ ngồi trong góc của hàng cuối cùng, chẳng ai chú ý đến hành động của họ, Tiêu Hạo nắm tay Trâu Mỹ kéo cô xuống, áp cô trên ghế rồi hôn lên môi.
Hôn môi trong rạp chiếu phim, thật là kích thích, Trâu Mỹ sợ bị phát hiện, không dám động đậy.
Tiêu Hạo giữ gáy cô, hôn sâu hơn, hôn xong, thì thầm vào tai cô: “Đã đói chưa?”
Không nói không nhớ, nói đến lại cảm thấy đói thật, cô ôm cổ anh nói nhỏ: “Tối nay ăn gì?”
Tiêu Hạo véo eo cô, cười xấu xa: “Em.”
Trâu Mỹ nũng nịu: “Anh thật xấu xa.”
Vừa nói vừa đấm vào ngực anh.
Bộ phim chiếu trong hai tiếng, nửa đoạn trước vì quá sợ hãi nên không xem, nửa đoạn sau vì Tiêu Hạo luôn hôn cô nên chẳng còn tâm trí xem.
Đi từ rạp chiếu phim ra, Trâu Mỹ nói: “Lần sau sẽ không xem phim với anh nữa.”
Tiêu Hạo ôm cô vào lòng, véo mũi cô, nhẹ nhàng nói: “Việc này không thể tùy theo ý em được.”
Sau đó, rạp chiếu phim đã trở thành nơi hẹn hò lý tưởng của họ, đương nhiên đều là bao hết cả rạp, bên trong chỉ có hai người họ, ánh sáng trên màn hình lớn chiếu rọi khiến người ta choáng ngợp.
Trâu Mỹ bị lạc lối trong ánh sáng, cùng nhau chìm đắm với Tiêu Hạo.
…
Nguyễn Văn Văn đã mấy ngày không nhận được cuộc gọi của Trâu Mỹ được nên hơi lo lắng, nhân lúc rảnh rỗi lại gọi cho cô: “Bận bịu gì vậy? Sao không thấy liên lạc với tớ?”
Trâu Mỹ không bận, chỉ là cô ốm rồi, bị cảm, ho, đau đầu, hoa mắt, không thể cử động, nhúc nhích một chút lại thấy trời nghiêng đất ngả, bác sĩ đề nghị cô nằm viện để điều trị nhưng cô không đồng ý, làm ầm ĩ muốn trở về nhà, Tiêu Hạo chiều vợ, chỉ đành đáp ứng cô.
Bác sĩ gia đình một ngày tới hai lần sáng tối, Tiêu Hạo luôn dỗ dành cô uống thuốc, cô không muốn uống cũng không được.
Trâu Mỹ: “Bị cảm rồi.”
Nguyễn Văn Văn: “Sao bỗng dưng lại cảm rồi?”
Thật ra cũng không quá bất ngờ, ngày hôm đó trời mưa, Trâu Mỹ ham chơi kéo Tiêu Hạo chạy như bay trong mưa, sau đó anh cõng cô chạy, thời gian hành hạ quá lâu, quần áo hai người ướt sạch.
Thể chất Tiêu Hạo mạnh mẽ, uống chút nước gừng thì không sao nữa, Trâu Mỹ thì không, tối đó cô phát sốt, không ngừng hắt hơi, rồi lại ho khan.
Tiêu Hạo thấy dáng vẻ khó chịu của cô, trái tim như vỡ vụn, ôm cô nói: “Tất cả là tại anh.”
Trâu Mỹ mỉm cười với khuôn mặt nhợt nhạt: “Không trách anh, là do em.”
Sự an ủi bằng lời nói không có tác dụng, sau đó cô chủ động hôn anh thì tâm trạng của anh mới tốt hơn một chút. Tiêu Hạo thật sự đối xử với cô rất tốt.
Trâu Mỹ nhỏ tiếng nói: “Ham chơi dưới mưa.”
Nguyễn Văn Văn thở dài: “Đã uống thuốc chưa?”
Trâu Mỹ vừa hắt hơi vừa nói: “Uống rồi.”
Sau đó cô hỏi: “Gần đây cậu bận bịu gì vậy?”
Nguyễn Văn Văn im lặng mấy giây, nói: “Tớ có thai rồi.”
“Bốp.” Điện thoại của Trâu Mỹ rơi xuống đất, một lúc sau cô nhặt lên: “Cậu đang nói cái gì?”
Nguyễn Văn Văn: “Tớ có em bé rồi.”
Trâu Mỹ lập tức ngồi bật dậy, khàn giọng nói: “Tớ muốn làm mẹ nuôi của em bé.”
Nguyễn Văn Văn cười: “Được.”
-
Buổi tối, Trâu Mỹ nói tin vui này cho Tiêu Hạo, lúc này Tiêu Hạo vừa đi ra từ phòng tắm, trên người mặc áo choàng tắm màu đen và một chiếc dây quấn trên eo.
Phía trước áo choàng tắm mở rộng, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ của anh.
Một giọt nước nương theo má anh trượt xuống, ẩn náu trong khuôn ngực, ánh đèn chiếu vào, thân trước lấp lánh mờ ảo. Đai áo choàng quá lỏng lẻo, không qua bao lâu đã từ từ nới rộng.
Anh vừa lau tóc vừa đi đến trước mặt Trâu Mỹ, cụp mắt nhìn cô: “Nguyễn Văn Văn có thai rồi à?”
Trâu Mỹ còn phấn khích hơn so với việc chính mình có thai, ôm gối tựa nói: “Đúng vậy, em nói với Văn Văn rằng em phải làm mẹ nuôi của đứa bé.”
Tiêu Hạo tiện tay đặt khăn lông trên ghế và cúi người ngồi xuống, ngoắc lấy ngón tay của cô rồi nói: “Em thích trẻ con sao?”
“Thích chứ.” Trâu Mỹ cười sáng lạn: “Trẻ con rất đáng yêu mà.”
Tiêu Hạo nghe được lời cô nói, khóe môi đang nhếch lên từ từ hạ xuống. Có lẽ do trải qua chuyện thời thơ ấu nên anh không thích trẻ con cho lắm.
“Em cũng muốn một đứa bé à?” Anh hỏi.
Khóe miệng của Trâu Mỹ kéo đến mang tai: “Hiện giờ thời gian còn chưa chín muồi, đợi lúc thích hợp về sau thì hẵng muốn.”
Cô dừng vài giây rồi nói: “Anh thích con trai hay con gái?”
“…” Tiêu Hạo muốn nói không thích đứa nào cả, anh chỉ thích cô. Nhưng anh biết rằng nếu nói thật thì Trâu Mỹ sẽ buồn nên anh cười: “Đều thích.”
Trâu Mỹ: “Em cũng thích hết.”
Đêm nay, Trâu Mỹ mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ cô và Tiêu Hạo lên chức bố mẹ và họ chơi đùa cùng với nhau.
Đó là niềm hạnh phúc mà cô không được hưởng trong thời thơ ấu của mình.
Khi thức dậy, cả người đều vui vẻ.
Người vui vẻ nên làm việc cũng hăng hái. Hôm nay, bản thảo mà cô đệ trình đã thông qua, được ký tên bởi cô và sẽ xuất bản vào tuần sau. Đêm đó, các đồng nghiệp muốn cô chiêu đãi, cô đã uống vài ly rượu, sau khi trở về nhà thì tổ chức buổi biểu diễn kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Người xem chỉ có một và đó là Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo thấy cô hát mãi nên lo lắng cô khát nước, đứng dậy muốn đi rót nước cho cô thì lại bị cô kéo lại: “Không được, em còn chưa hát xong.”
Tiêu Hạo nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh chỉ đi một chút, sẽ quay về ngay.”
Trâu Mỹ không buông tha: “Em không chịu.”
Không có cách nào, Tiêu Hạo chỉ có thể bế lên cô cùng đi vào bếp và đặt cô lên bàn thủy tinh. Cô hát, anh rót nước, nhiệt độ nước hơi cao nên anh dùng cái ly rót tới rót lui mấy lần.
Sau khi hát xong một bài thì Tiêu Hạo ôm gáy cô đút cho nửa ly nước.
Nửa ly còn lại có khuyên thế nào cô cũng không uống. Giọng nói khàn đến như vậy thì mai thức dậy sẽ khó chịu nên Tiêu Hạo ngậm nốt phần nước còn lại trong ly vào miệng rồi nâng cằm cô lên, bắt cô mở miệng và đút nước xong.
…
Buổi biểu diễn này kéo dài đến tận khuya, may mà bọn họ sống trong khu biệt thự biệt lập nếu không thì chắc chắn sẽ có người phàn nàn rồi. Hát đến cuối cùng, cô ngã gục vào lòng anh và không ngừng kêu tên anh.
“Tiêu Hạo, Tiêu Hạo, Tiêu Hạo...”
Tiêu Hạo bế cô lên, nhẹ giọng dỗ dành: “Kêu chồng.”
“Chồng ơi, chồng à, chồng ơi, chồng...” Trâu Mỹ lặp lại.
Tiếng nói dừng lại khi tiếng nước chảy vang lên, Tiêu Hạo đè người vào tường. Trâu Mỹ mờ mịt nhìn về phía anh: “Làm gì?”
Tiêu Hạo: “Tắm rửa.”
-
Hậu quả của việc quá chén là thức dậy vào ngày hôm sau với cái đầu nhức như búa bổ, chưa kể toàn thân còn ê ẩm như bị bánh xe cán qua.
Trâu Mỹ mở mắt và thử động đậy chân một chút, nhưng chân vừa duỗi thẳng lại rụt về: “A, đau quá.”
Cô vén chăn lên nhìn, trên đùi có hai vết ngón tay thật sâu, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Trâu Mỹ: “...”
Tiêu Hạo bưng bữa sáng đi vào, Trâu Mỹ bĩu môi và chất vấn: “Rốt cuộc đêm qua anh đã giày vò em thế nào?”
Tiêu Hạo đặt mâm đồ ăn xuống và xắn tay áo cho cô xem, dấu cắn trên cánh tay anh thậm chí còn trông đáng sợ hơn. Không chỉ trên cánh tay mà trên cổ cũng có.
Hình như...
Anh bị giày vò thảm hại hơn.
Trâu Mỹ không ngờ mình lại cầm thú như vậy, không có mặt mũi để tiếp tục chất vấn bèn rụt cổ: “Xin lỗi.”
Tiêu Hạo là người lớn nên độ lượng, ôm cô vào trong lòng ngực: “Không sao, không đau.”
Dấu cắn nặng như vậy sao có thể không đau được. Trâu Mỹ biết Tiêu Hạo không muốn cô đặt nặng trong lòng, vì vậy mím môi và chủ động hứa hẹn: “Về sau em sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”
Về sau có người mời cô ăn tối, cô chỉ uống nước trái cây nên đồng nghiệp trêu ghẹo: “Sao vậy?”
Cô cười nói: “Dị ứng cồn.”
Đồng nghiệp: “Tin cái đầu cậu ấy.”
Lần trước anh ta thấy cô một mình nốc hơn phân nửa chai rượu vang đỏ.
...
Về sau Trâu Mỹ lại uống quá chén thêm lần nữa. Lần này uống nhiều là có nguyên nhân, cô cãi nhau với Tiêu Hạo, không phải chuyện gì nghiêm trọng nhưng vẫn khiến cô khó chịu.
Nguyên nhân là vì bạn thân thời thơ ấu của Tiêu Hạo đã trở lại, một người phụ nữ rất gợi cảm. Khi nhìn thấy Tiêu Hạo không nói lời nào đã ôm anh trước, nói đây là lễ nghi ở nước ngoài. Điều bực bội nhất là Tiêu Hạo không thèm tránh khỏi, không những không tránh khỏi mà sắc mặt còn hơi thay đổi.
Lúc đó cô chỉ lo ghen nên không chú ý lắm, dù sao thì nhìn bạn thơ ấu kia và Tiêu Hạo có vẻ không đúng lắm.
Trâu Mỹ ghen tị, trong lòng chua xót giống như đang ngâm trong xô giấm, giọng nói cũng chua chát: “Hai người đã lâu không thấy nên nói chuyện trước đi.”
Cô nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tiêu Hạo đi kéo cô nhưng không kéo lại được.
Lúc Trâu Mỹ đi tới cửa còn nghe được một tiếng kêu dịu dàng của cô bạn thơ ấu kia: “A Hạo.”
Cô không thể ở lại thêm một giây nào nữa và cúi đầu đi khỏi. Về phần sau đó bọn họ nói gì làm gì, cô hoàn toàn không biết. Đêm đó, cô với Tiêu Hạo ngủ khác phòng.
Trước đây hai người thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau, nhưng chưa bao giờ tách ra ngủ riêng. Cho dù cô đòi tách ra thì Tiêu Hạo cũng sẽ không đồng ý.
Lần này, Tiêu Hạo không những đồng ý mà còn chu đáo đóng lại cửa phòng ngủ cho cô.
Trâu Mỹ như uống một hũ giấm, suýt chút nữa thì ê cả răng. Đàn ông không có ai là người tốt cả.
Tâm trạng cô đang đè nén nên tìm Nguyễn Văn Văn uống rượu với mình. Nguyễn Văn Văn mang thai nên không thể uống nên cô chỉ có thể uống rượu một mình. Uống say mèm đến mức chẳng quen biết ai.
Lúc Tiêu Hạo tới đón cô còn bị cô cắn một cái trên cổ như là quỷ hút máu, tới khi chảy máu mới nhả ra.
Tiêu Hạo cũng không tức giận, cõng cô và dịu dàng nói: “Đừng lắc lư, cẩn thận ngã đấy.”
Cắn xong bên trái còn cảm thấy không đã ghiền nên cô lại cắn phía bên phải, mỗi bên một cái vết dấu răng thật sâu nhìn rất đáng sợ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, không có ai ở nhà. Trên bàn cơm bày ra bữa sáng nhưng Trâu Mỹ không có tâm trạng để ăn uống, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu xong rồi thay quần áo đi làm.
Cấp trên tạm thời cử cô đi công tác xa, cô trực tiếp đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Lúc Tiêu Hạo đang họp thì nhận được wechat của cô.
Cục cưng đáng yêu: [Em nghĩ chúng ta nên bình tĩnh nghĩ lại, đừng tìm em.]
Wechat không đầu không đuôi, Tiêu Hạo không tìm thấy người nên sắp điên rồi. Một tuần sau ngăn lại người ở sân bay, mặc kệ người chung quanh lui tới mà bế cô đi thẳng về phía ô tô.
Tiếng đóng cửa vang lên, Tiêu Hạo đè cô trên ghế tựa và ấn vai, nói với đôi mắt đỏ ngầu: “Em muốn xem anh phát điên phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận