Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 127
Trâu Mỹ không nói câu tiếp theo, EQ thật đáng lo.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghi ngờ Tiêu Hạo cố ý, nếu không thì dựa vào đầu óc của anh không thể không nhìn ra ý của cô. Nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt trong veo của anh, lại không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Chắc hẳn anh sinh ra đã có chỉ số EQ thấp.
Nguyễn Văn Văn khuyên nhủ: "Đàn ông là động vật lý trí, quả thật không chú ý nhiều đến tâm trạng của con gái, khoan dung hơn một chút."
Trâu Mỹ như quả bóng xì hơi, nhỏ tiếng nói: "Tớ đã nhân nhượng rồi đấy, buổi tối anh ấy nói không được uống nhiều cà phê, sau đó tớ không uống nữa. Anh ấy nói không được uống nhiều trà, tớ cũng không uống. Anh ấy cũng nói ăn nhiều đồ ngọt không tốt, lúc đi ngang qua cửa hàng tráng miệng tớ cũng không mua cái nào…”
Trâu Mỹ nói mãi, đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá hiểu lòng người rồi, trên đời chắc không có cô gái nào hiểu lòng người đến như vậy.
Sau khi nghe cô phàn nàn, Nguyễn Văn Văn nói: "Nghe có vẻ như cậu không hài lòng với Tiêu Hạo nhỉ?"
"??? Ai nói tớ không hài lòng chứ?"
"Cậu nói đấy, cậu nói chưa từng thấy qua đàn ông như vậy."
"Tớ chưa bao giờ thấy một người đàn ông như vậy. Những người mà tớ đã thấy trước đây... Quá xấu xí."
"..."
"Vậy cậu có hài lòng hay không?"
"... Hài lòng."
Trâu Mỹ lật người, âm thầm cười khúc khích: "Tớ rất hài lòng."
Nguyễn Văn Văn: "..." Cô yên lặng sau khi nghe điều này.
“Vậy rốt cuộc mục đích cậu gọi tớ là gì?”
“Người, người ta chỉ muốn chia sẻ tình yêu của tớ với cậu."
"..." Hiểu rồi, cẩu lương đây mà.
Nguyễn Văn Văn còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã truyền đến một giọng đàn ông: "Em đi tắm rửa hay để anh ôm em đi?"
Nguyễn Văn Văn vừa định đáp lại, giọng nói của người đàn ông lại truyền đến: "Được rồi, vẫn nên để anh bế em đi."
Lô Phong nói xong đã ôm Nguyễn Văn Văn đi vào phòng tắm, điện thoại thì rơi trên thảm.
Khi Trâu Mỹ nghe thấy tiếng sột soạt từ đầu bên kia, cô cười xấu xa rồi cúp điện thoại. Khi cô cầm gối lên lật trở lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng trong thang máy.
Cô ấy cùng Tiêu Hạo vào phòng thang máy, đột nhiên có một nhóm người khác đi vào, ép hai người ra phía sau. Tiêu Hạo nắm lấy cổ tay cô kéo đến bên cạnh mình, sau đó sợ người khác chèn ép mà lại đứng chắn trước mặt cô.
Không gian có hạn, hai người bị ép lại rất gần, mùi thơm tươi mái xộc vào mũi, là mùi bột giặt, rất thơm.
Trâu Mỹ nhìn chằm chằm vào chiếc tủ trước mặt hơn mười phút vẫn không ngủ được, lại chuyển hướng, rèm cửa sổ lồi khẽ lay động, một khuôn mặt tuấn tú hình như xuất hiện trước mặt.
Các đường nét trên khuôn mặt được trau chuốt một cách tinh xảo, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi dày vừa phải và yết hầu gợi cảm.
Khi cô với tay bắt lấy, khuôn mặt lại biến mất.
Trâu Mỹ nằm thẳng người, hai mắt liếc nhìn phía trên, không bao lâu sau, khuôn mặt tuấn tú kia lại xuất hiện, không ngừng cười với cô, khiến cô đỏ mặt.
Cô lấy chăn trùm kín đầu, nhỏ tiếng nói: "Tiêu Hạo, anh thật xấu xa."
Tiểu Hào trong ảo giác càng cười rạng rỡ hơn.
Trên thực tế, Tiêu Hạo vừa lau đầu đi ra khỏi phòng tắm. Anh vừa đi vào phòng khách đã hắt xì ba cái, quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh đang mở, bước nhanh tới, đóng cửa sổ và kéo rèm cửa lại.
Sau khi vào phòng ngủ, anh khịt mũi hai lần, xoa mũi nghĩ, mình cảm lạnh sao?
-
Đêm đó, Trâu Mỹ chơi đùa rất vui vẻ với Tiêu Hạo trong giấc mơ. Trong giấc mơ anh nói rất dịu dàng, ánh mắt dịu dàng, dáng vẻ cười lên cũng dịu dàng, điều quan trọng nhất là anh cũng nói rất nhiều lời cô muốn nghe.
Ví dụ như: Em rất xinh đẹp.
Làn da thật trắng.
Dáng người cũng rất đẹp.
Hoặc, em là cô gái tốt bụng, xinh đẹp và phóng khoáng nhất mà anh từng thấy.
Hay là, anh rất thích em, anh có thể hôn em không?
Trong giấc mơ, Trâu Mỹ ngượng ngùng gật đầu, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Hôn em thì hôn thôi, cần gì phải hỏi, thật xấu hổ."
Cô vừa nói vừa kéo cà vạt của Tiêu Hạo, dùng sức kéo xuống, nhón chân hôn lên môi mình.
Nụ hôn đó rất đẹp, giống như một khoảnh khắc quyến rũ nào đó trong phim truyền hình, khiến người ta cảm thấy rất cám dỗ và nóng bỏng.
Kết thúc nụ hôn, anh lùi ra trước, ôm mặt cô nói: "Chúng ta kết hôn đi."
“Rầm.” Trâu Mỹ ngã xuống giường, mở mắt ra, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh và chiếc chăn bông trên người, vỗ ngực giậm chân rất lâu.
Aaaaa… Nụ hôn đầu tiên của cô
.
Khoảnh khắc hạnh phúc của cô.
Huhu, tất cả đã biến mất rồi.
Hôm nay Trâu Mỹ đi làm hơi lơ đễnh, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, đồng nghiệp cùng nhóm hỏi: "Sao vậy? Hôm nay cô gặp chuyện gì sao?"
“Không, không có.” Trâu Mỹ lại liếc nhìn điện thoại, không có người gọi hay gửi tin nhắn. Cô còn nghi ngờ rằng tín hiệu điện thoại di động có vấn đề.
"Chị Trương, điện thoại của chị có tín hiệu không?"
"Có mà."
"Chị có thể gọi điện thoại không?"
"Mới nghe một cuộc."
Trâu Mỹ lo lắng: “Em gọi chị thử một chút được không?”
Chị Trương: "Được."
Sau đó, nhạc chuông quen thuộc vang lên, tín hiệu điện thoại di động không có vấn đề gì.
"Wechat thì sao? wechat có vấn đề không?"
"Không, chị mới nhận được một vài tin nhắn wechat."
Vừa dứt lời, điện thoại của Trâu Mỹ cũng có một tin nhắn wechat gửi đến, cô còn tưởng là của Tiêu Hạo, vội vàng mở ra xem. Khi thấy là thông báo nhắc nhở thanh toán, khóe miệng của cô bèn sụp xuống.
Thời điểm giữa tháng là phiền nhất, đủ loại chi phí điện nước, đúng là không thể sống nữa.
Lúc này cô phải thừa nhận một điều, điện thoại của cô không có vấn đề gì. Sở dĩ cô không nhận được cuộc gọi của người khác hoặc WeChat là bởi vì đối phương chưa từng liên lạc với cô.
Buổi trưa mọi người đều đi ăn, nhưng chỉ có một mình cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt chua xót, như thể thứ trước mắt không phải điện thoại mà là khuôn mặt của ai đó.
Sau khi thở dài mười lần, cô đã gửi một tin nhắn Wechat trước.
Tên wechat của Trâu Mỹ là “Chú thỏ đáng yêu”, đã đổi vài ngày trước, Tiêu Hạo không có thói quen để biệt danh tên wechat nên sau khi nhận được tin nhắn thì hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra đó là Trâu Mỹ.
Chú thỏ đáng yêu: [? ]
Tiêu Hào: [ Sao vậy? ]
Chú thỏ đáng yêu: [ Định đổi số điện thoại. ]
Tiêu Hạo: [Vì sao?]
Chú thỏ đáng yêu: [Tín hiệu di động kém quá, đến cả tin nhắn wechat của bạn trai cũng không nhận được nên đổi cái mới thôi.]
Tiêu Hạo: […]
Chú thỏ đáng yêu: [À, chắc bạn trai em bận rồi, em có thể nhờ anh một việc không?]
Khóe môi của Tiêu Hạo khẽ cong lên: [Việc gì?]
Chú thỏ đáng yêu: [Giúp em hỏi bạn trai đã bận xong chưa? Bạn gái anh ấy đang tìm nè.]
Độ cong trên môi Tiêu Hạo ngày càng lớn hơn, trong đôi mắt đen sáng rực. Anh khẽ hất hàm, yết hầu nhô ra nhẹ nhàng chuyển động một cái.
Anh phối hợp trả lời: [Được, để anh đi hỏi.]
Chú thỏ đáng yêu: [Có thể anh không biết dáng vẻ bạn trai em ra sao đâu, để em nói cho anh biết nhé.]
Chú thỏ đáng yêu: [Người mặc âu phục ngồi trong phòng làm việc là lúc đẹp trai nhất, vẻ ngoài tuấn tú nhất, cười lên thật dịu dàng chính là bạn trai em.]
Chú thỏ đáng yêu: [Bạn trai em hay xấu hổ lắm, anh đừng dọa anh ấy chạy mất đấy.]
Tiêu Hạo: [Dọa chạy thì đền em một người khác.]
Chú thỏ đáng yêu: [Vậy không được, em biết phân biệt người đấy, chỉ muốn một mình anh ấy thôi.]
Tiêu Hạo đưa tay chống trán, khẽ cười lên một tiếng, đuôi mắt hiện lên vài nét đỏ ửng, âu phục màu bạc ôm lấy thân hình cao to của anh, một đôi chân dài một cách xuất sắc, người như thế dù cho đứng ở đâu cũng phát sáng lấp lánh.
Điểm sáng ấy bây giờ đang cười khá đắc ý, cô là người đầu tiên thẳng thắn khen ngợi anh đến thế.
Loại cảm giác này hình như…
Cũng không tệ lắm.
Tiêu Hạo: [Được, để anh tìm người đó tới cho em.]
Tiêu Hạo: [Bạn trai online.]
Chú thỏ đáng yêu: [Bây giờ hàng giả nhiều lắm, anh chứng minh anh là bạn trai em như thế nào đây?]
Tiêu Hạo: [Phải chứng minh thế nào?]
Chú thỏ đáng yêu: [Bây giờ có tín hiệu rồi à?]
Tiêu Hạo: [Mãi họp hết cả buổi sáng.]
Coi như là giải thích anh đang rảnh rỗi.
Chú thỏ đáng yêu: [Sinh nhật của em là ngày mấy tháng mấy?]
Hai giây sau.
Chú thỏ đáng yêu: [Hàng giả rồi.]
Tiêu Hạo: [Ngày 10 tháng 9.]
Bây giờ đến lượt Trâu Mỹ giật mình, không ngờ anh biết thật.
Chú thỏ đáng yêu: [Thỏ, tôm, rau xanh, củ cải, khoai tây, em thích ăn cái gì?]
Cái này nếu không phải người hiểu rất rõ con người cô thì sẽ không biết thật.
Tiêu Hạo: [Mấy cái trên đều thích, không thích ăn cà chua.]
Chú thỏ đáng yêu: […]
Tiêu Hạo: [Qua cửa chưa?]
Chú thỏ đáng yêu: [Bạn gái anh đói bụng nhưng cơm trưa không ăn thì anh phải làm gì?]
Tin nhắn vừa gửi đi, bên ngoài đã có giọng nói truyền tới: "Xin hỏi ai là Trâu Mỹ? Có thức ăn giao cho cô."
Trâu Mỹ ngẩng đầu: "Được."
Nhân viên quán ăn bước vào.
Trâu Mỹ vô cùng kinh ngạc: "Tôi không có đặt."
Nhân viên quán ăn nhìn đơn đặt hàng và địa chỉ giao hàng: "Chính là cô ạ."
Lúc này, điện thoại di động của Trâu Mỹ "ting" một cái.
Tiêu Hạo: [Mua thức ăn cho bạn gái.]
Trâu Mỹ nhận đồ ăn, hoàn hồn: [Anh đặt à?]
Tiêu Hạo: [Không biết bạn gái có hài lòng không?]
Trâu Mỹ vui đến mức nở hoa trong lòng nhưng vẫn xị mặt xuống, lạch cạch đánh chữ.
[Có cơm mà không có hoa, em muốn đổi số điện thoại.]
Gửi tin nhắn một giây, sau một giây có người đi tới, hào hứng nói: "Trâu Mỹ, trên quầy tiếp tân có hoa của cậu, tớ giúp cậu cầm về nè."
Trâu Mỹ: "…"
Trâu Mỹ cúi đầu, giao diện chat có một tin nhắn mới.
Tiêu Hạo: [Hoa đến rồi.]
Trong phòng làm việc có tiếng trêu ghẹo truyền ra: ''Chắc chắn là bạn trai của Trâu Mỹ rồi, đặt cơm rồi tặng hoa, lãng mạn quá."
Một người khác nói: "Bạn trai cậu làm gì vậy? Có cơ hội để chúng mình gặp mặt với."
Người còn lại nói: "Nhìn kiểu này có phải sắp kết hôn rồi không? Trâu Mỹ cậu được đấy, giấu kín như vậy."
Trâu Mỹ xấu hổ mỉm cười, cô xách túi tới phòng trà. Cơm trưa rất ngon, cô ăn rất no; hoa cũng rất đẹp, cô đã đăng lên vòng bạn bè.
Có rất nhiều like, cô nhìn từng cái một, không có Tiêu Hạo.
Trước khi tan làm cô gửi cho Tiêu Hạo một tin nhắn.
Chú thỏ đáng yêu: [Nghe nói tín hiệu di động đằng kia đã sửa xong rồi, để em thử xem.]
Chú thỏ đáng yêu: [Hình như vẫn không được, người ai đó cứ ngắt mạng giữa chừng ấy.]
Chú thỏ đáng yêu: [Đề nghị anh đổi số điện thoại.]
Chú thỏ đáng yêu: [Đăng lên vòng bạn bè, bạn trai không phản ứng, anh nói xem rốt cuộc là vì sao vậy nhỉ?]
Sau khi than phiền xong, vòng bạn bè của cô đã có thêm một like: Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo: [Buổi tối em muốn ăn gì?]
Chú thỏ đáng yêu: [Một người ăn đâu có tâm trạng gì, có thể ăn cũng có thể không ăn, chờ muộn một chút mới tính tiếp.]
Chú thỏ đáng yêu: [Tìm được một người bạn trai là người cuồng làm việc thì phải nhẫn nhịn cô đơn ở một mình. Đừng quấy rầy em, em đang bế quan.]
Tiêu Hạo: [Đừng bế quan nữa.]
Tiêu Hạo: [Bạn trai mời em ăn cơm.]
Chú thỏ đáng yêu: [Lòng thành đâu?]
Tiêu Hạo: [Lòng thành ở dưới tầng, em xuống nhìn thử đi.]
Đã tới giờ tan làm, Trâu Mỹ một tay cầm giỏ xách một tay ôm hoa bước vào thang máy. Trong cao ốc đều toàn là người đi ra đi vào, nhưng cô liếc mắt một cái là thấy được người đàn ông đang đứng trước xe.
Khuôn mặt sắc sảo, đường nét góc cạnh rõ ràng, kiểu tóc gọn gàng, âu phục màu bạc ôm lấy thân hình cao to của anh, vai rộng eo hẹp, đôi chân vô cùng thon dài.
Anh nghiêng người dựa vào xe, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống khiến gương mặt của anh trở nên mơ hồ. Trong đôi mắt có ánh đỏ, điểm sáng nối đuôi nhau và kéo dài như đèn đuốc sáng trưng.
Anh khẽ nâng cằm, vai và cổ tạo ra một độ cung đẹp mắt, bởi vì góc độ mà yết hầu cũng bao phủ ánh sáng.
Lúc anh nhìn người thì rất chăm chú, đuôi mắt nhướng lên, trong mắt chỉ có bóng người của đối phương.
Trâu Mỹ cứ như vậy mà đứng thẳng trong đôi mắt sâu thẳm của anh, như vây quanh bởi những ánh đèn.
Tiêu Hạo bước tới, đưa ly kem trong tay cho cô: "Không biết nhiêu đây lòng thành đã đủ chưa?"
Trâu Mỹ nhịn cười, vươn tay nhận lấy, cố tình kéo dài giọng nói mà thở dài một cái, vẻ mặt tràn ngập từ "Không đủ".
“Vậy cái này thì sao" Tiêu Hạo lấy vé xe phim ra: "Cùng đi nhé?"
Trâu Mỹ hất lọn tóc trên vai xuống, rụt rè nói: "Bây giờ chắc em không rảnh."
Tiêu Hạo thu tay về: "Vậy không sao, lần này –"
Trâu Mỹ cướp lấy vé: "Anh không thể dỗ dành người ta à, anh đúng là…"
"Chúng ta có thể xem vào lần tiếp theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận