Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 51
Nằm mơ thấy cô tức giận tát anh một cái, nhưng cái này không thể nói được.
"Em thì sao?" Lộ Phong hỏi: "Em mơ thấy cái gì?"
"Em nằm mơ thấy có đánh nhau rồi.”
"Ai đánh ai thế?"
"Em đánh anh đó."
". . ."
Nguyễn Văn Văn không chú ý sự thay đổi trên khuôn mặt của anh, cười nói: "Em đánh anh rồi, chỉ là anh yên tâm, em đánh không đau chút nào, đánh rất nhẹ."
"Đánh chỗ nào của anh?"
". . . Mặt."
Lộ Phong: ". . ." Đúng là trùng hợp thật.
Nhìn vẻ mặt của Lộ Phong, Nguyễn Văn Văn đã đoán được gì đó, cô che miệng: "Không thể nào, giấc mơ của hai chúng ta giống nhau à?"
"Đây gọi là gì nhỉ, thần giao cách cảm hả?"
"Woa, ăn ý quá đi."
". . ." Trên khuôn mặt của Lộ Phong ngập tràn biểu cảm cạn lời.
-
Lúc ăn cơm, Lộ Tiểu Tiểu lại gọi đến lần nữa, hỏi: "Anh, có phải chị dâu đã chặn em rồi không?”
Lộ Phong ngước mắt lên nhìn Nguyễn Văn Văn: "Em đã chặn Tiểu Tiểu rồi à?"
Nguyễn Văn Văn vừa ăn cháo vừa gật đầu: "À, em chặn rồi, không được à?"
Giọng nói của Lộ Tiểu Tiểu xuyên qua điện thoại truyền tới: "Nguyễn Văn Văn, chị đừng có quá đáng, chị cứ như vậy nếu như mẹ biết thì bà sẽ không… "
Mẹ trong miệng cô ta là chỉ mẹ của Lộ Phong, mẹ Lộ.
Lộ Phong cắt ngang: "Cũng được, cứ chặn đi."
Lộ Tiểu Tiểu: ". . ." Có vợ rồi thì quên em gái.
Không có Lộ Tiểu Tiểu làm phiền nên bữa ăn trở nên rất ngon miệng, Lộ Phong không ngừng gắp thức ăn cho Nguyễn Văn Văn, hỏi cô: "Hôm nay em tính làm gì? Đi đến công ty với anh không?"
Vốn dĩ Nguyễn Văn Văn cũng khá muốn đến công ty, nhưng mà cô còn có chút chuyện phải làm.
"Hôm nay em hơi mệt, em có thể xin nghỉ một ngày không tổng giám đốc Lộ?" Phía bên dưới bàn, ngón chân của cô quấn lấy chân của anh, nhẹ nhàng gãi.
Lộ Phong tỉnh bơ liếc nhìn cô: "Có thể."
Nguyễn Văn Văn vui mừng hớn hở: "Chồng thật tốt quá."
Cô liếc nhìn xung quanh, không có ai ở đây, lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Lộ Phong, nâng khuôn mặt của anh lên, hôn mạnh một cái, hôn xong còn không quên xóa sạch vết son trên mặt anh.
Cô nhân tiện khen ngợi anh: "Chồng ơi, anh thật đẹp trai."
Thỉnh thoảng cô Lộ lại đút mật cho người ta, trái tim có cứng rắn đến đâu cũng sẽ trở nên mềm mại, Lộ Phong nghe xong thì nhẹ nhàng cười lên.
"Anh cười lên càng đẹp trai hơn." Nguyễn Văn Văn nói.
Lộ Phong càng tươi cười vui vẻ hơn.
Thím Chu đi vào thì nhìn thấy một màn hài hòa tốt đẹp như thế, bà cũng cười theo, thật tốt quá, xem ra không bao lâu sau sẽ có cậu chủ nhỏ rồi.
-
Lúc Lộ Phong thay quần áo, anh gọi Nguyễn Văn Văn vào trong phòng thay đồ để chọn áo sơ mi giúp anh , thật ra thì áo sơ mi của anh trừ màu trắng vẫn là màu trắng, không có gì để chọn.
Nguyễn Văn Văn đi vào thấy trong tủ toàn là áo sơ mi trắng thì lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Tất cả cùng một màu thì làm sao chọn chứ?”
Lộ Phong bước đến gần dựa người vào tủ, cúi đầu nhìn cô với đôi mắt đen láy sáng ngời: “Không có cách nào để chọn sao?”
Nguyễn Văn Văn không nhận ra mối nguy hiểm nào đó nên ngửa đầu nhìn anh: “Nó giống...”
Lộ Phong nghiêng người nắm cằm hôn lên môi cô.
Người nào đó phạm quy hôn người ta cũng không thông báo trước một tiếng, Nguyễn Văn Văn suýt chút nữa ngạt thở mà đẩy anh ra, nói với gương mặt đỏ bừng: “Lần sau anh đừng như vậy nữa.”
Dáng vẻ nói chuyện của cô rất nghiêm túc, chân mày khẽ nhíu lại, hình ảnh này rơi vào trong mắt Lộ Phong giống như là đang thầm trách.
Hóa ra… Cô vẫn không thích sự đụng chạm của anh.
Anh không thể nói rõ cảm giác như thế nào nhưng tóm lại là không tốt cho lắm.
Bàn tay đang buông thõng bên người của Lộ Phong nắm chặt lại, ánh mắt dần dần tối sầm, quai hàm căng thẳng vừa định nói “Được” thì Nguyễn Văn Văn cười nắm cánh tay anh kéo anh lại gần.
Hàng mi run rẩy nói: “Chuyện hôn này vẫn là để em làm đi.”
Cô nói xong bèn nhón chân chủ động hôn anh.
Mỗi lần cô chủ Lộ ra chiêu luôn không theo lẽ thường, lần này còn hơn thế nữa, tâm trạng không tốt của Lộ Phong bởi vì cô đã làm ầm ĩ trong một thời gian dài mà lập tức được chữa khỏi.
“Không được, em muốn hôn ở đây.”
“Nơi này cũng phải hôn.”
“Mặt cũng phải hôn.”
“Cằm cũng phải hôn.”
Cuối cùng cô ôm cổ muốn hôn yết hầu của anh, Lộ Phong sợ cô ngã nên vòng tay qua eo cô: “Chỉ được hôn một lần thôi.”
Nguyễn Văn Văn cười hì hì, hôn một lần rồi lại thêm một lần nữa.
Thời gian đùa vui ồn ào quá lâu làm cho Chu Hải đợi đến nỗi sốt ruột, điện thoại liên tục gọi đến mà anh ta chỉ có thể liên tục nói tốt đẹp, cuối cùng cũng đợi được Lộ Phong ra ngoài, sau khi nhìn thấy vết hôn ở trên yết hầu của anh thì chân Chu Hải run lên.
Lần nào cũng vậy.
Cô chủ không thể nhẹ tay hơn được sao?
Nguyễn Văn Văn tạo ra dấu vết là có ý đồ của mình, cô đang nói cho người khác biết người đàn ông này là hoa đã có chủ và rất hạnh phúc nên đừng cố gắng quyến rũ anh.
Hiệu quả cũng không tồi, ít nhất Hồ Lệ đã lâu không lấy lý do bàn chuyện hợp tác để đến công ty.
Sau khi Nguyễn Văn Văn nhận được điện thoại của Trâu Mỹ thì đi ra ngoài, hai người vừa gặp mặt, đầu tiên là kể chuyện gặp mặt ngày hôm qua, sau đó Nguyễn Văn Văn hỏi: “Cậu vội vàng tìm tớ, là có việc gì sao?”
Trâu Mỹ kéo ống tay áo chớp mắt nói: “Tớ có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Tớ có thể giúp cậu mọi chuyện ngoại trừ việc đi xem mắt với cậu.”
“......Chuyện đó chính là đi xem mắt với tớ.”
“......!Lại nữa sao?!”
Trâu Mỹ giải thích: “Gần đây không biết mẹ tớ bị cái gì kích thích mà bắt tớ phải hoàn thành chuyện lớn nhất đời người trước cuối năm, cho nên đã giới thiệu cho tớ rất nhiều đối tượng để xem mắt.”
“Tiêu Hạo không được sao?”
“Được chứ.”
“Vậy tại sao cậu lại phải đi gặp những người khác?”
“Ý là đối với tớ thì được nhưng người ta thì lại không được cho lắm.”
“Hở?”
Nguyễn Văn Văn hỏi: “Người này làm công việc gì?”
Trâu Mỹ suy nghĩ rồi trả lời: “Anh ta làm việc ở trường đua ngựa.”
“Anh ta là người chăn nuôi sao?”
“Anh ta là giáo viên chuyên dạy người ta cưỡi ngựa.”
Mí mắt Nguyễn Văn Văn khẽ giật, cô nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua nên gãi trán nói: “Cưỡi...Ngựa.”
“Cưỡi ngựa thì làm sao?” Trâu Mỹ khó hiểu nói: “Cậu có cách nhìn mới à?”
“Không có.” Mí mắt Nguyễn Văn Văn bắt đầu giật: “Hay là cậu tự đi đi.”
“Đừng mà.” Trâu Mỹ ôm cánh tay cô nói: “Cậu cũng biết tớ bẩm sinh đã có cảm giác sợ hãi đối với loại động vật cao to lớn này, tớ nhìn thấy sẽ sợ nên cầu xin cậu hãy đi cùng với tớ.”
Vì sợ Nguyễn Văn Văn không đồng ý, cô ấy còn hứa rất nhiều lần là lần này tuyệt đối sẽ không để cô và đối phương có bất kỳ tiếp xúc ngôn ngữ nào, cô chỉ cần ngồi ở phía xa chờ là được.
Chị em tốt được dùng để làm gì?
Ồ, nó được dùng để gây tai họa.
Nguyễn Văn Văn không chịu được cô ấy làm nũng nên cuối cùng cũng đồng ý, cô còn gửi wechat cho Lộ Phong nói bóng nói gió xem anh có đột nhiên xuất hiện hay không.
Cô Lộ: [Kế hoạch hôm nay của anh là gì?]
Lộ Phong chắc là không quá bận rộn nên trả lời rất nhanh.
[Em đang kiểm tra anh sao?]
Cô Lộ: [Không phải.]
Ông xã thân yêu: [Không sao đâu, anh sẽ để em kiểm tra.]
Sau đó Nguyễn Văn Văn nhận được lịch trình do anh gửi tới, cô đọc kỹ từng cái một sau đó xác nhận: [Anh có đi ra vùng ngoại ô không?]
Ông xã thân yêu: [Em muốn đi ra vùng ngoại ô à?]
Lộ Phong muốn nói nếu như cô muốn đi thì anh có thể đi cùng với cô.
Cô Lộ: [Không, em đi ra vùng ngoại ô làm gì, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà.]
Ông xã thân yêu: [Vậy thì tốt, anh phải đi họp rồi.]
Cô Lộ: [Moa.]
Nguyễn Văn Văn cất điện thoại di động nhìn trường đua ngựa to lớn ở trước mắt mà dùng sức móc ngón chân, hãy tha thứ cho cô vì cô thật sự là nói dối có ý tốt.
Trâu Mỹ ở phía xa đang tán gẫu với mọi người, tất cả đều là những đề tài không bổ dưỡng.
Trâu Mỹ ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm cảm thán: “Không khí ở ngoại ô thật là tốt.”
Người đàn ông: “Tốt thì tốt nhưng mà hơi nóng.”
Trâu Mỹ: “Môi trường cũng tốt.”
Người đàn ông: “Nhưng mà cỏ dại có ở khắp mọi nơi.”
Trâu Mỹ: “Công việc của anh chắc chắn rất vất vả đúng không?”
Người đàn ông: “Không nhiều bằng chế độ 996 (*) của cô, tôi chỉ làm việc hai giờ một ngày.”
(*) Văn hóa 996 chính là cách người dân Trung Quốc ám chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Trâu Mỹ: “Anh thường tiếp xúc với học viên như thế nào?”
Người đàn ông: “Hầu hết họ đều đẹp hơn cô.”
Đó là cách những người đàn ông ngay thẳng nói chuyện.
Trâu Mỹ một lời khó nói hết.
Nguyễn Văn Văn cũng nghe thấy lời nói của người đàn ông, dường như cô còn một lời khó nói hết hơn cả Trâu Mỹ, người đàn ông như vậy xứng đáng độc thân cả đời.
Cô nhấc chân định bước về phía trước thì điện thoại di động vang lên, Lộ Phong gọi video với cô.
Nguyễn Văn Văn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, aaaa, tại sao lúc này lại gọi video cho cô, cuộc điện thoại này đúng là trùng hợp.
Không thể cúp máy bởi vì nếu cô cúp máy thì Lộ Phong sẽ gọi cho thím Chu, đến lúc đó tung tích của cô sẽ bị bại lộ cho nên cô cầm điện thoại di động đi về phía trước.
Trường đua ngựa quá lớn nên cô phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm được một nơi có thể tránh được người lại có thể làm xáo trộn thị giác.
Sau khi kết nối Nguyễn Văn Văn thay đổi sắc mặt trong vài giây, nhếch môi cười nói: “Chồng, anh xong việc rồi à?”
Lộ Phong vừa mới họp xong, mười phút sau phải gặp người phụ trách hợp tác nên tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Nguyễn Văn Văn, anh nhìn khung cảnh xa lạ ở phía sau cô hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở trong vườn hoa.” Nguyễn Văn Văn nói: “Quá ngột ngạt nên em ra ngoài ngắm hoa.”
Lộ Phong: “Vậy hoa đâu?”
Nguyễn Văn Văn chỉ lung tung: “Hoa ở phía sau, anh muốn ngắm sao?”
Lộ Phong lo dành thời gian cho cô nên không có thời gian ngắm hoa, anh chỉ cần nhìn thấy cô là đủ rồi: “Không cần, anh ngắm em là đủ rồi.”
Lời ngon tiếng ngọt đột ngột đến làm cho trái tim của Nguyễn Văn Văn lỡ mất vài nhịp.
Lại nữa rồi, anh lại mang theo vũ khí sát thương vô hình tới rồi.
Ôi, chồng của cô thật là đáng yêu, thích quá đi!
Cô dùng tay chống cằm chớp mắt: “Được, em sẽ để cho anh ngắm.”
Để phối hợp với anh cô còn chuyển động cơ thể, cô chỉ lo để anh xem nên quên mất lúc này mình đang ở nơi nào, xa xa đột nhiên có thứ gì đó đi ngang qua.
Lộ Phong nhướng mày: “Đó là cái gì vậy?”
Khóe mắt Nguyễn Văn Văn khẽ liếc nhìn thầm nghĩ: “Xong đời rồi, đó là con ngựa.”
Cô ngồi thẳng người vươn cổ nói: “Không có gì cả, anh nhìn nhầm rồi.”
“Không có sao?”
“Thật sự không có, anh bị hoa mắt đó.”
Ngay khi Nguyễn Văn Văn đang cố gắng che giấu thì có giọng nói cao vút của đàn ông truyền đến ở phía xa.
“Cô gái ơi rốt cuộc cô có cưỡi ngựa hay không?”
“Nếu như cô không cưỡi thì tôi cưỡi đấy.”
Tốc độ nói chuyện của người đàn ông hơi nhanh lại kèm theo tiếng gió nên khi lọt vào trong tai sẽ trở thành như thế này.
“Cô gái ơi nếu cô không cưỡi tôi thì tôi cưỡi cô đấy.”
Người kia vừa dứt lời, Lộ Phong ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Anh ta muốn cưỡi ai?”
Nguyễn Văn Văn: “Em.”
Lộ Phong: ??!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận