Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 77
Lát sau, Nguyễn Văn Văn cởi áo khoác ngủ trên người, lại tìm áo ngủ cho Lộ Phong. Hai người một trước một sau xuống giường, cô đẩy anh cõng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một tấm gương lớn, rất sạch sẽ, sau khi Nguyễn Văn Văn nhìn thấy, trong nháy mắt cơ thể trở nên căng thẳng, trước khi Lộ Phong nhìn sang, cô đã có hành động trước.
Cô vặn vòi nước, lấy một ly nước và vẩy lên gương.
Trong khoảnh khắc, không thể nhìn rõ bất cứ điều gì, mọi thứ đều mờ mịt.
Cô điều chỉnh nhiệt độ nước một lần nữa, cho nước vào bồn tắm, một lúc lâu sau, hơi nước bốc lên và khiến xung quanh trở nên mông lung.
Lộ Phong suýt nữa cũng không thấy rõ cô.
Nguyễn Văn Văn cười phất tay một cái: "Em đi ra ngoài trước."
Lộ Phong dặn dò: "Chờ anh, anh sẽ ra ngoài sớm thôi."
"Không vội không vội, anh cứ tắm từ từ." Hôm nay cô Lộ quả thật quá dễ nói chuyện, còn hiểu ý.
"Được."Lộ Phong nói.
Cửa kính dần dần đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt của Nguyễn Văn Văn cũng biến mất từng chút một, cửa đóng lại, nụ cười không còn.
Cô chạy trở lại bên trong phòng, lục lọi quần áo của mình, vừa nhìn ra ngoài vừa mặc đồ. Vì quá sốt ruột nên cô mặc váy ngược, cô cởi ra để mặc lại.
Mặc vào cởi ra tốn một chút thời gian, cô mặc một lần nữa, nhìn vào điện thoại di động thì đã trôi qua ba phút.
Ở lại thêm một giây thì có thể có núi lửa phun trào, không được, cô phải chạy trốn.
Mặc váy xong, tiếp theo là vớ và giày, sau khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, cô nhấc túi của mình và đi về phía cửa.
Đột nhiên.
Cô nhớ lại điều gì đó và quay trở lại.
Để Lộ Phong không đuổi kịp cô nhanh như vậy, cô nhét quần áo của anh vào tủ quần áo, sau đó hài lòng gật đầu, cửa tủ chưa kịp đóng lại đã quay người rời đi.
Cô cẩn thận mở cửa phòng ra, cẩn thận thò chân ra, cẩn thận di chuyển cơ thể ra rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Giây tiếp theo, cô chạy điên về phía trước.
Cô không thèm lái xe, bắt một chiếc taxi ven đường, cô lên xe và trốn thoát.
Tài xế cũng bị bộ dạng như có sói đuổi theo của cô dọa sợ: "Thưa cô, có cần báo cảnh sát không?"
Nguyễn Văn Văn sửng sốt: "Báo cảnh sát làm gì ạ?"
Tài xế: "Không phải là có kẻ xấu đuổi theo cô sao?"
Nguyễn Văn Văn: "..." Trí tưởng tượng thật phong phú.
Cô đi vội vàng nên không có chỗ nào để đi, cô đã đi đến nhà Trâu Mỹ.
-
Trâu Mỹ vội vàng chạy ra, nhìn người trước cửa, chống nạnh nói: "Văn Văn, cậu, sao cậu lại đến sớm vậy?"
Nguyễn Văn Văn cũng không muốn đến sớm như vậy, nhưng đâu còn cách nào.
Cô thúc giục: "Mở cửa ra đi, tớ muốn đi vệ sinh."
Sáng nay vì quá sung sướng mà ngay cả việc đi vệ sinh cô cũng quên, khi cô muốn đi thì đã quá muộn.
"À, được." Trâu Mỹ lấy chìa khóa ra mở khóa cửa, Nguyễn Văn Văn xông vào trước, không phải là lần đầu tiên đến nên cô quen thuộc tìm được phòng vệ sinh.
Ở trong đó vài phút, khi cô đi ra thì tay đã thấm nước.
"Tối qua cậu không về nhà sao?" Nguyễn Văn Văn hỏi.
"Khụ khụ khụ." Trâu Mỹ đang uống nước, sau khi nghe cô hỏi thì ho khan một trận, ánh mắt lóe lên tia phản bác: "Ai, ai đêm qua không về chứ?"
Nguyễn Văn Văn đi tới gần, nghi ngờ đánh giá cô ấy: "Còn nói là không, quần áo đây là của tối hôm qua."
Nếu cô nhớ chính xác, tối qua cô ấy đã ăn mặc như thế này.
Lời nói dối của Trâu Mỹ đã bị vạch trần, khuôn mặt ửng đỏ, vừa muốn nói gì đó thì nhìn vào quần áo của cô và nhíu mày: "Cậu còn nói tớ à, không phải cậu cũng mặc quần áo đêm qua sao?"
Cô ấy đi vòng quanh Nguyễn Văn Văn một vòng, chậc chậc hai tiếng: "Nói đi, tối hôm qua có phải cậu không về không?"
"Khụ khụ." "Khụ khụ." Lần này đến lượt Nguyễn Văn Văn ho khan: "Đừng nói bậy."
"Tớ làm gì có nói bậy." Trâu Mỹ cầm tay áo cô lên và nói: "Rõ ràng tối qua cậu mặc như thế này, thành thật giải thích đi, tối hôm qua ở cùng ai, đã làm gì?"
Nguyễn Văn Văn không chịu nổi bức cung, ba lần hai lần đều làm, nhưng không nói đến chi tiết, dù sao cũng có chút không thể miêu tả.
"Đúng là không trở về."
"Ở với ai?"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Lộ Phong rồi." Ngay cả người khác cô cũng không dám.
Trâu Mỹ: "Vậy hai người đã làm gì?"
Nguyễn Văn Văn đỏ mặt: "Chuyện vợ chồng, cô gái nhỏ đừng nên hỏi thăm."
Trâu Mỹ cười to đến mức nghiêng người về phía trước, chỉ chỉ dấu vết trên cổ áo cô: "Ôi tối hôm qua rất nóng bỏng đúng không."
Quả thật rất nóng bỏng, thắt lưng và chân của Nguyễn Văn Văn đến bây giờ vẫn còn đau.
Ánh mắt của Nguyễn Văn Văn lóe lên, trong lúc vô tình rơi trên người Trâu Mỹ, thấy dấu vết trên cổ cô ấy, cô kinh ngạc: “Nói, tối qua cậu đã đi đâu, ở với ai?”
Câu hỏi ập đến, Trâu Mỹ bỗng không nói nên lời, lẩm bẩm: “Tớ, tớ, tớ…”
Nguyễn Văn Văn còn gấp hơn cả cô ấy: “Cậu đừng “tớ” mãi thế, nói mau.”
Trên mặt Trâu Mỹ không còn nụ cười, cúi đầu, vẻ mặt lúng ta lúng túng: “Tối qua tớ đã ngủ với đàn ông.”
!!!!!
“Khụ khụ khụ.” Nguyễn Văn Văn ho khan xong thì hỏi cô ấy: “Cậu nòi cái gì, cậu đã ngủ với đàn ông sao?”
Nói tới chuyện này thì Trâu Mỹ rất cạn lời, cô ấy nhíu mày lắc đầu: “Không biết là ai, uống nhiều nên không mặt mũi của anh ta.”
“Tối qua không nhớ, vậy sáng nay thì sao?” Nguyễn Văn Văn hỏi.”
“Sáng nay không dám nhìn, sau khi tỉnh lại thì mặc quần áo rồi rời đi thôi.” Trâu Mỹ càng nói thì càng chán nản.
Nguyễn Văn Văn đột nhiên nhớ tới chuyện mình uống say lần trước, cô động viên: “Không sao, có lẽ là người quen gây án.”
Trâu Mỹ: “…” Chị em à, cậu dùng từ sai rồi đấy.
Nguyễn Văn Văn nhận ra bản thân đã nói gì nên sửa lời: “Không biết chừng là người quen.”
Nếu thật sự như vậy thì càng cạn lời hơn.
“Cậu nói xem, có thể nào là Tiêu Hạo không?” Nguyễn Văn Văn hỏi.
“Không thể nào.” Trâu Mỹ không hề nghĩ mà thẳng thừng từ chối.
“Sao cậu biết không phải anh ta?”
“Tớ cảm giác không phải.”
“Trước giờ cảm giác của cậu rất chuẩn sao?”
“Vậy cũng không, tám mươi phần trăm không chuẩn.”
“…”
“Vậy cậu làm gì mà khẳng định chắc nịch không phải anh ta chứ?”
“Tớ…” Trâu Mỹ bĩu môi: “Tiêu Hạo là người đứng đắn, sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”
Với người đàn ông tài giỏi, xuất sắc như anh ta, chỉ một cái nhấc tay bình thường cũng điềm đạm, hòa nhã, nói chuyện thì càng nhẹ nhàng như gió xuân lướt qua mặt. Vì vậy, làm sao có thể là anh ta chứ.
Chắc chắn không phải.
Khi thấy Trâu Mỹ khẳng định chắc chắn, Nguyễn Văn Văn cũng không biết nói gì cho phải.
“Vậy nếu không phải anh ta, cậu định làm thế nào? Cậu và Tiêu Hạo…”
Đây là điều khiến cho Trâu Mỹ buồn phiền. Cô ấy thật sự thích Tiêu Hạo, nhưng chuyện xảy ra tối qua làm cô ấy đột nhiên không dám thích anh nữa.
Trâu Mỹ đặt mông ngồi lên sô pha, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Không biết.”
Nguyễn Văn Văn cũng ngồi xuống, hai người dựa lưng vào nhau thở dài tuyệt vọng.
“Haizzz.”
“Haizzz.”
“Haizzz.”
“Haizzz.”
Tiếng thở dài lần lượt vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.
Trâu Mỹ ôm đầu gối hỏi: “Cậu làm gì mà thở dài chứ?”
Nguyễn Văn Văn cảm thán: “Tớ hưởng ứng theo cậu.”
Sau đó, hai người lại cùng lúc thở dài.
Tần suất thở dài lần này càng thú vị hơn, có cao có thấp, giống như điện tâm đồ, thỉnh thoảng tiếng thở dài đó sẽ rất cao.
Đang thở dài thì điện thoại vang lên.
Trâu Mỹ nhắc nhở: “Điện thoại của cậu.”
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Là điện thoại của cậu.”
Trâu Mỹ phủ nhận: “Là điện thoại của cậu.”
Nguyễn Văn Văn nói : “Là điện thoại của cậu.”
Sau đó.
Hai người cũng cầm điện thoại lên.
Vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi hiện ra, hai người rũ mắt nhìn xuống. Cho đến sau khi nhìn rõ cuộc gọi hiển thị trên điện thoại, họ mang vẻ mặt như nhìn thấy ma, ném điện thoại về phía đối phương.
Nguyễn Văn Văn run rẩy nói: “Cậu, cậu nghe giúp tớ, nói là tớ không có ở đây.”
Trâu Mỹ run môi nói: “Vậy cậu nghe giúp tớ, nói tớ cũng không có ở đây.”
Hai người nắm chặt điện thoại trong tay rồi nhìn nhau, gật đầu quyết định, đồng thời ấn nút nghe.
Trâu Mỹ cười nói: “Alo.”
Giọng nói của Lộ Phong vang lên ở đầu bên kia: “Cô ấy đâu?”
Trâu Mỹ cười gượng: “Văn Văn bảo tôi nói với anh cậu ấy không ở đây.”
Lộ Phong nói: “Cô ấy bảo cô nói với tôi sao?’
Trâu Mỹ trả lời: “Đúng vậy, cậu ấy bảo tôi nói với anh.”
Lộ Phong: “Vậy mà cô còn nói cô ấy không ở đó.”
Trâu Mỹ: “…” Chết, nói nhầm rồi.
Bên kia, Nguyễn Văn Văn nghe máy: “Alo.”
Tiêu Hạo nói: “Cô Nguyễn phải không? Trâu Mỹ đâu, phiền cô bảo cô ấy nghe điện thoại.”
Nguyễn Văn Văn cười nói: “Ngại quá, cậu ấy không ở đây.”
Tiêu Hạo: “Cô ấy đi đâu rồi?”
Nguyễn Văn Văn: “Nhà vệ sinh, à không phải, cửa hàng tiện lợi dưới tầng.”
Tiêu Hạo: “Dưới tầng sao? Được, vậy tôi biết rồi.”
Nguyễn Văn Văn vội vàng sửa lời: “Không đúng, không phải dưới tầng, là siêu thị.”
Lúc hai người đang nói chuyện, chuông cửa vang lên, đột nhiên Nguyễn Văn Văn nghe thấy hình như Tiêu Hạo bên kia cũng có tiếng chuông cửa.
Cô biết ý nói: “Tổng giám đốc Tiêu, nếu bận việc thì anh đi làm đi nhé.”
Tiêu Hạo khách sáo nói: “Đúng là có việc phải làm, chào cô Nguyễn.”
Trước khi cúp máy, dường như Nguyễn Văn Văn còn nghe được tiếng nói chuyện, giọng nói rất khẽ, không nghe được bọn họ nói những gì.
Trâu Mỹ đi tới trước cửa lúc Nguyễn Văn Văn đang gọi điện thoại, cô ấy hỏi: “Ai đấy?”
Người bên ngoài trả lời: “Giao hàng.”
“Giao hàng? Tôi không đặt hàng.”
“Cô tên Trâu Mỹ phải không?”
“Đúng.”
“Vậy đúng là cô rồi, không sai đâu, làm phiền cô mở cửa ra.”
Trâu Mỹ nhìn qua mắt mèo, đúng là một nhân viên giao hàng.
Cô ấy chậm rãi mở cửa ra, khe cửa chỉ đủ để thò đầu ra ngoài: “Tôi không đặt cái đó.”
Giọng nói dịu dàng vang lên: “Là tôi đặt.”
Nhân viên giao hàng nghiêng người tránh ra, Trâu Mỹ giương mắt, tầm mắt đối diện với người đàn ông cách xa ba bước, mắt trợn to, không nói nên lời.
“Anh, anh, anh, sao lại là anh?”
Tiêu Hạo từ từ đến gần: “Không phải tôi thì là ai.”
Trâu Mỹ nuốt nước bọt, tỉnh táo lại sau vài giây, cô ấy rút đầu lại, đóng cửa.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, có bàn chân chặn lại, lúc cô ấy dùng sức đóng cửa đúng lúc kẹp trúng bàn chân đó.
“A…” Tiêu Hao kêu đau.
Trái tim của Trâu Mỹ run lên, vội buông tay: “Anh sao rồi? Có phải rất đau không?”
Khóe môi của Tiêu Hạo nở ra nụ cười nhạt, một giây sau anh ta kéo tay Trâu Mỹ, đẩy cô ấy vào trong.
Trong vòng ba giây, Trâu Mỹ đã bị Tiêu Hạo đưa vào phòng ngủ gần nhất.
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng đóng cửa thì chậm rãi ngẩng đầu, người đàn ông ngược ánh sáng chậm rãi bước tới lập tức lọt vào mắt.
Dáng người cao to, đôi chân dài hút mắt, ngũ quan sắc nét, gương mặt lập thể rõ ràng, giá trị nhan sắc không thua gì tiểu thịt tươi giới giải trí.
Nguyễn Văn Văn nhìn đến ngây người.
Chính xác mà nói, cô đã bị dọa đến sững người.
Không phải, anh, anh, sao anh ấy lại ở đây.
Cô há mồm trợn mắt, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện, ném điện thoại, nhảy xuống khỏi sô pha, đi về phía nhà vệ sinh gần nhất.
Nhưng…
Đã chậm một bước.
Vừa muốn đi vào thì cô bị ai đó ôm lấy từ phía sau, sau đó hai chân rời khỏi mặt đất, cô bị anh bế lên cao.
Nguyễn Văn Văn giãy dụa: “Lộ Phong, anh thả em xuống, thả em xuống.”
Lộ Phong nghĩ về việc mà cô đã làm, anh giơ tay vỗ vào mông cô một phát.
Lực không nặng, vỗ rất nhẹ, nếu cảm nhận kỹ còn có cảm giác tán tỉnh.
Nhưng Nguyễn Văn Văn không cảm nhận kỹ càng. Khi trên mông truyền tới cảm giác đau, cô ngừng lại, tay không nắm, chân cũng không đạp lung tung nữa.
Cứ thể để mặc anh bế vào nhà vệ sinh.
Cửa đóng lại, anh đè cô vào cửa trong suốt, trầm giọng hỏi: “Em có muốn nói hay không hả?”
Trong lòng Nguyễn Văn Văn hồi hộp. Tới rồi, tới rồi, anh ấy xách con dao dài mười mét tới tính số với cô rồi.
Hu hu.
Cô không muốn.
“Hửm? Sao lại không nói chuyện hả?”
Nguyễn Văn Văn bày ra một gương mặt cười còn xấu hơn cả khóc, ấp a ấp úng nói: “Em, em sai rồi.”
Lộ Phong ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô: “Đã sai ở đâu?”
Nguyễn Văn Văn cắn môi: “Không nên vẽ bậy.”
Lộ Phong nhíu mày: “Còn gì nữa?”
Nguyễn Văn Văn lại nói: “Không nên bỏ chạy.”
“Còn gì nữa?”
“…” Sao lại còn nữa vậy.
Sau đó, cô suy nghĩ kỹ. Thật sự vẫn còn.
“Không thiết kế bộ đồ cho “anh em” của anh.”
Cô nói xong, gương mặt đỏ bừng như sắp chảy máu.
Cô chơi cái gì không chơi, lại đi hành hạ “họ hàng thân thích” của anh, Lộ Phong véo eo của cô, môi dán sát bên tai cô.
“Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Cả người Nguyễn Văn Văn run lên, bảo vệ phần quan trọng.
“Anh sẽ không biến thái đến mức muốn vẽ lại đấy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận