Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 123


Cảm giác ngứa ngáy trên cổ làm giấc mơ của Nguyễn Văn Văn đột nhiên kết thúc. Cô từ từ nhấc mí mắt lên, trong mắt tựa hồ bao phủ một tầng sương mù, cô nhìn chỗ này rồi nhìn chỗ kia, một lúc sau mới nhận ra mình đang ở trên máy bay.

Máy bay???!!!

Nguyễn Văn Văn lập tức tỉnh táo và ngồi dậy khiến chiếc chăn trên người trượt xuống theo đó. Cô không buồn nhặt nó lên mà nghiêng đầu nhìn, phía trước có quầy bar và bên cạnh đó là Tivi LCD. Lúc này trên đó đang phát ca khúc mà cô yêu thích.


Thảo nào lúc đang nằm mơ luôn nghe thấy âm thanh lượn lờ bên tai, hóa ra là tiếng hát.

Mắt cô lơ đãng quét ra ngoài cửa sổ, mây trắng lững lờ trôi gần đó.

Nguyễn Văn Văn hơi bối rối, bọn họ lên máy bay lúc nào vậy?

Hơn nữa là ai ôm cô lên?

Cô cố gắng nhớ lại cảnh tượng tối qua, cô đã uống vài ly với Lộ Phong trong bữa ăn. Sau khi ăn xong thì cô đòi ca hát nên anh dỗ dành cô và dẫn tới lầu bốn. Chẳng biết từ lúc nào mà phòng ngủ trở thành phòng karaoke, đầy đủ mọi thiết bị ca hát.

Sau khi uống rượu thì đầu óc của cô choáng váng và thậm chí nói chuyện mà không thèm nghĩ. Cô nghĩ cái gì là nói cái đó còn yêu cầu anh phải làm theo.

Ví dụ như đang hát giữa chừng, cô yêu cầu anh phải vỗ tay. Nhưng cô không vui khi nghe thấy tiếng vỗ tay quá nhỏ nên đòi phải vỗ tay rất lớn. Cuối cùng vỗ tay không đủ còn muốn anh hét ra tiếng.


Cô còn nhớ rõ lúc đó mặt anh hơi xanh mét rồi, có điều vẫn làm theo.

Sau đó cô không thể hát thêm nữa, cổ họng khô khốc hát mấy bài rồi đòi uống rượu, Lộ Phong nhẹ nhàng dỗ cô: “Uống nữa sẽ say đấy.”

Cô không nói gì cả mà chỉ chu môi nhìn anh.

Thứ gọi là nước mắt này tới rất nhanh, lã chã rơi xuống.

Lộ Phong cực kỳ đau lòng mà ôm mặt cô khẽ hôn lên, khẽ thở dài một cái: “Được, uống.”

Uống rượu nghiêm túc thì không tình thú nên cô đòi muốn uống rượu giao bôi, còn phải dùng điện thoại chụp ảnh, không cho chụp thì khóc.

Lộ Phong hoàn toàn bất lực với cô bèn gật đầu: “Chụp chụp chụp.”

Cô đạt được mục đích nên cầm microphone hát tiếp, hát rồi hát lại không vui và đòi anh nhảy cùng với cô. Thật ra chuyện này rất hiếm thấy nên cô vốn tưởng rằng Lộ Phong sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý rồi.

Lần đầu tiên thấy anh nhảy múa, lúc đó mắt cô trợn tròn và làm tận mấy động tác nuốt nước bọt.

Sau đó……

Sau đó hình như còn xảy ra gì đó.

Anh hỏi cô muốn cái gì?

Mặt cô ửng đỏ nói: “Em bé.”

Anh nói: “Không được, còn nhỏ.”

Cô ưỡn ngực một cái, chất vấn: “Cái gì nhỏ.”

Lộ Phong liếc mắt quan sát cô và cười: “Quả thật không nhỏ.”

Nguyễn Văn Văn chọc ngực anh hỏi: “Vậy anh có cho hay không?”

Lộ Phong ấn người vào trên sô pha, sờ mặt cô nói: “Cho.”

Mạng cũng có thể cho.

Nguyễn Văn Văn nhìn anh với đôi mắt mờ mịt: “Thái độ không chân thành.”

Lộ Phong: “Thế nào mới tính là chân thành?”

Cô suy nghĩ một chút rồi quấn lấy cổ anh và kéo người tới gần. Cô áp chóp mũi của mình vào chóp mũi anh nói: “Hôn em đi.”

Giọng nói ngọt ngào đến mức Lộ Phong không chịu nổi mà hôn lên.

Đồ đạc trên bàn cà phê rớt xuống thảm kêu loảng xoảng, chai rượu rỗng lăn theo xuống vài vòng, cuối cùng dừng lại phía sau cánh cửa.

Bàn cà phê thật sự rất lạnh, cô không khỏi rùng mình khi lưng áp vào đó.

Lộ Phong véo eo cô và hỏi: “Nghĩ kỹ rồi à?”

Môi cô cong lên, nhẹ nhàng thở ra rồi đáp: “Nghĩ kỹ rồi.”

Chuyện sau đó hơi nóng, cô không nhớ rõ chi tiết cụ thể. Nguyễn Văn Văn rũ mắt nhìn xuống vai, nơi đó hằn rõ từng mảnh dấu vết xanh tím.

Mặt cô chợt đỏ bừng, hai chân run rẩy khi đứng lên. Thảm rơi xuống dưới, cô cúi xuống nhặt nhưng chưa kịp chạm vào thì đã có người nhặt lên.

Người đang nắm lấy cổ tay cô có một bàn tay xinh đẹp với những ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của người nọ là do chính tay cô đeo vào.

Cô ngẩng đầu lên và đối diện với ánh mắt của Lộ Phong.

Lộ Phong nhặt chăn lên trước cô và sau đó ôm người vào lòng, cọ cằm vào trán cô hỏi: “Ngủ ngon không?”

Nguyễn Văn Văn thuận thế ngã vào lòng ngực anh, gật đầu: “Ừm, ngon.”

Môi của Lộ Phong trượt xuống và ghé bên tai cô: “Có thấy không thoải mái không?”

Hơi thở nóng bỏng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy ngứa sau tai nên nghiêng người để trốn, lông mi run lên hỏi: “Cái gì không thoải mái?”

Sau khi bắt gặp ánh mắt trêu đùa của anh, cô mới hiểu được ý anh nói không thoải mái là gì.

Hu hu.

Quá xấu xa rồi.

Cô tránh khỏi ôm ấp của anh: “Không có, em ổn mà.”

Lộ Phong: “Thật sao?”

Màu đỏ ửng lan tràn trên má của Nguyễn Văn Văn tới tận sườn cổ, cô chống ngực anh mà nói: “Thật mà, thật đó.”

Mới sáng sớm đã nói lên cái đề tài xấu hổ này, còn muốn người sống hay không.

“Vậy em còn nhớ rõ đã nói cái gì tối qua sao?”

“……” Tối qua nói nhiều như vậy sao cô có thể nhớ hết.

Nguyễn Văn Văn mím môi: “Em đã nói cái gì?”

Lộ Phong nhéo ngón tay của cô rồi đáp: “Em nói muốn anh cho em một đứa bé.”

???!!!

Đôi mắt của Nguyễn Văn Văn mở to giống như muốn nói “Không thể nào, em mới không có nói”.

Nguyễn Văn Văn: “Không thể nào, chắc chắn là anh nghe nhầm rồi.”

“Nhầm rồi à?”

“Đúng, nhầm rồi.”

“Em không có nói sao?”

“Không có.”

“Ồ, hiểu rồi.”

“……” Không đúng, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu kia của anh cũng không giống như đã hiểu.

“Là lỗi của anh, lần sau không dẫn em ra ngoài chơi nữa vậy.”

“???!!!!!”

Nguyễn Văn Văn vô cùng kinh ngạc: “Chuyện này thì liên quan gì tới việc dẫn em đi chơi? chứ”

Lộ Phong nắm lấy tay cô và cả hai bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua. Khi hai người làm chuyện này chuyện kia đến lúc kịch liệt thì đột nhiên cô kêu ngừng, không để ý đến sự tự cao của anh mà chu miệng nói: “Ngày mai anh phải ra ngoài chơi với em.”

Anh run giọng dỗ cô: “Được.”

Nguyễn Văn Văn bĩu môi: “Không được, anh nói qua loa quá.”

Lộ Phong: “Được.”

“Em muốn đi xem cực quang.”

“Được.”

“Em muốn đi Hokkaido.”

“Được.”

“Nếu em muốn đi Paris thì sao?.”

“Được.”

“Em muốn đi Phuket.”

“Được.”

“Em muốn đi…”

Lộ Phong chặn lại đôi môi của cô.

Cô không để cho anh hôn, vươn tay ra đẩy anh, khuôn mặt anh bị bóp đến biến dạng: "Không được, nếu anh không đồng ý thì tối nay em không làm."

Tên đã lên dây rồi, không được bắn chẳng phải là đòi mạng sao. Hơn nữa sao Lộ Phong có thể nỡ làm cô không vui chứ, anh liên tục gật đầu: "Em nói đi, đến lúc đó phải đi như thế nào."

"Thật hả?"

"Thật mà."

"Anh thề đi."

"Anh thề."

"Nếu anh mà không làm được, thì... thì phạt anh không cứng lên được."

"..."

Lộ Phong không biết trong cái đầu bé nhỏ kia của cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa, bất đắc dĩ mỉm cười: "Được."

Nguyễn Văn Văn cảm thấy yên tâm, ôm cổ anh nói: "Vậy thì đến đây đi."

Lộ Phong ghé sát vào cô, cắn vào môi dưới của cô, đưa đẩy thật lâu.

...

Sau đó anh ôm cô từ trong phòng tắm ra, đắp chăn cho cô, vuốt ve khuôn mặt cô nói: "Yêu tinh nhỏ dằn vặt người."

Yêu tinh nhỏ không chỉ biết dằn vặt người, mà còn rất quyến rũ nữa. Cô hé miệng cắn vào đầu ngón tay anh, liếc mắt nhìn anh một cái.

Lộ Phong không chịu nổi, hôn lên môi cô: "Được rồi, ngủ đi."

Mặt Nguyễn Văn Văn hết đỏ lại trắng, thì ra là cô hiểu sai ý, cô tưởng ý anh là...

Lúc cô Lộ chột dạ thường hay thích tỏ ra quá đà: "Không dẫn thì không dẫn thôi."

Cô nói xong vươn tay ra đẩy người, Lộ Phong bắt lấy tay cô ấn vào ngực mình, cắn vành tai cô nói: "Chậm rồi, đã dẫn ra đây rồi."

Bên tai rất ngứa, cô tránh qua tránh lại.

Lộ Phong lùi về sau, bình tĩnh liếc cô nói: "Chuyện khác đã đồng ý với em thì anh cũng sẽ làm được."

Nguyễn Văn Văn không nhớ mình đã nói ra nhiều yêu cầu như vậy, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chuyện gì?"

Lộ Phong chậm rãi nói: "Em bé."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Nhắc tới em bé thì mặt cô lại càng đỏ hơn, mềm mại nói: "Ai đòi anh chứ."

Lộ Phong biết cô làm kiêu, vuốt ve khuôn mặt cô nói: "Ừ, không phải em muốn, là anh chủ động đưa. Cho nên, cô Lộ à, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, tiện thể tạo một em bé nhé?"

"Tuần trăng mật ư?"

Nguyễn Văn Văn nhớ tới, lúc cô và Lộ Phong kết hôn cũng không đi hưởng tuần trăng mật. Hưởng tuần trăng mật là phúc lợi dành riêng cho những đôi yêu nhau, mà hai người ở thời điểm đó lại hoàn toàn không yêu đối phương, thì sao có thể bằng lòng cùng đi chơi với nhau đây.

Anh đưa ra lý do là bận rộn đi công tác, cô cũng hùa theo: "Vừa lúc gần đây tôi hơi mệt nên không muốn đi ra ngoài."

Sau đó người lớn trong nhà lại nhắc tới chuyện bổ sung tuần trăng mật đều bị bọn họ lấy lý do qua quýt để tránh né. Vẫn là câu kia, người không yêu nhau thì làm chuyện gì cũng là thừa thãi cả.

Cuối cùng chuyện này cứ thế bỏ qua.

Sau khi khôi phục lại trí nhớ, chuyện nuối tiếc của cô lại nhiều hơn một chuyện nữa, đó là hưởng tuần trăng mật. Cô vốn nghĩ rằng anh không hay biết tâm tư của mình, giờ xem ra anh đều hiểu được.

"Em muốn đi đâu trước nào?" Anh hỏi.

Nguyễn Văn Văn giao quyền quyết định cho anh: "Anh dẫn em đi đâu thì em đi đó."

Sự tin tưởng đối với một người là bắt đầu từ tình yêu. Cô yêu anh, cho nên cũng tin anh.

Thật ra Lộ Phong đã chuẩn bị xong kế hoạch rồi, nếu cô mà có ý gì khác thì anh có thể chỉnh sửa bất cứ lúc nào, cô không có ý kiến gì thì cách anh dùng để thuyết phục cô chính là con đường tốt nhất.

Anh vén sợi tóc mai của cô lên, khẽ hôn lên trán cô một cái: "Hôm nay quên mất nói một câu."

Nguyễn Văn Văn ngửa cổ nhìn anh: "Nói gì cơ?"

Lộ Phong nói với ánh mắt chân thành: "Cô Lộ à, anh yêu em."

Giữa trời xanh mây trắng, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô vợ bé nhỏ trong lòng mình, nói ra mấy chữ êm tai nhất trên đời.

Trái tim Nguyễn Văn Văn mềm đến rối tinh rối mù, lồng ngực bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy, cô nắm lấy cổ áo anh, nhón chân lên hôn lên đôi môi anh.

"Anh Lộ à, em yêu anh."

-

Điểm dừng chân thứ nhất là Hokkaido, chiếc Lincoln Limousine đã chờ ở đó từ sớm, thấy bọn họ đến nơi, đoàn người đã kính cẩn đứng ở bên cạnh xe, xoay người nói: "Xin chào tổng giám đốc Lộ, xin chào cô chủ."

Lộ Phong nắm tay Nguyễn Văn Văn cùng nhau ngồi vào xe, bên trong xe trừ bánh  ngọt ra còn có loại kẹo mà Nguyễn Văn Văn thích ăn, còn có tất cả các loại hình thù.

Đôi mắt Nguyễn Văn Văn sáng lên: "Anh chuẩn bị hả?"

Lộ Phong ôm eo cô: "Thích không?"

Nguyễn Văn Văn nở nụ cười ngọt ngào: "Thích."

Cô cầm một chiếc kẹo trong đó lên cắn một miếng, nhưng lại không nuốt xuống ngay mà ngậm ở trong miệng, rồi kéo áo Lộ Phong qua, đè lên môi anh.

Cảm giác ngọt ngào mềm mại lập tức tràn ngập trong khoang miệng hai người.

Là cô trêu anh trước, anh phối hợp vô điều kiện, không biết là dò hệ thống sưởi hơi quá nóng hay là do thời gian hôn quá lâu, mà khi xuống xe mặt của hai người đều nóng bừng.

Lộ Phong ôm chặt cô vào lòng, đoàn người phía sau vẫn theo sát hai người, trước khi bước vào thang máy, anh lạnh nhạt nói: "Các anh đừng đi theo."

Cửa thang máy chầm chậm khép chặt lại, đoàn người chưa bao giờ nhìn thấy tổng giám đốc Lộ chưa bao giờ tuỳ tiện nói cười lại như vậy, khóe miệng co giật, cả đám bị doạ cho choáng váng.

Cánh cửa bị đá văng ra, quá mức xúc động, nhưng Nguyễn Văn Văn lại rất thích sự mất khống chế của Lộ Phong, cũng từng tưởng tượng đến vô số lần, liệu có một ngày mà anh sẽ điên cuồng vì cô không.

Điên thì không có, nhưng quả thật đã cuồng.

Lộ Phong hiếm khi làm chuyện tuỳ ý như vậy, cánh cửa bị đá văng ra lại bắn ngược trở lại, anh ôm Nguyễn Văn Văn đi vào, lại dùng chân đóng cửa lại.

Trên giường bày đầy cánh hoa hình trái tim, anh khẽ đặt cô xuống, chậm rãi cởi áo khoác ngoài ra.

Chiếc áo khoác trị giá tám chữ số cũng không thể so được với một nụ cười khẽ của cô Lộ.

Bóng đèn hơi chói mắt, khiến cho khuôn mặt của Nguyễn Văn Văn cũng trở nên mờ đi, cô hơi khép mắt lại nói: "Em đói bụng."

Đuôi mắt Lộ Phong nhướng lên: "Ngoan, có ngay."

Trên thực tế, việc “có ngay” cũng không thể có ngay, đến khi Nguyễn Văn Văn mệt đến không thể động đậy, cánh cửa bị gõ vang, người phục vụ mới đẩy xe đồ ăn vào đến nơi.

Mùi thức ăn rất thơm, cô hít sâu một hơi, rúc ở trong lòng anh: "Anh đút em."

Lộ Phong bắt lấy bàn tay đang định làm chuyện xấu của cô: "Được, anh đút em."

Nguyễn Văn Văn được hưởng thụ sự phục vụ cấp độ VVVVIP, sau khi ăn xong, hai người đứng trước cửa sổ sát đất, thưởng thức cảnh đêm bên ngoài. Lộ Phong đặt cằm trên vai cô, cánh tay vòng qua eo cô, bàn tay tuỳ ý đặt ở trên bụng cô, chậm rãi nói: "Em thích con gái hay con trai?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận