Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 49
Nguyễn Văn Văn mở miệng cắn đầu ngón tay, lại lần nữa không tiếng động hú hét một hồi lâu.
Mãi lâu sau cô mới bắt buộc mình bình tĩnh lại, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu đi xem mắt cảm thấy thế nào?”
Lần này đổi sang Trâu Mỹ ngại ngùng: “Thì… Như vậy thôi.”
“Như vậy là như thế nào? Tớ thấy Tiêu Hạo cũng không tệ.”
“Chỗ nào không tệ?”
Nguyễn Văn Văn bẻ ngón tay đếm ưu điểm của Tiêu Hạo: “Mặt đẹp nè, hoàn cảnh gia đình tốt nè, bằng cấp cao nè, nói chuyện thì dí dỏm hài hước, đối xử với người khác cũng rất lễ phép, anh ta còn trông có vẻ rất chân thành, so với…”
Trong lúc đang đong đưa ngón tay, lại vô tình liếc thấy bóng người ngoài cửa, cô yên lặng nuốt nước bọt, sau đó sửa miệng: “Đương nhiên, Tiêu Hạo đúng là rất giỏi, nhưng mà nếu so với Lộ Phong thì vẫn hơi kém một chút.”
“Chồng của tớ mới là người xuất sắc nhất, cho dù là ai cũng không thể so được.”
Trâu Mỹ không biết tình hình bên này như thế nào, cho nên cũng hùa theo: “Phải phải phải, chồng cậu mạnh nhất.”
Cô ấy nói xong thì dừng lại, sau đó lại nói: “Không đúng, tớ nhớ rõ ràng là lần trước cậu không nói như vậy.”
Nguyễn Văn Văn che loa điện thoại lại, thấp giọng: “Cái gì mà lần trước?”
“Có.” Trâu Mỹ nói: “Lần trước cậu nói chồng cậu không dịu dàng cũng chẳng săn sóc, trừ bỏ có mấy đồng tiền dơ bẩn ra thì cái gì cũng không có. Còn nói nếu chấm điểm thì anh ấy cao nhất cũng chỉ được một điểm.”
“Cái gì một điểm, tớ đã nói thế bao giờ.” Khi thấy Lộ Phong đi vào tới nơi, Nguyễn Văn Văn đã mất đi năng lực nở nụ cười.
“Cậu nói…” Trâu Mỹ nhớ lại một lát: “Cậu nói vì sao lại không cho anh ấy 0 điểm ấy hả, là bởi vì…”
Trâu Mỹ quên mất tiêu rồi, vỗ đầu ngẫm nghĩ: “À, là điểm hữu nghị.”
“Cạch.” Nguyễn Văn Văn run tay, điện thoại rớt xuống đất.
Trâu Mỹ ở đầu bên kia vẫn còn đang bala bala, Nguyễn Văn Văn vừa đứng dậy vừa nói với Lộ Phong: “Cậu ấy nói đùa đấy, bình thường bọn em thường xuyên thích nói đùa như thế đó, ha ha, làm sôi động bầu không khí, làm sôi động bầu không khí.”
Cô vội nhặt điện thoại lên nhanh hơn Lộ Phong một bước, sau đó, không nói thêm gì nữa mà ấn vào nút kết thúc cuộc gọi.
Cô ném điện thoại về phía sau, thoắt cái đứng thẳng, chân không mềm, eo không tê, cánh tay cũng chẳng còn run nữa, lập tức nhào vào trong lòng anh, ôm anh, ngọt ngào gọi: “Chồng ~”
Âm cuối cao lên, vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Lộ Phong không nhúc nhích, cúi đầu liếc cô, nhướng mày: “Anh chỉ được một điểm thôi, hửm?”
“Cái gì một điểm, anh nghe nhầm rồi.” Nguyễn Văn Văn kéo cổ áo anh làm nũng: “Ở lòng em anh được một trăm điểm.”
Mắt lấp lánh, một lần.
Mắt lấp lánh, hai lần.
Mắt lấp lánh, ba lần.
Cô chớp đến đôi mắt cũng sắp co lại rồi, Lộ Phong vẫn không tỏ vẻ gì, dường như không quá tin tưởng.
Nguyễn Văn Văn tiếp tục dỗ dành, dùng sức mà dỗ: “Không phải một trăm điểm, là 110 điểm*. Ở trong lòng em, anh là người hoàn hảo nhất nhất luôn.”
*一百一 (110) hoàn hảo; hoàn mỹ (cực tốt, không thể bắt bẻ)
Ngón chân vén quần anh lên, cọ vào chân anh.
Lộ Phong vẫn ung dung nhìn, không thèm nhúc nhích.
Nguyễn Văn Văn thầm nói: “Tên này khó dỗ ghê!”
Cô vòng tay lên cổ anh, ôm chặt gáy anh: “Hoàn hảo, hoàn hảo, hoàn hảo…”
Lặp lại liên tục năm lần, quả nhiên có hiệu quả.
Lộ Phong véo cằm cô, đầu ngón tay rơi xuống khóe môi cô, để cô phải hé miệng. Khi nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại hồng hồng của cô, ánh mắt anh khẽ thay đổi: “Được, tin em đó.”
Tiếng nói vừa dứt, môi Nguyễn Văn Văn đã bị lấp kín, giữa môi răng bốc lên hơi thở thuộc về riêng anh.
Trước khi bước vào anh đã ăn một viên kẹo bạc hà, lúc này trong miệng đều là hơi thở thoải mái thơm mát, khi hoà vào với nhau khiến tim cô run lên.
Hu hu, anh thật là giỏi.
-
Trừng phạt tới tận buổi tối mới tính là hoàn toàn xong xuôi. Trước khi ngủ say, Lộ Phong hôn nhẹ lên trán Nguyễn Văn Văn: “Không được đi xem mắt cùng với Trâu Mỹ nữa.”
Nguyễn Văn Văn bị dày vò thê thảm, đầu óc mơ hồ, anh nói cái gì thì chính là cái đó, cọ vào lòng anh giống như một con mèo nhỏ: “Vâng, không đi.”
Lộ Phong còn không chịu buông tha cho cô, ngón tay thon dài trắng nõn lành lạnh dừng ở sau gáy cô, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Nguyễn Văn Văn bị đau rụt cổ, càng vùi đầu thấp hơn.
Anh ôm eo cô kéo cả người lên trên, mắt đen rũ xuống, nhìn chằm chằm cô vài giây, lại nhớ tới lời cô vừa nói với Trâu Mỹ, khẽ nói: “Văn Văn.”
Nguyễn Văn Văn còn chưa ngủ say, ý thức đang ở trạng thái mơ màng, vẫn còn có thể nghe thấy có người đang gọi mình: “Ừ.”
Lộ Phong: “Anh được không?”
Nguyễn Văn Văn lẩm bẩm: “Được.”
“Đẹp trai không?”
“Đẹp.”
“Cách nói chuyện thì sao? Thú vị không?”
“Thú, vị.”
“Em thích dạng người như anh hay là thích dạng người như Tiêu Hạo?”
“…”
Anh hỏi xong lại sợ Nguyễn Văn Văn nói ra câu gì mình không muốn nghe, vì vậy thay đổi thứ tự hỏi lại lần nữa: “Em thích dạng người như Tiêu Hạo hay là dạng người như anh?”
“Anh…"
“Vậy em nghĩ anh giỏi nhất ở điểm nào?”
"Thắt lưng."
Cô nói xong, Lộ Phong cắn vành tai cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Anh tốt chỗ nào?"
Nguyễn Văn Văn sợ nhột, vô thức cựa quậy, mơ hồ nói: "Thắt lưng... Tốt."
"..." Lộ Phong không nói nên lời.
Sau khi suy nghĩ một chút, thắt lưng của anh thật sự tốt, không, là rất tốt.
-
Ngày hôm sau, Nguyễn Văn Văn bị tiếng nói chuyện ở tầng dưới đánh thức, lớn đến mức cô kéo chăn qua đầu vẫn nghe thấy.
"Cái gì? Còn chưa biết dậy à?"
"Nắng chiếu đến mông mà còn ngủ nữa!"
"Anh họ của tôi bị làm sao vậy, quá cưng chiều chị ta rồi đấy."
"Không được, tôi phải đi gặp chị ta."
Cô gái kia làm bộ muốn xông lên lầu, nhưng thím Chu ngăn lại: "Cậu chủ nói không ai có thể quấy rầy mợ chủ nghỉ ngơi."
“Tôi cũng không thể à?” Lộ Tiểu Tiểu nhấc chiếc kính trên sống mũi lên, chớp mắt: “Tôi, em họ Lộ Phong, không thể đi lên sao?”
“Không.” Thím Chu cười nói: “Cậu chủ nói ai cũng không thể.”
“Vậy tôi không lên cũng được.” Cô Lộ nói: “Thím đi gọi Nguyễn Văn Văn xuống, tôi có chuyện muốn nói với chị ta.”
“Mợ chủ phải ngủ một giấc tới khi tự nhiên tỉnh.” Thím Chu nói: “Đây là cậu chủ nói với tôi.”
“Anh họ đã quá nuông chiều với chị ta rồi.” Lục Tiểu Tiểu nhíu mày: “Thím không gọi, tôi sẽ đi lên đấy.”
Cô ta đang nói chuyện thì trên tầng có người chậm rãi đi xuống, người này thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng tư thế đi lại hơi kỳ lạ, hai chân dang rộng, giống như là chim cánh cụt phiên bản tiến hóa.
"Thím Chu, ai vậy?" Nguyễn Văn Văn vừa đi xuống tầng vừa ngáp một cái.
Lộ Tiểu Tiểu nhìn theo tiếng nói, thấy người trên cầu thang, lập tức đẩy thím Chu ra rồi đi về phía trước. Bước chân của cô ta vừa vội vừa nhanh, cô ta chỉ quan tâm đến việc bước đi, cũng không chú ý đến dưới chân mình.
Vì vậy cô ta đã sơ ý vấp phải chân ghế sô pha, ngã thẳng về phía trước.
Tư thế ngã xuống thật đẹp, trùng hợp là khi cô ta ngã xuống, Nguyễn Văn Văn đã đứng trước mặt cô ta. Hơn nữa, môi cô ta còn đặt trên chân Nguyễn Văn Văn.
Còn gì có thể thành kính hơn việc hôn chân.
Nguyễn Văn Văn chưa bao giờ nhận được một lễ lớn như vậy, đột nhiên sững người.
Lộ Tiểu Tiểu cũng không khá hơn bao nhiêu, đôi môi dán vào chân Nguyễn Văn Văn, cô ta như thể bị đóng băng, quên cả cử động hay phản ứng.
Một giây, hai giây, ba giây sau, cô ta hét lên.
"A…" Cô ta đột nhiên đứng dậy, vừa chỉ vào Nguyễn Văn Văn vừa lau miệng nói: "Chị, chị cố ý đúng không?"
Nguyễn Văn Văn vẫn còn ngơ ngác, rõ ràng là cô ta tự ngã, sao lại trở thành cô cố ý rồi, cô tặc lưỡi hai lần: “Năng lực đổi đen thay trắng của cô thật là kinh người.”
"..." Lục Tiểu Tiểu bị đáp trả, hai má ửng đỏ lên, xấu hổ muốn tìm chỗ chui xuống.
Nguyễn Văn Văn nhắc nhở cô ta: "Đừng nhìn nữa, sàn gỗ không có kẽ hở, vì vậy cô không thể chui xuống."
"..."
Có người vừa nói chuyện đã khiến người ta khó chịu, Lộ Tiểu Tiểu đã không thích người chị dâu này từ lâu, bây giờ lại càng như vậy.
Cô ta nghểnh cổ nói: "Nguyễn Văn Văn, chị đừng có tự mãn."
Chứng mất trí nhớ của Nguyễn Văn Văn là có chọn lọc, nghĩa là ngoại trừ những thứ liên quan đến Lộ Phong, còn những cái khác cô vẫn nhớ.
Ví dụ như cô gái mặc váy đỏ bó sát, tóc ngắn, nước da trắng ngần trước mặt, cô đã nhớ ra cô ta là ai.
Con gái của gia đình chú Lộ Phong, Lộ Tiểu Tiểu, là một cô gái trẻ hư hỏng kiêu ngạo, khá nóng nảy.
Tuy nhiên, cô không sợ cô ta.
Nguyễn Văn Văn khoanh trước ngực nhìn cô ta: "Mới sáng sớm cô muốn tới đây cãi nhau với tôi sao?"
Lục Tiểu Tiểu ưỡn ngực nói: "Ai tới cãi nhau với chị chứ?"
“Ồ, sai rồi, vậy cô cố tình đến đây để cúi chào tôi à?” Cô đang ám chỉ chuyện vừa rồi.
Gương mặt của Lục Tiểu Tiểu lúc đen lúc đỏ, cô ta dùng sức lau miệng, sau đó lấy ra một tấm thiệp mời từ trong túi xách: "Của chị đây."
Nguyễn Văn Văn không nhận lấy.
Lộ Tiểu Tiểu nhét nó vào tay cô: "Tốt hơn là chị nên đến đúng giờ, nếu không thì…"
Nguyễn Văn Văn ngắt lời cô ta: "Mời thôi mà, giọng điệu cần gì gượng gạo như vậy chứ?"
"Tôi không mời chị."
"Đúng vậy, cô vừa mới chủ động gửi thư mời cho tôi."
"..."
Lộ Tiểu Tiểu và Nguyễn Văn Văn đã đấu với nhau nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại, hôm nay là tồi tệ nhất, là lần mang dáng vẻ ngã sấp xuống.
Nhưng cô chủ như cô ta cũng không thể bởi vì mất mặt mà mất đi khí thế, còn ưỡn ngực cao hơn khi nãy: "Đừng tưởng rằng tôi đặc biệt đến đây để đưa cho chị, tôi chỉ là... Tiện đường ghé qua thôi, chị hiểu không?"
"Cô tiện đường cũng xa thật, phải mất bốn mươi phút, phải không?"
"Hôm nay kẹt xe, năm mươi lăm phút, tiểu khu này của hai người tốt thật, nhưng vào trong quá bất tiện, hỏi đông hỏi tây…"
"Ồ, năm mươi lăm phút."
"..." Lục Tiểu Tiểu vỗ miệng, bây giờ thì hay rồi, thật mất mặt, cô ta không còn mặt mũi ở lại nữa, xoay người bước ra ngoài.
Giày cao gót quá cao, cô ta lại đi quá nhanh nên khi ra ngoài vấp phải tấm thảm.
Nguyễn Văn Văn nhìn tư thế hướng về phía trước của cô ta mà vỗ ngực. Nếu cô ta ngã thì mặt sẽ bị biến dạng mất.
Lộ Tiểu Tiểu quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt không thể nói nên lời của cô. Cô ta lườm cô một cái, quay đầu tiếp tục đi, vì không quen thuộc đường xá, cô ta bước vào bãi cỏ mới được tưới nước.
Cô ta thật sự… Muốn chết.
Nguyễn Văn Văn ở phía sau cười lớn.
-
Buổi tối Lộ Phong về đến nhà, nhìn thấy trên bàn trang điểm có thiệp mời: "Ai đưa cho em vậy?"
Nguyễn Văn Văn đang sơn móng tay, không ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Tiểu."
Lộ Phong: “Sao em ấy lại đưa cho em cái này?”
Nguyễn Văn Văn: "Mời anh đi."
"Hai người làm hòa rồi à?"
"Bọn em có khi nào không tốt chứ?"
Lộ Phong không hỏi ra điều muốn hỏi bèn xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng sách lấy điện thoại di động gọi cho Lộ Tiểu Tiểu.
Lộ Tiểu Tiểu đánh đòn phủ đầu kể lại mọi chuyện xảy ra vào buổi sáng còn thêm mắm dặm muối, vừa khóc vừa nói: "Anh à, anh nhất định phải làm chủ cho em."
Lộ Phong nhẹ nhàng nói: "Đừng bắt nạt chị dâu."
Lục Tiểu Tiểu bĩu môi: "Là chị dâu bắt nạt em."
"Lúc cô ấy bắt nạt em thì em đừng làm gì."
"Ý... nghĩa là gì?"
"Để cho cô ấy tùy ý bắt nạt."
"..."
Lộ Tiểu Tiểu nói: "Anh ơi, anh thiên vị như vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa."
Sau đó cúp điện thoại.
Sau đó lại gọi Nguyễn Văn Văn.
Nguyễn Văn Văn nhấc máy, giọng nói khó chịu của Lộ Tiểu Tiểu vang lên từ bên trong: "Nguyễn Văn Văn, nói cho tôi biết, chị đã làm gì anh trai tôi rồi hả? Có phải chị bắt nạt anh trai tôi không? Ồ, không đúng, có phải chị đã nắm được điểm yếu của anh trai tôi không? Tôi nói cho chị biết, đừng tưởng ôm anh tôi thì tôi không làm được gì, tôi…”
Lộ Tiểu Tiểu không ngừng lải nhải ở đầu dây bên kia.
Ngay khi Nguyễn Văn Văn định mắng cô ta thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen ở cửa, đó là Lộ Phong, tự nhiên thay đổi chủ đề.
"Tiểu Tiểu, em nói cái gì vậy? Anh của em không tốt, làm sao có thể, anh của em là tốt nhất."
"Cái gì, không đúng. Hình như không đúng, ở trong lòng chị, anh trai của em là lợi hại nhất."
"Anh ấy không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà còn có dáng người đẹp, tính tình tốt. Anh ấy là người giỏi nhất thế giới."
"Em không tin à, em nói ra lời này làm cho người ta rất buồn đấy, em có biết anh trai em thương em bao nhiêu không? Tại sao em lại nói xấu anh ấy như vậy chứ?"
"Được, được, chị hiểu mà. Chị sẽ xem như em còn nhỏ, không so đo với em, tóm lại chị nói cho em biết, trong lòng chị chỉ có anh trai của em mà thôi."
Lộ Tiểu Tiểu ở đầu bên kia không hiểu Nguyễn Văn Văn đang nói gì, liên tục hỏi: “Chị đang nói cái gì vậy? Chị đang nói cái gì vậy?"
Khi nhìn thấy Lộ Phong đi vào, Nguyễn Văn Văn lại bày tỏ lập trường: "Chị, Nguyễn Văn Văn, người chị thích nhất chính là anh trai của em."
"Tạm biệt."
Trước khi Lộ Tiểu Tiểu kịp phản ứng, cô đã cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, cô chạy về phía Lộ Phong, nhảy lên người anh, móc cổ anh nói: "Anh à, Tiểu Tiểu có ý xấu."
Lộ Phong giữ lấy mông cô hỏi: "Em ấy nói cái gì?"
Đôi mắt đầy sao của Nguyễn Văn Văn.
"Em ấy bảo em cưỡi anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận