Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 121


Chưa kịp thử thì bỗng có một vị khách bất ngờ đến.

Vị khách không mời có thân phận khá đặc biệt, họ không thể nào đuổi được, chỉ có thể cung kính mà nghe bà nói.

Mỗi lần Nguyễn Văn Văn nhìn thấy bà Lộ đều hoảng sợ, trước đây chỉ sợ một chút, nhưng hôm nay thì rất hoảng loạn, nguyên nhân là vì khi bà Lộ mở cửa bước vào phòng ngủ, cô đang cưỡi trên người Lộ Phong, tay ôm lấy mặt anh như muốn hôn anh.


Tư thế này trong mắt đôi vợ chồng trẻ được xem là thú vui, nhưng trong mắt người lớn tuổi thì bị coi là lố lăng, Nguyễn Văn Văn cũng không biết tại sao mỗi lần cô làm chuyện lố lăng đều bị người ta bắt gặp.

Cô cúi đầu, các ngón tay đan xen vào nhau, trông giống như một học sinh đang nghe giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ, cô học sinh này khá hợp tác, giáo viên chủ nhiệm nói gì cô cũng gật đầu.

"Mẹ thấy Văn Văn lại ốm hơn, con phải ăn nhiều một chút."

"Vâng."

"Tối đừng thức khuya, đi ngủ sớm một chút."

"Vâng."

"Bớt đi hộp đêm đi, không tốt cho sức khỏe đâu."


"Vâng."

"Trời trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo vào."

"Vâng."

“Uống rượu nhiều sẽ hại sức khỏe, nên uống ít thôi.”

"Vâng."

"Con và A Phong kết hôn đã gần bốn năm, nên bàn đến chuyện con cái đi."

"Vâng."

Cô trả lời xong thì chợt dừng lại, cô ngẩng đầu lên nói với hai hàng mi run rẩy: "Chuyện này, chuyện này... cần phải thương lượng."

“Không cần thương lượng nữa, mẹ thấy năm nay rất tốt.” Bà Lộ cười hớn hở, bà nắm lấy tay Nguyễn Văn Văn nói: “Mẹ kiếm được mấy thang thuốc để nhờ thím Chu bồi bổ cho con và A Phong thật tốt, con yên tâm, chắc chắn sẽ cầu được ước thấy.”

Nguyễn Văn Văn: "..."

Bà Lộ ngó lơ vẻ kinh ngạc trong mắt cô: "Tranh thủ lúc còn trẻ mà sinh con, cơ thể mới hồi phục nhanh."

Nguyễn Văn Văn mím môi, ánh mắt liếc sang bên kia.

Lộ Phong nhận được tín hiệu cầu cứu của cô, anh kết thúc cuộc gọi rồi bước tới: "Mẹ, chuyện em bé chúng con sẽ biết lo liệu."

"Các con sẽ biết lo liệu sao?" Bà Lộ nói: "Lúc mới kết hôn, con đã nói câu này với mẹ, giờ đã ba năm rồi mà con vẫn lấy lý do này, con có thể lo liệu được. Được. Vậy đứa bé đâu? Cháu mẹ đâu?”

Sở dĩ bà Lộ gấp gáp như vậy là vì một số chị em bà đã lên chức bà nội, ngày nào cũng thấy họ đăng ảnh bà cháu thân thiết thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Bà cũng muốn làm bà nội.

“Không vội.” Lộ Phong nói.

“Con không vội, nhưng mẹ rất vội.” Bà Lộ tức điên lên: “Công việc làm mãi chẳng bao giờ hết, sinh một đứa con làm mất bao nhiêu thời gian của con, mẹ nói cho con biết, sự kiên nhẫn của mẹ có giới hạn, nếu con vẫn như vậy, mẹ sẽ--"

"Mẹ sẽ làm gì?"

"Mẹ sẽ đến cô nhi viện để nhận nuôi."

"..." Lộ Phong không nói nên lời, qua loa đồng ý: "Được, chuyện này chúng con sẽ lo liệu."

Nói tới nói lui rốt cuộc vẫn là câu nói đó, Bà Lộ tức giận như vậy, tức giận cũng không được gì, bà ấy cũng chẳng làm gì được họ.

Bà cũng không thể bắt họ sinh con là họ sinh con ngay.

Bà chưa kịp uống hết tách trà đã tức giận bỏ đi.

Nguyễn Văn Văn nhìn bà đi khỏi, khẽ thở dài: "Hình như mẹ anh tức giận rồi."

Lộ Phong ôm cô vào lòng: "Không sao, về nhà đi gây chuyện với bố anh thôi."

Lộ Phong suy đoán không sai, bà Lộ không giày vò được đứa nhỏ, đành phải trút giận lên đứa lớn, bà tức giận nói: "Đi."

Bố Lộ mặt bối rối: "Sao vậy?"

Bà Lộ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Sinh em bé."

“Phì.” Bố Lộ cười tủm tỉm, vòng tay ôm lấy bà Lộ an ủi: “A Phong lại chọc giận bà rồi à.”

"Con trai của ông có đức hạnh giống y như ông." Chỉ giỏi chọc tức bà.

“Đúng đúng đúng, là lỗi của anh.” Bố Lộ xin lỗi: “Anh mới mua nho, ép lấy nước cho em uống được không?”

Bà Lộ hất cánh tay nói: "Thêm đường."

Bố Lộ cười: "Được."

Dỗ bà Lộ xong, ông vào bếp, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat.

[Thằng nhóc thối tha, nếu con lại chọc giận vợ của bố, bố sẽ không để con yên đâu.]

Lộ Phong: [Vậy thì phiền vợ của bố đừng đến làm phiền vợ của con nữa.]

Năm mươi mốt đóa hoa: [ Nếu hai đứa ngoan ngoãn hơn thì ai lại quấy rầy hai đứa chứ?]

Lộ Phong: [Con mặc kệ, chuyện con cái trừ khi cô ấy muốn, còn không thì miễn bàn.]

Ông Lộ tựa vào quầy bar cười vui vẻ, thằng nhóc thật giống ông, năm đó khi người lớn muốn có cháu bồng bế, họ cũng thúc giục ông như vậy, chính ông là người chống lại áp lực và nói y như vậy với người lớn.

Đừng vội, có thì tự nhiên sẽ sinh, không có thì cũng không cố tình đi kiếm.

Mọi thứ đều phụ thuộc vào tâm trạng của vợ ông.

Năm mươi mốt đóa hoa: [Bố cũng mặc kệ, lần sau nếu như chọc tức vợ của bố, con tự động tới đây ăn đòn đi.]

Sau khi trò chuyện xong, Lộ Phong lấy cà vạt ra đưa cho Nguyễn Văn Văn: "Giúp anh."

Nguyễn Văn Văn chưa bao giờ thắt cà vạt cho ai, cô do dự cầm lấy rồi ngập ngừng nói: "Em thắt không đẹp."

Lộ Phong vòng tay qua eo cô nói: "Đẹp hay không không quan trọng, chỉ cần em thắt thì anh đều thích."

Ánh mắt của người đàn ông dịu dàng ngọt ngào, Nguyễn Văn Văn đỏ mặt, mím môi: "Vậy anh thấp xuống tí."

Anh cao quá, cô với không tới.

Lộ Phong ôm eo cô, khẽ nâng cô lên, bế cô đến bên giường, chiều cao của Nguyễn Văn Văn đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Anh nâng cằm lên: "Thắt đi nào."

Nguyễn Văn Văn quấn chiếc cà vạt quanh cổ anh rồi đưa mặt đến gần làm rất chăm chú, cô thật sự không biết thắt, hoặc là thắt quá lỏng hoặc là quá chặt, vài lần suýt nữa đã bóp cổ anh.

Cô nuốt nước miếng: "Anh chắc chắn muốn em làm à?"

Lộ Phong khẽ ậm ừ: "Ừ."

Không biết người khác thắt cà vạt mất bao lâu, nhưng dù sao Nguyễn Văn Văn cũng cần thời gian rất lâu, giống như một bộ phim quay chậm, giảm một nửa tốc độ rồi lại giảm thêm một nửa.

Cô tập trung thắt rất cẩn thận.

Chu Hải đợi bên ngoài gần nửa tiếng vẫn không thấy ai ra, gọi điện thoại tới cháy cả máy, cuối cùng anh ta đành lên lầu gõ cửa: "Tổng giám đốc Lộ, bên phía đối tác đang thúc giục, anh xong chưa?"

Cánh cửa chỉ khép hờ, anh ta gõ hai cái đã đẩy cánh cửa mở ra, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng khiến anh giật cả mình.

Lộ Phong đưa lưng về phía cửa, cúi người về phía trước, tư thế có hơi khó miêu tả, lời nói cũng khiến người khác nghĩ ngợi lung tung.

“Ôi, anh đừng lộn xộn.”

“Em không cầm được.”

“Trơn quá.”

“Ôi, ôi, ôi, đã nói anh đừng lộn xộn mà.”

“Tay em cũng mỏi rồi.”

“Thật khó.”

“…”

Chu Hải thề là anh ta thật sự không cố ý muốn nghe lén, anh ta chỉ, chỉ là vừa khéo nghe thấy.

Thế nhưng trời ơi, đây là nội dung anh ta có thể nghe được sao?

Lúc xuống lần hai chân cũng mềm nhũn.

Cuối cùng Nguyễn Văn Văn cũng cột xong ngẩng đầu lên, thở dài một hơi: “Được rồi.”

Lộ Phong xoay người đi tới trước gương trang điểm, nhìn chiếc cà vạt không ngay ngắn lắm mà nở nụ cười nhạt.

“Không phải chứ, anh cười cái gì, không được cười.”

Nguyễn Văn Văn nhảy xuống giường, đi tới bên cạnh anh, duỗi cánh tay ra, lấy tay che mắt anh lại, nhưng cô làm gì được khi mình không đủ cao, không với tới, cô nhảy lên.

“Không thích phải không? Không thích thì gỡ ra.”

Lộ Phong bắt lấy tay cô, nghiêng đầu hôn lên gò má cô: “Thích, đương nhiên là thích.”

Nguyễn Văn Văn cắn môi: “Thích thật sao?”

Lộ Phong cười nói: “Thích thật.”

Chu Hải thật sự không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng mà…

Bên kia đang rất gấp.

Anh ta bất đắc dĩ gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Lộ, bên phía đối tác đang thúc giục.”

Lộ Phong nắm lấy cằm Nguyễn Văn Văn hôn thêm một lúc, lúc này mới quyến luyến rời khỏi môi cô.

Chu Hải nhìn người đang cất bước đi tới, sau khi vội vàng mở cửa xe ra, lái xe một quãng thật xa mới nói: “Tổng giám đốc Lộ, cà vạt của anh…”

Lộ Phong nhìn vào cửa kính xe, ra tay điều chỉnh một chút: “Hửm? Sao thế?”

Chu Hải nuốt lại lời định nói vào, cười nói: “Không sao cả, rất đẹp, thắt rất đẹp.”

Một dài một ngắn.

Thật đẹp.

Lộ Phong thuận miệng nói: “Tôi cũng cảm thấy rất đẹp.”

Chu Hải: “…”

Quả nhiên.

Đàn ông một khi rơi vào bể tình thì không còn lý trí nữa.

Nào ngờ sau đó còn xảy ra chuyện điên rồ hơn, việc này sẽ không bao giờ xảy ra vào trước đây.

Buổi chiều, lúc Lộ Phong và nhân viên ngân hàng đang bàn chuyện hợp tác, điện thoại di động của anh reo lên, có người gửi ảnh cho anh.

Cô Lộ: [Tay em bị kẹt vào cửa rồi, hu hu, đau quá.]

Bên dưới là bức ảnh ngón tay bị kẹt vào cửa.

Lúc Lộ Phong đang nói chuyện với người khác thường rất ít xem điện thoại, lần này thật là đúng lúc, sau khi vô tình liếc thấy, anh cũng không còn tâm trạng nói chuyện với đối phương nữa.

Trước mắt hiện lên dáng vẻ cô đang nước mắt lưng tròng, trên lông mi vương mấy giọt nước mắt, ánh mắt ửng hồng, đuôi mắt cùng đỏ.

Vừa nhìn đã khiến người khác đau lòng.

Ngón tay anh co rút lại một cái, quay sang nói thẳng với đối phương: “Giám đốc Lưu, bây giờ tôi có chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện lại sau nhé.”

Anh vừa nói xong, cũng không đợi người đàn ông kia nói gì, dặn dò Chu Hải một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.

Trước tiên tới nhà thuốc, sau đó quay về biệt thự Thịnh Gia.

Thím Chu thấy anh về, cho là anh phải đi công tác, đi tới đón: “Cậu chủ, dùng vali tôi sắp xếp cho cậu hay sao ạ?”

Lộ Phong hỏi: “Mợ chủ đâu?”

Thím Chu trả lời: “Phòng ngủ trên tầng.”

Lộ Phong bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, Nguyễn Văn Văn đang ngồi lên trên ghế sô pha bôi thuốc cho mình, lúc bôi chân mày vẫn luôn nhíu chặt, thỉnh thoảng còn lên tiếng xuýt xoa.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô giật mình một cái, vừa ngẩng đầu lên nhìn càng sợ hơn.

“Anh…” Cô còn chưa nói xong đã bị Lộ Phong kéo vào lòng.

Nguyễn Văn Văn giơ cánh tay lên, đột nhiên không biết nói gì.

Lộ Phong ôm đủ rồi mới buông tay ra, liếc nhìn cô hỏi: “Trừ tay ra còn chỗ nào bị thương nữa không?”

Nguyễn Văn Văn lắc đầu một cái: “Không có.”

Lộ Phong không yên tâm, kéo tay cô nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn không có gì mới thở hắt ra một hơi.

Nguyễn Văn Văn vô cùng kinh ngạc, nói: “Sao anh về đột ngột thế?”

Giờ này còn chưa tới giờ tan làm mà.

Tối hôm qua Lộ Phong mơ thấy một giấc mơ không tốt lắm, mắt phải vẫn luôn giật, sau khi nghe thấy cô bị thương thì trái tim muốn nhảy ra ngoài, chẳng làm được gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy cô.

Anh lại ôm cô vào lòng, vịn đầu cô: “Không sao cả, nhớ em thôi.”

Bây giờ tổng giám đốc Lộ nói mấy câu tình cảm càng lúc càng lưu loát, khoé môi Nguyễn Văn Văn từ từ nhếch lên: “Tan làm cũng có thể nhìn thấy mà.”

“Anh muốn thấy ngay bây giờ.”

“Chờ một lát nữa cũng có gì đâu.”

“Không chờ được.” Không thể chờ được.

“Là… nhớ em như thế sao?”

“Ừ.”

“Nếu lỡ như có ngày nếu như em…”

“Không có lỡ như.” Anh không cho phép cho nếu như.

“Em nói là lỡ như.”

“Không có.”

Lộ Phong hôn lên sau tai cô: “Sẽ không có lỡ như đâu.”

Lúc đầu, Nguyễn Văn Văn chỉ đang giả sử, thấy thái độ của anh vững vàng như thế, hiếm thấy cô nghe lời không phản bác lại anh, ôm lại anh: “Được, không có lỡ như.”

Lộ Phong lui ra một chút, kéo tay cô ra trước mắt, bị kẹp không nhẹ, móng tay cũng có hơi đổi màu, còn tróc một miếng da nhỏ, nhìn đã thấy đau lòng.

“Đau lắm hả?” Anh hỏi.

“Ừm.” Môi dưới của Nguyễn Văn Văn cong lên, vẻ mặt đáng thương: “Rất đau.”

Dáng vẻ tủi thân giống như con mèo nhỏ lạc đường, ánh mắt cũng mông lung.

Dáng vẻ này của cô khiến người khác đau lòng nhất, mỗi lần Lộ Phong nhìn thấy đều mềm lòng, lần này vẫn thế, hận không thể để anh là người bị thương.

Anh cầm lấy hộp thuốc, nhẹ nhàng bôi cho cô, sau khi bôi xong, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng thổi.

Từng chút.

Từng chút một.

Nguyễn Văn Văn co lại một chút, anh nhướng mày hỏi: “Làm em đau sao?”

Nguyễn Văn Văn lắc đầu một cái: “Nhột.”

Chỉ cần không đau là được, Lộ Phong lại thổi, giống như đang dỗ con nít vậy, hỏi cô: “Bị thương như thế thì muốn được tặng quà gì?”

Nguyễn Văn Văn suy nghĩ một chút, chọt vào ngực anh.

“Em bé.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận