Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 81
Lại là một ngày không biết tổng giám đốc Lộ.
Tổng giám đốc Lộ trước đây đi đâu rồi?
Đúng là.
Sức hấp dẫn của tình yêu là vô cùng vô tận.
Sau đó anh ta mở to mắt nhìn, anh ta gần như chết ngay tại chỗ.
Cô bé đáng yêu ư???
Cái biệt danh quái quỷ gì vậy?
Ôi đệt, tổng giám đốc Lộ bị nhập rồi à????!
Sắc mặt Chu Hải một lời khó nói hết, huyệt thái dương nảy nhanh hơn.
Lộ Phong ngước mắt nhìn thấy anh ta vẫn còn đứng ở đấy thì nhướng mày hỏi: "Không đi à?"
Chu Hải nói: "Tài liệu anh còn chưa đưa cho tôi."
Lộ Phong cần tài liệu ném vào ngực anh ta: "Đi đặt nhà hàng."
Chu Hải hỏi: "Bữa trưa hay là bữa tối?"
Lộ Phong: "Bữa tối, món Nhật."
-
Một chỗ khác, Nguyễn Văn Văn tắm rửa sạch sẽ, thở phì phò đi vào phòng sách của Lộ Phong, cô muốn tìm bên trong có công cụ gì, buổi tối hôm nay nhất định phải cho anh "đẹp mặt."
Công cụ không tìm được nhưng lại phát hiện ra một cái khác.
Trước khi đi cô tùy ý liếc một cái, thấy được một cái ngăn kéo, ngăn kéo không có gì đặc biệt nhưng mà nó bị khóa.
Nhất là cái khóa kia, hình như cô đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng cụ thể là ở đâu, cô lại không nhớ rõ.
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi chân thay đổi phương hướng, đi về phía ngăn kéo. Lúc cô sắp đến gần, phía sau lại truyền đến âm thanh: "Mợ chủ."
Nguyễn Văn Văn dừng lại, quay người: "Thím Chu, có việc gì sao?"
Thím Chu: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Nguyễn Văn Văn nói: "Được, cháu xuống ngay đây."
Ý của cô là muốn thím Chu rời đi để xem trong ngăn kéo đựng cái gì, không biết làm sao thím Chu lại không nhúc nhích, cô đành phải xuống tầng với thím Chu.
Lúc ở trên cầu thang đi xuống, cô còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là đã gặp ở đâu?
Thật sự nghĩ không ra, cô vô thức đưa tay vỗ đầu.
Thím Chu dừng lại, nghiêng đầu nhìn: "Mợ chủ, mợ không khoẻ sao?"
Nguyễn Văn Văn lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Cháu không có việc gì, rất khỏe."
Một lát sau, cô nói bóng nói gió: "Thím Chu, sao ngăn kéo trong phòng sách lại khóa vậy?"
Thím Chu cung kính đáp lại: "Cậu chủ khóa, chắc bên trong là đồ vật quý giá đấy."
Đồ vật quý giá ư?
Có đồ vật gì có thể quan trọng hơn sổ nhà chứ.
Vừa rồi cô nhìn thấy, những sổ nhà, giấy chứng nhận cổ phần và một số giấy chứng nhận đất đai đều đặt linh tinh.
Mười mấy món đồ một trăm triệu cũng không thấy anh lo lắng, rốt cuộc trong ngăn kéo là cái gì?
Lộ Phong lại gửi tin nhắn cho Nguyễn Văn Văn.
Móng heo lớn: [Buổi tối ra ngoài ăn cơm với nhau.]
Móng heo lớn: [Xem như anh nhận lỗi với em.]
Móng heo lớn: [Ăn xong cùng nhau đi xem phim.]
Nguyễn Văn Văn không có hứng thú ăn cơm, xem phim coi như cũng được nhưng mà không thể đơn giản đồng ý, cô muốn anh hoàn toàn nhận ra lỗi lầm của mình.
Chắc là cô đã quên tất cả hành động hôm qua của cô rồi.
Chờ qua một phút, cô trả lời: [Để em suy nghĩ đã.]
Móng heo lớn: [Hôm nay phim có ngôi sao nam em thích, em không muốn đi sao?]
A a a a a là thần tượng của cô, nam thần của cô.
Đi!
Phải đi.
Nguyễn Văn Văn kìm nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, trả lời: [Đi chứ, thấy anh có thành ý như vậy nên em miễn cưỡng đồng ý đi với anh.]
Móng heo lớn: [Vinh hạnh của anh.]
Sau khi ăn xong, Nguyễn Văn Văn quay lại phòng ngủ, gọi điện thoại cho Trâu Mỹ.
"Hôm nay phim của F chiếu, cậu có muốn đi xem không?"
Trâu Mỹ: "Muốn muốn, hôm nay cho dù xuống biển đao cũng phải đi ủng hộ cho thần tượng.”
Sau đó.
Buổi hẹn hò hai người biến thành bốn người.
Hai người phụ nữ không ai chịu thua ai, mặt mày hớn hở tám chuyện.
“A a a a, F thật sự quá đẹp trai.” Câu này do Nguyễn Văn Văn nói.
“Cậu xem bộ phim trước anh ấy đóng chưa, hu hu, cũng siêu đẹp trai luôn.” Câu này Trâu Mỹ nói.
“Xem rồi xem rồi.” Nguyễn Văn Văn như viết say mê lên mặt: “Nhan sắc đó, tuyệt vời đến không còn gì để nói.”
“Không phải mỗi nhan sắc thôi đâu, diễn xuất cũng đỉnh cơ.” Trâu Mỹ phấn khích nói: “Tớ xem lần nào là nghẹt thở lần nấy.”
“Hu hu, tớ cũng thế.” Nguyễn Văn Văn phụ họa.
Hai người chỉ lo vui mà không chú ý đến đàn ông bên cạnh, Tiêu Hạo còn đỡ, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên.
Lộ Phong thì bất ổn, lông mày nhíu lại, cắt ngang hai người họ, nhẹ giọng nói: “Anh ta tốt đến thế thật à?”
Nguyễn Văn Văn quay đầu lại nhìn anh: “Đương nhiên.”
Lộ Phong cứ nhíu mày rồi thả lỏng ra, ngón tay đặt trên đùi gõ nhẹ xuống đầu gối: “Tốt đến mức nào?”
Nguyễn Văn Văn không nhận ra được điều gì, cười tươi liệt kê ưu điểm của thần tượng, nói liền một lèo hơn ba mươi điều.
Lộ Phong nghe xong, vẻ mặt lại u ám hơn, một lúc lâu sau mới nhả ra một câu: “Thế sao?”
Giọng anh hơi trầm thấp, nhưng Nguyễn Văn Văn không chú ý đến, lại quay đầu đi buôn dưa lê với Trâu Mỹ tiếp, hai người càng nói càng hào hứng, lại hét lên lần nữa.
Xem phim đã bao rạp hết rồi, nên cũng không sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ mất liêm sỉ của họ. Nhưng mà, người khác không nhìn được chứ Lộ Phong nhìn thấy rõ.
Anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Văn Văn, trong ánh mắt của anh không chỉ có lạnh mà còn có buốt nữa.
Nguyễn Văn Văn vừa quay đầu lại, mắt lập tức gặp gỡ ánh mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lộ Phong nói: “Anh hối hận đã đưa em đến đây.”
Nguyễn Văn Văn không kịp phản ứng, vài giây sau mới lấy lại tinh thần: “Cái gì?”
Lộ Phong nói nhỏ: “Em cứ nhìn đàn ông khác suốt thôi.”
Nguyễn Văn Văn: “...”
-
Nguyễn Văn Văn vừa định nói gì đó, đột nhiên đèn tắt hết, Trâu Mỹ nắm cánh tay cô lắc mạnh: “Ra rồi, ra rồi.”
Sự chú ý của Nguyễn Văn Văn lại bị dời đi lần nữa, cùng kêu thất thanh với cô ấy: “Á á á, ra rồi.”
Sau đó, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thét vang lên, Lộ Phong cũng không nói thêm câu nào nữa.
Bộ phim điện ảnh gần hai tiếng đồng hồ, hai người họ xem vui bao nhiêu thì hai vị bên cạnh có bấy nhiêu buồn bực. Sau khi bộ phim kết thúc, chủ đề về thần tượng vẫn chưa kết thúc, Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ còn hẹn nhau về rồi tới xem lần nữa.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, hai người đàn ông bị lạnh nhạt cuối cùng cũng bắt đầu hành động, mỗi người ôm lấy một người, rời đi theo hai hướng ngược nhau.
Nguyễn Văn Văn còn chưa nói chuyện xong với Trâu Mỹ, đòi nói chuyện tiếp, Lộ Phong không kéo được, cuối cùng dứt khoát vác người lên vai.
Nguyễn Văn Văn: “...”
Hành động gì thế này?
Sao lại còn vác lên nữa.
May mà không ở xa nơi đỗ xe, đến khi cô phản ứng lại thì đã bị nhét vào trong xe rồi, Lộ Phong cũng ngồi vào trong theo.
Cửa xe khóa lại, Nguyễn Văn Văn bị đè trên ghế dựa, tình hình hơi căng, cô không rõ nguyên nhân ra sao, chớp mắt hỏi: “Anh, anh làm gì thế?”
Ánh mắt Lộ Phong lướt trên người cô một vòng rồi cuối cùng quay về khuôn mặt cô: “Hai người quen nhau khi nào?”
Nguyễn Văn Văn: “...”
“Gặp nhau mấy lần rồi?”
“...”
“Anh ta sống ở đâu?”
“...”
“Đã từng liên lạc riêng tư chưa?”
“...”
“Còn tại sao lại gọi anh ta là anh trai nữa?”
“...”
Nguyễn Văn Văn bị hỏi đến mức câm nín không nói được gì, chớp mắt không biết nên trả lời câu hỏi nào trước.
Phản ứng này của cô biến thành một quang cảnh khác trong mắt Lộ Phong, mơ hồ giống như đang thừa nhận điều gì đó.
Lộ Phong hơi hối hận, anh không nên đưa cô đến xem phim của F.
Trên xe, Nguyễn Văn Văn dựa vào cửa xe nhắn tin cho Trâu Mỹ.
[Giang hồ cấp cứu, giang hồ cấp cứu, chị em giúp tôi phân tích xem Lộ Phong như này là làm sao thế?”]
Z: [Xảy ra chuyện gì rồi?]
Nguyễn Văn Văn nhắc lại lần nữa những câu Lộ Phong hỏi.
[Lúc trước anh ấy chưa từng thế này, hôm nay thật sự quá kỳ lạ.]
Z: [Thế này mà cậu không biết à, chắc chắn tổng giám đốc Lộ đang ghen rồi.]
R: [!!!!]
R: [Không phải đâu nhỉ?]
Z: [Chắc chắn đúng.]
Trâu Mỹ nói xong còn nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, từ khi lên xe Tiêu Hạo chưa nói một câu nào, không lẽ…
Anh ấy cũng ghen rồi.
Giây tiếp theo, phản bác.
Không thể nào.
Chắc chắn không thể nào.
Sao Tiêu Hạo có thể ghen được.
Cơ thể gò bó quá lâu nên hơi mệt, cô ấy vô thức duỗi chân ra, lại trùng hợp vừa hay đè lên trên giày anh ta.
Sau đó.
Cô ấy nhìn ra được điều gì đó trên gương mặt dịu dàng vô bờ của Tiêu Hạo.
Dường như anh đang nói: Có chuyện gì thì nói, đừng động chân.
Trâu Mỹ: …
-
Nguyễn Văn Văn úp điện thoại lên đùi, lén liếc Lộ Phong một cái, thấy đường quai hàm anh căng cứng, vẻ mặt hơi lạnh lùng, nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
Mấy giây sau, cô lại lén liếc anh một cái rồi lại dời ra bên ngoài.
Một phút sau, cô nhìn lén anh lần thứ ba, đến lần thứ ba dời mắt đi, giọng nói rét giá của Lộ Phong vang lên.
“Ngồi xa thế làm gì?”
Nguyễn Văn Văn bình thường quấy rối cũng vì biết Lộ Phong sẽ không tức giận, nhưng tối nay không giống lắm, mặt anh căng như thế, rõ ràng là giận rồi.
Thế cô chẳng phải tránh xa chút à.
“Không, không làm gì cả.” Nguyễn Văn Văn chỉ phong cảnh bên ngoài nói: “Nhìn xem, có người thả diều kìa.”
Trời mới biết cô chỉ liếc qua một cái, hoàn toàn không nhìn rõ có phải diều hay không.
Lộ Phong nghiêng đầu nhìn qua, mí mắt dần dần nhướng cao: “Thế à? Ở đâu đấy?”
Nguyễn Văn Văn hất cao cằm: “Đó không phải…”
Bỗng nhiên, cô cảm giác có nguồn nhiệt nóng kéo tới trên mặt, khi quay đầu lại nhìn mới phát hiện Lộ Phong đã sát gần lại, mặt hai người sát nhau rất gần.
“Ở đâu nào?” Môi anh lướt qua mặt cô hỏi.
Nguyễn Văn Văn cứng cổ ngồi yên, nhiệt độ trên mặt khiến tim cô đập nhanh liên hồi.
Có một chuyện sai rồi.
So với thần tượng cô vẫn thích anh hơn.
“Hửm?” Lộ Phong lại dựa gần hơn chút.
Không biết là vì nguyên nhân góc độ, hay là cái gì khác, khi Nguyễn Văn Văn cúi mặt xuống, đập vào mắt cô đầu tiên là đôi môi bóng mịn mấp máy của anh.
Đàn ông môi mỏng, dáng môi đẹp mắt.
Cô nhìn mãi nhìn mãi, không kìm lòng được mà mím môi dưới.
Lộ Phong ngước mắt nhìn cô: “Sao anh không nhìn thấy nhỉ?”
Bởi vì cô nói bừa nhưng câu này không nói ra được.
Bọn họ cách nhau quá gần, đầu mũi Nguyễn Văn Văn ứa mồ hôi, cong môi nói: “Anh có thể cách xa chút được không?”
Lộ Phong nhướn mày: “Tại sao?”
Nguyễn Văn Văn: “... Nóng.”
Vốn tưởng rằng nói xong rồi anh sẽ rời đi, ai biết được anh lại nói câu tiếp theo: “Chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống.”
Tài xế vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Nguyễn Văn Văn vẫn thấy nóng, cô chọc vai anh: “Thật sự rất nóng.”
Lộ Phong nhổm người đè lên người cô: “Ý em là gì? Muốn anh giảm nhiệt cho em hả?”
Nguyễn Văn Văn: “...”
Trái tim cô như bị mèo cào vậy, vừa mềm vừa gai còn hơi ngứa.
Chết mất thôi.
Nào ngờ phía sau còn chết hơn nữa.
Hôm nay hình tượng của Lộ Phong hoàn toàn khác, anh làm những việc mà bình thường không làm, giống như trở thành một con người khác vậy.
Anh ngoắc ngón tay Nguyễn Văn Văn hỏi: “Sao mặt lại nóng thế này?”
“Sao vai run thế?”
“Bộ phim F đóng quả thật rất hay, lần sau anh vẫn đi xem cùng em nhé?”
Nếu như nói hai câu trước là quan tâm, thì câu đằng sau này mang lực sát thương quá mạnh.
Nguyễn Văn Văn cắn môi, hai chân run rẩy nói.
“Chồng à, anh tha cho em đi mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận