Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 38
Cả người Nguyễn Văn Văn khẽ lắc lư, sức lực ở trên tay lại lớn hơn, còn hét ầm lên: “Nhanh cởi cho em xem, nhanh cởi cho em xem.”
Mạnh Hạo bị dọa sợ ngây người, đứng im tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Lộ Phong liếc nhìn thì anh ta run rẩy chỉ về phía cửa: “Tổng giám đốc Lộ tôi lên xe chờ mọi người.”
Anh ta dứt lời bèn đẩy cửa chạy ra ngoài.
Cửa phòng riêng đóng lại, Nguyễn Văn Văn dựa vào Lộ Phong cười vì mới vừa làm chuyện xấu, ngón tay muốn dời xuống dưới đã bị Lộ Phong đè lại, giọng nói của anh hơi lạnh nhạt: “Em làm ầm ĩ đủ chưa?”
Nguyễn Văn Văn không cho rằng mình đang làm ầm ĩ nên lắc đầu, nhìn anh với đôi mắt ướt át và đáp lại: “Em, em không có làm ầm ĩ.”
Trên tay truyền đến cảm giác đau đớn làm cô nhíu mày: “Đau, đau, buông tay.”
Lộ Phong buông tay ra.
Nguyễn Văn Văn lùi hai bước về phía sau, bĩu môi xoa cổ tay nói: “Anh không phải là chồng tôi.”
Cô nói xong thì xoay người ngẩng đầu, vừa đi vừa nói: “Chồng tôi sẽ không hung dữ với tôi nên anh không phải là anh ấy.”
Cô vừa mới đi được hai bước thì cánh tay đã bị Lộ Phong giữ chặt rồi kéo nhẹ ngược trở lại, cô ngã vào trong lòng anh vô tình làm chóp mũi bị đau.
Nước mắt của Nguyễn Văn Văn nhanh chóng trào ra, tí tách rơi xuống, tủi thân nói: “Anh, anh là ai? Sao anh lại kéo tôi, ôi...Đau quá.”
Cô càng khóc càng đau lòng hơn, nước mắt lại càng rơi nhanh hơn.
Lộ Phong không quen nhìn cô khóc, khi nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống thì trái tim anh giống như bị ai đó đấm đau đớn không thể giải thích được, anh ôm cả người vào lòng vừa lau nước mắt vừa dỗ dành: “Là lỗi của anh, em đừng khóc nữa.”
Không nói còn đỡ, anh vừa mới nói xong nước mắt của Nguyễn Văn Văn càng rơi xuống dữ dội hơn, lớp trang điểm trên mặt bị trôi hết, mascara chảy ra làm cho phía dưới mí mắt có màu đen.
Lộ Phong lau cho cô thì cô đẩy tay anh ra tự mình lau lung tung vài cái, lần này thì hay rồi không chỉ trên mặt mà tất cả được bao phủ bởi các vết màu đen.
Bản thân cô không biết nên vẫn sụt sịt mũi và tiếp tục khóc.
Lộ Phong thật sự không còn cách nào khác, đành phải nâng mặt cô lên hôn thật sâu, lúc hôn anh không nghĩ gì khác mà chỉ muốn cô ngừng khóc.
Nguyễn Văn Văn cứng đờ cổ không nhúc nhích, lông mi nhấp nháy lên xuống, ánh mắt không thể nào tập trung.
Lộ Phong thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô thì hơi đẩy ra, môi dán lên môi cô chậm rãi nói: “Nhắm mắt lại.”
Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cánh tay cũng thuận thế trượt xuống bên hông anh.
Lộ Phong định hôn cô nhưng khi cụp mắt nhìn thì thấy cô đã ngủ thiếp đi, anh lắc đầu với vẻ mặt bó tay, khẽ thở dài cúi người bế cô lên.
Mạnh Hạo thấy họ đi tới thì vội vàng mở cửa xe ra.
Lộ Phong bế Nguyễn Văn Văn lên xe, vừa ngồi xuống thì cô nhào tới, trong khi ngủ cũng không thành thật giơ tay lên sờ cánh tay anh, nhéo đùi anh rồi lại ôm eo anh.
Nửa đường cô đột nhiên mở mắt ra ôm cổ muốn hôn anh nhưng Lộ Phong kéo cô ra, thế là cô lại ngửa đầu xông tới.
Cô làm ầm ĩ một lúc không hôn được thì lại mất hứng nghẹn ngào nói: “Người ta nói khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, em thấy chúng ta có khoảng cách nhưng vẻ đẹp thì đã mất rồi.”
Khi nói đến đây lại tỏ vẻ tủi thân.
Mạnh Hạo nhìn thấy cảnh tượng này trong gương chiếu hậu thì lập tức nâng vách ngăn xe lên, có một số việc không thể nhìn thấy nếu không sẽ xảy ra án mạng.
Anh ta tập trung tinh thần, lúc chờ đèn đỏ còn gửi wechat cho Chu Hải hỏi phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào.
Chu Hải hỏi: [Cậu có ổ khóa không?]
Mạnh Hạo: [Anh tìm ổ khóa để làm gì? Ồ, khóa ông chủ và bà chủ lại sao?]
Chu Hải: [Không, khóa miệng của cậu lại.]
Mạnh Hạo: [...]
Đèn xanh bật sáng chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, người ở phía sau ngoan ngoãn được một lát lại bắt đầu lăn qua lăn lại, cứ muốn xem Lộ Phong mặc quần lót gì, nếu như không cho cô xem thì cô lại làm ầm ĩ, bắt đầu khóc.
Lộ Phong thật sự hết cách với cô, tức giận với người say rượu thì cuối cùng người bị tức chết sẽ là mình, anh khẽ ho rồi kéo mép quần xuống.
Nguyễn Văn Văn uống quá nhiều nên phần lớn nhìn mọi thứ đều chỉ là hình ảnh mờ ảo, một bộ phận nhỏ hoàn toàn không thể thấy rõ, chỉ hơi tỉnh táo một chút mới có thể nhìn thấy sơ sơ.
Cô nhìn xuống trong vài giây sau đó lại vui vẻ.
“Ha ha, ha ha, ha ha.” Cô kéo cổ áo Lộ Phong qua để anh cúi đầu xuống rồi xoa mặt anh: “Quần lót màu xanh lá cây chính là chồng em.”
“...” Vẻ mặt của Lộ Phong một lời khó có thể giải thích, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận bởi vì dỗ dành cô nên cố ý mặc cái quần lót màu xanh lá cây siết chết người này.
Sau khi Nguyễn Văn Văn xoa xong lại muốn hôn anh, hai đầu gối quỳ ở trên xe hôn từ trán xuống, đầu tiên hôn lên đôi mắt anh sau đó là sống mũi, hai má rồi tiếp theo là môi.
Cô cắn cằm anh rồi nhếch môi cười.
Cô cắn mạnh làm người ta đau, Lộ Phong nhíu mày ngẩng đầu muốn nói cái gì đó nhưng lập tức không nói nên lời.
Bởi vì cô đột nhiên tiến lại gần nghiêng đầu cắn lên yết hầu của anh.
Cô cắn với sức lực vừa phải.
Lộ Phong hít sâu một hơi giữ vai cô lại, suýt chút nữa đã dụi cô vào người anh.
Nguyễn Văn Văn bị đau nên kêu lên, anh chậm rãi buông tay ra cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào cổ áo cô mở rộng trượt xuống một bên lộ ra bờ vai, ánh đèn chiếu vào phản chiếu da thịt càng thêm trong suốt.
Yết hầu Lộ Phong hơi chuyển động.
Có lẽ bởi vì lăn lộn mệt mỏi rồi nên Nguyễn Văn Văn ngã vào trong lòng anh, cho đến khi xuống xe cũng không tỉnh lại.
Lộ Phong bế cô vào phòng ngủ đặt cô lên giường rồi nhẹ nhàng vỗ mặt cô: “Em dậy đi tắm đi.”
Nguyễn Văn Văn càu nhàu rồi trở mình.
Lần này cổ áo càng bị kéo rộng hơn không chỉ lộ ra vai mà còn lộ ra cái lưng đẹp, ánh đèn chiếu lên làm người ta chói mắt.
Lộ Phong híp mắt, xoay người lại nắm cằm cô nói: “Tắm xong rồi ngủ.”
Nguyễn Văn Văn cố sức nâng mí mắt lên, cọ đầu vào trong lòng anh làm nũng: “Anh tắm cho em đi.”
Tắm cho người say là mệt mỏi nhất, bạn sẽ không biết khi nào cô ỷ vào rượu mà làm bừa. Lúc đầu Nguyễn Văn Văn coi như ngoan ngoãn sau đó lại không nghe lời nữa.
Tỉnh táo được vài phút cô bắt đầu mê hoặc lòng người.
Cứ phải lôi kéo Lộ Phong cùng nhau tắm.
Bùm, Lộ Phong không cẩn thận ngã vào trong bồn tắm, anh vừa định đứng lên thì cô đã đè bả vai anh lại cười tủm tỉm nói: “Chồng à đến đây tắm cùng nhau nào!”
Lộ Phong đẩy cô ra nhưng không đẩy ra được, trong lúc lắc lư nước trong bồn tắm đổ ra rất nhiều, anh giữ chặt vòng eo cô rồi nhìn cô: “Cùng nhau tắm, hửm?”
Đã gần một tuần Nguyễn Văn Văn không gặp Lộ Phong, hiện tại nhìn thấy anh thì ước gì có thể dính vào người anh, đừng nói tắm rửa, cho dù cô làm gì cũng muốn làm cùng với anh.
“Cùng nhau.” Cô run rẩy nhìn lại anh.
“Được, em đừng hối hận đấy.” Lộ Phong nắm chặt tay cô.
Không lâu sau nước trong bồn tắm tràn ra nhiều hơn.
Ngày hôm sau Nguyễn Văn Văn tỉnh dậy nhìn dấu vết trên người, suýt chút nữa thét chói tai, cô vỗ trán nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm qua cô và Trâu Mỹ đi câu lạc bộ Tinh Thần sau đó gặp nhóm chị em, mọi người đặt phòng riêng rồi gọi rất nhiều rượu nên cô uống rất nhiều.
Tiếp theo còn đi hát.
Lúc đó hình như có người đi vào, hình như là...Đàn ông.
Đàn ông ???!!!!
Nguyễn Văn Văn sợ chết khiếp nắm chặt bộ đồ ngủ cố gắng nghĩ xem người đàn ông đó trông như thế nào, càng nghĩ về nó lòng cô càng bị cào xé thành những mảnh nhỏ nhặt.
Cô chỉ mơ hồ nhớ có người đàn ông xông vào sau đó cô giở trò với người ta, dường như còn...
Cởi quần của tên đó!
Khi hình ảnh đó hiện ra trong đầu, cô vò đầu bứt tai, sắp chết rồi, cô như vậy là ngoại tình sao???!!!
Hu hu.
Không phải là “Trùng hợp” như vậy chứ.
Lòng cô chợt trở nên lạnh lẽo.
Cô đột nhiên nhớ ra tối hôm qua Trâu Mỹ cũng ở đó, vì vậy đi ra khỏi nhà tắm cầm điện thoại di động gọi cho Trâu Mỹ.
Trâu Mỹ vẫn còn chưa tỉnh, sau khi nhận được điện thoại của cô thì khàn đặc nói: “Alo.”
Nguyễn Văn Văn đi thẳng vào chủ đề: “Chuyện đó...”
Trâu Mỹ: “Chuyện gì?”
Nguyễn Văn Văn hồi hộp nuốt nước bọt, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu còn nhớ chuyện xảy ra tối qua không? Tất cả những chuyện đã xảy ra.”
Trâu Mỹ nhắm mắt suy nghĩ: “Cậu đón tớ, chúng ta cùng tới câu lạc bộ Tinh Thần, sau đó nhìn thấy nhóm chị em khác của cậu, mọi người cùng nhau uống rượu ca hát…”
“Còn gì nữa không?”
“Ca hát, uống rượu.”
“Ngoài những chuyện này, còn gì nữa không?”
“…”
Trâu Mỹ nghĩ rất lâu mới nhớ ra: “À, có.”
Tim của Nguyễn Văn Văn bỗng dưng thắt lại, ngón tay nắm chặt điện thoại, liên tục nuốt nước bọt mấy cái. Trọng điểm tới rồi: “Còn gì nữa?”
Trâu Mỹ đảo mắt nói: “Không chỉ uống rượu ca hát, còn có…”
Nguyễn Văn Văn không dám hít thở.
Trâu Mỹ: “Còn chơi bài, đúng còn chơi bài nữa.”
Trái tim đang căng thẳng của Nguyễn Văn Văn bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, bả vai cũng thả lỏng: “Ngoài cái này thì sao?”
Trâu Mỹ hỏi ngược lại: “Còn nữa à?”
Nguyễn Văn Văn dẫn đường nhắc nhở: “Có ai đó đã xông vào.”
Trâu Mỹ như hơi có ấn tượng. “Sau đó thì sao?”
Nguyễn Văn Văn: “Là một người đàn ông.”
Trâu Mỹ chớp mắt, trong đầu như có gì đó chớp lóe qua: “Hình như đúng vậy.”
Nguyễn Văn Văn nghe thấy từ “đúng vậy” kia thì dường như đã từ bỏ.
Đúng vậy sao?!
Trâu Mỹ nói đúng vậy, vậy chắc chắn đúng vậy rồi.
Cô đã từ bỏ rồi, nhưng vẫn muốn đấu tranh một chút.
“Người đàn ông đó đã làm gì vậy?”
“Đã làm gì à?”
“Cậu nghĩ kỹ một chút đi.”
“Đã đi về phía cậu.” Nguyễn Văn Văn gợi mở rất thành công, Trâu Mỹ nói: “Anh ta đã đi tới chỗ cậu.”
Nguyễn Văn Văn: “…” Cạn lời rồi.
“Đi tới làm gì thế?”
“Cái này…” Thật ra Trâu Mỹ không nhớ gì cả, nhưng vẫn hỏi: “Đã làm ấy gì nhỉ?”
“Cậu nghĩ sẽ làm gì?” Nguyễn Văn Văn mang vẻ mặt không có gì để lưu luyến, thậm chí đã liên tưởng đến nếu bị Lộ Phong biết chuyện này, hai người bọn họ…
Không thể nghĩ, tim càng đau hơn.
Hạnh phúc cứ như vậy bị mất trong tay chính bản thân mình.
Cô muốn chết.
Đi đời ngay tại chỗ này.
“Có thể làm gì nhỉ?” Trâu Mỹ ngạc nhiên nói: “Lẽ nào là?!”
Nguyễn Văn Văn mím môi gật đầu: “Chính là vậy.”
Trâu Mỹ nghiêm túc suy nghĩ. Cô ấy thật sự không nhớ có người tới uống rượu với Nguyễn Văn Văn, còn là đàn ông. Nhưng nếu Nguyễn Văn Văn đã nói vậy, có lẽ là thật.
“Hai người “giao lưu” ở đâu vậy?” Trâu Mỹ dùng từ so sánh không rõ ràng.
Nguyễn Văn Văn lập tức hiểu ra, người chị em đây là muốn giữ thể diện cho cô, cô ngượng ngùng nói: “Chắc là ở trong phòng riêng.”
“Rất lâu sao?” Trâu Mỹ lại hỏi.
“Chắc cũng khá lâu.” Nếu không thì tại sao trên người cô nhiều dấu hôn như vậy.
“Chỉ có hai người thôi hả?”
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận