Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 100
Trong lòng bàn tay, đôi môi cô khẽ cong lên, ánh mắt long lanh như cuộn sóng, còn anh thì rơi vào giữa làn sóng đó.
Một lúc lâu sau.
Mãi lâu sau.
Không ai dời mắt đi.
Hai đôi mắt nhìn nhau lưu luyến, không ai dời mắt đi trước.
Đột nhiên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Lộ Phong, bầu không khí mập mờ đột nhiên bị phá vỡ như bong bóng bị người ta đâm thủng, Nguyễn Văn Văn lấy lại tinh thần, bỏ tay ra.
Lộ Phong đứng thẳng dậy: “Anh nghe điện thoại.”
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, ấn nút nghe rồi đi đến trước cửa sổ sát đất.
Nguyễn Văn Văn mím chặt môi, cánh tay lặng lẽ chuyển ra sau lưng, lúc không ai chú ý, khóe miệng cô nhếch lên rồi lại hạ xuống, sau đó lại cong miệng cười rồi lại hạ xuống.
Trái tim đập thình thịch không ngừng.
Đôi tay sau lưng như có dòng điện chạy qua, vừa mềm mại, vừa tê dại, vừa ngứa ngáy.
Ngón chân cô gập lại móc lấy dép, đứng đó một lúc lâu không nhúc nhích, sau khi tim đập bớt nhanh hơn, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đằng trước.
Từng tia nắng vàng phác họa thân hình cao ráo của anh, anh khẽ nâng cằm lên, ánh sáng chiếu lên mặt làm nổi bật hình dáng gương mặt góc cạnh.
Hàng mi dài tạo thành cái bóng rủ xuống, sáng tối đan xen làm làn da anh càng trắng hơn.
Tư thế đứng của anh rất thoải mái, tựa người vào cửa kính sát đất, cúc áo bằng đá quý lấp lánh làm người ta bối rối.
Nguyễn Văn Văn chớp mắt hai lần, cô cúi đầu giơ tay lên lau thử, đột nhiên mũi chân như bị thứ gì đó chặn lại, sau đó mùi bạc hà quen thuộc tràn ngập trong hơi thở.
Là Lộ Phong.
“Sao thế?”
“Bụi bay vào mắt.” Lông mi dài như dính hơi nước.
“Anh nhìn xem.” Lộ Phong nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn, ngón tay chầm chậm miết mí mắt cô, nhẹ nhàng thổi.
Hơi lạnh phả vào mắt, cảm giác nhói đau như đỡ hơn nhiều.
Anh lại thổi thêm lần nữa.
Một lúc sau, Nguyễn Văn Văn thử nhắm mắt lại, cảm giác đau không còn nữa, có điều mắt dưới cô đỏ lên, đuôi mắt cũng đỏ như vừa bị bắt nạt.
Lộ Phong nâng mặt cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau quấn quýt, anh không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Lần này không bị tay cản lại, anh hôn tùy ý, không lâu sau đã mở đôi môi cô ra, trong lúc ý loạn tình mê, bên tai Nguyễn Văn Văn lại nóng bừng.
Làm tai cô ngứa ngáy.
Sau đó cô nghe anh nói: “Hôm nay về nhà nhé?”
Anh dùng sức kéo một cái, cô ngã vào vòng tay anh, đôi môi lại áp vào nhau, nụ hôn thậm chí còn mãnh liệt hơn khi nãy.
Nguyễn Văn Văn bị hôn đến tê dại mềm nhũn, như mất hết sức lực chỉ có thể dựa vào anh, Lục Phong bế cô lên xoay người đặt cô lên ngăn tủ phía sau, vòng qua eo cô áp trán lên trán cô, dỗ dành:
“Đừng tức giận nữa nhé?”
Môi Nguyễn Văn Văn bị nụ hôn làm cho tê dại, chỉ có thể nhướng mi nhìn anh, ánh mắt của cô lúc trước còn có một chút sức uy hiếp nhưng hôm nay mất hết rồi, lực uy hiếp khi rời nhà trốn đi chỉ còn lại mềm yếu vô lực.
Rõ ràng là đang trừng người ta nhưng lại cho người ta cảm giác như đang dụ dỗ.
Đuôi mắt đỏ ửng vô cùng quyến rũ.
Lộ Phong rất hiếm khi đi làm muộn, lúc trước có xảy ra một lần, sáng nay lại thêm lần nữa, khi Chu Hải đuổi tới, gấp đến độ trên trán mồ hôi đầm đìa.
“Tổng giám đốc Lộ, thời gian không còn kịp rồi, anh…”
Cửa khép hờ, anh ta vì quá sốt ruột nên đã quên gõ, sau khi bước vào mới biết mình đã làm chuyện ngu ngốc đến cỡ nào.
Phản ứng thứ hai của anh ta là che mắt lại.
Sau đó nhỏ tiếng nói: “Tổng, tổng giám đốc Lộ, trễ, trễ rồi.”
Lúc đó, Lộ Phong đang nhéo cằm Nguyễn Văn Văn hôn, cái hôn này là lần thứ mấy sau bữa ăn, lần thứ ba, ớ, lần thứ sáu, hình như không phải, số lần nhiều quá, không nhớ nỗi.
Nói chung là rất nhiều lần.
Môi hai người đã sưng lên chút rồi.
Môi Lộ Phong chẳng những sưng lên, mà khóe môi còn có vết răng, là mới nãy khi đưa sâu vào môi cô nghịch ngợm, cô đã vô thức cắn anh.
Đã cắn lấy đầu lưỡi anh thì thôi đi còn cắn khóe môi anh nữa, vết răng kia như lời cảnh cáo với anh, lần sau mà dám làm bậy cô sẽ cắn mạnh hơn.
Vốn tưởng anh sẽ tức giận, nhưng không có, có vẻ như anh..
Rất hưởng thụ.
Giọng của Chu Hải cắt đứt nụ hôn của hai người, khi Nguyễn Văn Văn đẩy anh ra đầu cô đập vào tường, cô nhíu mày khẽ rên một tiếng, Lộ Phong lo lắng kéo cánh tay cô qua ôm người vào trong lòng, ấn đầu cô xuống nhẹ nhàng thổi.
Chuyện trong công ty đã lửa sém lông mày, ông chủ với bà chủ lại còn ở đây tình chàng ý thiếp, trong lòng Chu Hải gào thét, đồng thời còn bị đút cơm chó đến run rẩy.
Anh ta che mắt lại đi ra ngoài: “Tổng giám đốc Lộ, tôi đứng bên ngoài chờ anh.”
Nguyễn Văn Văn đẩy Lộ Phong ra, vẻ mặt thẹn thùng, rũ mắt không nhìn anh, còn đuổi anh ra ngoài: “Được rồi, anh mau đi đi.”
Lộ Phong không đi mà nhìn đầu cô: “Cần đi bệnh viện không?”
“...” Không cẩn thận bị đập đầu một xíu cần gì phải đi bệnh viện chứ, Nguyễn Văn Văn cho anh một ánh mắt như nói đầu anh không bình thường, thúc giục: “Không cần, không cần, anh đi mau đi.”
Anh đi rồi cô sẽ khỏe ngay.
Điện thoại Lộ Phong reo chuông, anh thật sự không thể ở lại lâu hơn được nữa, trước khi ra cửa còn kéo tay cô hôn má một cái, sau đó xoa đầu cô rồi mới đi.
Nguyễn Văn Văn quá xấu hổ, bụm mặt định ngồi xổm xuống, bước chân đã đi xa lại quay về, Lộ Phong khom lưng nói: “Nhớ về nhà đó.”
Nguyễn Văn Văn nửa ngồi với tư thế hơi khó chớp mắt, xem như đang nói với anh, cô biết rồi.
Có lẽ tư thế của cô buồn cười quá nên Lộ Phong đánh giá cô một vòng, rồi cười rời đi.
Hồi sau Nguyễn Văn Văn mới sực tỉnh lại, nhẹ nhàng dậm chân mấy cái, giây tiếp theo cô bổ nhào vào trên ghế sô pha, nắm lấy gối ôm xem nó như Lộ Phong tay đấm chân đá một trận.
Khi đánh đến tê liệt lật người, cô ôm gối ôm ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi chậm rãi nhếch lên, cười có chút khoa trương.
-
Giữa trưa, Trâu Mỹ gọi điện cho cô, hỏi: “Cậu chưa quên cuộc hẹn tối nay đâu nhỉ?”
Nguyễn Văn Văn trả lời: “Tớ không quên.”
Trâu Mỹ: “Hôm nay cậu có về nhà không?”
Nguyễn Văn Văn đang đắp mặt nạ, sau khi nghe thấy câu này, cô kéo mặt nạ xuống, bình tĩnh nói: “Không về.”
Trâu Mỹ: “Tổng giám đốc Lộ có chịu không?”
Nguyễn Văn Văn: “Mặc kệ.”
Đương nhiên là anh sẽ không vui rồi, nhưng mà anh có vui hay không liên quan gì đến cô, cô mới không cần nghe theo lời anh.
-
Cả ngày hôm nay Lộ Phong rất bận rộn, ngoại trừ mở cuộc họp còn phải gặp mặt phóng viên, đến khi xong hết việc sắc trời đã về khuya.
Triệu Can gửi anh tin nhắn hỏi anh khi nào xong việc, bọn họ đang chờ anh.
Lộ Phong nhéo mi tâm, không trả lời mà lại nhắn tin cho Nguyễn Văn Văn.
Móng heo lớn: [Ở đâu?]
Nguyễn Văn Văn đã sửa biệt danh lại cho anh, bây giờ là móng heo lớn.
Khi đó cô đang nhảy ở sàn giữa, không đem điện thoại theo, nhưng dù có đem theo cũng không nghe được. Đây là một câu lạc bộ mới mở, tên là câu lạc bộ Thiên Đường.
Có nghĩa là đưa khách đến cảm giác vui sướng như lên thiên đường.
Triệu Can đến tìm người, khi ánh sáng chiếu thoáng qua, dường như anh ta nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc, anh ta tưởng mình nhìn lầm rồi nên dùng sức dụi mắt, mở mắt ra, nhìn kỹ lại.
Đệt! Đúng là.
Anh ta lấy điện thoại ra hướng lên sàn nhảy chụp mấy tấm ảnh, ánh đèn mờ, ảnh chụp có chút mờ mịt, nhìn giống người lại giống bóng.
Anh ta gửi qua cho Lộ Phong.
Lộ Phong đang ở trên xe, khi mở lên trong lúc vô ý có nhìn thoáng qua, rồi ánh mắt lại chuyển qua ngoài cửa sổ, ánh mắt vừa dời đi lại trở về, mở ra giao diện tin nhắn wechat lần nữa.
Nghiêm túc nhìn bức ảnh Triệu Can gửi đến.
Thị lực của anh rất tốt, hoặc phải nói không phải thị lực anh tốt mà người kia đã khắc sâu vào lòng anh nên vô cùng quen thuộc.
Anh còn chưa kịp hỏi gì, Triệu Can đã gửi thêm một tin nhắn wechat đến.
[Đấy là em dâu phải không?]
Lộ Phong: [Cậu đang ở đâu?]
Triệu Can: [Câu lạc bộ Thiên Đường, mới mở.]
Sau đó gửi định vị cho anh.
Lộ Phong nhìn định vị, lạnh lùng nói: “Đến câu lạc bộ Thiên Đường.”
Đến ngã tư tiếp theo, xe quay đầu, chạy về hướng đông.
-
Đã lâu rồi Nguyễn Văn Văn không được nhảy vui sướng như vậy, cả người có chút lâng lâng, khi nhạc kết thúc hai người quay về chỗ, Trâu Mỹ cười nói: “Sảng khoái.”
Nguyễn Văn Văn phụ họa: “Chơi vui thật!”
Trâu Mỹ cầm ly rượu lên cụng ly với cô: “Dô.”
Nguyễn Văn Văn sảng khoái nói: “Dô.”
Uống xong hai người nhìn nhau, cười ra tiếng: “Ha ha ha ha.”
Gái đẹp từ xưa đến nay luôn là mục tiêu của đám đàn ông, không bao lâu, đã có một tên đàn ông cầm ly rượu đi đến, đằng sau còn có một phục vụ đi theo, anh ta cho phục vụ một ánh mắt, phục vụ đặt ly rượu xuống.
Người đàn ông nói: “Mời hai em.”
Nguyễn Văn Văn không có hứng thú làm quen với đàn ông nên cũng không để ý.
Trâu Mỹ cũng không để ý.
Người đàn ông không giận, vui vẻ nói: “Sao vậy? Không thích uống hả, được rồi, vậy tôi đành tự uống vậy.”
Anh ta nói rồi ngồi xuống đối diện hai cô, bưng ly lên uống một hơi canh sạch.
Nguyễn Văn Văn nhíu mày, cho Trâu Mỹ một ánh mắt, hai người đứng dậy.
Người đàn ông thấy thế cũng đứng dậy, ngăn hai cô lại: “Sao đi rồi, uống với anh mấy ly đi.”
Khi móng tay duỗi sắp đụng đến thì anh ta ăn một đấm, một đấm hàng thật giá thật, còn nghe thấy cả tiếng xương trật khớp.
Người đàn ông lảo đảo ngã xuống đất, khi giãy giụa muốn đứng lên thì lại bị đá thêm hai phát nữa.
???!!!
Nguyễn Văn Văn tận mắt thấy cảnh này, sao lại đánh nhau rồi.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay đã bị người ta nắm chặt, mạnh mẽ kéo đi ra ngoài, Nguyễn Văn Văn vẫy vẫy tay với Trâu Mỹ: “Cứu tớ, cứu tớ.”
Trâu Mỹ đang tính chạy lên hỗ trợ, nhưng khi vừa chạy đến vài bước thì thình lình nhìn thấy hình bóng quen thuộc, bốn mắt nhìn nhau, cô ấy sợ tới mức run rẩy lập tức chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô ấy kì kèo bên trong hồi lâu sau mới ra, cô ấy nghĩ, chắc là đi nhỉ?
Nhưng khi mở cửa, người đó đang đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống cô ấy.
Trâu Mỹ ngượng ngùng chào hỏi: “Ơ, trùng hợp quá.”
Giây tiếp theo, cô ấy thét chói tai.
Tiêu Hạo khiêng cô ấy vào phòng riêng cách vách, chốc lát sau, bên trong đã truyền ra âm thanh.
Nguyễn Văn Văn ôm cây cột sống chết không chịu đi, lại bị túm lấy, cô bắt đầu la lên.
“Ui, ui, ui, đau đau.”
Lộ Phong dừng lại, xoay người nhìn cô, ánh sáng chiếu lên người anh, chói đến mức làm cho ánh mắt của anh trở nên mờ mịt.
“Nguyễn Văn Văn.” Đây là lần đầu anh gọi họ tên đầy đủ của cô, rất đáng sợ.
Nguyễn Văn Văn run rẩy, nghĩ đến hồi sau còn xảy ra hình phạt về thể xác nào đó thì càng không buông tay, như muốn dính chặt lên cây cột, dù cho có la hét hay kéo ra cô vẫn ôm chặt.
Ngón tay đã đỏ tấy, móng tay mới làm cũng bị gãy rồi.
Cuối cùng bả vai run lên, cô run rẩy kêu một tiếng: “Daddy~”
Người đi đường ngang qua: ????
Lộ Phong:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận