Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 140


Trâu Mỹ chớp mắt: “Bác sĩ nói... cái gì?”

Bác sĩ mỉm cười nhắc lại lần nữa: “Chúc mừng, cô đã có thai rồi.”

Trâu Mỹ biết rất rõ con đường này gian nan như thế nào, khi nửa đêm giật mình tỉnh dậy sau một giấc mơ, cô đã từng trốn trong phòng tắm mà khóc, những đồng nghiệp kết hôn cùng thời điểm với cô đều đã làm mẹ rồi, chỉ có cô vẫn đang chờ đợi và chờ đợi.


Đừng nhìn dáng vẻ bình thường vui vẻ, thoải mái, không lo không nghĩ của cô, thật ra trong lòng cô rất lo lắng, Tiêu Hạo tốt như vậy, tốt đến mức khiến cô hoảng sợ, đối mặt với anh như vậy, cô cũng muốn cho anh những điều tốt đẹp nhất.

Đứa bé là món quà tốt nhất mà cô có thể tặng, nhưng đáng tiếc, cô vẫn chưa thể hoàn thành tâm nguyện, dù cô có điều chỉnh thế nào vẫn không có động tĩnh gì.

Có một khoảng thời gian, cô rất sợ quay lại về nhà họ Tiêu, mẹ chồng đối xử với cô quá tốt, cô cũng không nỡ để bà phải thất vọng, chỉ có thể giảm số lần về nhà mà thôi.

Như vậy cô mới có thể cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.

Không chỉ không quay về nhà họ Tiêu, mà cũng rất lâu cô đã không về thăm mẹ ở thôn Kiều, không phải cô không muốn đi, mà mỗi lần cô đi, chủ đề đều chỉ xoay quanh việc mang thai, sau khi quay về cô lại phải buồn bã một thời gian rất dài, sau đó cô dứt khoát không về nữa, khi nhớ bọn họ thì sẽ gọi điện video trên Wechat nói chuyện mà thôi.

Cô cũng không trực tiếp trò chuyện về chuyện sinh con với Tiêu Hạo, cô nghĩ không có ai là không muốn có con của mình, chắc Tiêu Hạo cũng như vậy.

Cô mang theo cảm giác tội lỗi và thất vọng qua hết ngày này đến ngày khác, cuối cùng đã chờ đợi được phép màu.


Trâu Mỹ khóc rất dữ dội, nước mắt không ngừng đua nhau chảy xuống, cho dù Tiêu Hạo có dỗ thế nào cũng không dừng lại được, vừa khóc vừa nấc lên, tiếng nức nở khiến người ta rất đau lòng.

Tiêu Hạo thấy vậy cũng vô cùng đau lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô để dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc nữa.”

Giọng điệu nói chuyện của anh rất dịu dàng, Trâu Mỹ nghe xong càng khóc thảm thiết hơn, anh chính là như vậy, cho dù cô làm đúng hay sai, anh cũng sẽ mãi mãi luôn bao dung cô như vậy, một người như thế khiến cô đem lòng yêu thích đồng thời cũng hơi sợ hãi.

Sợ rằng hạnh phúc là do cô trộm được, biết đâu một ngày nào đó ông trời sẽ thu lại.

Trâu Mỹ ôm cổ Tiêu Hạo, nghẹn ngào nói: “Em, em sắp được làm mẹ rồi.”

Tiêu Hạo dịu dàng nói: “Chúc mừng bé cưng, em sắp được làm mẹ rồi.”

Trâu Mỹ nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Anh, anh cũng sắp được làm bố rồi.”

Tiêu Hạo xoa đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô, lúc đi ra mới nhẹ giọng nói: “Ngoan lắm, cảm ơn em.”

Trâu Mỹ lắc đầu: “Là em phải cảm ơn anh.”

Cảm ơn sự bao dung của anh.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hạo nhìn thấy Trâu Mỹ khóc như vậy, trong lòng anh rất đau xót, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay của người đàn ông rơi xuống khóe mắt cô, nơi anh chạm vào mơ hồ như đang bốc cháy.

Vết đỏ nơi đuôi mắt Trâu Mỹ càng đỏ hơn, lông mi run rẩy, yếu ớt nức nở.

Tiêu Hạo nâng mặt cô lên, đặt môi lên mắt cô, vừa hôn vừa nói: “Còn khóc nữa sẽ trở nên xấu xí đấy.”

Không biết là do giọng nói quá đỗi dịu dàng hay là vì điều gì khác, Trâu Mỹ lại bắt đầu khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay Tiêu Hạo, giống như đang đâm vào trái tim anh.

Tiêu Hào ôm đầu cô, đè vào trong lồng ngực của mình, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy: “Được rồi, em cứ khóc đi, anh sẽ ở đây với em.”

Anh biết khoảng thời gian này cô đã vất vả như thế nào, cho dù cô không nói gì, anh vẫn biết cô trốn trong nhà vệ sinh lặng lẽ lau nước mắt.

Biết rằng cô đã ghi hết đoạn xin lỗi này đến đoạn xin lỗi khác trong sổ ghi chép.

Biết cô không dám đối mặt với người nhà họ Tiêu và nhà họ Trâu.

Càng biết rõ hơn rằng thật ra tất cả những người khác đều không tính, người thật sự khiến cô buồn thực ra chính là... anh.

Khóc đi, khóc ra rồi tâm trạng mới tốt lên được.

Hôm nay trên xe, Trâu Mỹ nhào vào trong lòng Tiêu Hạo, khóc liên tục gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng khóc đến mệt mỏi, cô ngã vào lòng Tiêu Hạo, ngủ say còn kéo tay anh, thì thầm: “Tiêu Hạo, anh sắp được làm bố rồi.”

Tiêu Hạo nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, khóe môi cong lên, dịu dàng nói: “Trâu Mỹ, anh yêu em.”

Trâu Mỹ có lẽ đã có một giấc mộng đẹp, khóe miệng cong lên nở nụ cười rất ngọt ngào.

-

Tin tức về việc Trâu Mỹ mang thai buổi chiều đã truyền đến tai bà Tiêu, bà Tiêu vừa khóc vừa cười nói: “Tốt, tốt, tốt, tốt lắm, tốt lắm.”

Ngoại trừ tốt ra, không biết nói gì nữa.

Khi mẹ Trâu biết tin Trâu Mỹ có thai, bà ấy còn khóc nhiều hơn cô: “Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, con và A Hao đã có con, cuối cùng mẹ cũng có thể trút bỏ được nỗi lo rồi.”

Tiêu Hạo quá xuất sắc, mẹ Trâu đã từng lo lắng rằng nếu không có con Trâu Mỹ và anh sẽ không thể đi cùng nhau lâu dài, bây giờ đã tốt rồi, có em bé, cuộc hôn nhân của bọn họ có thể xem là tốt đẹp rồi.

Mẹ Trâu lau nước mắt nói: “Con phải cẩn thận đừng để quá mệt mỏi, nhất là trong ba tháng đầu, phải thật cẩn thận, không được nóng giận…”

Mẹ Trâu nói rất nhiều, Trâu Mỹ nhớ từng cái một: “Được rồi, con biết rồi.”

“Biết thôi chưa đủ, còn phải nhớ kỹ nữa.”

“Ừm, con nhớ rồi.”

Người khác mang thai trong nhà sẽ thế nào Trâu Mỹ không biết, nhưng cô mang thai có thể nói là mọi thứ đảo lộn, bà Tiêu chỉ mong sao có thể chuyển hết mọi thứ trong trung tâm mua sắm về nhà, mua hết đống đồ chơi này lại đến đống đồ chơi, phòng cho em bé còn làm tận ba phòng.

Khi đến phòng thứ tư, Trâu Mỹ ngăn lại: “Mẹ, không cần đâu, ba phòng đã đủ lắm rồi.”

Trong bụng cô chỉ có một đứa bé, làm áo có thể ngủ được tận ba căn phòng.

“Không đủ, không đủ.” Bà Tiêu nói: “Còn rất nhiều đồ của em bé vẫn chưa được giao tới, ba phòng không đủ.”

Cứ như vậy, bà Tiêu hôm nay giao tới một chút, ngày mai lại mang tới một ít, phòng em bé đã được thành công mở rộng lên đến năm phòng.

Trâu Mỹ kinh ngạc, thò đầu vào xem thử, kéo ống tay áo của Tiêu Hạo: “Có cần phải khoa trương như vậy không? Sao anh không đi khuyên mẹ đi.”

Thật sự không thể mua thêm được nữa.

Tiêu Hạo ôm eo cô: “Khuyên không nổi.”

Anh đã thử rồi, không có tác dụng.

Trâu Mỹ: “Vậy để cứ để mặc bà ấy như vậy sao?”

Tiêu Hạo: “Vậy thì em đi nói đi.”

Trâu Mỹ nhún vai: “Không được, em nói cũng không có tác dụng.”

Cuối cùng, cả hai dứt khoát mắt nhắm mắt mở làm ngơ, để mặc bà Tiêu tung hoành.

Bà Tiêu cũng không phải là người không biết chừng mực, làm xong phòng em bé thứ năm thì dừng lại: “Được rồi, như vậy trước đã, sau này sẽ nghĩ xem mẹ nên mua cái gì nữa.”

Dường như mới nói những lời này không bao lâu, bà lại dời “chiến trường” vào trong sân. Một ngày nọ, Trâu Mỹ đi làm về thì nhìn thấy nào là cầu trượt, xích đu, vòng xoay ngựa gỗ, cô lập tức đứng hình.

Đây?

Đây là gì vậy?

Bà Tiêu chào đón cô, chỉ vào thành quả một ngày nói: “Con thấy sao?”

Trâu Mỹ chớp mắt: “Mẹ, mẹ chuyển công viên đến nhà chúng ta sao?”

Bà Tiêu cười nói: “Con nít đứa nào cũng thích chơi cái này, mẹ chuẩn bị trước, chờ đến khi cục cưng lớn thì có thể chơi luôn.

… Sự cưng chiều vô hạn của bà nội.

Em bé còn chưa sinh đã có ‘vương quốc nhỏ’ của bản thân, Trâu Mỹ không biết nên vui hay buồn đây. Thậm chí cô còn tưởng tượng ra được sau khi sinh em bé, người nhà sẽ cưng chiều đến chừng nào.

Có thể chiều hư luôn không?

Làm mẹ có rất chuyện phải lo, lúc trước thì lo em bé có khoẻ mạnh không, sau khi kiểm tra thai bình thường thì bắt đầu lo đủ chuyện sau khi sinh em bé. Bây giờ thấy những việc bà Tiêu làm, cô lại bắt đầu lo liệu có chiều con quá không.

Tóm lại ngay vào khoảnh khắc biết mình mang thai, trong lòng Trâu Mỹ chưa lúc nào yên ổn, lúc nào cũng lo lắng.

Cô nghĩ có lẽ đến lúc sinh em bé rồi sẽ ổn thôi.

Nhưng sự thật là sau khi em bé chào đời vẫn không tốt lên, mà ngược lại phải lo lắng càng nhiều chuyện hơn.

Ngày Trâu Mỹ sinh con cũng đến đột ngột, vẫn chưa tới ngày dự sinh, lúc đó cô còn đang họp, chợt có người xông vào công ty, bảo vệ cản không kịp nên người nọ vọt vào phòng họp, xô xát nhẹ với cô.

Trâu Mỹ đứng không vững nên ngã sang một bên, bụng đập vào ghế, sau đó cô ngã xuống đất.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột, mọi người bất ngờ, khi muốn đến đỡ cô thì đã muộn rồi, mặt cô tái nhợt, rên lên một tiếng.

“A, đau quá, mau gọi xe cấp cứu.”

Đó là câu nói cuối cùng của cô trước khi ngất xỉu. Sau khi lên xe, cô mơ hồ nhìn ngọn đèn đung đưa thấy hơi chói mắt, cô lại nhắm mắt lần nữa, sau đó cô lại hôn mê.

Sau đó, Trâu Mỹ đi theo ánh sáng trắng vào một mê cung, cô cứ đi mãi trong đó, nhưng vẫn không tìm thấy lối ra. Lúc cô đang nôn nóng thì bên tai có giọng nói truyền đến, có người đang gọi cô.

“Trâu Mỹ, tỉnh lại, tỉnh dậy đi con.” Là giọng của mẹ.

“Bé cưng tỉnh lại, tỉnh dậy nào.” Là giọng của Tiêu Hạo.

“Tiểu Mỹ, con dâu tốt của mẹ, tỉnh dậy đi.” Là giọng của bà Tiêu.

Cô ở trong ánh sáng trắng tìm lối ra, không ngừng kêu lên: Tiêu Hạo, em ở đây, em ở đây.

Mẹ, con đây, mẹ đừng khóc mà.

Mẹ chồng, mẹ cũng đừng khóc.

Nhưng cho dù cô có kêu thế nào thì cũng tựa như chỉ mình cô nghe thấy, cô chạy trong mê cung hết vòng này đến vòng khác nhưng không thể nào tìm thấy lối ra.

“Cậu Tiêu, hô hấp của thai nhi ngày càng yếu, đề nghị phải mổ mới có thể giữ được thai nhi.”

Sự chú ý của Tiêu Hạo đều tập trung vào Trâu Mỹ, anh đỏ mắt hỏi: “Sinh mổ thì bà xã tôi sẽ thế nào? Cơ thể em ấy có chịu nổi không?”

“Tình trạng của cô Tiêu cũng không tốt lắm, nhưng điều quan trọng nhất hiện giờ là phải lấy đứa bé ra.”

Trong đầu Tiêu Hạo văng vẳng câu nói ‘Tình trạng của cô Tiêu cũng không tốt lắm’, ngón tay không tự chủ được run lên.

Bác sĩ lại nói: “Anh phải ra quyết định nhanh lên, như vậy cả người lớn và đứa bé mới ổn.”

Tiêu Hạo gật đầu: “Được.”

Bác sĩ bước ra ngoài, Tiêu Hạo cầm lấy tay Trâu Mỹ, cúi đầu hôn, vuốt mặt cô: “Ngoan, em tỉnh lại được không?”

Hôm nay là ngày thứ ba mươi lăm Trâu Mỹ hôn mê, cô đã nằm viện hơn một tháng, đã gầy đi rất nhiều. Một tháng qua đều do Tiêu Hạo chăm sóc cho cô, khuôn mặt của anh vô cùng tiều tụy, đáy mắt nổi đầy tơ máu, râu trên cằm đã mọc dài ra.

Anh đã nói rất nhiều với đôi mắt đỏ hoe, nói với cô rằng anh yêu cô đến mức nào.

Tối đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tim của đứa bé bất chợt ngừng đập. Trâu Mỹ được đẩy vào phòng phẫu thuật, Tiêu Hạo chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật đóng kín.

Cuộc phẫu thuật diễn ra được một nửa thì y tá đi ra: “Tử cung của bệnh nhân xuất huyết rất nhiều, cần phải truyền máu, mời anh nhanh đi ký tên.”

Lúc ký tên tay Tiêu Hạo cũng run rẩy, khuôn mặt còn trắng hơn giấy, chỉ nói một câu: “Cứu cô ấy.”

Ca phẫu thuật hơn bốn tiếng như thể đã qua một thế kỷ đối với nhà họ Tiêu, lòng bàn tay của Tiêu Hạo đã bị nắm đến chảy máu.

Đèn phòng phẫu thuật tắt, cửa được đẩy ra, thấy có người đi ra, Tiêu Hạo đến hỏi ngay: “Bác sĩ, thế nào rồi?”

Bác sĩ đáp: “Phẫu thuật rất thành công.”

Tiêu Hạo nắm tay bác sĩ không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần cảm ơn, đây là chuyện chúng tôi phải làm.” Bác sĩ mím môi: “Nhưng mà…”

Một câu ‘Nhưng mà’ làm cho mọi người đều sửng sốt, bà Tiêu hỏi: “Nhưng cái gì?”

Tiêu Hạo: “Có phải vợ tôi?”

Bác sĩ lắc đầu: “Không phải vợ anh, là đứa bé.”

“Đứa bé bị làm sao?” Tim mọi người đều muốn ngừng đập.

“Thính giác của đứa bé có vấn đề.” Bác sĩ nói: “Tất nhiên đây chỉ là chẩn đoán ban đầu, sau này chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn. Nhưng mà mọi người phải chuẩn bị tâm lý.”

Bà Tiêu bật khóc: “Sao lại như vậy, sao lại như vậy? Lúc mang thai kiểm tra mọi thứ đều bình thường mà.”

Bác sĩ giải thích: “Có vài loại bệnh không thể phát hiện ra thông qua kiểm tra lúc mang thai được, ví dụ như thính giác.”

Tiêu Hạo nhanh chóng trả lời: “Về tình trạng của đứa bé, mong bác sĩ đừng nói cho vợ tôi biết.”

Bác sĩ: “Được.”

Mẹ Trâu bước tới: “Bác sĩ, khi nào con gái tôi tỉnh?”

Bác sĩ: “Chắc sẽ sớm tỉnh dậy thôi.”

Em bé được đưa vào lồng ấp trẻ sơ sinh, bà Tiêu và mẹ Trâu đi cùng để làm thủ tục, Tiêu Hạo ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Trâu Mỹ. Anh lấy khăn ướt lau mặt, rồi lau tay cho cô, vừa lau vừa nói: “Bé con ra đời rồi, là một bé gái, trông rất giống em.”

“Em phải nhanh tỉnh lại, chúng ta cùng đi xem con.”



Trâu Mỹ tỉnh lại vào buổi tối, cô mở mắt ra nhìn khung cảnh xa lạ ở xung quanh, không biết mình đang ở nơi nào. Cô cử động ngón tay, cố hết sức gọi một tiếng: “Tiêu Hạo.”

Tiêu Hạo ngước mắt nhìn cô, nước mắt ứ đọng cuối cùng cũng không nhịn nổi mà rơi như mưa, anh ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận