Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 74
Nguyễn Văn Văn đang đắp mặt nạ, vào lúc kết thúc, cô vừa nói chuyện với Trâu Mỹ vừa vén mặt nạ lên. Cô nói chuyện quá hưng phấn nên không đế ý có người đang khoanh tay trước ngực dựa vào cửa nhìn cô.
Cô vén mặt nạ được phân nửa, xoay người thì nhìn thấy Lộ Phong.
?!
Kết quả của việc miệng nhanh hơn não là cảnh tượng mất mặt lại xuất hiện lần nữa. Trong lòng cô rối loạn, tay cũng run lên.
"Cạch." Điện thoại rơi xuống đất.
Đúng lúc rơi lên chân cô, cảm giác đau đớn ập tới. Đôi mày buông lỏng lập tức nhíu lại, cô mím môi hít một tiếng.
Đúng lúc này có gió thổi đến làm một nửa mặt nạ trên mặt bay lên, giống như đang đu dây trên mặt cô.
Lúc cao lúc thấp.
Cô nhìn Lộ Phong, nuốt nước bọt, tìm chủ đề lung tung: "Ha ha, đêm nay gió lớn quá."
"..." Lộ Phong chăm chú nhìn cô không nói gì.
Mặt nạ tung bay lần nữa, cô cười cười: "Anh, anh đứng ở đó bao lâu rồi?"
Nguyễn Văn Văn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng bối rối, chắc anh vừa mới đến thôi.
Chắc không nghe được cuộc trò chuyện của cô và Trâu Mỹ.
Đúng, phải bình tĩnh, không để mình tự dọa mình được.
"Vừa đến." Lộ Phong bình tĩnh nói.
Nhìn đi, nhìn đi, đúng là vừa đến, cho nên chắc chắn anh không nghe thấy.
"Ha ha, vừa đến à, vừa đến thì tốt." Mặt nạ trên mặt cô tung bay, vẻ mặt rất phong phú. Cô kéo mặt nạ, cười nói: "Vậy anh có nghe được gì không?"
Lộ Phong nhìn cô: "Nghe được cái gì?"
Nguyễn Văn Văn hiểu ra, vậy có nghĩa là không nghe được.
Bình an vượt qua nguy hiểm, không có chuyện nào hạnh phúc hơn chuyện này.
Đúng là.
Ông trời vẫn thiên vị cô.
"À, không nghe thấy à." Cô mừng thầm, không nghe thấy thì tốt. Chưa đợi Lộ Phong trả lời, cô nói: "Vậy anh ngồi đi, em đi vào phòng tắm."
Lúc này tâm trạng cô vô cùng vui vẻ.
Khi đi qua Lộ Phong, cô còn nháy mắt, tiện thể sờ ngực anh: "Anh phải giữ gìn thính lực như thế, sau này cuộc sống sẽ rất hạnh phúc."
Lộ Phong nhướng mày: "Vậy à?"
Nguyễn Văn Văn hớn hở nói: "Đúng thế."
Lúc nói chuyện cô lại đi thêm mấy bước, lát sau, sau lưng vang lên giọng nói: "Anh không nghe được toàn bộ, nhưng vẫn nghe được một chút. Hình như có người nói anh lạnh lùng, không thích cười, không thú vị, cho dù ám chỉ rõ ràng nhưng vẫn không hiểu. Anh là..."
Lộ Phong dừng lại, dường như đang im lặng suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, anh là gì?"
!!!!
Như thế còn nói không nghe được.
Không nghe được chỗ nào.
Giọng điệu trầm bổng du dương như thế.
Máy lặp còn không nói được như anh.
"Hửm? Cô Lộ, anh là gì?"
Nguyễn Văn Văn thẳng lưng chậm rãi xoay người, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Cô vội quay lại, đến gần anh cười nói hươu nói vượn.
"Ai? Ai nói thế?"
"Chắc chắn anh nghe lầm rồi."
"Nghe lầm à?" Lộ Phong hỏi: "Không phải em nói sao, anh không bằng Tiêu Hạo. Anh lạnh lùng không thích cười còn không thú vị, cho dù nói rõ ám chỉ anh vẫn không hiểu. Anh là..."
Nguyễn Văn Văn bày ra vẻ mặt đau khổ, sao lúc trước không biết anh có trí nhớ tốt như thế.
Cô cho mình mấy giây bình tĩnh lại, cười nói: "Đương nhiên không phải em nói, sao em lại nói lời thế chứ!"
Cô khoa tay múa chân: "Anh xem trong phòng ngủ gió lớn, còn có tiếng vang nữa, chắc chắn anh đã nghe lầm rồi."
Lộ Phong không còn kinh ngạc với hành động chết không nhận của cô từ lâu.
"À, anh nghe lầm sao?"
"Ừm, anh nghe lầm rồi."
"Trong lòng em anh không phải người như thế à?"
"Đương nhiên không phải người như thế."
"Vậy em nói xem anh là người thế nào?"
"..." Nguyễn Văn Văn ngẩn người, không phản ứng kịp.
"Sao? Không nói được à?"
"Không phải không nói được, chỉ là ưu điểm của anh quá nhiều trong phút chốc em không biết nói từ đâu."
"Vậy dễ rồi, đêm nay anh dành hết thời gian cho em, em có thể nói thỏa thích."
"..." Không cần thế đâu.
Trước ánh mắt nhìn chăm chú của Lộ Phong, Nguyễn Văn Văn nịnh hót suốt hai mươi phút.
Haiz, sai rồi, phải là khen anh.
"Anh đẹp trai, tính cách tốt, đối với ai cũng hòa đồng, lấy việc giúp người làm niềm vui, còn yêu thích trẻ con." Nguyễn Văn Văn nói.
"Yêu thích trẻ con sao?" Lộ Phong cúi người, mũi chân hơi nhô ra: "Anh yêu thích ai?"
Đôi mắt to ngập nước của Nguyễn Văn Văn lóe lên: "Em đó, chẳng phải anh luôn yêu thích em sao?"
Hiển nhiên Lộ Phong không ngờ tới câu trả lời này, anh bật cười nhìn cô: "Còn gì nữa?"
"Anh làm việc cẩn thận nghiêm túc, là ông chủ tốt, đối xử với nhân viên cũng tốt, không hà khắc..." Lời này cô nghe cũng thấy rất ảo.
Nhưng sắc mặt anh không thay đổi, không biết tâm trạng anh thế nào, Nguyễn Văn Văn chỉ có thể tiếp tục dỗ.
Song, thật sự làm khó cho cô, nhiều từ ngữ miêu tả như thế cô còn phải nhớ kỹ, đúng là không dễ dàng.
Nếu như còn đi học chắc chắn bài thi được max điểm.
"Tiếp tục."
"Anh còn xuống bếp làm thức ăn ngon, rất dịu dàng quan tâm, đàn ông trên thế giới này không thể so với anh được..." Cô không thể khen nữa, không thì sẽ ói mất.
Lộ Phong nghe cô nói mười mấy phút, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi: "Không ngờ em đánh giá anh cao như thế."
Nguyễn Văn Văn mím môi, nghiêm túc nói: "Vì đó là sự thật."
Có lẽ đêm nay tế bào não đã chết một phần mười, cô phải bồi bổ lại mới được.
Lộ Phong thả tay xuống bên người, đáy mắt lóe lên ánh sáng: "Vậy anh so với Tiêu Hạo thì sao?"
"Tiêu Hạo à?" Nguyễn Văn Văn lắc ngón trỏ: "Vốn không so sánh được, anh mạnh hơn anh ta gấp trăm lần. À, không đúng, một nghìn lần."
Điện thoại còn chưa cúp máy, Trâu Mỹ đang im lặng nghe.
Nhưng...
Dường như Nguyễn Văn Văn đã quên mình và Trâu Mỹ đang trò chuyện.
Lộ Phong gật đầu: "Ừm, biết rồi."
Anh đi về trước mấy bước, xoay người nhặt điện thoại lên: "Của em."
Nguyễn Văn Văn cười tủm tỉm cầm lấy: "Cảm ơn."
Lộ Phong nhắc nhở: "Điện thoại còn chưa cúp máy."
Nguyễn Văn Văn cười nói: "Ừm."
Đột nhiên sau đó cô nhận ra điều gì đó, tập trung nhìn vào điện thoại. Con mẹ nó, sao vẫn kết nối thế.
Một giây sau, bên trong vang lên giọng nói của Trâu Mỹ.
"Chị em tốt, cậu không nên như thế."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Có thể để cô biến mất ngay không?
Lộ Phong không ở lâu trong phòng ngủ, điện thoại di động của anh vang lên, anh cầm điện thoại đi vào phòng sách.
Nguyễn Văn Văn vội giải thích: "Chị em tốt, cậu đừng nóng giận, vừa rồi lời tớ nói đều là..."
Vừa liếc mắt lại thấy người nào đó vừa vào phòng sách lại đi ra.
Trâu Mỹ: "Vừa rồi cậu nói là thế nào?"
Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt cười với Lộ Phong, chứng tỏ lập trường mà nói: "Những lời tớ nói đều là thật, Tiêu Hạo không thể nào so với chồng tớ được. Chồng tớ đẹp trai giàu có, dáng như người mẫu, là người đẹp nhất Nam Thành. Không, ai, so, với, anh, ấy, được."
Lộ Phong cầm cốc nước đi vào phòng sách lần nữa.
Nguyễn Văn Văn thăm dò thấy cửa phòng sách đóng lại, vội nói vào tai nghe: "Chín giờ, gặp ở câu lạc bộ Tinh Thần không gặp không về. Cho tớ một cơ hội giải thích đi."
Sau khi cúp điện thoại, cô vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, thay quần áo xong đi ra phòng ngủ.
Thím Chu đang bận rộn dưới tầng, thấy cô đi xuống thì mỉm cười nghênh đón: “Mợ chủ muốn đi ra ngoài sao?”
Nguyễn Văn Văn vén sợi tóc trên vai: “Vâng, có ít đồ cần phải mua, cháu đi siêu thị một chuyến.”
Thím Chu: “Tự mợ đi sao? Cậu chủ đâu?”
Nguyễn Văn Văn chuyển sang chế độ đồng cảm, dịu dàng nói: “A Phong làm việc cả ngày rất mệt mỏi, nên để cho anh ấy nghỉ ngơi ở nhà thật tốt, cháu mua xong sẽ trở về.”
Buồn cười, nói với Lộ Phong thì đêm nay cô còn có thể đi ra ngoài sao.
“Vậy để tôi bảo lão Mã lái xe đưa mợ đi.”
“Không cần, cháu tự đi cũng được, để cho chú Mã cũng nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
…
Nam Thành ban đêm có một màu sắc khác, cả thành phố tràn ngập hương hoa, cô ngửi thử, vui vẻ sảng khoái.
Bờ biển đang bắn pháo hoa, pháo hoa bắn lên trên bầu trời, trong nháy mắt thắp sáng bốn phía, trên mặt hồ phản chiếu cái bóng của từng tòa nhà cao tầng.
Gió thổi tới, mặt hồ tĩnh lặng gợn sóng, từng vòng một lan ra phía xa, khiến cho cái bóng của tòa nhà cao tầng cũng run theo.
Nguyễn Văn Văn kéo cửa sổ xe xuống cảm nhận sự thanh tẩy của cơn gió, sợi tóc trên vai bị gió thổi bay, lắc lư che đi ánh mắt cô.
Mơ hồ che lấp ánh sáng đẹp đẽ bên trong.
Cô đến sớm hơn Trâu Mỹ, dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi tới trước phòng riêng, không bao lâu Trâu Mỹ cũng đi tới.
Hai người không hát mà nói về chuyện xảy ra lúc tối nay trước, Nguyễn Văn Văn nâng ly xin lỗi, uống một hơi cạn ly rượu.
Tiếp đó đến ly thứ hai rồi ly thứ ba.
Trâu Mỹ cũng không ngăn lại, nhíu mày hỏi: “Cậu nói thật đi, cậu đặc biệt tới đây để uống rượu hả?”
Nguyễn Văn Văn ợ hơi, đỏ mặt nói: “Không phải, chủ yếu là gặp cậu, tiện thể uống rượu luôn.”
Trâu Mỹ nói ra sự tò mò từ tận đáy lòng: “Vậy sao tớ lại cảm thấy chủ yếu là uống rượu, gặp tớ là tiện thể.”
Nguyễn Văn Văn: “…” Nói cái gì thật lòng đi chứ.
“Không phải, chủ yếu là gặp cậu.” Cô nói.
Trâu Mỹ không thảo luận quá nhiều về vấn đề này với cô, nói lái sang chuyện của cô ấy và Tiêu Hạo: “Cậu phân tích thử giúp tớ xem, rốt cuộc anh ấy có ý gì?”
“Vì sao không khuyên tớ ngủ lại?”
Cô ấy nói xong cúi đầu liếc nhìn trước người, ưỡn chỗ quyến rũ đó lên cao.
“Tớ không được à?” Trong mắt có tia sáng, như thể cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó nếu như Nguyễn Văn Văn nói không được.
“Được, cậu đương nhiên được.” Nguyễn Văn Văn phân tích: “Có lẽ phương pháp theo đuổi như vậy không giải quyết được anh ta, cậu có thể dùng cách thứ hai.”
“Đó là cái gì?”
“Chủ động tấn công.”
“Tớ cũng chủ động tới nhà anh ấy rồi.”
“Vậy lần sau tốt nhất cậu chủ động lên giường anh ta đi.”
“Như vậy… có phải không thích hợp không?”
“Lẽ nào cậu muốn trơ mắt nhìn anh ta bị người phụ nữ khác chủ động theo đuổi à?"
Trâu Mỹ suy nghĩ đến hình ảnh kia, trong lòng rất khó chịu: “Không muốn.”
Nguyễn Văn Văn bưng ly rượu lên uống một ngụm: “Như vậy không được phải rồi.”
“Nhưng trước kia cậu luôn khuyên tớ phải rụt rè.”
“Đó là cách bình thường, không phải không thể thực hiện được, bây giờ thử cách thứ hai xem.”
“Vậy nếu như còn không được thì sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trâu Mỹ xụ xuống: “Tớ phát hiện Tiêu Hạo thật sự khó theo đuổi.”
“Vậy cách thứ ba.” Nguyễn Văn Văn nói.
“Vậy không bằng dứt khoát dùng cách thứ ba vậy.” Trâu Mỹ nghĩ cách thứ ba chắc tốt hơn hai cách kia.
“Không thích hợp.”
“Hả? Vì sao?”
“Đó là cần cậu phải cướp.”
“…” Được, quả thật không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận