Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 131
“Em em em…” Trâu Mỹ căng thẳng đến không nói nên lời, sao đẩy một cái đã không ổn rồi, đuôi mắt cô đỏ lên nói: “Anh anh anh…”
Cô nói “em anh” hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Tiêu Hạo một tay xoa bụng, một tay nắm lấy cô bước ra khỏi thang máy, trên tấm kính của bức tranh ở hành lang phản chiếu ra khuôn mặt của anh, dưới cằm hơi căng cứng, trên mặt không có một tí máu nào.
Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Trâu Mỹ mở cửa, ngón tay của Trâu Mỹ run rẩy, mở mật khẩu cửa một lúc lâu mới mở ra được, khoảnh khắc ánh đèn phòng khách sáng lên, ánh mắt của cô lại nhìn vào bụng của Tiêu Hạo, tay anh che không kín, vết đỏ kia dường như nặng hơn rồi.
Rốt cuộc là bị sao vậy?
Tiêu Hạo buông tay ra, cởi áo vest khoác bên ngoài ra, nhẹ nhàng giải thích: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là vết mổ bị hở rồi.”
“Vết mổ ư?” Trêu Mỹ hỏi: “Vì sao lại có vết mổ?”
“Mấy hôm trước mổ ruột thừa.” Tiêu Hạo chậm rãi mở cúc áo ra, vén vạt áo lên, thứ đầu tiên đập vào mắt là miếng băng gạc dính máu.
Trâu Mỹ nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, cô nhớ tới một chuyện trước khi hôn mê, cô…
Có chứng sợ máu.
Cũng không quá nghiêm trọng, thấy lượng máu ít sẽ không ngất đi, tối nay xem như kích thích quá mức rồi.
Lúc ngã xuống còn cảm nhận được Tiêu Hạo ôm lấy cô, cái ôm của người đàn ông rất ấm áp, cô dường như nghe thấy tiếng gọi sốt sắng của anh.
-
Rõ ràng người bị thương là Tiêu Hạo, nhưng cuối cùng người nằm trên giường bệnh lại thành Trâu Mỹ, sau khi cô tỉnh dậy thì kéo chăn trùm qua đầu, cắn môi suy nghĩ, không còn cách nào để sống nữa rồi.
Lúc đang rầu rĩ, cô mơ hồ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Có thấy người đàn ông trông rất điển trai vừa nãy không?”
“Người nào?”
“Người bị thương ở phần bụng.”
“À, cô nói anh ấy sao. Thật sự đáng tiếc quá đi mất.”
“Đúng đó, tuổi còn trẻ, sao có thể mất máu quá nhiều mà chết chứ.”
“Đáng tiếc quá.”
“...”
Tiếng nói chuyện của hai người rất lớn, thuận theo khe hở của cánh cửa truyền vào trong, Trâu Mỹ vểnh tai lên nghe, đàn ông ư? Người đàn ông trông rất điển trai ư?
Mất máu quá nhiều sao?
Trẻ tuổi sao?
Bị thương ở bụng sao??
… Tiêu Hạo sao???!!!
Trâu Mỹ vén chăn ra, đột nhiên ngồi dậy, không, không thể là Tiêu Hạo được, sao có thể là Tiêu Hạo chứ, chắc chắn không phải anh.
“Chao ôi, hình như người đàn ông đó còn là chủ tịch của công ty nào đó nữa.”
“Tôi cũng nghe nói rồi, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn nhan sắc có nhan sắc, cô nói xem sao lại…”
Sau đó, tiếng thở dài của hai người truyền đến.
Trâu Mỹ lúc này ngồi không yên nữa, dép lê cũng không mang, đi chân trần ra khỏi phòng bệnh, đi đến trước mặt hai người đang nói chuyện, đôi mắt đỏ ửng hỏi: “Người đàn ông đó ở đâu?”
“Hửm? Người đàn ông nào?” Một người phụ nữ trung niên trong đó hỏi.
Trâu Mỹ run rẩy nói: “Người đàn ông lúc nãy hai người nói ở đâu?”
Người phụ nữ trung niên chỉ về phía trước một cái: "Ở phòng bệnh số 6, nhưng mà cô gái à, tôi khuyên cô vẫn nên đừng đi nữa, người kia có lẽ sắp không xong rồi, cô vẫn nên…"
Trâu Mỹ không nghe bà ta nói xong, loạng choạng chạy về phía phòng bệnh số 5, cô không thèm quan tâm đến chuyện gì mà dùng sức đẩy cửa ra, bổ nhào về phía cái giường gần với cửa phòng nhất.
Trên giường có một người đang nằm, hai mắt nhắm nghiền lại, cho dù có gọi thế nào anh vẫn không đáp lại.
Sau khi Trâu Mỹ nghe thấy tin tức xấu này, nước mắt cứ như biển bị vỡ đê không khống chế được mà chảy ra, lúc này tầm nhìn đã trở nên mơ hồ, căn bản không nhìn rõ người nằm trên giường trông thế nào.
Nhưng nhớ đến lời của hai người phụ nữ đó, cô tin chắc mà không cần nghi ngờ, người này chính là Tiêu Hạo.
Cô nhớ đến từng chi tiết nhỏ giữa bọn họ, từ lần đầu xem mắt, đến quyết định qua lại, rồi đến lúc anh tạo bất ngờ cho cô, những chuyện trong quá khứ này đều khiến tim cô đập loạn nhịp.
Cô từng mơ tưởng về cảnh tượng bọn họ sẽ bước vào cánh cửa hôn nhân, còn mơ tưởng bọn họ sẽ sống cùng nhau.
Dưới ánh sáng, cô vẫn ở trong lòng anh, anh nâng cằm cô lên hôn, nhỏ nhẹ gọi cô, cục cưng.
Cảm giác nghẹt thở truyền đến, nước mắt chảy càng lúc càng dữ dội, Trâu Mỹ nghẹn ngào nói: "Huhu, em, em không muốn anh chết, em muốn anh quay trở lại."
"Anh, anh từng hứa với em, cùng em đi xem mặt trời mọc, anh không được nuốt lời."
"Anh còn chưa tự nấu cơm cho em ăn, anh dậy đi, dậy nhanh đi."
Người đó vẫn không có phản ứng, trước mắt Trâu Mỹ trở nên trắng xóa, nước mắt chảy vào mu bàn tay, trái tim cứ như bị cái gì đó dùng sức bóp mạnh, rất đau rất đau.
"Tiêu Hạo, anh tỉnh dậy, tỉnh dậy đi."
“Chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ ngoan ngoãn mà.”
“... Em không muốn anh rời xa em.”
Cô kéo lấy tay người đó không ngừng nức nở và sụt sùi, lúc đang khóc đau lòng, cửa bị người ta đẩy ra, tiếng kinh ngạc vang lên: “Nè, cô là ai vậy.”
Trâu Mỹ rất buồn, không có tâm trạng nói chuyện với người không quen, đầu cũng không quay lại: "Xin đừng làm phiền tôi với người yêu của tôi."
Người đó bỏ thùng giữ nhiệt trong tay xuống, cau mày bước qua, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người yêu hả? Cô với anh ấy là quan hệ người yêu à?"
Trâu Mỹ giơ tay lau nước mắt, lau xong, nước mắt mới lần nữa chảy ra, nhìn không rõ thì nhìn không rõ đi, bây giờ cô lại bằng lòng để mình nhìn không rõ: “Phải.”
“Phải ư?” Người phụ nữ lớn tiếng nói: “Cô nói lại một lần xem?”
Trâu Mỹ thật sự chưa từng gặp một người phiền đến như vậy, không nhìn thấy cô đang đau lòng sao: “Anh ấy là người yêu của tôi, sao vậy?”
“Nếu anh ấy là người yêu cô, vậy tôi là cái gì?” Người phụ nữ vừa xắn ống tay áo vừa đi đến: “Cô nói rõ xem, tôi là ai?”
"Tôi mặc kệ…" Trâu Mỹ ngơ ngác, ngẩng đầu lên: "Cô… ai?"
Người phụ nữ chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tôi là vợ của người đàn ông mà cô đang nắm tay."
Đầu mũi Trâu Mỹ đỏ hoe là nhắc lại: "Vợ của người đàn ông tôi đang nắm tay."
Vợ ư? Vợ à!!!!!!
Trâu Mỹ trừng mắt: "Cô là ai?"
Người phụ nữ giảo mồm: Vợ anh ấy."
Trâu Mỹ thuận theo mắt cô ta nhìn qua, trước mắt mơ hồ quá cô không nhìn rõ được, đường nét khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra, là một người đàn ông trông cũng ưa nhìn, nơi dễ thấy nhất là nốt ruồi đen ở khóe miệng đó, to cứ như hạt đậu nành, đen kịt.
Nốt ruồi đen ư?
Còn lớn bằng hạt đậu nành ư?
Trâu Mỹ buông tay ra: “Anh ta, anh ta, anh ta...”
Người phụ nữ: “Chồng của tôi.”
Cả người Trâu Mỹ run lên, suýt chút nữa đã ngã xuống, cô nuốt nước bọt, chống giường đứng lên: “À... Tôi nhận nhầm người rồi.”
“Nhận nhầm người ư?”
Người phụ nữ lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đàn ông mà cô cũng có thể nhận nhầm, cô bị mù à?”
Trâu Mỹ không ngại xấu hổ, gật đầu nói: “Cô nói không sai, tôi thật sự bị mù.”
Trâu Mỹ bị cận thị, buổi sáng bất cẩn ngã làm vỡ kính, buổi chiều chiếc kính áp tròng mà cô luôn đeo không biết bị trục trặc ở đâu mà cũng đã rơi ra.
Lúc này trước mắt như bị khảm một lớp gạch, mù mịt một mảng.
Chuyện hiểu lầm này cũng quá kỳ cực, Trâu Mỹ đưa tay đỡ trán, im lặng vài giây mới xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người, cô cứ bận việc đi nhé.” Cô nói xong thì xoay người đi. đi về phía cửa phòng bệnh.
Người phụ nữ tiến lên ngăn cản cô: “Nhận lầm người à? Ai tin chứ?”
“Tôi thật sự nhận nhầm người mà.”
“Người yêu còn có thể nhận nhầm nữa sao?”
“Tôi bị cận thị.” Trâu Mỹ cười lấy lòng, muốn thoát khỏi cánh tay của người phụ nữ dưới, lại không thành không.
Lúc bọn họ đang giằng co, trên giường bệnh truyền đến tiếng rên rỉ, Trâu Mỹ lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải anh ta đã chết rồi sao?”
Người phụ nữ: “Cô mới chết đấy, chồng tôi tiêm thuốc mê vừa mới tỉnh dậy.”
Trâu Mỹ: “...”
Tiếng rên rỉ của người đàn ông rất lớn, người phụ nữ không hề quan tâm đến chuyện tranh cãi với Trâu Mỹ nữa mà vội vã chạy đến, Trâu Mỹ nhân cơ hội đó chạy thoát, khi đến phòng bệnh, nhịp tim của cô vẫn còn đang đập thình thịch.
Đúng là cả đời này chưa bao giờ mất mặt đến như vậy.
Trong lúc cô đang đỏ mặt đi qua đi lại ngay tại chỗ thì có người đẩy cửa bước vào, cô nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên nhìn, dưới bóng sáng phản chiếu, người đàn ông từ từ đi tới, đuôi mắt nhướng lên cao, đôi mắt đen láy đang sóng sánh.
Trâu Mỹ sợ lại nhận lầm người, híp mắt nhìn sang: “Anh là ai?”
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe của một người đàn ông truyền đến từ phía trước: “Người muốn em phải chịu trách nhiệm.”
Không sai rồi, chính là Tiêu Hạo.
Trái tim đang căng thẳng Trâu Mỹ ngay lập tức được thả lỏng, chạy vài bước tới bên cạnh anh, đầu tiên vươn tay ra ôm chặt lấy anh, sau khi ôm anh một lúc, cô buông ra, đánh vào ngực anh.
“Anh vừa chạy đi đâu thế? Làm em sợ muốn chết rồi đấy anh có biết không. Em còn tưởng... em tưởng rằng...” Cô không thể nói hết phần còn lại.
“Em tưởng thế nào?” Tiêu Hạo hơi cúi đầu, trong mắt tràn đầy ý cười: “Em tưởng rằng anh đã chết rồi sao?”
Trâu Mỹ đưa tay lên chặn trước môi anh: “Không được nói nhảm.”
Lần này tìm được vị trí vô cùng chính xác, ngón tay mảnh khảnh áp lên môi anh ta, hơi run rẩy nói: “Anh sẽ không chết đâu.”
Tiêu Hạo nắm tay cô, hôn nhẹ một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Sợ anh chết hả?”
Sợ, làm sao có thể không sợ cho được.
Vừa rồi hai người phụ nữ nói có một nam thanh niên đã chết rồi, cô lập tức chạy vào, còn tưởng rằng đó là Tiêu Hạo, trên đường đến phòng bệnh, cô đau lòng đến mức không thở nổi.
Cũng may, thật may mắn đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Anh chưa chết, anh đang yên ổn đứng ngay trước mắt cô.
“Em không muốn anh chết.” Trâu Mỹ nhào vào trong lòng Tiêu Hạo: “Em mặc kệ, không có sự cho phép của em, anh vĩnh viễn cũng không thể chết được.”
Không biết là lời nói của người phụ nữ trong ngực đã khiến anh động lòng, hay là hơi ấm đó khiến anh mê mẩn, Tiêu Hạo cong môi nói: “Được rồi, anh sẽ không chết.”
-
Vài ngày sau.
“Phụt.” Nguyễn Văn Văn không hề nể mặt mà phun một ngụm trà: “Khụ khụ, cậu nói cái gì? Cậu tưởng rằng Tiêu Hạo đã chết rồi, còn ôm người đàn ông khác khóc à?”
Trâu Mỹ liếc trái nhìn phải, nhắc nhở: “Người chị em, nhỏ tiếng lại đi, mất mặt.”
“Xin lỗi.” Nguyễn Văn Văn giảm âm lượng xuống, nhịn không được bật cười ra tiếng: “Không phải, cậu cũng buồn cười quá rồi đó.”
Trâu Mỹ cũng tự làm tự chịu, nói: “Tớ cũng là nghe hai người nhà kia nói, còn tưởng rằng là Tiêu Hạo, lúc đó không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.”
Nào ngờ...
Ây da, không thể nghĩ tới, vừa nghĩ tới là da đầu cô tê dại.
Điều cô không nói với Nguyễn Văn Văn là sau đó cô còn gặp lại người phụ nữ đó thêm lần nữa, không chỉ có người phụ nữ, mà cả người đàn ông đó, lần này cô đã đeo kính áp tròng nên có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.
Đúng là đầu óc cô đã mụ mị rồi, dáng vẻ đó thật sự là không có chỗ nào có thể so sánh với Tiêu Hạo.
Còn ánh mắt của người phụ nữ đó nữa, như đề phòng kẻ trộm vậy, sợ cô sẽ cướp mất chồng của mình.
Điều này không thể không nói ra được, nói rồi, Nguyễn Văn Văn sẽ còn vui vẻ hơn.
“Ha ha ha: “ Nguyễn Văn Văn cười đến chảy cả nước mắt, lấy khăn giấy lau sạch khóe mắt: “Đúng rồi, bây giờ cậu và Tiêu Hạo thế nào rồi?”
Trâu Mỹ mím môi, cong mày nói: “Anh ấy hẹn tớ đến gặp mẹ anh ấy.”
“Gặp bố mẹ à?”
“Ừm.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
“Thì… khá là căng thẳng.” Trâu Mỹ có chút lo lắng: “Cậu nói xem liệu mẹ của anh ấy có khi nào sẽ không thích tớ không?”
“Không đâu.” Nguyễn Văn Văn nói: “Cậu xinh đẹp lại tốt bụng, dì Tiêu làm sao có thể không thích cậu được, trừ khi bà ấy bị mù.”
Đừng nhắc tới chứ, thật sự đúng là bị mù.
Khi gặp mặt có cảm giác không được tốt, dáng vẻ bà Tiêu rất đoan trang và cao quý: “Là cô Trâu đúng không?”
Trâu Mỹ đang ăn sáng, nuốt xong cái bánh bao hấp trong miệng rồi đưa mắt nhìn xung quanh: “Bà là?”
Người phụ nữ trung niên nói: “Mẹ của... Tiêu Hạo.”
“Khụ, khụ, khụ.” Trâu Mỹ ho vài tiếng, đứng dậy, mặt đỏ bừng nói: “Chào dì ạ.”
Bà Tiêu không quan tâm, kéo ghế ngồi xuống, xung quanh không có ai, bà ta cũng không sợ bị nhìn thấy, bà ta mở túi lấy ra một tấm chi phiếu, đẩy tới trước mặt Trâu Mỹ.
Vừa đến đã đưa tiền, đây là hành động gì thế??!!
Trâu Mỹ không hiểu nói: “Dì à, dì như vậy là?”
Bà Tiêu lạnh lùng nói: “Năm triệu nhân dân tệ, rời xa con trai tôi đi.”
Trâu Mỹ: “...”
Trâu Mỹ chưa từng thấy tình huống này này, cô hơi hoảng hốt, uống một ngụm trước, điện thoại đổ chuông, cô ra hiệu một chút, rồi nhấn vào giao diện Wechat, gửi tin nhắn cầu cứu cho Nguyễn Văn Văn.
[Aaaaaaaaa, mau nói cho tớ biết, làm thế nào để đối phó với người mẹ hung dữ đây. ]
Trong lòng hoảng loạn và cũng rất bối rối, khi gửi đi không chú ý, nên hoàn toàn không biết rằng mình đã gửi tin nhắn đó cho Tiêu Hạo.
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời lại.
Bạn trai: [Người mẹ hung dữ gì chứ? ]
Trâu Mỹ nhìn vào giao diện trò chuyện, cả người đều tê rần.
Thế này cũng……
Quá trùng hợp rồi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận