Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 111


“Khụ khụ khụ.” Nguyễn Văn Văn bị sặc nước, mặt đỏ cả lên, cô đặt ly xuống, lấy giấy lau miệng, mắt hơi chuyển động rồi lại hồi phục như bình thường.

Cục cưng đáng yêu: “Là tên gọi thân mật, gọi yêu hiểu không?”

Cô nói xong câu này còn tự cảm thấy ngượng, may mà cách màn hình điện thoại, nếu không sẽ bị lộ tẩy.


Móng heo lớn: “Tên gọi thân mật à? Em chắc chắn đây là tên gọi thân mật à?”

Cục cưng đáng yêu: “Dĩ nhiên em chắc chắn rồi, đây là tên gọi thân mật em đặt cho anh.”

Bên kia, Lộ Phong nhếch khóe miệng, trên mặt là nụ cười nhẹ, anh nói: “Yêu bao nhiêu, nói thử anh nghe xem.”

Nguyễn Văn Văn: “...” Sao hôm nay anh rảnh vậy, vô công rồi nghề hả?

Cục cưng đáng yêu: “Yêu anh đến say mê, yêu anh đến mức khó mở lời.”

Nguyễn Văn Văn không nhớ rõ lời bài hát, đúng lúc nhớ lại được, thuận miệng nói ra, giọng nói mềm mại rơi vào tai như thể cơn gió thoảng qua.

Tai hơi ngứa, tim cũng vậy.


Lòng Lộ Phong ngứa ngáy, trong lòng như bị mèo cào, tê dại.

Bây giờ anh đang rảnh, công việc không gấp gáp, anh dựa vào ghế tiếp tục nói chuyện với cô, ánh nắng chiều vàng vụn vặt rơi trên mặt anh, khiến đường nét khuôn mặt càng thêm rõ nét, mỗi nơi đều giống như được dùng màu đậm phủ lên.

Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời tầm mắt.

Anh cong môi cười nhẹ: “Sao nữa?”

Nguyễn Văn Văn: …Kiểm tra cuối kì hả? Hỏi đến nghiện rồi hả, cái gì mà sao nữa.

Cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, những chiếc lá xanh non mơn mởn bị mưa thấm ướt ánh lên màu sắc bắt mắt, cô mím môi nói: “Yêu anh đến quên ăn quên uống, đêm nằm quên ngủ.”

Cục cưng đáng yêu: “Thầy Lộ, em trả lời thế này thầy đã vừa lòng chưa?”

Lộ Phong được nước lấn tới, giọng nói vừa trêu chọc vừa khiến người ta giận.

Móng heo lớn: “Yêu đến say mê là được rồi, quên ăn quên ngủ thì thôi đi, đau lòng.”

Nguyễn Văn Văn còn chưa hỏi ai đau lòng, anh đã bổ sung thêm: “Anh đau lòng.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Người này đúng là lúc nào cũng thả thính được.

Khóe môi vừa hạ xuống lại cong lên, tâm trạng cô rất vui vẻ, ánh mắt vô ý nhìn thím Ngô, khóe môi vừa nâng lên lại phải ép xuống.

Cô ho nhẹ, đứng dậy cầm điện thoại đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Hôm nay miệng anh ngọt thế, bôi mật hả?”

Móng heo lớn: “Không phải buổi sáng nay em nếm rồi sao, nói xem, anh có bôi không, hửm?”

Sợ nhất là lúc người nghiêm túc không nghiêm túc, rõ là muốn lấy mạng người khác, nói câu nào là trêu chọc câu đấy.

Nguyễn Văn Văn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh lúc nói câu này, nhất định là cúi đầu, cong môi, đáy mắt tràn đầy ánh sáng nóng bỏng.

Ánh sáng đó còn nóng hơn cả ánh mặt trời.

Nhất là tiếng “hửm?” kia, còn mang chút run rẩy gợn sóng lăn tăn, nóng đến mức khiến tai cô đỏ ửng.

Nguyễn Văn Văn vỗ khuôn mặt đỏ rực đi vào nhà tắm, sau đó nhào lên giường, vùi mặt vào chăn nhớ đến cảnh tối qua hai người lăn qua lộn lại trên giường, gò má lập tức đỏ lên, trái tim như bị ai nhéo nhẹ một cái, cảm giác tê dại lập tức dâng lên.

Cô lấy gối phủ lên đầu, trong lòng thầm đọc: Thỏ con trắng trẻo, hai tai dựng thẳng, thích ăn cà rốt, nhảy nhót đáng yêu.

Cô đọc hết lần này đến lần khác, cuối cùng cảm giác khô nóng cũng dần giảm bớt.

Lộ Phong thấy cô không trả lời, lại gửi voicechat đến

Móng heo lớn: “Đừng xấu hổ nhào lên giường, đừng giấu mặt vào chăn, sẽ thiếu oxy.”

Những lời anh nói cứ như thể anh đang ở đây vậy.

Nguyễn Văn Văn thấy anh trả lời, lập tức quay người nhìn, trong phòng ngủ không có ai, chỉ có mình cô.

Cục cưng đáng yêu: “Sao anh biết?”

Móng heo lớn: “Lần nào em cũng như vậy.”

Cục cưng đáng yêu: “Làm gì có chứ?”

Sau đó khung chat hiện lên mấy tấm ảnh, khung cảnh là phòng ngủ, nhân vật ở trung tâm bức ảnh là cô, cô đang nằm thẳng cẳng trên giường.

Nhìn đồ cô mặc, có vẻ  lần trước anh tặng quà, cô vui quá nên chụp trộm một tấm.

Lại còn mặc áo ngủ lúc chụp, nhưng có lẽ vì sau khi hai người thế này thế kia xong, cô không kiềm chế được tình cảm, nhân lúc anh không ở bên, lén lút nhớ lại rồi chụp.

Còn nữa…

Nguyễn Văn Văn nhìn xong, mặt đỏ lên, nói: “Đáng ghét, không để ý đến anh nữa.”

Kết thúc cuộc trò chuyện của hai người.

Ngón tay của Lộ Phong vuốt ve màn hình điện thoại, ý cười trên mặt càng rõ hơn, đau đớn trên mặt đột nhiên giảm đi rất nhiều.

Chu Hải cầm tài liệu vào, thấy khuôn mặt như được trang điểm của ông chủ, ồ, không đúng, cười tươi phơi phới thế kia, anh ta cũng không nhịn được mà cong khóe môi.

Tâm trạng của ông chủ nhìn có vẻ rất tốt, vậy việc đi Châu Phi, có phải…?

Chu Hải đến gần, cúi người để tài liệu xuống, hai tay đưa tài liệu ra trước mặt một cách cung kính: “Tổng giám đốc Lộ.”

Lộ phong ngẩng đầu nhìn: “Có chuyện gì?”

Chu Hải cười: “Việc đi châu Phi…tôi có thể…không đi không?”

Lộ Phong nhìn anh ta: “Lý do.”

Chu Hải dốc hết những lí do thoái thác đã vắt óc chuẩn bị sẵn: “Anh xem, nhà tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, thật sự không yên tâm để họ ở nhà, mình ra ngoài lỡ may họ bị ốm thì sao? Mẹ tôi ấy mà…”

“Con nhỏ hả?” Lộ Phong cắt ngang: “Cậu có con lúc nào?”

Chu Hải ho nhẹ: “Tối qua vừa nhận nuôi.”

“Hả?”

“Ở trạm cứu hộ, mèo hoang.”

“...”

Chu Hải thấy Lộ Phong nhíu mày, vội giải thích: “Nhóc con đó vừa đến nhà tôi nên hơi không quen, tối qua kêu cả đêm, còn cào tôi, tổng giám đốc Lộ nếu anh không tin thì xem cánh tay của tôi này.”

Anh ta nói rồi vén tay áo, đưa cánh tay tới trước mặt Lộ Phong, anh thấy vết cào trên đó, mí mắt giật giật, anh nhớ cánh tay mình cũng có dấu vết như vậy.

Nhưng không phải mèo cào mà là cô Lộ yêu tinh nhà anh cào.

Cũng trùng hợp, lúc Chu Hải giơ cánh tay cho anh xem, không biết là hồi hộp căng thẳng hay thế nào mà không cẩn thận làm đổ ly nước, nước trong ly tràn ra, trùng hợp làm ướt cánh tay Lộ Phong.

Cũng là cánh tay phải, ống tay áo ướt một nửa, anh không thích cảm giác đó.

Lòng Chu Hải lộp bộp một tiếng, vội lấy áo sơ mi mới cho anh: “Tổng giám đốc Lộ, tôi chuẩn bị đồ cho anh rồi.”

Lúc Chu Hải tìm áo, Lộ Phong cởi đồ Âu, cởi nút áo sơ mi, xắn tay áo lên, vừa vặn lộ ra cánh tay phải.

Chu Hải đi đến, thấy dấu vết trên tay anh, cảm thấy kì lạ hỏi: “Tổng giám đốc Lộ, anh cũng nuôi mèo sao?”

Lộ Phong tỏ ra không hiểu.

Chu Hải chỉ cánh tay anh: “Đây này, không phải mèo cào sao?”

Sau này nhớ lại anh ta mới thấy không đúng, tổng giám đốc Lộ không thích động vật, trong nhà chắc sẽ không nuôi. Nhưng không cần biết có nuôi hay không, thân là trợ lý, cần nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở.

“Tổng giám đốc Lộ, bị mèo cào phải đi tiêm đó, để phòng bệnh.”

“Ý tôi không phải là mèo của anh có vấn đề, đây chỉ là để phòng ngừa thôi, cẩn thận vẫn hơn.”

“Đúng rồi, trước đây anh chưa từng nuôi mèo, có cần tôi dạy anh nuôi thế nào không?”

“Mèo ấy mà, thật rất dễ sống chung, anh chỉ cần…”

Anh ta nhắc đến mèo là nói liên tục, Lộ Phong nhíu mày cắt ngang, thản nhiên nói: “Đây không phải vết mèo cào.”

Chu Hải tưởng rằng anh ngại thừa nhận nên cười nói: "Tại sao không phải là vết mèo cào? Anh xem vết cào trên cánh tay của anh có khác của tôi không?"

Anh ta vừa nói vừa giơ cánh tay lên, không so sánh thì không biết, nhưng sau khi so sánh thì quả thật khá giống nhau.

"Bị mèo cào không mất mặt. Đó là bước đầu tiên để làm phá bỏ nghi ngờ trong quá khứ. Tôi lúc trước đã từng…"

"Cô chủ cào."

"Ha ha, anh Lộ, anh thật thích đùa, sao có thể là cô chủ chứ?"

"..."

Lộ Phong không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào anh ta.

Chu Hải cứ cười, sau đó đột nhiên cười không nổi nữa, lông mi run rẩy hỏi: "Thật, thật sự là cô chủ sao?"

Lộ Phong không nói gì.

Trong giây lát Chu Hải đã hiểu ra, vội vàng rút tay về, cúi đầu nói: "Tổng giám đốc Lộ, tôi biết rồi, tôi lập tức đặt vé máy bay đi Châu Phi. Năm trước, ồ, năm nay, tôi sẽ không nhắc tới chuyện quay về tổng công ty nữa."

Khi thấy Lộ Phong vẫn không nói gì, anh ta tiếp tục thú nhận: “Tổng giám đốc Lộ, tôi không có ý so sánh cô chủ với mèo, là do vết xước… Dù sao cũng là lỗi của tôi, xin tổng giám đốc Lộ tha cho tôi đi, trăm ngàn lần đừng sa thải tôi.”

Chu Hải cái gì cũng giỏi, nhưng đôi khi nói quá nhiều, giống như bây giờ, khiến lỗ tai Lộ Phong đều ong ong.

"Được rồi."

"Không, tổng giám đốc Lộ, xin nghe tôi giải thích."

"Im miệng."

"..."

Chu Hải mím môi.

Lộ Phong hỏi: “Những món quà khác chuẩn bị cho cô chủ đã tới chưa?”

Chu Hải gật đầu.

"Tất cả đều tới rồi à?"

"..." Chu Hải tiếp tục gật đầu.

Lộ Phong: "Nói."

Chu Hải thở ra một hơi dài: "Một phần đã tới rồi, trên máy bay còn có một phần khác, có cần gửi qua đó trước không ạ?"

Lộ Phong: "Khi tới đủ rồi mới gửi qua."

Chu Hải nuốt nước bọt, thăm dò nói: "Tôi tự… đi gửi sao?"

Lộ Phong: "Ừ."

"Vậy có phải tôi không cần đi Châu Phi nữa không?"

“Cậu nói xem?"

Chu Hải lập tức hiểu ra, cầm lấy văn kiện đã ký từ Lộ Phong, vừa cúi người vừa lùi xuống nói: "Tổng giám đốc Lộ, anh đang bận, tôi đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi cho tôi."

"Rầm." Đâm vào tường rồi.

Anh ta nhịn đau, cố nặn ra một nụ cười: "Tổng giám đốc Lộ, có việc gì thì gọi cho tôi."

Cửa văn phòng mở ra rồi đóng lại, Lộ Phong đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ, cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm rồi chọn một chiếc áo sạch. Khi cài khuy tay áo thì như nghĩ ra điều gì đó, anh chụp cánh tay một cái rồi gửi đi.

Khi đó, Nguyễn Văn Văn đang lướt mạng, khi thấy WeChat hiện ra, cô thuận tay bấm vào xem, là hình ảnh một cánh tay có vết xước rõ ràng trên đó.

Sau đó, Lộ Phong gửi một tin nhắn thoại.

Móng heo to: “Cô Lộ định bồi thường thế nào đây?”

Nguyễn Văn Văn: ...Lại nữa rồi, anh không thể buông tha cho cô được sao.
Cô sửa biệt danh cho anh.

Daddy…

Sau đó, daddy nào đó bắt đầu tự nói một mình, mục đích rất đơn giản, chính là khơi dậy cảm giác tội lỗi của cô Lộ, để cô hoàn toàn nhận ra mình đã làm sai chuyện gì, sau đó sẽ bồi thường xứng đáng.

Daddy: "Sao em không nói gì hết hả? Chẳng lẽ em quên à?"

Daddy: "Em có muốn anh nhắc lại chuyện tối qua không?"

Daddy: “Không ngờ em lại ra tay được.”

Daddy: "Hôm nay ký tên cánh tay đau quá."

Daddy: "Mặt cũng đau."

Nguyễn Văn Văn:...

Daddy: "Em không quên vì sao mặt anh đau đấy chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận