Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 139
Tiêu Hạo cũng không cố chấp về chuyện muốn có con cái, cũng có thể những chuyện trong quá khứ khiến anh xem nhẹ chuyện này, nếu không thể cho con cái tình yêu sâu sắc, thì chi bằng đừng sinh nó ra.
Thỉnh thoảng anh lại nghĩ, nếu đời này không thể có con, cả đời sống với Trâu Mỹ sống như thế này cũng vô cùng tuyệt vời rồi.
Anh sẽ cưng chiều cô như một đứa trẻ và cho cô mọi thứ cô muốn, anh sẽ ngắm bình minh và sao băng với cô, ra biển, trượt tuyết với cô.
Chỉ cần cô muốn làm, anh đều sẽ ở bên cạnh.
Thậm chí anh còn suy nghĩ đến sau này, sẽ có một ngày bọn họ già đi, sẽ chọn một nơi có cảnh đẹp gần sông núi để ở, hàng ngày được nghe tiếng chim hót.
Ngửi hương hoa trải qua từng ngày, khi thời tiết tốt, anh sẽ nắm tay cô đi dạo trong núi rừng, khi thời tiết xấu, anh sẽ pha một ấm trà, cùng cô uống trà và lắng nghe tiếng mưa.
Nếu bạn bè đến thăm, họ có thể cùng nhau chèo thuyền, cô thích chụp ảnh, anh sẽ là nhiếp ảnh gia riêng của cô, chụp từng góc cạnh của cô.
Anh sẽ tạo một bức tường ảnh đẹp với ảnh của cô trên đó, xem khi thức dậy vào buổi sáng và xem trước khi đi ngủ vào buổi tối.
Khi mùa đông đến, anh là lò sưởi riêng của cô, giúp cô không bị cảm lạnh. Những bông hoa cô thích sẽ được đặt trên tủ đầu giường quanh năm, và hương hoa sẽ tràn ngập cả căn phòng.
Sáng thức dậy, anh sẽ cúi đầu hôn lên trán cô, gọi cô một tiếng: “Bé cưng.”
….
“Bé cưng, bé cưng.” Trâu Mỹ mở mắt khi nghe thấy tiếng gọi, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lọt vào mắt cô, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ và đường nét khuôn mặt sắc bén, một khuôn mặt có thể so sánh với một ngôi sao giải trí.
Cô nhìn mãi không chán khuôn mặt này, thậm chí có lúc còn muốn nhét anh vào túi, để lấy ra hôn hít vuốt ve bất cứ lúc nào.
Trước kia Trâu Mỹ thường hay cọc cằn khi tỉnh dậy, bây giờ thì hết rồi, bởi vì không có cơ hội để tức giận, mí mắt cô khẽ run lên, trên môi có hơi ấm.
Có người đang hôn cô.
Đó không phải là một nụ hôn quá mạnh bạo mà là một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng dịu dàng, anh thăm dò cọ vào môi cô, khi thấy cô không có phản ứng, anh lại tăng thêm lực.
Lăn qua lộn lại một hồi, anh lặng lẽ cạy môi cô ra, sau một hồi im lặng mới tiến thẳng vào, quấn lấy nhau.
Không biết anh học kỹ năng hôn ở đâu mà lần nào cũng khiến người ta choáng ngợp, Trâu Mỹ không khỏi nghểnh cổ, ưỡn người chào đón anh.
Cô chủ động như vậy biểu thị sự cho phép, Tiêu Hạo càng không thèm kiêng nể gì mà hôn cô, một lúc sau, tay cũng tham gia luồn vào trong tóc, lần "đánh thức" này cuối cùng cũng kết thúc bằng bài tập thể dục cường độ cao.
Sau khi dừng lại, Trâu Mỹ đẫm mồ hôi, đôi mắt đỏ ửng, giọng hơi khàn nhưng ánh mắt rất quyến rũ, làm nũng với đôi mắt đỏ hoe: “Bế em.”
Tiêu Hạo bế cô lên, cô nằm trong lòng anh nũng nịu: “Em muốn đi tắm.”
Tiêu Hạo bế cô vào phòng tắm nhưng cũng không buông tay, mà ngồi vào bồn tắm với cô, Trâu Mỹ liếc mắt nhìn, khoé môi cong lên, khi Tiêu Hạo đổi bồn tắm cô thuận miệng hỏi, tại sao phải đổi?
Người đàn ông nở nụ cười bí ẩn: “Không đủ lớn.”
Lúc đó, cô thắc mắc tại sao bồn tắm không đủ lớn cho hai người. Mãi sau này mới hiểu ý của anh khi nói không đủ lớn.
Tắm rửa nhẹ nhàng thì không sao, nhưng nếu thêm vài động tác khó thì thực sự không đủ lớn, nước sẽ tràn ra khắp sàn.
Bồn tắm lúc này vừa vặn, có quăng quật cỡ nào nước cũng không chảy ra ngoài.
Trâu Mỹ đẩy anh ra: “Anh ra ngoài đi, em tự tắm được.”
Tiêu Hạo dính cô không buông: “Cùng tắm đi.”
Trâu Mỹ không thèm ở cùng anh, mỗi lần tắm xong đều mất rất nhiều thời gian: “Không muốn.”
Cuối cùng Tiêu Hạo cũng biết phải làm sao để cô thay đổi, người mới một giây trước còn dứt khoát nói không muốn, một lúc sau liền im bặt, hơi nước bốc lên nghi ngút, Tiêu Hạo hỏi cô: “Muốn hay không, hửm?”
Trâu Mỹ nhịn không nổi, run rẩy đáp lại: “...Muốn”
Tiêu Hạo mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên, anh nói với giọng dài: “Muốn à…vậy cho em.”
Một giờ sau, hai người tắm xong, Trâu Mỹ càng thêm mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, Tiêu Hạo đặt cô xuống, bưng cốc nước cho cô uống: “Ngoan, mở miệng nào.”
Trâu Mỹ không muốn uống đâu, nhưng nhớ đến “hậu quả” nếu không uống vẫn nên ngoan ngoãn mở miệng, uống một ngụm rất nhiều.
Tiêu Hạo vừa lòng gật đầu, xoa đầu cô hỏi: “Muốn ăn gì đây?”
Trâu Mỹ mệt quá, không muốn ăn gì cả, lên tiếng: “Gì cũng được.”
Tiêu Hạo nhận nhiệm vụ, thay quần áo đi xuống lầu, trong bếp có người hầu bận rộn, thấy anh đi tới đều tránh sang một bên: “Cậu chủ.”
Tiêu Hạo xắn tay áo để lộ cánh tay trắng nõn của mình, người đàn ông đã tập thể dục nhiều năm và cơ bắp trên cánh tay rất khỏe: “Cá diếc rửa xong chưa?”
Người hầu gật đầu: “Rửa xong rồi ạ.”
Tiêu Hạo: “Mang qua đây.”
Trâu Mỹ dạo này làm thêm giờ, ăn không ngon lại sút cân nhiều, Tiêu Hạo đau lòng định nấu canh cá diếc cho cô ăn.
Người hầu mang cá diếc qua: “Cậu chủ vẫn nên để chúng tôi làm đi ạ.”
Tiêu Hạo cúi đầu, lấy dao ra, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Người hầu thấy anh kiên trì như vậy cũng không nói thêm一一đi hết ra ngoài.
Mọi người đều nói người đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, nhưng có lúc người đàn ông nghiêm túc nấu ăn cũng đẹp trai, Trâu Mỹ bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, nhận điện thoại xong cũng không ngủ được nữa, lê đôi dép lê bước xuống lầu, hỏi người hầu mới biết Tiêu Hạo đang ở trong bếp.
Cô lặng lẽ và chậm rãi bước tới, dựa vào cửa nhìn anh nấu ăn.
Ánh nắng xiên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên khuôn mặt người đàn ông, dường như được phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt, nhìn kỹ còn có thể thấy được lông tơ bồng bềnh.
Anh da trắng, mí mắt có nếp gấp sâu khiến đôi mắt càng sâu hơn, ở đuôi mắt có một nốt ruồi nhạt, to bằng hạt gạo, màu rất nhạt, không nhìn kĩ căn bản không thể nhìn thấy.
Sống mũi rất cao, đặc biệt sắc nét dưới ánh đèn, đôi môi dày, khi hôn rất đàn hồi.
Ánh mắt Trâu Mỹ dán chặt vào môi anh một lúc lâu, nhớ tới đôi môi này sáng nay tạo nên từng đợt gợn sóng ở trên người cô, môi cô khẽ nhúc nhích, rất muốn cắn lại.
Tuy nhiên cũng chỉ là muốn, chân cô vẫn còn mềm nhũn, sức lực không cho phép.
Ánh mắt di chuyển xuống yết hầu của anh, nơi đó phản chiếu vết cắn mờ nhạt, là cô cắn, không quá mạnh vì sợ bị người khác nhìn thấy.
Dưới yết hầu là cổ áo đang mở, bình thường anh có thói quen cài nút áo sơ mi đến nút trên cùng, hôm nay hơi khác, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Mọi người đều nói rằng phụ nữ để lộ xương quai xanh muốn chết, còn theo cô, người đàn ông để lộ xương quai xanh mới là đòi mạng, không phải đêm qua cô suýt nữa mất mạng sao?
Nhớ lại đêm qua, chân cô càng run rẩy hơn, không đứng vững, cơ thể ngã sang một bên, nhưng lại không ngã, cô đã kịp bám vào khung cửa, cũng chính vì như vậy mà phát ra tiếng động.
Tiêu Hạo nghe được tiếng động nên xoay người nhìn lại, khi nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của Trâu Mỹ thì nhanh chân đi tới gần, một tay đỡ lấy cô: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Trâu Mỹ đứng vững, cánh tay thuận thế ôm eo anh, ngửa đầu nói: "Ngủ đủ rồi."
Sau đó, cô nghiêng đầu nhìn vào nhà bếp: "Anh đang nấu gì thế? Thơm quá."
"Canh cá diếc." Tiêu Hạo nhéo chóp mũi cô: "Nấu cho em đó."
...
Cuộc sống sau khi kết hôn thật sự quá tốt đẹp, Tiêu Hạo cưng chiều cô như đứa trẻ, ngay cả người nhà họ Trâu cũng nhìn không nổi nữa, gọi điện thoại đến nói anh đừng cưng chiều như thế.
Lúc Tiêu Hạo nghe điện thoại, Trâu Mỹ ngồi trên đùi anh ăn kem, kem do Tiêu Hạo mua, là vị Trâu Mỹ thích.
Anh vòng tay qua eo cô, dịu dàng trả lời: "Không cưng chiều."
Mẹ Trâu không tin, mấy ngày trước bà ấy đến Nam Thành đều thấy được Trâu Mỹ ngồi đó chờ cơm ăn, Tiêu Hạo thì bận rộn trong phòng bếp, chẳng những bưng cơm đến trước mặt cô, còn tự mình đút cho cô ăn.
Mẹ Trâu cũng không nhìn nổi nữa, chờ Tiêu Hạo đi vào phòng bếp, bà ấy tiện tay đánh Trâu Mỹ một cái, nhỏ tiếng nói: "Con nhóc này, sao con có thể đối xử với A Hạo như vậy, đi đi, tự mình đi múc canh đi."
Sau khi về nhà, mẹ Trâu vẫn lo lắng, sợ Trâu Mỹ ngược đãi Tiêu Hạo, thỉnh thoảng gọi điện quan tâm một chút, giống như Tiêu Hạo đi theo Trâu Mỹ sẽ chịu bao nhiêu uất ức vậy.
Mẹ Trâu nói: "Con gái mẹ nuôi mẹ hiểu rõ, con bé giống như một con khỉ nhỏ vậy, con đừng có nuông chiều nó quá, cũng phải bảo nó làm gì đó đi."
"Vâng." Trâu Mỹ không muốn lấy kem nữa, Tiêu Hạo nhận lấy, vừa cho cô ăn vừa nói: "Em ấy rất tốt, rất chu đáo, em ấy cũng làm rất nhiều việc nhà."
Nghe xong lời này cũng khiến cho người ta chột dạ, Trâu Mỹ lè lưỡi, thầm nghĩ, mẹ cô sẽ không tin đâu.
Quả nhiên, mẹ Trâu nói: "Việc nhà hả? Con bé ở nhà cũng không làm, ở cùng một chỗ với con càng không biết làm. A Hạo, con đừng nói mấy lời tốt đẹp cho con bé nữa. Con bé ấy à, phải gõ phải đánh, nếu không thì một ngày nào đó nó nhảy lên nóc nhà mất."
Tiêu Hạo khẽ cười ra tiếng: "Vâng thưa mẹ, con biết rồi."
Con rể đã nói như vậy, mẹ Trâu cũng không tiện nói gì nữa, dặn dò đôi câu rằng vợ chồng phải hòa thuận rồi cúp điện thoại.
Trâu Mỹ vòng tay qua cổ anh và hỏi: "Em không tốt với anh lắm sao?"
Tiêu Hạo cầm lấy thìa nhỏ đút cô ăn kem, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Không có gì không tốt, rất tốt."
"Vậy tại sao tất cả mọi người nghĩ rằng em sẽ bắt nạt anh chứ." Trâu Mỹ nhướng mày: "Em xấu xa như vậy à."
Không phải xấu xa, mà là được chiều đến hư, đây là những gì Nguyễn Văn Văn nói.
Hôm đó Trâu Mỹ đi gặp Nguyễn Văn Văn trò chuyện về chuyện xảy ra gần đây, cô phàn nàn một chút về những gì mẹ cô đã nói, sau đó hỏi Nguyễn Văn Văn: "Tớ thật sự kém cỏi như vậy sao?"
Nguyễn Văn Văn cũng là người mà Lộ Phong luôn cưng chiều, rất hiểu cho cảm giác này, cô nói: "Chúng ta không phải là xấu xa cũng không phải kém cỏi, xem như là được chiều đến hư đi."
Trâu Mỹ suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy.
Nếu có một người cưng chiều bạn vô điều kiện, tin rằng bất cứ ai cũng sẽ được chiều đến hư.
Tiêu Hạo cầm khăn giấy lau sạch môi cho cô, nhân cơ hội ngửa đầu hôn một cái, hôn xong lại lui ra: "Không xấu xa, anh thích nhất."
Thích từ tận đáy lòng.
Thời niên thiếu anh bị bệnh, gia đình anh đã đi khắp nơi để chữa bệnh mà không có kết quả, đã đi lên núi để cầu nguyện và một nhà sư già đã từng nói: "Bây giờ thằng bé khổ, nhưng tương lai sẽ được bình an và mãi mãi hạnh phúc."
Vào thời điểm đó, anh cho rằng nhà sư già đó ăn nói ba hoa, bây giờ nhìn lại thì là sự thật, anh đã gặp người mà anh yêu thích và mãi mãi hạnh phúc.
Tiêu Hạo buông kem xuống lấy ra một sợi dây màu đỏ từ trong túi, dây màu đỏ xâu chuỗi hạt châu, anh kéo tay Trâu Mỹ qua và đeo vào cổ tay cô.
Trâu Mỹ: "Đây là gì?"
Tiêu Hạo: "Giữ bình an."
Anh đeo xong lại lấy ra một cây khác, Trâu Mỹ nhận lấy: "Nào, em đeo cho anh."
Sợi dây đỏ đeo trên tay Tiêu Hạo là Trâu Mỹ, anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng có thể nhỏ ra nước.
-
Bốn tháng sau, vào một ngày nào đó Trâu Mỹ hơi khó chịu, cô luôn buồn nôn, cả người mệt mỏi, còn buồn ngủ. Cô xin nghỉ phép một ngày và ở nhà ngủ cả ngày, buổi tối thức dậy, người vẫn còn mệt mỏi.
Tiêu Hạo chỉ cho rằng thời gian trước cô làm việc quá mệt mỏi nên kiệt sức, anh cũng không nghĩ gì khác. Buổi tối trước khi đi ngủ còn ngâm chân cho cô.
Trâu Mỹ ngâm chân xong thì nằm trong vòng tay anh, mệt mỏi nói: "Em muốn ăn quýt, tốt nhất là loại rất chua."
Tiêu Hạo hỏi: "Bây giờ em muốn ăn à?"
Trâu Mỹ ngửa đầu nhìn anh: "Ừm, bây giờ muốn ăn."
"Được, anh đi mua." Tiêu Hạo không chần chừ, đắp chăn cho cô rồi lấy chìa khóa xe và ra cửa. Thời gian quá muộn nên mấy cửa hàng gần đó đều đóng cửa, anh lái xe đi thật xa, quay đi quay lại thì mất bốn mươi phút, khi xách quýt vào phòng ngủ thì Trâu Mỹ đã ngủ thiếp đi.
Không biết đã mơ thấy gì mà liên tục gọi tên Tiêu Hạo: "Tiêu Hạo, Tiêu Hạo, Tiêu Hạo..."
Tiêu Hạo buông quýt xuống rồi bước tới, anh ôm người vào lòng, dịu dàng nói: "Anh ở đây."
Trâu Mỹ nghe thấy âm thanh nên lập tức yên tĩnh lại, cọ trong lòng anh: "Anh đi đâu vậy?"
Cô quên mất chuyện mình muốn Tiêu Hạo mua quýt.
Tiêu Hạo nói: "Mua được quýt rồi, còn muốn ăn không?"
Trâu Mỹ chậm rãi mở mắt: "Ăn."
Ngày hôm sau, cảm giác nôn mửa tăng lên, cả người Trâu Mỹ không còn sức lực. Tiêu Hạo đưa cô đến bệnh viện, lúc có kết quả kiểm tra, bọn họ vô cùng sửng sốt.
Bác sĩ mỉm cười và nói: "Xin chúc mừng, cô đã mang thai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận