Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 72


Thời gian như ngừng lại, có tiếng lốp bốp gì đó tản ra bốn phía.

Khuôn mặt trước giờ không thể hiện cảm xúc của Lộ Phong lại hơi nứt ra, lông mày anh nhíu lại rồi giãn ra, dường như không tin lời mình vừa nghe thấy. Anh nhướn mày hỏi: “Em nói gì?”

Nguyễn Văn Văn thu lại suy nghĩ, nhận ra mình vừa nói gì, lập tức đưa tay bịt miệng mình, lắc đầu phủ nhận: “Không có, em không nói gì cả.”


Chỉ cần phủ định nhanh thì anh sẽ không thể làm gì được.

“Không nói à?” Lộ Phong hơi nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách của hai người, anh vây cô giữa hai cánh tay mình và xe: “Có người vừa nói muốn xem “đánh dã chiến” đấy.” ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

“Ai thế? Ai mà vô vị như vậy?” Nguyễn Văn Văn chớp mắt nói: “Có thể nói ra một cách thờ ơ không suy nghĩ như vậy, đúng là làm càn!”

Cô nói xong còn giơ tay lên thề: “Tuyệt đối không phải em, em là cô gái hiền lành nết na.”

Lộ Phong nhìn cô chăm chú, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, dường như đang nói: Em, chính là em, em chính là cái người vô vị đó.

Nguyễn Văn Văn thấy không có tác dụng, lại định dùng mỹ nhân kế, cô kéo cổ tay áo anh, gãi mu bàn tay anh, hàng mi cong hơi run rẩy.

“Chồng ơi, anh không tin lời em nói sao? Hửm?”


Nói xong còn nháy mắt.

Một lần không đủ thì hai lần, dù sao trong suy nghĩ của cô, không có chiêu nào thắng được mỹ nhân kế, nếu không giải quyết được thì chỉ có thể nói là chưa phát huy hết năng lực.

Ngón tay thon dài lại di chuyển, từ cổ tay trắng nõn của anh đi chuyển lên cánh tay: “Em không nói thật mà.”

Miệng nói không phải, trong lòng lại oán thầm: Đúng, em muốn đấy, đó là dã chiến đấy, sao nào, không có kinh nghiệm thực chiến lại không thể quan sát học tập một chút sao?

Huhu, anh quản nhiều chuyện thật đấy!

Chuyện gì cũng muốn quản.

“À. không phải em.” Lộ Phong gật đầu: “Được, anh biết rồi.”

Anh nhìn tài xế nói: “Quay lại.”

Tài xế giẫm phanh, Nguyễn Văn Văn suýt nữa văng ra ngoài, sau khi ngồi ổn định lại, cô đỡ lấy cửa xe, hỏi: “Quay lại làm gì?”

Lộ Phong đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Về nhà.”

“Không phải chứ, bây giờ về nhà làm gì?” Nguyễn Văn Văn mím môi, híp mắt cười nịnh nọt: “Đến cũng đã đến rồi, đi đi mà.”

Cô vừa dứt lời đã ngoắc lấy ngón tay út của anh.

Lộ Phong nhìn ra ngoài cửa xe: “Tối mù tối mịt, có gì đáng nhìn đâu, chú Lưu, quay lại, về nhà.”

Về nhà ư?

Không được.

Nguyễn Văn Văn lên tiếng ngăn lại: “Đừng mà.”

Lộ Phong điều chỉnh tư thế, thu cánh tay lại, cúi đầu sửa cổ tay áo, sửa xong anh chậm rãi ngước mắt lên: “Nói đi, rốt cuộc em muốn làm gì.”

Biểu cảm của anh dường như muốn nói: Giải thích thành thật, nếu không nói thật thì sẽ đi về.

Nguyễn Văn Văn cắn môi, nhìn thẳng vào anh mà suy nghĩ, lát sau, thấy anh muốn nói gì đó, cô lập tức cắt lời trước một bước.

“Được rồi được rồi, vừa nãy anh không nghe lầm đâu, em muốn xem người khác đánh dã chiến.”

Lộ Phong mở to mắt, nhếch miệng nói: “Em….”

Nguyễn Văn Văn đánh gãy lời anh: “Anh không chơi còn không cho người khác xem sao, nghe nói chỗ đó là căn cứ đánh dã chiến, rất nhiều người đến đó.”

Lộ Phong nhấc tay xoa giữa hai đầu lông mày, sắc mặt tối đi: “Nghe ai nói hả?”

Nói đến đây Nguyễn Văn Văn lại có lời muốn nói, cùng là yêu đương sao người khác lại kích thích như vậy, còn cô yêu đương lại phải chấp hành quy tắc xã hội chứ?

Cô cũng muốn chơi trò kích thích mà.

“Trâu Mỹ.” Nguyễn Văn Văn nói hết những tin tức nghe được từ Trâu Mỹ cho anh, nói xong, bày ra biểu cảm nóng lòng muốn thử: “Có phải sẽ rất giật gân rất kích thích không?”

Nhưng không giật gân.

Cũng không kích thích.

Nhưng trong đầu óc có vấn đề là thật.

“Em có chắc chắn đây là nguyên văn những lời Trâu Mỹ nói không?” Lộ Phong bày ra biểu cảm nghi ngờ.

“Anh có ý gì đây? Anh nghi ngờ lỗ tai em có vấn đề hả?” Việc này liên quan đến danh dự của cô, buộc phải giải thích rõ ràng: “Lỗ tai của em rất bình thường.”

“...” Vẻ mặt Lộ Phong lại càng một lời khó nói hết.

Anh đang nghi ngờ lỗ tai cô có vấn đề sao?

Anh đang nghi ngờ năng lực nghe hiểu của cô, làm gì có ai ngốc đến nỗi đi công viên chơi dã chiến, nếu có chắc chắn không phải là não bị chập mạch thì là không bình thường.

“Anh làm vẻ mặt gì vậy?” Nguyễn Văn Văn nhìn thấy sự không tin tưởng trong mắt anh, cô ưỡn ngực: “Anh không tin phải không, được rồi, em chứng minh cho anh xem.”

Cô vênh mặt, mặt bày ra biểu cảm không chịu thua: “Đi thêm 30m nữa dừng xe bên đường.”

Tài xế nghe theo lời cô nói lái thêm 30m nữa sau đó dừng xe bên đường, cô xuống xe chắn trước Lộ Phong, hỏi: “Nếu lời em nói là thật, anh thua, anh sẽ làm gì?”

Đáy mắt Lộ Phong lộ ra ánh sáng, môi hơi nhếch lên: “Nếu anh thua thì anh sẽ để tùy em xử lý.”

Nguyễn Văn Văn: “Nhớ lấy lời anh nói.”

Cánh tay đang định đẩy cửa xe bị người khác nắm chặt, Lộ Phong hỏi: “Nếu em thua thì sao?”

Nguyễn Văn Văn nhìn anh với ánh mắt: “Anh nói gì vậy?”, nhướng đuôi mắt: “Em nhất định sẽ không thua.”

“Nếu em thua thì sao.”

“Tùy anh xử lý.”

Lộ Phong rất hài lòng với ván cược này, gật đầu: “Được.”

Sau khi xuống xe, hai người vào cổng công viên, men theo con đường đá nhỏ đi về phía trước, sau vài lần rẽ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ồn ào.

Ánh mắt của Nguyễn Văn Văn sáng lên, nhìn người bên cạnh một cái, dường như muốn nói: Nhìn đi, em nói không sai mà.

Hai người tiếp tục đi tìm âm thanh đó.

Đi được mấy bước, âm thanh càng ngày càng lớn, nghe kĩ còn hơi run rẩy, vô cùng giống tiếng thở dốc lúc hai người đang làm chuyện thân mật.

Nguyễn Văn Văn bịt miệng, mẹ ơi, cô sắp được xem phim người thật rồi.

Huhu, lần đầu tiên trong đời đấy!

Mong chờ quá!

Cô gấp gáp tiến về phía trước, không nhìn kĩ đường nên lại vấp vào cành cây trên đường, cơ thể lập tức nhào về phía trước.

A, không phải chứ, cô không muốn ngã đâu.

Mắt thấy mình sắp hôn đất, nhưng được kéo lại, giọng nói của Lộ Phong truyền đến từ đỉnh đầu: “Cẩn thận.”

Nguyễn Văn Văn vỗ ngực, dọa chết cô rồi, nếu ngã thật, sợ là cô sẽ trở thành người đầu tiên mất mặt mà chết vì nghe trộm chuyện phòng the của người khác.

Quá mất mặt.

Sau khi ổn định trái tim đang đập điên cuồng, cô tiếp tục đi về phía trước.

Âm thanh đó càng lúc càng rõ, giống như tiếng hoan hô reo hò.

Không phải chứ, làm chuyện này thì phải kín tiếng, sao lại kêu thành tiếng như vậy?

Suy nghĩ của cô thay đổi, đúng rồi, là người kì lạ, trên thế giới có rất nhiều người kì lạ, hai người kia đánh dã chiến kia cũng là người kì lạ.

Nghĩ vậy, tất cả sự việc đều được giải thích, Nguyễn Văn Văn âm thầm like cho họ.

Dũng cảm quá.

Vượt quá cả mong đợi.

Quá cởi mở.

Quá xứng đáng học tập.

Cô được mở rộng tầm mắt, nghĩ đến rất nhiều việc không có biên giới, ngay cả lời Lộ Phong nói cũng không nghe rõ.

“Hả? Anh nói gì?”

Lộ Phong hơi nâng cằm, tức giận nói: “Đây là đánh dã chiến tập thể mà em nói à?”

Nguyễn Văn Văn nhìn theo tầm mắt anh, nhìn rất rõ dưới ánh đèn được thắp sáng rực rỡ có hai người đang ở cùng nhau.

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt họ, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

Tay đúng là đang động đậy, cơ thể cũng phối hợp có quy luật.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…

Không phải bọn họ đang đánh dã chiến.

Mà là đang câu cá.

Câu cá ư?

Nguyễn Văn Văn: !!!!!!

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Tôi không điên.

Lộ Phong đến gần, cười nhẹ: “Đúng là…khá nóng bỏng.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Trong đầu Nguyễn Văn Văn co giật, không phải, Trâu Mỹ nói vậy mà, rõ ràng cô ấy nói tất cả đều đi thành đôi, rất kịch liệt, lúc làm còn ngắm sao và bầu trời đêm.

Làm xong kiệt sức, eo cũng đau.

Những lúc nặng hơn, chân cũng sẽ bị đau.

Cô đã bị đau nhiều lần.

Cô cũng thản nhiên hỏi: "Đau không?"

Trâu Mỹ nghiêm túc suy nghĩ: "Không đau, chỉ là hơi xót."

Dùng từ "xót" thật tuyệt vời, ngoài ra chuyện kia thì còn có gì khiến người ta đau lưng mỏi chân nữa chứ.

Lộ Phong mỉm cười: "Em thua."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Nguyễn Văn Văn lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Trâu Mỹ.

Trâu Mỹ trả lời trong vài giây: [Cậu đến rồi à?]

R: [Chị em, tớ hỏi cậu chuyện này.]

Z: [Chuyện gì? Cậu hỏi đi.]

R: [Cậu nói chuyện hai người vận động, cái kích thích, màn trời chiếu đất, là cái gì?]

Z: [Câu cá. ]

R: […]

R: [Câu cá có thú vị không? ]

Z: [Tớ thấy nó rất thú vị. ]

Trâu Mai trả lời, mặt vẫn đỏ bừng, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đầu nhớ lại cảnh hai người cùng nhau câu cá hai ngày nay.

Khi rắc thức ăn cho cá, tay của cả hai vô tình chạm vào nhau.

Cô ấy đỏ mặt tránh đi thì bị anh giữ lại. Anh siết chặt ngón tay cô ấy nói: "Như vậy là tốt, an toàn."

Giai đoạn này là một bước nhảy vọt, trái tim cô ấy đập ngày cành nhanh hơn.

Khi mắc câu, cô ấy cùng anh ta ngắm sao trên trời, đột nhiên có thứ gì đó bay vào mắt, cô ấy không nhìn thấy gì nữa.

Anh đi tới, nâng mí mắt cô ấy lên, thổi nhẹ vào mắt. Khi thổi, đầu ngón tay vô tình lướt qua tai cô ấy.

Hình như có lửa trong đó.

Sau đó, anh hỏi đùa: "Tại sao tai của em lại đỏ vậy?"

Cô ấy mím môi, ngượng ngùng quay mặt đi, bị anh nắm lấy cằm xoay lại, một giọng nói dễ nghe truyền đến: “Đừng nhúc nhích, trên tóc em có cái gì đó.”

Để anh lấy ra, cô ấy gục đầu vào ngực anh.

Đối với Trâu Mỹ, những điều này ngày càng trở nên thú vị.

Nguyễn Văn Văn giả vờ không nói nên lời, cô đến công viên với tâm thế quan sát chiến trường, cuối cùng nhìn thấy một nhóm già trẻ đang câu cá bên bờ sông! cá!

Đối với cô, đây là một sự sỉ nhục.

Một sự sỉ nhục trắng trợn.

Nguyễn Văn Văn vừa cất điện thoại, liền quay người rời đi, không thèm nhìn Lộ Phong bên cạnh, thật sự tức giận đến sắc mặt đen thui.

Nhân lúc không ai chú ý, cô lè lưỡi, không giả bộ cho giống làm sao lừa được Lộ Phong.

Hình phạt của anh không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.

Nhưng Lộ Phong đã sớm nhìn thấu mánh khóe nhỏ của cô, lặng lẽ đi sau lưng cô, không nói lời nào, cho đến khi lên xe cũng không nói.

"Có cược có chịu."

"Đánh cược ư?" Nguyễn Văn Văn giả ngu: "Ai đánh cược? Đánh cược không tốt, em là đứa bé rất ngoan."

Dù sao cũng không có ai nghe thấy, cho nên cô mới không nhận.

Lộ Phong cũng không vội, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm vào video trong album, có âm thanh phát ra.

"Được, đặt cược." Là giọng nói của Nguyễn Văn Văn.

Nguyễn Văn Văn: "..."

Cô lúng túng, nũng nịu nắm lấy cánh tay Lộ Phong: “Chồng à, vừa rồi em đùa với anh, hai vợ chồng đánh cược gì chứ, anh nói xem có đúng không?”

Lộ Phong dùng đầu ngón tay sờ lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nói với giọng điệu trầm thấp: "Để anh xử lý."

"..." Còn chưa làm bất cứ điều gì, cơ thể của Nguyễn Văn Văn đã muốn nhũn ra.

Nhưng cuối cùng không có gì được thực hiện.

Sau khi trở về, cô Lộ cầm một bộ quần áo để thay vào phòng tắm. Sau khi tắm gần hai tiếng mới ra, lúc đó Lộ Phong đang làm việc trong phòng sách.

Cô nheo mắt cười, nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận