Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 128


Trâu Mỹ dừng lại, khóe môi dần cong lên rồi lập tức kiềm chế đè xuống. Một lát sau khóe môi lại cong lên, lần này cô dùng rất nhiều sức mới đè xuống được.

Cô khẽ ho một tiếng: "Thật ra... Không cần mua nhiều như thế."

Tiêu Hạo nhìn cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô: "Không thích à? Vậy thì..."


"Ai nói không thích chứ." Trâu Mỹ cầm vé xem phim trong tay anh nắm chặt trong tay mình, ra vẻ lạnh lùng hất cằm, nhướng đuôi mắt ra hiệu cho anh mở cửa xe.

Tiêu Hạo mở cửa xe, Trâu Mỹ xoay người ngồi xuống, lúc không ai chú ý thì khóe miệng ngoác tới mang tai, cười xán lạn còn mê hoặc hơn ánh sáng bên ngoài.

Tiêu Hạo muốn nhấc chân rời đi, Trâu Mỹ thò đầu ra nói: "Anh không cảm thấy có chuyện còn chưa làm à?"

Tiêu Hạo chỉnh đồng hồ đeo tay: "Còn gì nữa?"

"Dây an toàn." Trâu Mỹ bĩu môi: "Qua đây nào, tài xế Tiêu."

Tiêu Hạo chậm rãi cởi nút áo vest, Trâu Mỹ mỉm cười nhìn anh nghiêng người, ngón tay trắng nõn kéo dây an toàn. Lúc cài xong rút tay lại, ngón tay như có như không chạm vào tay cô.

Trong lòng Trâu Mỹ như bị mèo cào một cái, hơi ngứa.


Cô khẽ chớp đôi mi dài cong vút, đôi mắt trong trẻo sáng ngời phản chiếu bóng dáng tuấn tú của anh, ánh sáng miêu tả đường nét mặt anh, góc nào cũng tinh xảo một cách vừa vặn.

Yết hầu hấp dẫn, đường nét cằm dịu dàng, màu môi rất quyến rũ.

Trâu Mỹ không có sức đề kháng với đàn ông đẹp trai, trong đầu vang lên tiếng ong ong, trái tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Lúc căng thẳng cô nói chuyện không hề nghĩ ngợi.

"À..."

Tiêu Hạo dừng lại, ánh mắt lướt từ cằm lên môi cô, mấy giây sau chuyển qua nhìn đôi mắt sáng ngời. Lúc nói chuyện, ánh mắt lại rơi xuống đôi môi đỏ hồng của cô, nơi đó lại đọng vệt nước rất mê người.

"Chuyện gì?" Anh nhìn chằm chằm vào môi cô mà hỏi.

"Anh có bằng lái không?" Trâu Mỹ hỏi: "Đừng nói là anh không có bằng lái đấy."

Không biết Tiêu Hạo nghe được gì, khóe môi chậm rãi cong len, nở nụ cười khá quyến rũ: "Ừm."

Âm cuối nâng lên, nghe vào khiến lòng người rung động.

Anh ừm một tiếng, sau đó nói: "Yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, muốn anh dẫn em bay không?"

Kỹ thuật lái xe ư?

Dẫn cô bay ư?

Trâu Mỹ cảm thấy anh đang nói những lời không đứng đắn nhưng đáng tiếc cô không có bằng chứng.

Mặc dù Trâu Mỹ chưa từng yêu đương nhưng không phải là cô gái hay ngại ngùng, cô nháy mắt nói: "Vậy xin anh trai hãy dẫn em bay với."

Anh trai hành động, đóng cửa xe của cô, sau đó ngồi vào ghế lái, nổ máy xe đạp chân ga.

Tốc độ xe rất nhanh, Trâu Mỹ nhắc nhở: "Vi phạm quá tốc độ rồi."

Tiêu Hạo quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực: "Yên tâm, anh đây hợp pháp mà."

Tiếng "Anh trai" kia vốn chỉ nói đùa mà thôi, bình thường khi các đồng nghiệp trong công ty nói đùa sẽ gọi như thế, mục đích là muốn xin giúp đỡ.

Nhưng lúc này nghe tiếng anh trai lại có cảm giác khác biệt hoàn toàn.

Giọng nói của Tiêu Hạo âm trầm khiến cho người ta sợ hãi. Thật ra anh không chỉ có giọng nói trầm và ánh mắt cũng thế, một ánh mắt cũng có thể giết người.

Huhu, cô sợ mạng nhỏ của mình sắp không giữ được.

Lúc ăn được nửa ly kem, bàn tay của Trâu Mỹ bị anh nắm lấy. Bàn tay anh lạnh lẽo thon dài mang theo cảm giác nóng bỏng.

Cô chưa phản ứng kịp, anh đã giơ cây kem trong tay cô, nghiêng người qua cúi đầu ăn một miếng. Lúc anh ngậm kem vào miệng còn mở to mắt nhìn Trâu Mỹ.

Lúc này Trâu Mỹ đã hóa đá, có giọng nói bật ra trong đầu.

A a a a, Tiêu Hạo đang làm gì thế.

Anh ăn kem của cô.

Vậy, xem như bọn họ, bọn họ hôn gián tiếp sao?

Sự ngạc nhiên đến quá đột ngột, Trâu Mỹ chưa lấy lại tinh thần, trừng mắt rất lâu chưa nhúc nhích.

Tiêu Hạo buông tay ra, đưa ngón tay chạm vào khóe môi cô, nhẹ nhàng lau sạch: "Còn dính kem."

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nơi lòng bàn tay lướt qua như bắt lửa. Trâu Mỹ vẫn cảm thấy Tiêu Hạo có vẻ không ham muốn nhiều, bây giờ mới biết anh trêu chọc người đáng sợ thế nào.

"Hức." Cô nấc một cái.

Sau đó cô không nói gì cả, không phải không muốn nói mà là bị trêu chọc, trái tim bay lên không trung, bay cao thật cao.

Trong đầu vang lên hai giọng nói.

Một giọng: Đệt đệt đệt, Tiêu Hạo tốt quá, mạng cho anh ấy, người cũng cho anh ấy.

Một giọng khác: Tỉnh táo một chút, người ta chỉ lịch sự, đừng suy nghĩ bậy bạ được không.

Một giọng: Đệt, vậy mà là suy nghĩ bậy bạ à, bây giờ nếu có giường chắc chắn Tiêu Hạo dám đè lên đó.

Một giọng khác: Đèn vàng, cấm vượt quá tốc độ.

Giọng nói vẫn còn tiếp tục, Trâu Mỹ bối rối, không chú ý đến kem trong tay đã tan. Đến khi ngón tay cảm thấy lạnh buốt cô mới phản ứng được.

Tiêu Hạo: "Kem tan rồi, nào, vươn tay ra."

"..." Trâu Mỹ chớp đôi mi dài nhìn chằm chằm vào anh, không định vươn tay, cũng không muốn nhúc nhích.

"Cần anh giúp không?" Đèn đỏ kéo dài hơi lâu, Tiêu Hạo thấy vẫn còn thời gian, nghiêng người qua cầm khăn tay lau ngón tay cho cô, mỗi ngón đều lau một lần.

Lúc anh làm việc này thì cúi đầu xuống, đường cong cổ quyến rũ, yết hầu nhô ra cử động vài cái, cúc áo sơ mi không biết đã mở hai nút từ lúc nào. Từ góc độ của Trâu Mỹ nhìn qua vừa hay thấy xương quai xanh thấp thoáng của anh.

Xương quai xanh của anh rất hấp dẫn, phối hợp với áo sơ mi đen sinh ra cảm giác cấm dục.

Trâu Mỹ nhìn đến ngây người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, mím môi nuốt nước bọt, vẻ mặt thèm khát kia giống như mèo nhìn thấy cá.

Chó nhìn thấy xương, ước gì có thể nuốt sống.

Có thể là tiếng nuốt nước bọt của cô quá lớn, Tiêu Hạo ngước mắt nhìn qua thấy ánh mắt sáng rực của cô, hỏi: "Em nhìn gì thế?"

Nhìn anh.

Ai bảo dáng vẻ anh… trông ngon đến như thế.

Trâu Mỹ suýt chút đã nói lời trong lòng ra, cô nghiêng mặt sang một bên, giơ tay lên che miệng, đánh tiếng ngáp: “Không nhìn gì cả, em mệt rồi.”

Tiêu Hạo cũng không vạch trần cô, bỏ khăn giấy đã dùng vào trong túi, sau đó bỏ vào trong hộp đựng đồ.

Trâu Mỹ nhìn thấy xe anh không dính một hại bụi nào, nhớ đến lời đánh giá của Nguyễn Văn Văn về anh, con người Tiêu Hạo có bệnh sạch sẽ, nghe nói rất nghiêm trọng, cậu phải chuẩn bị tâm lý.

Cô lại nghĩ tới hôm đó ở quán cà phê, lúc bồi bàn bưng ly cà phê lên, vô tình đụng vào cánh tay anh, sau đó anh đi vệ sinh, khoảng mấy chục phút sau mới trở về.

Không thiệt hại gì, chỉ là mu bàn tay rất đỏ, có lẽ chà rất lâu.

Cô còn nghĩ tới tiến vào cửa nhà anh có cái tủ, trong hộc tủ một nửa toàn để nước rửa tay, xem ra anh có bệnh sạch sẽ.

Mới vừa suy nghĩ ra thì khựng lại.

Khoan đã.

Nếu anh có bệnh sạch sẽ, vậy vì sao lại ăn ly kem của cô, còn tỏ ra ăn rất ngon.

Hơn nữa còn lau khóe môi và ngón tay cho cô làm gì, không phải bị bệnh sạch sẽ sao?

Lẽ nào…

Bệnh sạch sẽ của anh tùy theo từng người à?

Cô là người đặc biệt kia.

Suy nghĩ này khiến cô vui vẻ, Trâu Mỹ cười trộm một cái với vẻ mặt rạng rỡ, khi quay đầu nhìn thì chạm vào ánh mắt của Tiêu Hạo.

“Nhìn em làm gì?” Cô dùng lời của anh từng nói hỏi ngược lại anh, nhưng không mong anh trả lời, chỉ là cảm thấy có hơi ngượng nên thuận miệng nói.

“Em đẹp.” Giọng nói ung dung của Tiêu Hạo truyền đến.

“Khụ khụ khụ.” Trả lời quá trực tiếp, Trâu Mỹ luống cuống, suýt chút bị nước bọt sặc chết, nghẹn tới nỗi mặt đỏ ứng chất vấn: “Anh có thể đừng hù dọa người khác như vậy không?”

“Dọa em sợ rồi à?”

“…” Sắc mặt đỏ như mông khỉ của cô còn không đủ để chứng minh tất cả sao, người này lại ra chiêu không theo trình tự vậy.

“Xin lỗi.” Tiêu Hạo vừa nổ máy xe vừa áy náy: “Lần sau anh sẽ chú ý trong cách nói chuyện.”

Lần sau ư?

Anh còn muốn có lần sau à?

Anh đúng là không muốn cô sống rồi.

Chiếc Bentley chậm rãi chạy về phía trước, ngọn đèn bên ven đường tô điểm trên cửa kính xe, những ánh đèn lúc sáng lúc tối phảng phất chiếu lên mặt anh, đường nét mặt bên của người đàn ông rõ ràng, lông tơ thật nhỏ trên mặt mơ hồ được phát họa ra, hòa cùng ánh sáng tỏa ra bên trên, đường nét phản chiếu càng thêm chìm nổi.

Mắt anh rất đẹp, nếp gấp hai mí mắt rất sâu, trong con ngươi đen nhánh có ánh sáng mơ hồ. Môi hơi mím, yết hầu nhô ra hơi chuyển động, khuy cài trên áo không biết từ lúc nào sứt ra một cái.

Trâu Mỹ lén nhìn, lay động một cái thì hồn cũng bay mất.

Nếu như mắt cô bị mù, Tiêu Hạo phải chịu trách nhiệm chính, quá hại người. Cô lặng lẽ dời tầm mắt, một lát sau lại quay lại nhìn, không thưởng thức lộ liễu, cô chỉ liếc trộm.

Nhìn lần nữa.

Lần thứ ba.

Lần thứ tư.

Lần thứ năm.



Khi nhìn lần thứ tám đã bị bắt gặp, lại là đèn đỏ, đèn đỏ tối nay hình như nhiều thật, Tiêu Hạo liếc nhìn cô nói: “Muốn nhìn à?”

Muốn.

Muốn cởi ra xem.

Ánh mắt Trâu Mỹ tựa như “anh nói gì đó”, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi giống như thầy tu, đáy mắt khẽ thầm nói: “Ai muốn xem chứ, đừng nói nhảm.”

Hu hu, cô muốn xem.

“Ai… Ai muốn xem.” Trâu Mỹ quay đầu ra ngoài cửa, tay nắm lấy vành tai, nhỏ tiếng nói: “Có gì nhìn đâu, ai muốn xem chứ.”

“À, lỗi của anh.” Tiêu Hạo chậm rãi cài nút: “Nếu không nhìn, anh cài lại cũng không sao, đúng không?”

Trâu Mỹ: “…” Không có phúc lợi, bé cưng không vui.

Trong ánh mắt trình diễn mười tám màn đưa tiễn, muốn luyến tiếc bao nhiêu có luyến tiếc bấy nhiêu, mí mắt cụp xuống, ánh mắt trông mong cũng mệt rồi.

“Cài đi! Cài đi! Cũng không biết anh cởi nút thắt ra nhiều như vậy làm gì.” Giọng nói hơi nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể đẩy cánh tay vướng víu của anh ra.

Trong lúc đợi đèn đỏ đèn xanh, Tiêu Hạo cài chắc khuy cài trên áo, cài đến vị trí trên cùng, càng cấm dục chết người.

Tuy Trâu Mỹ làm tạp chí, nhưng thật sự rất ít khi thấy đàn ông nào có thể cân bằng hòa hợp giữa phong cách cấm dục và trong trẻo lạnh lùng như vậy, anh chính là con cưng của trời, người đàn ông điển trai nhất mà trời đất tạo nên.

Người nào đó không biết anh lại có thân phận mới, tận chức làm công việc tài xế, trên đường còn chủ động mở chai nước cho Trâu Mỹ, bởi vì cô vẫn nói nóng, cho dù máy điều hòa mở lớn bao nhiêu, cô vẫn dùng tay quạt.

Tiêu Hạo liếc nhìn, cô đúng là nóng, mặt đỏ, tai hồng, phần gáy sau tai cũng đỏ lên, giống như cây hồng chín, khiến người ta không nhịn được muốn ăn.

Tiêu Hạo nhịn được, bây giờ còn chưa thể ăn.

Bộ phim là phim tình cảm, phim tình cảm bi thương, nam chính và nữ chính là thanh mai trúc mã, sau này nam chính bị thương biến thành kẻ tàn phế, vì không muốn liên lụy nữ chính, nam chính lặng lẽ rời đi, trước khi đi nói cho nữ chính lòng anh ta có người thương, hy vọng nữ chính có thể chúc phúc anh ta.

Nữ chính tìm nam chính rất nhiều năm, từ thời thiếu niên tươi đẹp đến thời thanh niên, nhưng vẫn không tìm được, cuối cùng tìm được ở một nghĩa trang.

Thì ra nam chính đã qua đời rất nhiều năm.

Khoảnh khắc đó, sự kiên trì của nữ chính dường như thành trò cười, cô khóc rất đau lòng, trái tim mơ hồ co rút đau đớn, trợ lý bên cạnh nhắc nhở cô, phải khống chế tâm trạng, nếu không… trái tim cô sẽ không chịu nổi.

Trái tim nữ chính không phải là của mình, là cấy ghép từ người khác, cô đi tìm bác sĩ điều trị chính rất nhiều lần, muốn biết tình huống người quyên tặng, thấy đối phương không có người nhà gì, cô muốn giúp đỡ bọn họ.

Bác sĩ lấy quy tắc hành nghề ra làm lý cho từ chối, nữ chính đến chết cũng không biết người hiến tim cho cô thật ra là trúc mã của cô.

Trong phim có mấy lần chân tướng xém chút bị lộ ra, nhưng lại trùng hợp tránh được.

Lúc khán giả xem đã không ngừng rơi nước mắt, Trâu Mỹ cũng khóc, khóc đến mơ hồ, nghẹn ngào nói: “Tình yêu thật vĩ đại.”

Tiêu Hạo đưa khăn tay cho cô, liếc nhìn mu bàn tay bị người bên cạnh vô tình chạm vào, cầm lấy khăn tay sạch vừa lau vừa nói: “Sao hả, em cũng muốn như vậy à?”

Trâu Mỹ điên cuồng lắc đầu: “Hu hu, em không nỡ lấy trái tim của anh đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận