Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 85


Trâu Mỹ không hay khuyên người khác, mỗi một câu nói đều không đúng trọng tâm, thế nhưng kỳ diệu thay lại khiến Nguyễn Văn Văn an tâm, cô không nhịn được nghĩ, có lẽ đây thật sự chỉ là một giấc mơ bình thường, chẳng có liên quan gì tới bản thân cô.

Quyết định như thế, tâm trạng cũng lập tức trở nên thả lỏng hơn rất nhiều, buổi chiều cô tam làm sớm, đi spa và làm tóc.




Vừa mới lên đèn, một tia sáng cuối cùng phía chân trời biến mất, toàn bộ Nam Thành đều chìm đắm trong ánh sáng lập loè, bóng người phản chiếu trên đất, bóng cây và ánh sáng trùng khít nhau, cảnh đêm tuyệt đẹp lại bắt đầu.

Lộ Phong mặc một bộ âu phục màu trắng, bên trong là một chiếc sơ mi màu hồng. Có thể nói tối nay anh hoàn toàn lột xác, so với vẻ lạnh lùng thường ngày, cả người anh tản ra vẻ cấm dục.

Là kiểu khiến người khác nhìn thấy sẽ lập tức không nhịn được mà hét chói tai.

Anh đỗ xe ở ven đường, yên lặng đứng dựa vào cửa xe chờ người bên trong đi ra, bên cạnh anh liên tục có người đi qua, mấy cô gái đều dành cho anh ánh mắt tán thưởng, kéo cánh tay người bên cạnh: “A a a a a, anh ấy đẹp trai thật đấy.”

“Tớ thấy khó thở quá.”

“Cậu nói xem nếu tớ xin anh ấy phương thức liên lạc, anh ấy có cho không?” Cô gái kia hỏi người đi cùng.

Người đi cùng đẩy cô ấy: “Đi đi.”


Cô gái đến gần, vừa định lên tiếng, Lộ Phong lập tức hành động, vừa khéo để lộ nhẫn cưới nơi ngón áp út, đúng lúc để cô gái kia nhìn thấy.

Cô gái ấy cũng không nói gì, cúi đầu hậm hực rời đi.

Không bao lâu sau lại có một cô gái đi ngang qua, đầu tiên là nhìn chiếc Bentley màu đen, sau đó lại nhìn người đàn ông đang đứng khoanh tay tựa lưng vào cửa, lần nữa muốn tiến lại gần.

Tròng mắt đen của Lộ Phong lạnh lẽo, nhẫn cưới đeo trên ngón áp út của anh đã cho người ta câu trả lời, chỉ trong mười mấy phút đã xin wechat sáu lần, lúc người thứ bảy đến gần, ở bậc thang bên trên truyền tới tiếng nói dịu dàng của người phụ nữ.

“Cô gái, cô đang muốn xin wechat của chồng tôi sao?”

Nguyễn Văn Văn bước mấy bước đi xuống, dừng lại bên cạnh Lộ Phong, đưa tay khoác lên cánh tay anh, tư thế vô cùng thân mật.

Người phụ nữ không ngờ anh đã có vợ, lúng túng lên tiếng: “Xin lỗi.” Rồi ảo não rời đi.

Nguyễn Văn Văn rút tay ra, đầu ngón tay chọt chọt vào ngực anh, giả vờ tức giận nói: “Hừ, không quan tâm nữa.”

Vừa nói vừa cất bước đi về phía trước.

Lộ Phong nhanh tay bắt lấy cổ tay cô trước, dịu dàng giải thích: “Là bọn họ chủ động.”

Nguyễn Văn Văn ngừng lại, xoay người nhìn anh: “Cho nên là?”

Lộ Phong dùng sức kéo cô quay lại: “Anh chẳng để ý tới ai cả.”

“Sao nào? Anh đang thấy tiếc à?” Nguyễn Văn Văn chu môi, cúi đầu xuống, ánh sáng phản chiếu khiến đôi môi của cô trông càng ẩm ướt như quả đào vậy.

Cô ngửa đầu nhìn cằm của anh, đôi mắt ngấn nước sáng ngời, đuôi mắt nhếch lên một đường cong mê người, chỉ liếc mắt đã cảm thấy mê mệt.

Lộ Phong bấu vào eo cô kéo vào lòng, ung dung thong thả, nói: “Không tiếc, những người phụ nữ kia không thể sánh với em.”

Bất cứ ai cũng thích được người yêu khen, Nguyễn Văn Văn không ngoại lệ, chu môi nói: “Thế mấy người đó đẹp hay là em đẹp?”

Lộ Phong nói: “Em đẹp.”

Nguyễn Văn Văn: “Là vóc dáng của bọn họ đẹp hay là vóc dáng của em đẹp?”

Lộ Phong rủ mắt cúi đầu nhìn, tối nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh tinh xảo mê người, làn da hồng hào rạng rỡ như nước.

Sợi dây chuyền kim cương trên cổ đung đưa khiến người khác hoa cả mắt, đương nhiên khiến người ta hỗn loạn chính là cô.

Các đường nét trên gương mặt đẹp mắt mê người, vóc người lồi lõm có đủ, eo nhỏ không có thịt thừa, luôn là sự tồn tại sáng chói nhất khi đứng trong đám người.

Ánh mắt Lộ Phong dạo chơi, cuối cùng lại quay về gương mặt cô, ánh mắt anh ngừng lại, khoé môi cong lên, kiên định nói: “Vóc dáng của em đẹp hơn.”

Nguyễn Văn Văn hài lòng, vừa định khen anh thì ngay sau đó đã bị anh đè lên cửa xe, anh bóp cằm cô rồi hôn xuống.

Nguyễn Văn Văn chỉ kịp nói một câu: “Đừng làm lem lớp trang điểm của em.

Ánh trăng chiếu lên người bọn họ, chiếu thành một vệt sáng, giống như được bao bọc bởi một tầng lụa mỏng, mờ mịt.

Rốt cuộc lớp trang điểm vẫn bị lem, trên xe, Nguyễn Văn Văn than phiền: “Đã nói anh đừng làm lem lớp trang điểm của em rồi mà.”

Vẻ mặt Lộ Phong vô cùng áy náy: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”

Thái độ nhận sai rất chân thành, nếu Nguyễn Văn Văn còn tức giận nữa thì có vẻ hơi nhỏ nhen, phất tay một cái: “Được rồi, lần sau anh chú ý là được.”

Lộ Phong nắm lấy tay cô, ánh mắt lấp lánh: “Được rồi, anh sẽ chú ý.”

Nguyễn Văn Văn nghênh đón ánh mắt của anh, trong thoáng chốc như bị giật điện, áo sơ mi hồng trông quá phạm quy.

Thình thịch, thình thịch.

Tim cô đập rộn lên.

Một con nai nhỏ chạy loạn trong ngực.

Muốn chết quá.

Ổn định hơi thở, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe môi bằng phẳng dần dần cong lên, dáng vẻ mới rồi của anh cũng rất ngoan đó nhỉ.

Hì hì, càng thích anh hơn rồi.

Xe chạy thật nhanh, ánh đèn hắt lên cửa sổ kính xe, chiếu ra khuôn mặt của người đàn ông, góc nghiêng đường cong lập thể rõ ràng, đẹp muốn chết đi được.

Còn để cho người ta sống nữa không đây?

-

Cả buổi chiều cô bận làm việc của mình. Cho đến tận khi vào trong sân nhà cô mới nhớ là cô không mua quà gì cả, trong lòng nhiều ít cũng có chút áy náy, nhưng nghĩ lại thì bố cô chắc là cũng không để ý đâu.

Cởi đai an toàn, đẩy cửa xe bước xuống, nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đi tới kia, cô vừa định nói gì đó, Lộ Phong đã mở miệng trước: “Con chào bố, quà tặng bố ạ.”

Nguyễn Văn Văn chậm rãi quay đầu, lúc này mới nhìn thấy trên tay Lộ Phong đang cầm mấy cái hộp đẹp đẽ, có lá trà còn có cả tranh chữ nữa.

Thiện cảm của cô đối với anh lại tăng lên một bậc, anh lễ phép thật.

Ông Nguyễn nhận lấy, cười nói: “Người tới là được rồi mang quà làm gì chứ?!”

Lộ Phong mỉm cười nói: “Việc nên làm ạ.”

Dứt lời, anh nắm tay Nguyễn Văn Văn.

Ông Nguyễn cúi đầu nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, liên tiếp gật đầu: “Không tệ không tệ.”

Nhìn thấy bọn nhỏ hạnh phúc như vậy, lòng này của ông cuối cùng cũng đã có thể buông xuống rồi.

Nhưng mà dường như ông buông hơi sớm.

Trước khi ăn cơm, Lộ Phong đi đến phòng đọc sách nghe điện thoại, Nguyễn Văn Văn kéo bố cô vào phòng ngủ của mình, đóng cửa, khóa trái lại.

Ông Nguyễn thấy dáng vẻ thần bí của cô, hỏi: “Làm sao thế?”

Nguyễn Văn Văn quay ngược trở lại, nhẹ giọng nói: “Bố, con hỏi bố một chuyện.”

Ông Nguyễn: “Được, con hỏi đi.”

Nguyễn Văn Văn: “Lúc trước con với Lộ Phong sống chung với nhau như thế nào? Có thường xuyên cãi nhau gì đó không?”

Ánh mắt Ông Nguyễn sáng lên: “Tại sao con lại hỏi chuyện này?”

Nguyễn Văn Văn không nói chuyện mình nằm mơ gần đây, tìm một cái cớ qua loa: “Thì con muốn tìm hiểu một chút thôi.”

Ông Nguyễn liếc cô: “Có phải con nhớ ra chuyện gì rồi không?”

Nguyễn Văn Văn sầu chính là chuyện này, mấy chuyện quá khứ đã qua trong đầu cô toàn là trống rỗng: “Không có.”

Ông Nguyễn thở phào một hơi, nhỏ giọng nói thầm: “Vậy là tốt rồi.”

“…” Nguyễn Văn Văn ghé sát vào: “Cái gì vậy là tốt rồi?”

“Bố nói đồ ăn sắp xong xuôi rồi.” Ông Nguyễn sợ nói lỡ miệng, kéo cô đi ra ngoài: “Thời gian không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi.”

Nguyễn Văn Văn đi theo phía sau ông, lúc ra đến cửa lại hỏi một câu: “Lúc trước con với Lộ Phong yêu nhau hả?”

Ông Nguyễn dừng lại, lặng im vài giây, xoay người nhìn cô: “Làm gì có vợ chồng nào mà không yêu nhau, đương nhiên yêu nhau rồi.”

“Tại sao con không có một chút ấn tượng nào về chuyện ấy nhỉ?”

“Con bị thương, sau này sẽ nhớ ra thôi.”

“Nếu con mãi không nhớ ra thì sao?”

“Vậy không cần nhớ đến nữa.”

“… Ồ.”

Nguyễn Văn Văn ít nhiều vẫn có hơi mất mát, còn tưởng rằng có thể từ chỗ ông Nguyễn bên này biết được chút gì.

Lúc ăn cơm cô có chút thất thần, suýt chút nữa đã nhét khăn giấy vào trong miệng. Lộ Phong giữ chặt cánh tay cô, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Làm gì vậy?”

Lộ Phong khẽ nâng cằm, rút khăn giấy ở trong tay cô ra, quơ quơ trước mắt cô: “Cơm không ăn được hả mà chuyển qua ăn cái này.”

“…” Trên mặt Nguyễn Văn Văn đầy vẻ xấu hổ, vì nghĩ đến chuyện kia quá mê mẩn.

Lộ Phong nhướng mày hỏi: “Rốt cuộc là em làm sao vậy?” Ăn một bữa cơm cũng không chuyên tâm.

Nguyễn Văn Văn không muốn nói với anh là bởi vì chuyện mất trí nhớ, lung tung qua loa lấy lệ: “Em phát hiện một bí mật của bố em.”

Lộ Phong nói: “Hả?”

Nguyễn Văn Văn ngoắc ngón tay, thần thần bí bí nói: “Ông ấy tìm mẹ kế cho em.”

“Em không vui hả?” Anh hỏi.

“Sao em vui được, nếu em có mẹ kế thì sau này tài sản của bố em có lẽ cũng không phải của một mình em nữa rồi.” Nguyễn Văn Văn bĩu môi nói: “Anh không để ý à?”

Lộ Phong nhìn dáng vẻ chớp mắt nói chuyện của cô, cong môi cười khẽ: “Anh không để ý.”

“Rất nhiều tiền đó.”

“Không thiếu tiền.”

“…”

Phong cách chuyển biến thật sự nhanh, Nguyễn Văn Văn cũng không ăn cơm nữa, đứng dậy, đặt mông ngồi lên trên đùi Lộ Phong, thuận tay ôm lấy cổ anh, làm nũng cọ vào mặt anh.

“Chồng ơi, anh tốt quá!”

Lộ Phong không biết cô đang đùa vui chuyện gì, nhắc nhở cô: “Xuống đi, sẽ bị bố nhìn thấy đó.”

Nguyễn Văn Văn còn lâu mới quan tâm, ôm cổ anh đong đưa qua lại: “Em mặc kệ, em muốn ôm.”

Vừa dứt lời, đã có tiếng ho nhẹ truyền đến.

Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng lập tức nhảy từ trên đùi Lộ Phong xuống, nhìn lén bố già của mình một cái, rồi ngồi lại vị trí của mình.

Lúc đi ngang qua ông Nguyễn, cô còn nghe thấy ông nói: “Là con gái thì phải chú ý hình tượng một chút.”

Nguyễn Văn Văn khẽ lè chút đầu lưỡi ra, dáng vẻ vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lộ Phong, chọc đến anh còn cong môi cười, đáy mắt như được tắm mình trong gió xuân.

Nguyễn Văn Văn thích anh cười như vậy, rất quyến rũ, trước khi ngồi xuống còn xê dịch ghế, dựa vào gần Lộ Phong hơn một chút.

Ông Nguyễn thấy thế lập tức không biết nói gì cho phải.

Đều là do ông chiều mà ra, có thể trách ai đây.

Bữa cơm này ăn rất hoà thuận, trong bữa ăn Nguyễn Văn Văn nói rất nhiều chuyện thú vị, đều là chuyện xảy ra ở công ty. Ông Nguyễn nhắc nhở cô: “Con ở trong công ty không được làm bừa đâu đấy, tất cả phải nghe theo A Phong.”

Nguyễn Văn Văn dẩu miệng.

Lộ Phong nói chen vào: “Bố, cô ấy ở công ty ngoan lắm.”

Con gái ông là cái dạng gì ông hiểu rõ nhất. Ông Nguyễn nói: “Con đừng chiều con bé mãi thế.”

Lộ Phong nhìn cô một cái, khóe miệng mỉm cười: “Cô ấy là cô Lộ.” Con không chiều cô ấy thì chiều ai.

Ánh mắt giữa đôi vợ chồng trẻ quấn quýt lấy nhau, ông Nguyễn là người từng trải nên nhìn hiểu hết. Sau khi ăn xong, lúc ăn đồ tráng miệng, ông Nguyễn còn lắm miệng nói một câu: “Các con cũng nên có con rồi.”

Nguyễn Văn Văn không nói tiếp, mà là liếc qua Lộ Phong một cái.

Lộ Phong nhẹ giọng nói: “Chúng con không vội đâu.”

Ông Nguyễn: “Bà thông gia với ông thông gia cũng sốt ruột rồi.”

Lộ Phong tỏ vẻ lạnh nhạt, lời nói cũng vô cùng thong dong: “Bọn họ mà gấp thì để tự bọn họ sinh thêm một đứa nữa đi.”

“Khụ khụ khụ.” Ông Nguyễn bị sặc nước trà.

Nguyễn Văn Văn cũng không đoán được anh sẽ nói như vậy, nghẹn cười suýt chút nữa nội thương. Cô chủ động nắm lấy tay anh, khẽ gãi vào lòng bàn tay anh.

Gãi xong vừa muốn rút lại thì lại bị anh nắm lấy.

Ông Nguyễn cũng không nhìn tiếp nữa, buông tách trà: “Thời gian không sớm nữa, các con về trước đi.”

Nguyễn Văn Văn đứng lên, chẳng có chút dáng vẻ lưu luyến nào, kéo Lộ Phong đi ra ngoài, ông Nguyễn mắng nhỏ một câu: “Không có lương tâm.”

Nguyễn Văn Văn dừng lại, lại quay ngược lại ôm ông một cái: “Như này là có lương tâm rồi chứ gì?”

Mặt ông Nguyễn không cứng nổi, bật cười ra tiếng: “Có lương tâm, được rồi, con đi nhanh đi.”

-

Nửa đường trở về đột nhiên trời nổi gió, ngay sau đó là tiếng sấm, Nguyễn Văn Văn hoảng sợ, tia chớp đánh xuống dừng ở trên cửa kính, chiếu đến mặt cô đen tối không rõ.

Không biết là do tiếng sấm quá dọa người hay là tia chớp quá lóa mắt, đầu cô đột nhiên đau dữ dội, giống như có hình ảnh gì đó hiện lên, nhưng lại quá nhanh, cô còn chưa kịp giữ lại, đã biến mất không thấy.

Duy nhất dư lại chính là khuôn mặt tái nhợt.

Lộ Phong nhận ra sự khác thường của cô, ôm cô vào trong lòng: “Làm sao vậy?”

Nguyễn Văn Văn ỷ vào anh, thấp giọng nói: “Hơi đau đầu.”

Lộ Phong khẽ cựa mình, ý bảo cô nằm lên trên đùi anh. Nguyễn Văn Văn chậm rãi nằm xuống, trong giây phút cô nhắm mắt kia, bên tai mơ hồ truyền đến một giọng nói.

“Thoả thuận trước hôn nhân, chia làm hai bản, mỗi bên giữ một bản, nếu đồng ý thì ký tên đi.” Là giọng nói của một cô gái.

“Được, tôi ký.” Là giọng nói của một người đàn ông.

Cô bỗng dưng mở mắt, dáng vẻ như bị sét đánh, trong đôi mắt long lanh hiện lên cái gì đó, đối diện với tầm mắt của anh hỏi.

“Hai chúng ta… Là lần đầu tiên kết hôn đó chứ???”

Lộ Phong:!!!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận