Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 47


Đó là lần đầu tiên anh đeo vòng cổ cho con gái, hơi vụng về nên không cẩn thận kẹp vào sợi tóc của cô, cô khẽ rên một tiếng, anh vội vàng buông tay ra.

Vòng cổ rơi xuống đất, cô xoay người lại nhặt, anh cũng xoay người lại nhặt, tay hai người cứ như vậy chạm vào nhau. Đầu ngón tay chạm nhẹ, hình như có cảm giác khác thường chảy xuôi ra.

Cô sững sờ một chút, cuộn tròn đầu ngón tay rồi lui về, anh nhặt vòng cổ lên rồi đứng dậy.


Cô lại vén sợi tóc lên lần nữa, ý bảo anh tiếp tục.

Đêm đó cô mặc một chiếc váy cổ thấp màu đen bó sát người, hoàn toàn phác họa ra đường cong phập phồng quyến rũ của cơ thể cô, thiết kế hở lưng phía sau làm tôn lên tấm lưng mảnh mai của cô.

Đường cong quyến rũ.

Ngón tay anh vô tình vuốt nhẹ lên, sau đó lại càng không thể cứu vãn được.

Đêm đó bọn họ… trải qua một đêm vô cùng mất hồn.

Còn có một lần, anh không cẩn thận bị dao nhỏ làm bị thương, cô thấy thế, đi ra phòng khách tìm hòm thuốc, vội vàng đi tới.

Đuôi lông mày cô nhíu lại, đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng, vừa rửa sạch miệng vết thương cho anh vừa hỏi: “Có phải rất đau không?”


Sự lo lắng ấy là thật lòng.

Nhưng mà…

Điều anh nghĩ không ra chính là, rõ ràng mọi thứ đều khá tốt, rốt cuộc đã thay đổi từ khi nào, hơn nữa trở nên không thể cứu vãn.

Xe dừng lại, Chu Hải đánh gãy suy nghĩ của Lộ Phong: “Tổng giám đốc Lộ, tới rồi.”

Lộ Phong xuống xe, vừa đi vừa cài lại cúc áo vest, nhỏ tiếng hỏi: “Liên lạc được với tổng giám đốc Lưu chưa?”

Chu Hải: “Tôi đã liên lạc được rồi, hẹn gặp mặt ở Thái Hoa Lâu vào buổi trưa hôm nay.”

Lộ Phong lại hỏi: “Ngân hàng bên kia thì sao?”

Chu Hải: “Hôm nay sẽ chuyển tiền vào.”

“Xin chào tổng giám đốc Lộ.” Mấy người nhân viên ở quầy lễ tân đứng dậy, cung kính chào hỏi.

Lộ Phong khẽ gật đầu, bước vào thang máy.

Sau khi mấy người đi khỏi, một cô gái trong số đó hỏi: “Các cô thấy không?”

“Cái gì?”

“Cổ của tổng giám đốc Lộ.”

“Cổ làm sao cơ?”

“Dấu hôn.”

“Đậu xanh, thật không, tôi không nhìn thấy.”

“Một dấu hôn rất lớn, đương nhiên là thật rồi.”

“…”

Ánh mắt của Chu Hải rất tốt, sau khi xuống xe liếc mắt một cái đã nhìn thấy dấu vết xanh tím trên cổ Lộ Phong, nhưng phân vân rất lâu ở giữa ranh giới nói hay không nói cho anh biết.

Lộ Phong nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi của anh ta, hỏi: “Có gì muốn nói à?”

Chu Hải ho nhẹ một tiếng, chỉ vào cổ mình: “Ở đây, có.”

Lộ Phong nhíu mày: “Có cái gì?”

Chu Hải nuốt nước bọt: “Dấu hôn.”

Ngày thường Lộ Phong đều đi thang máy riêng, hôm nay thang máy riêng xảy ra chút trục trặc đang bảo trì cho nên anh đi thang máy của nhân viên.

Khi Chu Hải nói chuyện thì cửa thang máy mở ra, đoàn người đứng bên ngoài đều nghe thấy câu Chu Hải vừa nói, đồng loạt nhìn về phía Lộ Phong.

Một đám mở to mắt, đệch, đây là câu mà bọn họ có thể nghe được hả?

Sau đó bọn họ rất ăn ý nhìn trộm, sau khi nhìn thấy, lại bày ra vẻ mặt bị sét đánh. Cô chủ… mạnh mẽ quá, phải cần sức lực lớn đến đâu mới có thể mút thành ra như vậy?

Lộ Phong nghiêng mắt nhìn bọn họ, bọn họ vội vàng cúi đầu.

Một lát sau, thang máy dừng lại, Lộ Phong và Chu Hải cùng nhau đi ra. Khi cửa thang máy đóng lại, bên trong truyền đến tiếng hô to kinh ngạc: “Đệch, tổng giám đốc Lộ bị trồng dâu tây rồi.”

“Tôi đệch, bà chủ quá trâu bò.”

Sau khi nghe thấy đoạn nói chuyện kia, chân Chu Hải hơi lảo đảo.

Lộ Phong lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng như mây nhìn lướt qua: “Ngây ra đó làm gì, không phải họp nữa à?”

“Tôi lập tức đi sắp xếp.” Chu Hải rùng mình một cái, cúi đầu đi luôn.

Sau khi vào văn phòng, Lộ Phong đi đến trước gương, nghiêng đầu nhìn dấu hôn trên cổ, lòng bàn tay vuốt ve, khẽ cười một cái.

Xằng bậy.

-

“Hắt xì, hắt xì.” Nguyễn Văn Văn hắt xì liền hai tiếng, lấy khăn giấy qua xoa mũi, ngay sau đó lại hắt xì thêm một tiếng nữa.

Chắc là tối hôm qua ở ban công bị gió thổi đến cảm lạnh, còn vì cái gì mà bị gió thổi đến hả? Nói ra thì phải trách người nào đó.

Bình thường anh là một người chính trực, tối qua không biết đã uống nhầm thuốc gì mà ôm cô ra ban công giày vò.

Cửa sổ sát đất sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc đó cô xấu hổ muốn chết.

Điều đáng mừng nhất là buổi tối, nếu như ban ngày…

Ánh mắt cô vô ý nhìn thoáng qua tấm màn phấp phới, những ô kính cửa sổ phía sau phản chiếu lại hình ảnh tung bay, trên đó vẫn còn lưu lại những dấu vết mờ nhạt.

Đêm qua anh đè cô ở đó hôn rất lâu.

Phía sau lưng chỉ có cảm giác lạnh lẽo.

Nguyễn Văn Văn lắc đầu, cầm điện thoại lên định nhắn tin, đúng lúc Trâu Mỹ gọi điện thoại cho cô: “Đang làm gì đó?”

Nguyễn Văn Văn ôm gối ngồi trên ghế sô pha: “Ngây người.”

Trâu Mỹ: “Đi chơi không?”

Nguyễn Văn Văn: “Hôm nay cậu không đi làm sao?”

Giọng nói của Trâu Mỹ thay đổi, cười nhẹ một tiếng: “Xin nghỉ rồi.”

Nguyễn Văn Văn tưởng cô ấy bị bệnh, vội vàng hỏi: “Cậu không khoẻ chỗ nào à?”

Trâu Mỹ nhịn cười nói: “Không phải không khoẻ mà là đi xem mắt.”

Nguyễn Văn Văn kinh ngạc, gặng hỏi: “Anh ta làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi?”

Đây là lần đầu tiên Trâu Mỹ đi xem mắt, không có kinh nghiệm: “Cậu có thể tới giúp tớ được không?”

Tất nhiên Nguyễn Văn Văn đồng ý rồi, đúng lúc cô sắp buồn chán đến mức mọc rong rêu lên đây: “Được, bao giờ vậy?”

“Buổi chiều.” Trâu Mỹ nói: “Chúng ta cùng nhau ăn cơm, hai giờ chiều gặp.”

Nguyễn Văn Văn cười nói: “Không thành vấn đề.”

Cả hai đã có cuộc thảo luận kéo dài hai mươi phút về việc nên mặc gì, và váy là thứ dễ tôn lên khí chất của con người nhất nên mặc váy là hợp lý.

Suy cho cùng cũng là buổi xem mắt của Trâu Mỹ, Nguyễn Văn Văn không muốn giọng khách át giọng chủ, Trâu Mỹ mặc váy, vậy cô sẽ mặc quần.

Vóc dáng của Nguyễn Văn Văn rất đẹp, cơ thể nhỏ nhắn, đường cong hoàn hảo, không hề thua kém những ngôi sao nữ trong làng giải trí.

Cô mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng, phối với chiếc quần bó màu trắng, phần eo đeo chiếc thắt lưng đá quý hơi chùng xuống.

Trong tủ quần áo của cô có rất nhiều thắt lưng, đa phần đều khảm kim cương, đá quý, đây đã là chiếc không bắt mắt nhất trong tất cả những chiếc còn lại, điểm xuyết mấy viên đá quý, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.

-

Hai người cùng ăn món Tây, Trâu Mỹ không dám ăn quá no, cắn vài miếng đã đặt nĩa xuống, Nguyễn Văn Văn cũng không ăn nhiều, vì hơi đau đầu, không muốn ăn.

Ăn xong, Nguyễn Văn Văn đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thấy điện thoại trong túi xách vang lên, cô lấy ra xem màn hình hiển thị rồi bấm nghe.

Nhận điện thoại: “Chồng.”

Giọng nói dễ nghe của Lộ Phong vang lên từ đầu dây bên kia: “Ăn cơm chưa?”

Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn trả lời: “Ăn rồi.”

Lộ Phong: “Chân thì sao? Còn đau không?”

Không nói còn thấy bình thường, vừa nhắc tới lại thấy đau, Nguyễn Văn Văn lắc chân: “Không sao, rất tốt, không đau tí nào.”

Nhà vệ sinh rất to, có tiếng vang vọng lại, Lộ Phong hỏi: “Em không ở nhà sao?”

“Ở nhà.” Nguyễn Văn Văn chột dạ nói: “Tất nhiên em ở nhà rồi,”

“Vậy video call đi.” Lộ Phong không tin.

Nguyễn Văn Văn ngáp một cái: “Em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ, tí nữa video call được không?”

Giọng nói rất yêu kiều, Lộ Phong nghĩ tới tối qua, quả thật đã giày vò khiến cô mệt mỏi rồi: “Được, em ngủ đi, muộn chút lại video call.”

Nguyễn Văn Văn sợ để lộ sơ hở nên nói: “Tạm biệt.”

Cô vội vàng cúp điện thoại.

Sau đó giơ tay vỗ ngực, may mà chưa bị phát hiện.

Cô sửa lại tóc rồi ra khỏi nhà vệ sinh, đang đi bỗng khóe mắt cô như nhìn thấy gì đó, quay đầu nhìn, một bóng người thấp thoáng qua cửa kính.

Bóng người này trông rất quen thuộc, cô quay người định đi xem, Trâu Mỹ bỗng đi tới: “Nhìn gì vậy?”

Nguyễn Văn Văn quay đầu nhìn cô ấy: “Không có gì.”

Lúc quay đầu lại nhìn, người đã đi mất rồi.

Bên ngoài, Chu Hải mở cửa xe, cung kính nói: “Tổng giám đốc Lộ, hẹn gặp ngân hàng kia lúc hai giờ, nhưng giám đốc Cao có việc bận nên đổi địa điểm thành quán cà phê gần đây.”

“Biết rồi.” Lộ Phong cúi người ngồi vào xe.

-

Hai giờ, Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ cùng nhau đi vào quán cà phê, đã có một người đàn ông đợi ở đấy từ sớm, nhìn thấy hai người họ tới thì hơi ngẩn người, sau đó duỗi tay: “Chào cô Trâu.”

Người đàn ông đã nhìn thấy ảnh của Trâu Mỹ nên chỉ nhìn một lần là nhận ra.

Trâu Mỹ lịch sự bắt tay: “Chào anh Tiêu.”

Tiêu Hạo nhẹ bắt tay, nhìn Nguyễn Văn Văn hỏi: “Vị này là?”

Trâu Mỹ giới thiệu: “Bạn của tôi, anh Tiêu không ngại nếu chúng tôi đi chung chứ?”

Tiêu Hạo khách sáo nói: “Mời ngồi.”

Không chủ động hỏi danh tính, Nguyễn Văn Văn cảm thấy hành động này của anh ta rất ổn, cũng cảm thấy hứng thú với người mà bạn thân mình xem mắt, chứng tỏ phẩm chất của người đàn ông này không tồi.

Đương nhiên, cụ thể như thế nào phải quan sát đã.

Phục vụ bưng cà phê lên, Tiêu Hạo chủ động tìm đề tài nói chuyện, Nguyễn Văn Văn đến để quan sát người kia, tất nhiên cũng không nói nhiều, luôn mỉm cười nghe chuyện.

Tiêu Hạo nói rất nhiều, có một vài đề tài chung với Trâu Mỹ, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Nguyễn Văn Văn âm thầm chấm điểm Tiêu Hạo, điểm số không thấp, tám điểm, người có thể lọt vào mắt cô Nguyễn thật sự không nhiều.

Trâu Mỹ nhận được ánh mắt của cô thì gật đầu nhẹ.

Trước khi rời đi, Trâu Mỹ vào nhà vệ sinh, để lại Nguyễn Văn Văn và Tiêu Hạo, vì để tránh tình huống khó xử, Tiêu Hạo nói chuyện với cô với thái độ lạnh nhạt.

Nguyễn Văn Văn là cô chủ nhà giàu, đối nhân xử thế rất lịch sự, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ.

Người này hỏi người kia trả lời, không khí vui vẻ.

Nhưng mà khung cảnh vui vẻ này không diễn ra được bao lâu.

Lộ Phong nhìn người phụ trách ngân hàng xong, hai người từ trong phòng đi ra, Chu Hải đi trước dẫn đường: “Giám đốc Cao, mời.”

Người đàn ông gật đầu, quay người nói: “Tổng giám đốc Lộ yên tâm, sau khi trở về chúng tôi sẽ xử lý nhanh chóng.”

Trên mặt Lộ Phong mang theo nụ cười khách sáo, lịch sự nói: “Cảm ơn giám đốc Cao.”

Người đàn ông: “Nói gì vậy chứ.”

Chu Hải đang đi bỗng dừng lại, ánh mắt lướt qua vị trí gần cửa sổ, nhìn thấy Nguyễn Văn Văn đang cười rạng rỡ, lại nhìn người đàn ông phía đối diện cô, trong lòng đột nhiên run lên.

Anh ta sợ Lộ Phong đứng phía sau nhìn thấy nên nghiêng người che đi.

Nhưng tốc độ không đủ nhanh, Lộ Phong đã nhìn thấy rồi, hàng lông mày đang cong lên từ từ rũ xuống, ánh sáng trong mắt dần tắt.

“Giám đốc Cao, tôi còn có việc, hẹn gặp lại.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Nguyễn Văn Văn chỉ tập trung nói chuyện với Tiêu Hạo mà không để ý xung quanh: “Không ngờ anh Tiêu học rộng tài cao như vậy, tuổi còn trẻ đã lên làm phó tổng giám đốc, giỏi thật đó.”

“Công ty gia đình, sau khi về nước được tiếp quản, không có gì giỏi giang cả.” Tiêu Hạo khiêm tốn nói.

“Không không, anh rất giỏi.”

“Quá khen rồi, vừa nãy nghe cô Trâu nói, cô Nguyễn đảm nhiệm vị trí cấp cao trong công ty. Trong những cô gái tôi quen biết có rất ít người như vậy, cô mới là người giỏi.”

Lúc cả hai đang cảm thán công việc kinh doanh của nhau, có bóng đen xuất hiện phía trên. Nguyễn Văn Văn vô thức ngẩng đầu, cô thu tầm nhìn rồi lại quay ra lần nữa.

Sau đó.

Đứng hình.

Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vẻ mặt như bị sét đánh, thậm chí còn không chớp mắt, trong đầu như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại.

Thật là… trùng hợp.

Cô vẫy tay, cười rạng rỡ: “Hi~”

Lộ Phong rũ mắt, có gì đó lóe lên trong đôi mắt đen láy, ánh mắt anh nhìn quanh Nguyễn Văn Văn và Tiêu Hạo, sau cùng dừng trên khuôn mặt của Nguyễn Văn Văn.

Anh kìm nén nỗi buồn trong lòng, lạnh nhạt hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Nguyễn Văn Văn không làm chuyện xấu, càng không muốn khiến Lộ Phong tức giận, đây là lần đầu tiên bị bắt tại trận.

Lần đầu mà, không có kinh nghiệm nên không kịp phản ứng, cách trả lời cũng có vấn đề.

Cô buột miệng nói: “Xem mắt.”

Lộ Phong:“????”

Bạn cần đăng nhập để bình luận