Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 112
Thật ra cô đã quên, nhưng bị anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần, cô lại nhớ ra. Dù sao cũng là cô có lỗi trước nên xin lỗi.
Cục cưng đáng yêu: "Em xin lỗi, em sai rồi. Nhưng em vẫn phải giải thích, em không cố ý."
Daddy: "Vậy à? Không phải cố ý thì sẽ được tha thứ sao?"
Cục cưng đáng yêu: "Vậy rốt cuộc anh muốn em làm sao?"
Daddy: "Lúc nãy anh nói rồi, bồi thường cho anh."
Nguyễn Văn Văn nhập một dãy số.
Lộ Phong đã nhận được một số tiền chuyển khoản đáng kể.
Cục cưng đáng yêu: "Tiền thuốc men."
Daddy: "Không bồi thường tiền."
Nguyễn Văn Văn trợn trắng mắt, người này nhiều chuyện thật đấy.
Cục cưng đáng yêu: "Vậy anh muốn bồi thường thế nào?"
Dường như bên kia có việc gì, sau một lúc lâu sau mới trả lời.
Daddy: "Bồi thường bằng… cơ thể."
Cục cưng đáng yêu: "..."
Cục cưng đáng yêu: "Cơ thể yếu, không bồi thường được."
Daddy: "Vậy chúng ta cùng nhau vận động xem như tập thể dục là được."
Cục cưng đáng yêu: "Lười, không muốn cử động."
Daddy: "Vậy anh cử động."
Cục cưng đáng yêu: "..."
Xét về phương diện đấu trí, Lộ Phong toàn thắng.
Nguyễn Văn Văn ném điện thoại đi, lại phớt lờ người đó. Sau khi Lộ Phong trêu chọc người ta xong cũng không nói gì nữa, một lúc sau đi đến phòng họp để họp.
Buổi chiều có ba cuộc họp, khi kết thúc xong thì đã đến giờ tan tầm. Anh từng là một người nghiện công việc, không bao giờ tan làm đúng giờ, bây giờ thì không thể, anh còn tan làm đúng giờ hơn ai khác.
Các nhân viên không thể không hóng hớt, dường như tổng giám đốc Lộ đã thay đổi.
Có người xen vào: “Đây là sức mạnh của tình yêu.”
Nhắc đến tình yêu, ai cũng háo hức, tôi một lời anh một lời cùng nhau thảo luận.
"Cây vạn tuế nở hoa, cây khô nở hoa vào mùa xuân. Tình yêu của tổng giám đốc bá đạo có khác."
"Ấy, không đúng, tổng giám đốc Lộ đã kết hôn hơn ba năm, làm sao lại chỉ là yêu."
"Anh không hiểu cái này rồi, hiện tại trong giới thượng lưu thịnh hành loại kịch bản cưới trước yêu sau này nhất."
"Không thể không nói, tổng giám đốc Lộ mở bát khá muộn đấy."
"Không thể so với anh được, đứa nhỏ cùng tuổi cũng có thể giúp người lớn làm việc nhà rồi."
"Khi anh là ông nội, tổng giám đốc Lộ vẫn là bố của đứa trẻ."
"Cho chen miệng một chút, rốt cuộc tổng giám đốc Lộ và trợ lý bên người có quan hệ gì vậy?"
"Không phải nói trợ lý Nguyễn là họ hàng của cô chủ sao?"
"Họ hàng ư? Họ hàng gì chứ?"
"Tôi cũng không biết."
"Tôi thấy không đúng lắm, đã nhiều năm như vậy, tổng giám đốc Lộ chưa từng tuyển trợ lý nữ, chuyện này tám mươi phần trăm có nội tình."
"Đệt, chẳng lẽ..."
"Đừng có ngắt giữa chừng, nói ra thử xem, chẳng lẽ cái gì?"
"Tổng giám đốc Lộ ngoại tình rồi."
"Ngoại tình với em vợ ư?"
Kết luận này dường như càng khiến mọi người xôn xao, có người phụ họa: “Tôi nghĩ tám mươi phần trăm là thật, mọi người chưa nhìn thấy tổng giám đốc Lộ đối xử với trợ lý Nguyễn tốt đến mức nào đâu.”
"Nói kỹ hơn đi."
“Lần trước đi đưa tài liệu, tôi lại vô tình nhìn thấy giám đốc Lộ đang lau nước mắt cho trợ lý Nguyễn.”
"Tôi cũng thấy rồi, tổng giám đốc Lộ thổi cho trợ lý Nguyễn."
"Ồ, bây giờ anh nói tôi mới nhớ ra. Tôi cũng thấy tổng giám đốc Lộ mang bữa sáng cho trợ lý Nguyễn."
"!!!!!!!"
"Vụ án đã phá xong, vì sao cây vạn tuế của tổng giám đốc Lộ có thể nở hoa, công lao không thuộc về cô chủ, mà là nhờ cô em vợ."
“Haiz, lại là tình yêu ngoại tình của nhà giàu."
"..."
Cuộc bàn tán trở nên quyết liệt.
Có người khẽ hừ một tiếng: “Mọi người thật sự cho rằng mình là Sherlock Holmes à, đừng có suy đoán lung tung nữa, cẩn thận bị tổng giám đốc Lộ biết thì ăn đủ đấy."
Tiếng nói phản đối xuất hiện, cuộc thảo luận tạm thời kết thúc.
Nhóm nhỏ im lặng trong năm phút, có người đưa tin cho mọi người: [Tin lớn, tin lớn, trợ lý đặc biệt Chu vừa nói với tôi rằng lát nữa cô chủ sẽ đến đây, bảo chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng để chào đón cô ấy. ]
"!!!!!!!"
"!!!!!!!"
"!!!!!!!"
Dấu chấm than lấp đầy màn hình.
[Cô chủ lần đầu tới đây phải không? ]
[Dù sao thì tôi cũng chưa từng nhìn thấy lần nào trong ba năm kể từ khi tôi bắt đầu làm việc. ]
[Tôi đã chưa từng gặp trong năm năm kể từ khi tôi gia nhập công ty. ]
[Tôi đã ở đây sáu năm rồi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy.]
[Nghe nói cô chủ rất xinh đẹp, giống như cô tiên vậy. ]
[Mắt nhìn của ông chủ, nếu không đẹp cũng khiến anh cũng không xem trọng]
[Tôi cũng nghe nói rằng cô chủ là một người có tính cách lạnh lùng và không thích nói chuyện.]
[Giống như tổng giám đốc Lộ, cái này được gọi là xứng đôi.]
[Nghe nói tính tình không tốt, hai ngày nay trên mặt của giám đốc Lộ cũng bị thương, hẳn là kiệt tác của cô chủ. ]
[Có thể ra tay với khuôn mặt tuyệt đẹp trên đời của ông chủ, cô chủ rất oai phong đấy. ]
[Vậy mọi người nói xem, vì sao cô chủ đột nhiên đến công ty hả? ]
[Chắc là…]
[Chắc là gì? ]
[Bắt, gian. ]
[!!!!!!]
[!!!!!! ]
[!!!!!! ]
Một chuỗi dấu chấm than khác lấp đầy màn hình.
Cái kết là: [Chị em, sự thật là đây. ]
Sau đó, một nhóm người cùng nhau đi xuống lầu.
Tại sao Nguyễn Văn Văn lại đến đây. Cô đến để thể hiện, cô quyết định đến đánh đòn phủ đầu để tạo thiện cảm cho mình trước, còn về phần "bồi thường thịt" thì nói sau.
Cô không đến tay không, mang theo món canh mà thím Chu đã làm.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng mỏng manh gợi cảm, để lộ xương quai xanh, trên chiếc cổ mảnh khảnh là một chiếc vòng cổ kim cương rất có giá trị.
Chiếc váy dài đến đầu gối, để lộ hai đôi chân thon dài thẳng tắp.
Làn da của cô vốn đã trắng nõn, lại thêm chiếc váy càng trắng hơn. Khuôn mặt như hoa đào, như kem, vô cùng mịn màng, đứng ở đó giống như phong cảnh chói mắt.
Cô vừa mới mang hộp giữ nhiệt đi vào, còn chưa kịp nói chuyện đã bị người chờ sẵn kéo qua: "Trợ lý Nguyễn, sao cô lại tới đây?"
Nguyễn Văn Văn: "Tôi…"
"Được, để tôi nói, để tôi nói cho cô biết một bí mật." Người nọ ghé sát lỗ tai của cô và nhỏ tiếng nói: "Lát nữa cô chủ sẽ tới, cô mau chạy đi."
"Không phải , tôi chính là…"
“Cái gì mà cô chính là.” Người nọ kéo cô vào trong đám người, nhỏ tiếng nói: “Cô chủ tính tình không tốt, cẩn thận đừng để cô ấy nhìn thấy cô.”
"Cô ấy sẽ làm gì nếu nhìn thấy tôi?"
"Tức giận thôi."
"Vì sao?"
Người nọ trợn tròn mắt, nhìn cô dò hỏi: "Người phụ nữ nào có thể chịu được việc chồng mình làm chuyện mờ ám với phụ nữ khác, cô nói xem có đúng không?"
Nguyễn Văn Văn đồng ý với điều này, gật đầu nói: “Đúng."
Nữ đồng nghiệp nói: "Mặc dù chúng tôi không có quyền can thiệp vào tình cảm của cô, nhưng với tư cách là đồng nghiệp, tôi vẫn mong cô sống tốt. Nếu cô chủ động tay động chân với cô, cô đừng lo, tôi sẽ giúp cô."
Nguyễn Văn Văn đang định gật đầu nhưng đã khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vì sao cô chủ lại động tay động chân với tôi chứ?”
Nữ đồng nghiệp mím môi: “Còn sao nữa, cô cướp chồng cô ta rồi.”
"Tôi cướp ai cơ?"
“Ông chủ, tổng giám đốc Lộ."
"..."
Nguyễn Văn Văn dở khóc dở cười giải thích: “Cô nhầm rồi, thật ra tôi là…”
"Được, được, không cần giải thích, tôi hiểu mà."
"..." Không phải, cô hiểu cái gì.
Nguyễn Văn Văn mấy lần muốn giải thích đều bị cô ấy cắt ngang, sau đó có người nhắc nhở: "Trợ lý Chu nói cô chủ sắp đến rồi, mọi người mau đứng chỉnh tề nào."
Vốn dĩ mọi người đang còng lưng suy nghĩ lập tức thẳng lưng, đồng loạt nhìn về hướng cửa.
Nguyễn Văn Văn nhìn cái này, nhìn cái kia, muốn nói cho bọn họ biết cô là cô chủ: "À. . ."
"Đừng nói chuyện, cẩn thận cô chủ đuổi cô." Không biết ai nói ra câu này.
“Cộc cộc.” Trong góc truyền đến tiếng bước chân, âm thanh rất có sức hấp dẫn, tất cả mọi người đều đứng thẳng lên.
Về phần vì sao bọn họ đứng thẳng lên, bởi vì bọn họ có thể nghe được đó là tiếng giày của ông chủ giẫm trên mặt đất.
Nói cách khác, ông chủ tự mình xuống đón cô chủ.
!!!!!!
Một sự kiện lớn chưa từng có sắp xảy ra, lại có người đứng trước mặt Nguyễn Văn Văn, cô sợ Nguyễn Văn Văn sẽ bị cô chủ phát hiện, sẽ bị sa thải.
Nguyễn Văn Văn di chuyển, người nọ cũng đi theo, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Cô đừng lộn xộn, cẩn thận đừng để cô chủ nhìn thấy."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Lộ Phong chậm rãi đi tới, liếc nhìn thấy Nguyễn Văn Văn trong đám người, chậm rãi nhếch lên đôi môi bình tĩnh, đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng nói: "Em đến rồi à?"
Nguyễn Văn Văn muốn đi về phía trước, nhưng bị ai đó chặn lại, không thể di chuyển.
Người phía trước sợ Lộ Phong nhìn thấy Nguyễn Văn Văn, cho nên lại di chuyển, cung kính nói: "Chào tổng giám đốc Lộ."
Lộ Phong liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Khi người nọ rời đi còn đưa tay về phía sau đẩy Nguyễn Văn Văn một cái.
Nguyễn Văn Văn đột ngột bị đẩy, đôi giày cao gót loạng choạng, cả người ngã sang một bên, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người ôm lấy cô.
Những tiếng hít mạnh nối tiếp nhau vang lên.
Có người nói: Tiêu rồi tiêu rồi, nếu cô chủ thấy thế này chắc chắn sẽ đánh nhau.
Đệt! Đây là thứ có thể xem miễn phí sao?
Cuộc chiến của tiểu tam và chính cung sắp bắt đầu.
Mẹ nó, sắp chết mất thôi.
Có người lặng lẽ nhìn ra ngoài, cầu nguyện: cô chủ đừng xuất hiện, cô chủ tuyệt đối đừng xuất hiện.
Lộ Phong đỡ Nguyễn Văn Văn, cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô, có quá nhiều người xung quanh anh, vì vậy anh không thể làm gì được.
Đúng lúc này, giọng nói của Chu Hải vang lên: "Cô chủ, cô tới rồi."
Cô chủ ư?
Mọi người quay đầu lại nhìn sang, giống như cùng nhau xem phim ma, trợn mắt há mồm, bị dọa đến đứng hình.
Khoan đã.
Ai là cô chủ cơ?
Trợ, trợ lý Nguyễn là cô chủ sao!
Trong nháy mắt có mấy người như điên lên rồi, không phải chứ, không thể nào, trợ lý Nguyễn làm sao có thể là cô chủ chứ.
Chu Hải lại nói: "Mời cô chủ."
Nguyễn Văn Văn bước ra khỏi đám đông, vẫy tay chào họ.
Nụ cười này suýt nữa đã khiến người khác mất hết ba hồn bảy vía, điều càng đáng sợ hơn còn ở phía sau, khi bọn họ nhìn thấy….
Ông chủ chủ động nắm tay trợ lý Nguyễn.
Nắm! Tay!
!!!!!!!!!
Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, bọn họ vẫn còn ngây người, có người rên rỉ: “Ôi đệt, không phải chứ, vậy mà trợ lý Nguyễn lại là cô chủ!"
Sau đó.
Họ lấy lại tinh thần, những biểu cảm trên khuôn mặt không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận