Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 129


Trâu Mỹ quá mức nhập tâm, càng nức nở dữ dội hơn, giống như giây tiếp theo Tiêu Hạo sẽ cho cô cả trái tim luôn vậy, chóp mũi đỏ hoe nói: “Em, em không muốn trái tim của anh, anh nên giữ lại cho mình đi, anh cũng không cần học cách làm của nam chính trong phim, trái tim không còn nữa, mạng cũng không còn nữa đâu, anh nhất định phải sống thật tốt…”

Cô khóc lóc ầm ĩ, ăn nói cũng lung tung, Tiêu Hạo dở khóc dở cười vươn tay ôm cô vào lòng, nói theo: “Được rồi, anh sẽ không cho em.”

Trâu Mỹ: “Cho dù em có sắp chết anh cũng đừng đưa cho em.”


Tiêu Hạo: “Sắp chết cũng không cho.”

Trâu Mỹ: “Ai xin anh cũng không được đưa.”

Tiêu Hạo: “Được, không đưa.”

Trâu Mỹ: “Anh nhớ kỹ đấy.”

Tiêu Hạo: “Anh nhớ rồi.”

Trâu Mỹ đã khóc xong, đầu óc bắt đầu hoạt động bình thường, cô đi theo Tiêu Hạo ra khỏi rạp chiếu phim, ngồi vào trong xe, vừa định ăn bỏng ngô cho đỡ sợ thì chợt nhớ ra một chuyện.

“Khoan đã.”


Tiêu Hạo thắt dây an toàn, nhưng không lập tức khởi động xe: “Cái gì?”

Trâu Mỹ xoay người hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì?”

Vừa rồi anh đã nói rất nhiều, không biết cô đang muốn nói đến chuyện nào: “Anh không nhớ rõ lắm.”

Trâu Mỹ chậm rãi nhíu mày, bĩu môi nhắc nhở: “Anh nói sẽ không đưa trái tim cho em.”

Dịch ra có nghĩa là thấy chết không cứu.

“Sắp chết cũng sẽ không cho em.”

Dịch ra có nghĩa là trơ mắt nhìn cô chết.

Lòng dạ anh sắt đá đến mức nào vậy.
Trái tim của Trâu Mỹ co thắt lại, trước đó co thắt là vì chuyện tình đẹp trên phim điện ảnh, cái kết mở khiến người ta không khỏi phải xót xa.

Bây giờ cũng đang co thắt, nhưng lại là vì bản thân mình.

Bạn trai của cô không đạt tiêu chuẩn một tí nào, trong phim người ta còn hiến tim cho nhau nữa rồi, anh thong thả ung dung lau tay, nghiêm túc ngay thẳng nói, không cho cô.

Có phải trái tim của người đàn ông này làm bằng đá hay không?

Trâu Mỹ càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt lại “tí tách” rơi xuống, cô khóc rất đau lòng, Tiêu Hạo hơi bối rối, chẳng lẽ vẫn còn chưa thoát phim nữa sao? Vẫn còn đang đắm chìm trong bộ phim điện ảnh đó à?!

Tiêu Hạo không giỏi dỗ người ta, nên dỗ hơi cứng nhắc: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cho em giống nữ chính trong phim đâu.”

Cuối cùng nữ chính của bộ phim cũng sống, vậy ý của anh là anh sẽ không cô chết.

Vậy chẳng phải là cũng không quan tâm đến cô sao.

Nước mắt của Trâu Mỹ càng rơi xuống dữ dội hơn.

Tiêu Hạo: ...

Tâm trạng không tốt, bữa tối cũng không thèm ăn nhiều, chỉ ăn có một dĩa bít tết, một phần salad, một phần tráng miệng và hai ly rượu vang mà thôi.

Tâm trạng không tốt thật sự ảnh hưởng đến khẩu vị, lần sau cô sẽ nói với Tiêu Hạo không được làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của cô.

Động tác vét sạch đĩa thật sự làm rất tốt, Tiêu Hạo hỏi: “Còn muốn nữa không?”

Hôm nay Trâu Mỹ thật sự không có tâm trạng ăn uống, cô liếc nhìn miếng bít tết ăn được một nửa trước mặt Tiêu Hạo, bĩu môi: “Anh còn ăn à?”

Tiêu Hạo: “Không.”

Trâu Mỹ: “Vậy em ăn giúp anh.”

Tiêu Hạo đã gặp rất nhiều phụ nữ, đại đa số đều mang phong thái thục nữ, khi cười không lộ răng, khi ăn cũng chỉ ăn có vài miếng, trông khá đoan trang, nhưng anh lại cảm thấy như thế quá giả tạo.

Không giống như Trâu Mỹ, có thể khiến người ta nhìn thấu trong nháy mắt.

Cô nhóc hồn nhiên dễ thương, Tiêu Hạo đẩy dĩa đến trước mặt cô: “Đây.”

Trâu Mỹ cười nói: “Được.”

Không biết vì sao dĩa bít tết của Tiêu Hạo có vẻ ngon hơn, ăn mãi rất thích thú. Vừa nấc vừa giải thích: “Không phải em ăn nhiều đâu, chỉ là em không thích lãng phí thức ăn mà thôi. Các bác nông dân làm ruộng cực khổ lắm đó.”

Cô nói rồi lại ăn một miếng bánh ngọt nhỏ khác.

Trâu Mỹ có thể chất ăn mãi không mập, cho dù có ăn bao nhiêu cũng không tăng cân, đó cũng là lý do tại sao cô có thể mặc sức ăn uống.

Bởi vì dù có ăn bao nhiêu, cô cũng chỉ có như vậy thôi.

Sau khi tiêu diệt luôn cả miếng cuối cùng, Trâu Mỹ nhận lấy ly nước trái cây Tiêu Hạo đưa tới, nhấp một ngụm: “Ngon lắm.”

Tiêu Hạo bị nụ cười của cô lây nhiễm: “Lần sau lại tới.”

Trâu Mỹ xua tay: “Không, không, không.”

Tiêu Hạo: “Tại sao?”

Trâu Mỹ: “Em thương xót cho con bò.”

Tiêu Hạo: “...”

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tiêu Hạo đưa Trâu Mỹ về nhà, chiếc Bentley đậu trước cổng tiểu khu, Trâu Mỹ tìm kiếm lý do, cố gắng lừa anh vào nhà ngồi một chút.

Ngồi một lần chưa quen, ngồi thêm nhiều lần nữa sẽ quen thôi mà.

Nhưng người nào đó không dễ lừa.

“Đến nhà em uống cà phê không?”

“Buổi tối không nên uống nhiều cà phê, sẽ mất ngủ đó.”

“Em mới mua trà, còn chưa mở hộp nữa, anh có muốn uống thử không?”

“Buổi tối uống nhiều trà không tốt.”

“Vậy có muốn ăn bánh ngọt không?”

“...Anh không ăn đồ ngọt.”

“...” Hu hu, anh khó quá.

Trâu Mỹ không muốn mời nữa, muốn làm gì thì làm, không đi thì thôi, cô đẩy cửa xuống xe, không thèm ngoảnh đầu lại đi thẳng về phía trước.

Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô dừng lại, quay người, người đàn ông dưới ánh đèn chậm rãi đi tới, dáng người cao lớn khoác trên người bộ âu phục màu đen, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng khẽ cong lên.

Bước đi rất vững vàng, dường như mọi âm thanh đều rơi vào trong trái tim của Trâu Mỹ Tâm, cô nuốt nước bọt: “Anh, anh—”

“Anh muốn uống một ly nước ấm, có tiện không?”

Tiện chứ, thật sự vô cùng tiện.

Cuối cùng con sói lớn xấu xa cũng đã vào được nhà cô bé quàng khăn đỏ, khóe miệng con sói lớn xấu xa nhếch lên, vui vẻ cắn môi, trong đầu đang nghĩ xem khi về đến nhà sẽ bắt đầu ăn từ đâu trước.

Nên ăn cái gì trước nhỉ?

Cô lén liếc nhìn môi anh, đôi môi của người đàn ông có hình dáng rất đẹp, trên môi còn có ánh sáng nhàn nhạt, nếu hôn chắc chắn sẽ có cảm giác rất tuyệt.

Muốn hôn thử quá.

Trong lòng Trâu Mỹ vui vẻ đi bên cạnh Tiêu Hạo, truyện người lớn đã cày hiện lên mấy trăm lần, tốc độ đã lên đến 240, thiếu chút nữa là đã thẳng đến 250.

Cô lắc đầu, lẩm bẩm một câu: “Anh mới ngốc đấy*.”

*Số 250 trong tiếng Trung là 二百五 “Èrbǎiwǔ” đồng nghĩa với từ ngốc.

Cô vừa dứt lời đã chạm vào ánh mắt của Tiêu Hạo, đầu óc như bị rút gân mà nói: “Em không nói anh ngốc (250), anh cùng lắm chỉ 240 mà thôi.”

Cô nói xong còn xấu hổ, dựa vào tường thang máy cắn ngón tay.

Tiêu Hạo bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, thấy cô dựa vào tường thang máy thì kéo cô qua, bình tĩnh nói: “Bẩn.”

Hai người dựa sát vào nhau, vì nguyên nhân góc độ mà tường thang máy phản chiếu lại bóng hình giống như hai người đang dính vào nhau, cô cười trộm trong lòng, muốn ôm thì ôm thôi, tìm nhiều lý do như vậy làm gì.

Nào, cho anh ôm đó.

Cô đưa mắt ra hiệu mấy lần.

Nhưng Tiêu Hạo không hiểu được, cũng có thể là đã hiểu rồi nhưng chưa hành động.

Nước mắt Trâu Mỹ sắp rơi ra cũng không đợi được cái ôm của người nào đó, tên lừa đảo.

-

Thang máy từ từ đi lên, sau đó dừng ở tầng tám, cửa thang máy mở ra, có người đứng bên ngoài nhìn thấy Trâu Mỹ và Tiêu Hạo, mỉm cười nói: “Tiểu Trâu, đây là bạn trai của cháu à?”

Bác gái dùng ngôn ngữ địa phương, nói chuyện mang theo âm uốn lưỡi: “Đẹp trai thật đấy.”

Tiêu Hạo vừa muốn nói thì bị Trâu Mỹ cản lại, giữ lấy cánh tay anh, mỉm cười nói: “Đúng vậy, bạn trai cháu.”

Bác gái là người của ủy ban khu phố, bình thường chuyện thích làm nhất là giới thiệu đối tượng cho lớp thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, Trâu Mỹ mượn cớ có bạn trai để ngăn chặn ý tốt của bác gái.

Bác gái vẫn luôn không tin, hôm nay là một cơ hội tốt khiến bác hết hy vọng.

Trâu Mỹ dựa đầu vào cánh tay Tiêu Hạo: “Chào tạm biệt bác gái.”

Trâu Mỹ sợ hỏa nhãn kim tinh của bác gái ủy ban khu phố nhìn ra điều gì đó, mãi cho đến khi vào nhà mới buông Tiêu Hạo ra, thật ra cô không định buông tay, chủ yếu sợ Tiêu Hạo không vui.

Lỡ như dọa người ta chạy mất, cô đi đâu tìm được người bạn trai đẹp trai nhiều tiền như vậy nữa.

Sau khi vào cửa, chưa vui vẻ được một phút, cô đã kinh ngạc đến mức kêu thành tiếng, che mắt Tiêu Hạo lại: “Anh đừng nhìn, đợi em năm phút.”

Sau đó cô buông tay, ôm quần áo trên sô pha chạy vào phòng ngủ, sau khi vứt trong đấy thì vội vàng chạy ra, nhặt đôi tất trên tất lên rồi lại chạy vào phòng ngủ lần nữa.

Không bao lâu, trong phòng ngủ truyền tới tiếng cánh cửa tủ quần áo kêu loảng xoảng, còn có tiếng thì thầm của Trâu Mỹ.

Tiêu Hạo đứng ở cửa ra vào, mắt vẫn nhắm chặt, ánh sáng hắt trên khuôn mặt anh khiến nó càng sắc nét. Lúc con người nhắm mắt lại thì thính giác càng nhạy bén.

Lúc Trâu Mỹ nhào về phía anh, anh duỗi tay ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Từ từ thôi.”

Trâu Mỹ nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của anh, khóe miệng khẽ nhếch, lần này là cô cố ý ngã, cô muốn Tiêu Hạo ôm, tốt nhất là ôm cô vào phòng ngủ.

Phòng ngủ không ổn, đến ban công thì hơn.

Lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Hạo đã mở mắt, tầm mắt rơi trên chiếc áo ngực trên sô pha. Trâu Mỹ men theo ánh mắt anh nhìn qua, ngất ngay tại chỗ.

Lần này không thể che mắt anh nữa rồi, cô quay người chạy qua, cúi người nhặt lên, nghiêng người đi vào nhà vệ sinh, sau khi vứt lên giá mới đi ra.

Khóa cửa không tốt lắm, cô thử mấy lần mới đóng cửa được, vừa ngước mắt lên: “À… em đau bụng.”

Cô nói xong lại đi vào nhà vệ sinh.

Một phút sau ló đầu ra nhìn cửa ra vào, không có ai, nhìn phòng khách cũng không có ai, không phải chứ, đi rồi à?

Hu hu, khó khăn lắm cô mới lừa được cô bé quàng khăn đỏ về nhà sao giờ lại đi mất rồi.

Cô mếu máo đi ra từ nhà vệ sinh, suýt chút nữa đâm vào người trước mặt, cô từ từ ngẩng đầu: “Anh…” chưa đi.

Tiêu Hạo hỏi: “Cốc ở đâu?”

Trâu Mỹ:“……”

“Chăn à, chăn đương nhiên phải ở trong phòng ngủ rồi.” Người này có thể đừng nói chuyện thẳng thắn như thế được không, làm sao vừa vào đã hỏi chăn rồi.

*杯子 (cái ly)  đồng âm với 被子 (cái chăn)

Hơn nữa, thời tiết nóng như này, thật sự muốn làm gì đó cũng không cần đắp chăn.

Những bức vẽ không thể miêu tả trở lên sinh động, trong mắt Trâu Mỹ toàn là hình ảnh người lớn.

“Cốc, không phải chăn.”

“Ồ, cái chăn, không phải cái cốc.”

“Trâu Mỹ”

“……” Trâu Mỹ ngẩng đầu.

“Cái cốc.” Tiêu Hạo nói: “Cái cốc để uống nước.”

Trâu Mỹ chớp mắt, nghĩ sai rồi, thì ra anh nói cái cốc.

Lúc uống nước cũng xảy ra chuyện, Tiêu Hạo hỏi vu vơ: “Em thích màu gì?”

Trâu Mỹ bưng cốc nước, hơi nóng ập vào mắt cô, đáy mắt mờ mịt, buột miệng nói: “Màu vàng.”

Tiêu Hạo hỏi: “Màu vàng có ý nghĩa đặc biệt gì à?” Ví dụ người thân tặng món đồ gì đó rất đáng để lưu trữ làm kỷ niệm mà có màu vàng.

Trâu Mỹ giống như một học sinh ngoan ngoãn, thầy hỏi trò đáp: “Không có ý nghĩa đặc biệt, chỉ bởi vì nó màu vàng.”

Tiêu Hạo:“……”

Đứa học sinh này trả lời câu hỏi quá thẳng thắn khiến thầy giáo có chút ngắc ngứ: “Trừ màu vàng ra còn thích màu gì?”

Trâu Mỹ: “Màu xanh lá.”

Tiêu Hạo: “Vì sao?”

Trâu Mỹ: “Một sự tượng trưng rất có tính thẩm mỹ.”

Lần đầu tiên Tiêu Hạo nghe thấy cách nói như vậy, Trâu Mỹ giải thích: “Anh không cảm thấy màu xanh lá biểu trưng cho sự thịnh vượng, phát triển sao?”

Tiêu Hạo:...

Trâu Mỹ suy nghĩ một hồi mới nhận ra bản thân như con ngựa mất kiểm soát, vội vàng kéo lại dây cương: “Anh đừng hiểu lầm, em chắc chắn sẽ không cắm sừng anh đâu, cỏ nhà người ta muốn phát triển thế nào cũng được, nhưng cỏ nhà chúng ta chỉ có thể là cỏ trụi.”

Cô đặt chiếc cốc xuống, làm động tác ken két cắt đồ vật: “Diệt cỏ tận gốc.”

Lúc cô nói chuyện nghe có vẻ rất chính đáng, màu sắc trên môi dường như càng đậm hơn, ánh đèn chiếu vào lộng lẫy khiến người ta choáng ngợp.

Tiêu Hạo nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt dừng ở đó mười giây, nói với giọng điệu trầm thấp: “Không sao, có cỏ cũng không sao.”

Trâu Mỹ: “.........” Rộng lượng như vậy sao?

Tiêu Hạo: “Anh sẽ dùng một mồi lửa đốt trụi.”

Trâu Mỹ: “........” Mẹ ơi, như vậy mới thật sự là diệt cỏ tận gốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận