Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 57
Nội tâm Nguyễn Văn Văn gào thét, không thích chút nào, cô kéo tay anh: “Em hỏi anh, có lớn hay không?”
Lộ Phong nhếch mép, nở nụ cười sâu xa, lát sau anh mới trả lời: “Bự.”
“Vậy cái eo của em thì sao? Có thon không?” Nguyễn Văn Văn lại hỏi.
Lộ Phong nắm lấy eo cô, dùng ngón tay đo cầm chừng: “Thon.”
Nguyễn Văn Văn bĩu môi: “Thế anh nói xem, em đẹp hay cái cô bạn kia của anh đẹp?”
Cô chưa quên bạn nữ đêm nay đâu, nếu không phải đối phương chuồn nhanh, cô thật sự rất muốn so sánh hình dáng cơ thể mình với cô ta đấy.
"Đương nhiên. “Lộ Phong chưa nói hết đã ợ hơi.
“Đương nhiên gì?”
“Đương nhiên là em.”
Nguyễn Văn Văn nghe được câu trả lời vừa lòng đẹp ý, miệng lập tức vểnh lên, kéo cà vạt trước ngực anh và hỏi: “Lời thật lòng đúng không?”
“Ừa, là lời thật lòng.” Lộ Phong nói.
"Thôi, nể tình thẩm mỹ của anh không tệ, em cho anh phần thưởng này này.” Mặc kệ tài xế đang có mặt ở đây, cô nâng cằm anh lên, cho đôi môi ấy một nụ hôn.
Tài xế nào chịu nổi cảnh này, anh ta thầm nuốt nước bọt, vội vàng bật tấm chắn ngang. Không gian trước sau ngăn cách, muốn làm gì cũng được cả.
Nguyễn Văn Văn đột ngột đẩy anh ra ghế sau, ngón tay cô quấn lấy cà vạt anh mà thưởng thức, đầu lưỡi thì lại thăm dò, liếm môi nhè nhẹ, ánh mắt không khỏi câu hồn người.
Cô ra sức diễn như vậy cũng không vì lý do nào khác, mà chỉ muốn mê hoặc cho Lộ Phong choáng đầu, không còn truy cứu chuyện đêm nay, nói trắng ra là không truy cứu chuyện cô lừa gạt người. Dù sao lúc nào cô cũng nói chân mình chưa lành, coi anh là công cụ để ôm, đi đâu cũng đòi anh bế với bồng.
Kết quả vụ trêu ghẹo này không lý tưởng cho lắm, Lộ Phong cứ lườm cô, yên lặng xem cô đang giở trò mèo gì, sắc mặt anh chẳng mảy may thay đổi.
Từ lúc lên xe đến khi xuống xe, nhìn giống như chỉ có Nguyễn Văn Văn chết mê chết mệt anh.
Sau khi xuống xe, hai người lên tầng, cô không nói lời nào mà đi vào phòng tắm, vừa đi tới gần cửa thì bị ai đó giữ chặt. Cô quay đầu lại, cười: “Chồng yêu, sao vậy?”
"Nói chuyện chứ nhỉ?” Lộ Phong vừa cởi cà vạt vừa nói.
“Dạ được, nói chuyện.” Nguyễn Văn Văn rút tay lại: “Anh cứ kéo em như này thì nói làm sao.”
"Nói chuyện cũng cần dùng tay à?” Ánh mắt Lộ Phong sáng quắc, đuôi mắt anh nhướn lên, trông khá là mê người.
Nguyễn Văn Văn không tài nào chịu nổi những lúc anh dùng ánh mắt nóng bỏng thế này nhìn cô, cô không kìm được nuốt nước bọt: “Đúng là không cần.”
Lộ Phong đã tháo cà vạt, anh tiện tay ném nó xuống đất, sau đó ngón tay anh chạm đến mấy nút áo trên người, bụp bụp bụp, nút mở bung hết.
Nguyễn Văn Văn chớp mắt, đây là... cách nói chuyện với nhau kiểu mới sao?
Cô vừa nhìn thấy cơ ngực cường tráng của anh, trái tim bỗng dưng đập thình thịch, đây đâu phải là nói chuyện mà rõ ràng là muốn lấy mạng của cô.
Nhưng điều không thể tránh khỏi là hết lần này tới lần khác cô vẫn muốn cho anh.
Khi ý nghĩ này xuất hiện thì miệng của cô cũng không nhịn được nói: “Được rồi, em sẽ cho anh.”
???!!!
Đợi đã, cô đã nói gì vậy?
Người ta không muốn vậy thì cô chủ động cho cái gì chứ.
Hu hu, nói nhầm rồi.
“Anh có thể xem như không nghe thấy gì không?” Nguyễn Văn Văn nháy mắt với anh.
Lúc Lộ Phong say rượu thì không giống như bình thường, không còn vẻ cao quý kiêu ngạo mà trong ánh mắt còn tràn ngập tia điện nên nhìn chỗ nào là chỗ đó tê dại.
Anh khẽ nhếch môi dưới, yết hầu chuyển động nói với giọng điệu rất trầm thấp: “Không thể.”
“......”
Nơi bị anh ôm trở nên nóng bỏng, không lâu sau nhiệt độ truyền đến cả người cô, hai chân của Nguyễn Văn Văn trở nên mềm nhũn: “Anh buông tay ra đã, em tắm rửa xong rồi chúng ta lại nói chuyện.”
Cô cần tắm nước lạnh để bình tĩnh lại.
“Tắm rửa à?” Lộ Phong chậm rãi phun ra hai chữ này, trong đầu hiện ra một cảnh tượng cùng một số hình ảnh mê người không thể miêu tả làm cho các giác quan của anh chấn động, yết hầu lại chuyển động.
“Được, chúng ta cùng nhau tắm.”
“Cái gì?” Nguyễn Văn Văn chỉ kịp nói hai chữ này sau đó lập tức bị đẩy vào phòng tắm, cửa kính đóng lại bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Anh đừng khách sáo như vậy, em, em tự tắm là được rồi.”
“Anh tắm cho em.”
“Em không cần anh giúp, em thật sự có thể tự tắm.”
“Được.” Giọng nam dừng một chút lại vang lên: “Vậy em tắm cho anh.”
“Em chỉ sợ không thể đảm nhận được nhiệm vụ này.”
“Không sao, anh có thể dạy em.”
“Khả năng học tập của em rất kém.”
“Vậy vừa khéo luyện tập để tăng lên.”
“Em rất ngốc nên không học được.”
“Anh thông minh nên có thể dạy em.”
“......”
Cuộc trò chuyện êm đềm dần chuyển hướng.
“Này, anh đừng có kéo lung tung.”
“Váy của em.”
“Nước, nước lạnh quá.”
“Em cầu xin anh đấy, hãy đi ra ngoài đi.”
“Này...”
Đoạn phía sau không có âm thanh nào khác ngoài tiếng nước chảy.
Ánh đèn khúc xạ qua khe hở trên cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mờ ảo đang dán sát vào nhau.
Mưa ở Nam Thành lại bất ngờ ập đến, tiếng ào ào vang lên rất lâu, bụi bay mù mịt, cành lá rung rinh, sau một đêm được gột rửa bắt đầu nghênh đón ánh nắng mặt trời nóng bỏng.
Thời tiết vào đầu tháng tám vẫn còn nóng ngay cả sau một đêm mưa.
Ánh nắng chói chang xuyên qua tấm màn che rọi lên mặt đất trắng xóa, như có như không phủ lên góc giường nơi đó có một chiếc váy đang treo ngược.
Chiếc váy tung bay theo gió vài giây sau thì rơi xuống trộn lẫn với quần áo lộn xộn ở trên mặt đất.
Ánh mặt trời quá chói chang làm cho Nguyễn Văn Văn ở trong chăn chậm rãi mở mắt, cô giơ tay che ở trước trán đợi đến khi thích ứng mới bỏ tay xuống.
Cô nhếch mí mắt nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng ngủ của cô và Lộ Phong, khi thu lại ánh mắt thì vô ý chạm vào cánh tay mà ở bên trên cánh tay có mấy vết đỏ.
Màu đỏ đập vào mắt, những chuyện tối hôm qua lập tức ùa về trong đầu. Hình ảnh ngượng ngùng đáng xấu hổ làm tim người ta đập nhanh lần lượt hiện lên theo từng khung hình giống như một thước phim.
Cô bị đè trên tường đứng dưới dòng nước xối xả, anh bóp cằm hôn lên môi cô, mùi rượu từ miệng anh truyền đến miệng cô.
Cô không thể chịu đựng được nên đã giãy giụa.
Anh bẻ ngược tay cô ra sau lưng.
Đêm qua anh giống như thay đổi thành một người khác liên tiếp mở khóa rất nhiều thứ chưa từng thử...
Nguyễn Văn Văn lắc mạnh đầu vỗ nhẹ mặt nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ nữa.
Cô càng nói không muốn nghĩ thì hình ảnh lại càng rõ ràng, cuối cùng cô kéo chăn trùm kín đầu âm thầm gào thét.
Lộ Phong từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cảnh tượng cô chủ Lộ đang run rẩy trong chăn, anh khẽ nhíu mày chậm rãi bước đến gần kéo chăn xuống, nhìn cô hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Nguyễn Văn Văn bị mái tóc rối bù che khuất tầm mắt, trên mặt vẫn còn cảm giác ngái ngủ khi vừa mới tỉnh dậy: “Hả? Không có gì.”
Lộ Phong vươn tay làm ra vẻ muốn kéo cô dậy.
Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, vừa mới ngồi dậy thì tấm chăn ở trên người thuận thế trượt xuống, cảm giác mát lạnh truyền đến nhưng cô không nghĩ nhiều cho đến khi...
Đôi mắt của ai đó đã thay đổi.
Sau đó cô cúi đầu nhìn.
Aaaaaaa.
Vậy! Mà! Cô! Lại! Không! Mặc! Quần! Áo!
Ầm! Cô lập tức nằm xuống đầu suýt nữa đập vào đầu giường phía sau, cô trốn vào trong chăn, lông mi khẽ run đỏ mặt hỏi: “Quần áo của em đâu.”
Lộ Phong bĩu môi ra hiệu cho cô nhìn xuống phía dưới.
Nguyễn Văn Văn nắm chặt góc chăn thò đầu ra ngoài, mắt lướt qua trên mặt đất, đầu tiên là nhìn thấy chiếc vớ màu da sau đó là đồ lót và tiếp theo là váy.
Mặt cô nhanh chóng đỏ ngầu, đây...Chiến trường thật là dữ dội.
Đột nhiên cô dường như nhớ ra điều gì đó.
Lúc trước mỗi lần xong việc anh sẽ luôn dọn dẹp sạch sẽ, lần này tại sao anh lại không dọn dẹp.
Lộ Phong dường như đọc hiểu ánh mắt của cô nên hờ hững giải thích: “Anh cũng vừa mới dậy.”
Anh luôn có kỷ luật với bản thân nên nhiều năm qua thời gian cố định thức dậy của anh chưa từng thay đổi, sáng nay xem như là lần đầu tiên ngoại lệ.
Nguyễn Văn Văn hỏi: “Sao anh cũng dậy muộn vậy?”
Lộ Phong trả lời: “Có người ôm không cho anh dậy.”
“...” Người này không cần đoán cũng biết là ai, hai má Nguyễn Văn Văn trở nên bỏng rát, nhăn nhó nói: “Anh có thể từ chối mà.”
“Anh không dám vì sợ có người sẽ tức giận.”
“Em mới không tức giận.”
Lộ Phong cũng không tranh cãi mà vươn cánh tay cho cô xem chứng cứ, khắp mọi nơi trên cánh tay thon dài trắng nõn đều có vết bầm tím kéo dài đến tận xương quai xanh.
“Khụ khụ khụ.” Nguyễn Văn Văn ho một hồi.
Lộ Phong dường như không có ý định buông tha cho cô nên cởi áo choàng tắm trên người xuống, chỗ trước ngực cũng hơi thảm.
Cơ bụng cũng tương tự như vậy.
Nguyễn Văn Văn không nhìn nổi nữa, trong lòng run lên chớp hàng mi dài hỏi: “Tất cả là do em...làm sao?”
Lộ Phong nghiêng người đến gần, phả hơi thở lên mặt cô: “Không phải em thì em nghĩ là là do ai làm?”
Nguyễn Văn Văn suýt chút nữa thốt ra là do chó con làm nhưng sau khi nghĩ lại thì cô không thể làm một con chó nên nuốt nước miếng: “Anh không thể trách em được.”
“Hửm?” Lộ Phong nhướng mày chờ cô nói tiếp.
“Tất cả là tại anh.”
“Anh làm sao?”
“Là do anh trêu chọc em.”
“Cho nên đó là lỗi của anh sao?”
“Không phải.”
Nguyễn Văn Văn chọc vào lồng ngực anh nhắc lại chuyện cũ: “Anh và bạn học nữ kia thật sự không có quan hệ gì sao?”
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Vô cùng nghiêm trọng.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy hai người có quan hệ.”
“...” Lộ Phong ung dung nhìn cô: “Có quan hệ gì?”
Nguyễn Văn Văn nhìn thẳng vào anh: “Cô ta thích anh.”
Vẻ mặt Lộ Phong không thay đổi, đôi mắt đen láy sáng ngời từng bước dụ dỗ: “Vậy còn em thì sao?”
Nguyễn Văn Văn kéo chăn rụt cổ lại nhướng mi mắt: “Em cũng thích anh.”
Cô vừa mới dứt lời thì nhận ra điều gì đó nên khẽ lè đầu lưỡi, hỏng bét cô rơi vào bẫy rồi.
Lộ Phong khẽ cười dịu dàng giải thích: “Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả.”
Nguyễn Văn Văn: “Anh thề đi.”
Lộ Phong: “Anh thề.”
Không biết là bởi vì ánh mắt của anh quá quyến rũ hay là vì cái gì khác mà Nguyễn Văn Văn nhìn rồi đột nhiên muốn hôn anh, vì vậy cô ngoắc ngón tay.
“Anh đến gần hơn đi.”
Lộ Phong bước đến gần.
Cô lại ngoắc ngón tay: “Gần hơn nữa.”
Lộ Phong lại làm theo.
Cô kéo cổ áo choàng tắm của anh giật mạnh rồi chủ động đưa môi lên.
Hình ảnh kéo người rất thô bạo và hình ảnh chủ động hôn cũng rất đẹp, nhưng sau đó đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Cô ôm cổ anh thay đổi hướng hôn, cô cắn môi dưới của anh rồi lại cắn môi trên của anh, khi đang hôn đến nỗi khó dứt ra được thì đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh lẽo.
Tấm lụa bị trượt xuống.
Nguyễn Văn Văn: !!!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận