Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 67


Anh nắm lấy gáy cô, kéo cô vào lòng mình, nghiêng đầu hôn xuống.

Nụ hôn này rất dịu dàng, mang theo cảm giác khiến trái tim đập loạn nhịp.

Cả người Nguyễn Văn Văn không tự chủ trở nên mềm nhũn, cánh tay vô thức đặt trên eo anh, ngước cằm cao hơn.


Người thích dây dưa triền miên dễ khiến người khác mất khống chế, trước khi xảy ra điều đó Lộ Phong đã kịp dừng lại, nhéo làn da mềm mại trên má cô, dịu dàng nói: “Ăn trước hay tắm trước đây?”

Cô Lộ thường không hành động theo lẽ thường tình, tâm trạng tốt sẽ tắm trước rồi ăn cơm, ăn xong lại tắm tiếp, đừng hỏi vì sao.

Bởi vì cô vui.

Lộ Phong ghi nhớ thói quen này của cô, cũng dung túng cho hành động này, mọi thứ đều đặt tâm trạng của cô lên hàng đầu, cô cảm thấy vui vẻ là được.

“Đói rồi.”

“Vậy ăn cơm trước.”

“Ôm em.”


Đôi chân của Nguyễn Văn Văn lại bỏ nhà đi chơi.

Lộ Phong đứng lên, sau đó khom lưng ôm cô, không đi vào thang máy mà đi tới cầu thang bộ, Nguyễn Văn Văn nhìn chằm chằm vào anh.

Hu hu, đường cạnh hàm thanh tú này, không thể nhìn thấy một chút điểm chết nào, thật quyến rũ.

Yết hầu cũng vậy, gợi cảm quá.

Xương quai xanh lõm sâu cực kỳ hấp dẫn.

Nguyễn Văn Văn im lặng đánh giá, nuốt mấy ngụm nước bọt.

Lúc đang nhìn vào ngực anh thì bị phát hiện.

Khi bốn mắt nhìn nhau, cô cười hi hi, điềm nhiên thu lại ánh mắt: “Em thấy cổ áo anh mở hơi rộng, muốn hỏi có cần cài ba cúc áo trên cùng vào không?”

Sự mê người của Lộ Phong chính là những động tác lơ đãng, khóe mắt nhếch lên thành hình vòng cung, giống như có ánh sáng trong đó.

“Em thấy sao?”

“Em thấy không cần.”

Nguyễn Văn Văn nói xong, trong lòng thầm oán hận: Anh cài vào rồi thì sao em được xem miễn phí nữa.

Lộ Phong phụ họa: “Vậy thì không cài nữa.”

Khuôn mặt Nguyễn Văn Văn cúi xuống che đi nụ cười nơi khóe miệng, giả vờ bình tĩnh nói: “Được.”

Thật ra trong lòng đã vui như mở cờ, ha ha ha, thật muốn trượt băng trên ngực anh, trượt dọc theo cơ bụng, nhảy vào đường nhân ngư của anh.

Mỗi lần cô Lộ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung thì hồn vía đã bay lên chín tầng mây, trả lời câu hỏi cũng khiến người ta khó hiểu

“Ăn cá không?”

“Không ăn tôm.”

“Ăn cháo không?”

“Ăn cơm.”

“Xương sườn thì sao, ăn không?”

“Không ăn xương sườn.”

“Cằm em rơi mất rồi.”

“Hả, em nhặt lại.”

Cô nói xong còn thật sự cúi người đi tìm, vừa cúi được một chút Lộ Phong đã kéo cô lại: “Nghĩ gì vậy?”

Trong mắt Nguyễn Văn Văn phát sáng, khuôn mặt anh lững lờ giữa ánh sáng, đầy dịu dàng nói: “Anh.”

Lộ Phong:“……”

Lộ Phong ho nhẹ một tiếng, gắp cho cô một ít cần tây: “Ăn đi”

Nguyễn Văn Văn cầm thìa múc lên, thử mấy lần cũng không múc được. Lộ Phong lấy thìa ra, đặt lại một đôi đũa vào bàn tay cô.

“Gắp bằng cái này.”

Nguyễn Văn Văn vừa nhìn anh vừa gắp rau, nhưng rõ ràng là gắp không được.

Lộ Phong dở khóc dở cười: “Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy?”

Nguyễn Văn Văn bình tĩnh trả lời: “Anh.”

“Anh làm sao?”

“Anh đẹp trai.”

“……”

Nguyễn Văn Văn nói xong thì không ăn nữa, chống cằm nhìn anh.

Lộ Phong gắp miếng rau kề miệng cô: “Há miệng.”

Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn há miệng, sau khi nuốt xuống không quên khen anh: “Anh gắp ngon thật đấy.”

Lộ Phong: “Là do thím Chu nấu ăn ngon.”

Nguyễn Văn Văn: “Anh gắp nên ngon.”

Lộ Phong liếc cô, khóe miệng kéo lên, dung túng nói: “Đúng, đồ anh gắp nên ngon.”

Ý cười trong ánh mắt Nguyễn Văn Văn càng sâu hơn, cánh tay hạ xuống dưới bàn, cô duỗi tay cào chân anh.

Làm chuyện xấu xong mặt không đỏ tim không đập nhanh, còn nhìn anh cười.

Trong mắt Lộ Phong hiện ra tia kỳ dị, lúc cô duỗi tay cào lần thứ hai đã bị tay anh đè xuống, vân vê ngón tay cô: “Chơi xấu.”

Nguyễn Văn Văn không hề cảm thấy xấu hổ khi bị bắt, ngược lại càng vui vẻ hơn, nắm lấy lòng bàn tay anh nở nụ cười xấu xa.

Lộ Phong:……

Lộ Phong rất cưng chiều cô, cho dù cô giày vò như thế nào cũng không khó chịu, rất nhẫn nại đút bữa tối cho cô.

Sau bữa ăn, hai người dắt tay đi dạo ở trong sân. Không bao lâu sau Nguyễn Văn Văn dừng bước đòi Lộ Phong cõng.

“Em muốn đi tới kia.”

“Đâu?”

“Trên lưng anh.”

Lộ Phong nhìn cô, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, vầng sáng dập dờn: “Được.”

Anh xoay người rồi ngồi xổm trước mặt cô: “Lên đi.”

Nguyễn Văn Văn bò lên, hai tay ôm lấy cổ, mặt dán vào lưng anh, cảm giác ấm áp truyền vào theo áo sơ mi.

Cô nhẹ nhàng cọ mặt, giọng nói rất mềm: “Chồng ơi.”

Lộ Phong: “Ừm.”

Nguyễn Văn Văn: “Anh thật tốt.”

Không phải tốt bình thường mà là vô cùng tốt.

Lộ Phong mỉm cười, mặt hơi quay về phía sau, khóe mắt liếc qua người trên lưng mình, bỗng vài cảnh tượng nhảy ra mà không hề báo trước.

Khi kết hôn được nửa năm, anh có mời Nguyễn Văn Văn đi ăn cơm Tây cùng. Đang lúc dùng bữa thì có người gọi điện thoại cho anh để bàn công việc.

Cuộc điện thoại đó kéo dài rất lâu

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh đang định nói gì đó thì Nguyễn Văn Văn nhẹ nhàng lau môi dưới, trầm giọng nói: “Đã từng có ai nói với anh một câu này chưa?”

Lộ Phong: “Cái gì?”

Nguyễn Văn Văn: “Anh là một người rất tồi tệ.”

Cô vừa dứt lời liền đứng lên, định rời đi nhưng rồi dừng lại: “Về sau không cần hẹn tôi nữa.”

Sau đêm đó, cô đã không đi ăn với anh trong một thời gian dài. Và mỗi lần anh đến tìm cô, cô đều là không có thời gian.

Anh biết, là cô cố ý trốn anh.

Sau này anh cũng không tiếp tục kiên trì hẹn đi ăn nữa.

Số lần bọn họ dùng bữa với nhau từ ba lần một tuần giảm xuống còn một lần một tuần, rồi từ một lần một tuần xuống còn nửa tháng một lần.

……

“Chồng, anh thật tốt.”

“Chồng, anh thật tốt.”

“Chồng, anh thật tốt.”

Nguyễn Văn Văn lặp lại như vẹt rất nhiều lần, môi cô cứ hà hơi vào bên tai anh lúc nói chuyện khiến chỗ đó có cảm giác ngứa ngáy.

Không chỉ chỗ đó mà cả trái tim giống như cũng bị cái gì đó cào, vừa tê vừa ngứa.

Lúc hai người bọn họ đang tình nồng ý mật thì phía bên Trâu Mỹ xảy ra một chút trục trặc.

Lúc dùng bữa còn rất tốt, Trâu Mỹ biểu hiện khéo léo hào phóng, cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, mang theo dáng vẻ của một cô con gái nhà giàu mà mọi người thường quen thuộc.

Vấn đề xảy ra ở sau đó.

Tiêu Hạo đã mời một lần nên lần này Trâu Mỹ kiên trì muốn mời lại. Khi đưa thẻ cho thu ngân thì trên mặt còn kèm theo một nụ cười nhạt, tay nhẹ nhàng vén tóc mai, dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng.

Cô mím môi, muốn hỏi anh lát nữa thích đi đâu. Nếu được thì cô muốn tới nhà anh để uống cà phê.

Lời còn chưa nói ra đã bị nhân viên thu ngân cắt ngang: “Thưa cô, thẻ này của cô không dùng được.”

Nụ cười trên mặt Trâu Mỹ cứng đờ: “Sao lại không dùng được? Làm phiền cô thử lại lần nữa.”

Cô nói xong còn cười với Tiêu Hạo, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy vài nét xấu hổ.

Tiêu Hạo là người lịch sự nên chưa nói cái gì, chỉ im lặng đứng bên người cô.

Trên mặt Trâu Mỹ rất bình tĩnh nhưng trên thực tế đang la hét trong lòng, không phải đâu không phải đâu, đừng có nói là không dùng được thật.

Cô ấy là “tộc ánh trăng”*, phải chịu gánh nặng tiền thuê nhà và điện nước nên giữa tháng đã cháy túi rồi. Cho dù lúc này dốc sạch hết túi cũng không moi ra được cái gì.

*月光族/nguyệt quang tộc: Từ lóng bên trung chỉ nhóm người tiền lương tháng nào dùng hết tháng đấy, thậm chí chưa lĩnh lương tháng mới đã tiêu hết lương tháng cũ.

Hiện tại tất cả hy vọng đều gửi gắm vào tấm thẻ kia. Cô ấy còn chưa dùng tới nó nên chắc chắn phải quẹt ra mới được, không thì mặt mũi không biết để ở đâu.

Ngón tay vô ý thức xoắn lại với nhau, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Tiêu Hạo đột nhiên để sát vào càng khiến cô căng thẳng hơn. Đầu ngón tay của anh gần như muốn sát mặt cô, cổ của cô cứng lại không nhúc nhích.

Cô ấy dùng sức nuốt xuống nước bọt: “Chuyện, chuyện gì?”

Tiêu Hạo gỡ gì đó trên sợi tóc của cô, vuốt đầu ngón tay cho cô nhìn: “Có cái gì đó.”

Trâu Mỹ hoàn toàn không để ý, chỉ gật đầu nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Trái tim không ngừng đập thình thịch.

Giọng nói của Tiêu Hạo thong thả vang lên: “Không cần phải cảm ơn.”

Từ trước đến nay Trâu Mỹ chưa từng nghe qua giọng nói êm tai đến mức khiến người mang thai như thế. Cô không kìm lòng được mà xoa nhẹ lỗ tai.

“Cần mà.”

Cô ấy nói xong bèn xê dịch qua một bên. Đứng gần quá dễ bị xao xuyến, nên cách xa một chút thì tốt hơn.

Không biết Tiêu Hạo vô tình hay là cố ý, chân trái của cô ấy vừa mới bước sang một bước thì chân phải của anh đã theo kịp. Khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì khoảng nửa cánh tay không hơn không kém.

Trâu Mỹ chếch mắt nhìn qua, mơ hồ nhìn thấy một thứ tên là “mập mờ” đang lên men và bành trướng giữa hai người bọn họ.

Bốp ——

Bị thu ngân viên đánh vỡ rồi: “Thưa cô, vẫn không được.”

Trâu Mỹ kinh ngạc????!!! Vì sao vẫn không được.

Cô quay sang một bên để cản âm thanh nhằm cố gắng giảm bớt xấu hổ: “Cô chắc chứ?”

“Chắc chắn.”

“Đừng nói là máy thẻ của các cô bị hỏng rồi đấy?”

Vừa dứt lời thì bên cạnh cô lại có ai đó đang thanh toán, một tiếng đing vang lên, thanh toán thành công.

Nhân viên thu ngân nhướng mày giống như đang muốn nói, máy không hề có vấn đề gì.

Trâu Mỹ:……

Lần này mặt mũi bay sạch rồi.

Nói trả tiền lại không có tiền để trả, về sau còn gặp người như thế nào đây.

Đừng nói về sau, bây giờ cô đã không thể nào gặp người. Cô dùng tay che mặt, nhỏ tiếng nói: “Làm phiền hãy thử lại lần nữa.”

Nhân viên thu ngân kiên nhẫn thử lại lần nữa nhưng vẫn không được: “Nếu không thì cô thanh toán bằng tiền mặt cũng được.”

Trâu Mỹ:…… Nếu cô có tiền mặt thì còn đưa thẻ làm cái rắm gì!

Cô ho nhẹ một tiếng rồi giả vờ muốn lục túi, mới kéo khóa ra được một chút thì một bàn tay trắng nõn thon dài xuất hiện trước mắt, đầu ngón tay cầm một tấm thẻ đen.

“Để tôi.”

Dường như nhân viên thu ngân bị sốc khi nhìn tấm thẻ kia, một lúc sau mới lấy lại tinh thần nói: “Vâng.”

Cô ta nhận ra ký hiệu trên tấm thẻ đen, nó chuyên dùng cho nhân viên cao tầng của bộ phận cấp cao. Hơn nữa chữ cái A mở đầu trên tấm thẻ chỉ có ông chủ lớn mới có tư cách sở hữu.

Đôi mắt của nhân viên thu ngân co giật, bàn tay run rẩy: “Tôi, tôi sẽ thanh toán ngay.”

Trâu Mỹ chỉ lo xấu hổ nên hoàn toàn không chú ý tới động tác của nhân viên thu ngân. Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghĩ tới nhiều nhất là…

Thôi, xem như cô không có duyên với Tiêu Hạo vậy.

Thanh toán xong thì quản lý nhà hàng đích thân đưa hai người ra ngoài. Trâu Mỹ cúi đầu đi về phía trước mà không nhìn đường nên suýt nữa thì đâm vào cột điện.

Một cảm giác ấm áp trên trán khiến cô từ từ ngẩng đầu lên và tay người đàn ông đập vào mắt cô. Lúc này lòng bàn tay của anh đang áp sát trên trán cô, và phía sau là cột điện.

Trâu Mỹ:…… Quá xao xuyến rồi.

Vẻ mặt cô không dễ miêu tả, có xấu hổ, có luống cuống còn có một ít căng thẳng. Tính ra đây xem như là lần thứ ba mà bọn họ tiếp xúc thân mật.

À, tiếp xúc thân thể.

Trán của cô đụng phải lòng bàn tay, một bên muốn ở lại với sự ấm áp phía trên, một bên nhắc nhở bản thân nên mau chóng lùi lại và giữ khoảng cách.

Lúc suy nghĩ đan chéo thì vẻ mặt cũng thay đổi, đuôi lông mày nhíu lại với nhau.

Vài giây sau, cô đi về trước và mở miệng: “Anh…”

Tiêu Hạo hỏi: “Có muốn tới nhà tôi uống cà phê không?”

Trâu Mỹ trước tiên sửng sốt, sau đó gật đầu: “Muốn.”

Giống như sợ trả lời chậm thì anh ta sẽ đổi ý vậy.

Tiêu Hạo đi trước, cô theo ở phía sau. Không bao lâu thì cô đã loạng choạng đuổi kịp anh ta, nghiêng đầu hỏi: “Chỉ uống cà phê thôi sao?”

Tiêu Hạo: “Cô còn muốn làm gì?”

Trâu Mỹ: “Tôi có thể làm gì?”

Ánh mắt của Tiêu Hạo thay đổi, bên trong có ánh sáng vây quanh, nói lấp lửng: “Không biết, cô có thể đi thử xem.”

Trâu Mỹ:……

-

Nguyễn Văn Văn mệt mỏi nên ghé vào trên lưng Lộ Phong ngủ rồi. Cũng không biết trong lúc ngủ mơ thấy cái gì mà tay cứ lôi kéo quần áo của anh.

Suýt nữa thì Lộ Phong bị kéo xuống, vừa mới đứng vững thì môi cô tiến tới gần, há mồm cắn vành tai anh một ngụm, lẩm bẩm nói.

“Nhóc con, lần này cậu không thể chạy được rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận