Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 63


Mí mắt của Nguyễn Văn Văn mở một nửa, mắt rơi vào người anh, nhìn một bên, cảm thấy đường vòng cung trên mặt càng mê người hơn. Cô nhìn môi anh, trước mắt hiện ra cảnh anh bóp cằm cô đút sữa cho cô.

Chuyện này không khiến người ta run sợ, mà chuyện khiến cô run sợ nhất chính là sữa chảy ra theo khóe miệng, đầu ngón tay anh di chuyển, ngón cái nhẹ nhàng lau đi.

Động tác rất chậm, mỗi một lần đều rất quyến rũ người.


Nguyễn Văn Văn nhìn anh, vô thức nuốt nước miếng, nói thầm: Đúng là một tai họa.

Nhưng làm sao bây giờ?

Cô rất thích tai họa trước mặt này.

Tốt nhất là có thể làm tai họa cả đời của cô.

Khóe môi cô cong lên, cười khẽ, ngước mắt đối diện với ánh mắt của Lộ Phong. Anh hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Nguyên Văn Văn không đáp lại, nhưng lại giang tay ra, ý bảo anh ôm cô.

Lộ Phong cầm cốc nước và bàn chải đánh răng đi tới: "Em tự đánh hay là anh giúp?"


Hôm nay, Nguyễn Văn Văn không muốn dùng tay của mình: "Anh giúp em."

Lộ Phong biết kiểu gì cũng như vậy, đẩy cằm của cô lên cao, nghiêng đầu sát lại gần. Anh đánh răng cho cô rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn nhắc nhở: "Đừng lộn xộn."

Người Nguyễn Văn Văn không nhúc nhích, nhưng chân thì không thành thật, vẫn đụng vào cẳng chân của anh.

Lộ Phong nói vài lần nhưng vô dụng, cũng không nói nữa, tập trung đánh răng cho cô. Đánh xong thì lại đưa nước sạch cho cô bảo cô súc miệng.

Phục vụ còn chuyên nghiệp hơn những chuyên gia.

Sau khi đánh răng xong, anh lại lau mặt cho cô, bôi kem dưỡng da ban đêm, sau khi làm xong tất cả anh mới mở miệng: "Tự đi hay anh ôm em?"

Người này có khuyết điểm, đó chính là quá lịch lãm.

Chân Nguyễn Văn Văn không chạm xuống đất, cô đung đưa hai chân, vươn tay ra.

Lộ Phong hiểu rõ, khóe miệng mỉm cười, ôm người đang ngồi lên ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ.

Nguyễn Văn Văn ôm eo anh, không cho anh đi. Lộ Phong dỗ một lúc lâu nhưng cũng vô ích, anh nhướng mày, cuối cùng ôm cả chăn và người đến phòng sách.

Anh họp trực tuyến trong phòng sách, còn cô thì nằm trên sô pha chơi điện thoại.

Trâu Mỹ gửi wechat đến, hỏi tâm trạng cô thế nào?

Cô được người ta phục vụ cả đêm, sao tâm trạng có thể không tốt được, cô nhắn lại: [Rất tốt.]

Trâu Mỹ nghe ra được điều gì đó, lập tức gửi nhãn dán đến.

[Tổng giám đốc Lộ nhà cậu dỗ cậu thế nào?]

R: [Cậu đoán xem.]

Z: [Nói đi, lần này bao lâu?]

R: [Không nói cho cậu biết, thẹn thùng jpg.]

Z: [Năng lực của tổng giám đốc Lộ nhà cậu không quá tốt rồi.]

R: [Tại sao?]

Z: [Vẫn để cậu còn sức nghịch điện thoại, anh ấy nên kiểm điểm lại một chút.]

R: [Hoảng sợ jpg.]

Z: [Nếu là người có năng lực mạnh, không chỉ không thể xuống giường được, mà toàn thân còn không có sức lực. ]

R: [Cô gái như cậu thật đáng sợ. ]

Z: [Ha ha ha. ]

Nguyễn Văn Văn trò chuyện đến đây thì hỏi: [Cậu thì sao? Cậu và Tiêu Hạo thế nào? ]

Sở dĩ Trâu Mỹ gửi wechat cho Nguyễn Văn Văn cũng là vì muốn nói cho cô biết, cô ấy và Tiêu Hạo đã có bước tiến mới.

[Hu hu, bọn tớ nắm tay rồi.]

R: [Quen nhau mười ngày, các cậu mới nắm tay à?]

R: [Tiêu Hạo còn là đàn ông sao?]

Z: [Cục cưng chú ý cách dùng từ của cậu.]

R: [Tiêu Hạo cũng rất có nguyên tắc đấy.]

Z: [Nghe không giống khen lắm.]

R: [Vốn dĩ tớ không có ý định khen anh ta.]

Đánh chữ không tiện, Nguyễn Văn Văn ra khỏi phòng sách, gửi voice chat với Trâu Mỹ, hai người tớ một câu, cậu một câu.

R: "Cậu thế là không được rồi, với tốc độ này của cậu, chờ tớ sinh con rồi, các cậu vẫn trong giai đoạn nắm tay."

Trâu Mỹ bắt được từ trọng điểm.

Z: "Khoan đã, cậu có rồi à?"

R: "Không đâu, lấy ví dụ so sánh mà thôi."

Z: "Có thể là do tớ không đủ sức hấp dẫn."

R: "Tớ đoán có thể là do cậu mặc quá nhiều."

Z: "Có ý gì?"

R: "Ý trên mặt chữ, lần sau gặp anh ta thì mặc ít thôi."

Z: "..."

Trâu Mỹ chưa từng yêu đương, trong mắt cô ấy Nguyễn Văn Văn có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhiều hơn. Khi nghe Nguyễn Văn Văn nói vậy, cô ấy nghiêm túc suy nghĩ, quả thật có khả thi.

Cô ấy có thể chịu được cảnh bọn họ đang trong giai đoạn nắm tay, Nguyễn Văn Văn sinh con. Nhưng không thể chịu được cảnh bọn họ đang trong giai đoạn nắm tay, mà con của Nguyễn Văn Văn đã đi nhà trẻ.

Để đẩy nhanh tốc độ, cô ấy quyết định sẽ thử làm theo lời của Nguyễn Văn Văn.

Tối hôm sau, Nguyễn Văn Văn nhận được kết quả phản hồi.

Trâu Mỹ gọi điện đến, giọng nói có vẻ tủi thân: “Không phải nói nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng sao, sao tớ lại cảm giác giữa hai bọn tớ như cách nhau vạn dặm núi vậy.”

Nguyễn Văn Văn: “Cậu không thử làm theo lời tớ nói à?”

Trâu Mỹ nói đến đây còn thở dài lớn tiếng hơn: “Thử rồi.”

Nguyễn Văn Văn nghe xong lại hóng hớt: “Kết quả thế nào?”

Trâu Mỹ nói: “Không ổn lắm.”

“Anh ta nói sao?”

“Anh ấy nói nhãn hiệu đồ tớ mặc không tốt.”

“Hả? Có ý gì chứ?”

“Cắt xén bớt nguyên vật liệu, bên phần eo sắp bung ra rồi.”

“…”

Sau đó Trâu Mỹ kể lại hết toàn bộ câu chuyện, nói chung quá trình là cô ấy chủ động hẹn Tiêu Hạo cùng đi ăn trưa, để gây ấn tượng tốt với anh ta, cô ấy còn cố tình mặc đồ lộng lẫy, ăn mặc gợi cảm hơn mọi khi, trông rất mát mẻ.

Cô ấy sắp xếp rất tốt, hai người ăn cơm xong có thể đi xem phim, rạp chiếu phim khá tối, có làm gì thật cũng không bị phát hiện.

Cô ấy còn đặt mục tiêu, chỉ cần vượt qua giai đoạn nắm tay là được rồi.

Nào ngờ…

Chẳng những không thể nắm tay mà còn mất mặt, lúc cúi người lớp áo bên eo bung ra.

Điều khiến người ta ngượng nhất là cô ấy không phát hiện ra ngay mà Tiêu Hạo nhận ra trước, có lẽ anh ta muốn làm dịu sự ngượng ngùng nên mới khoác áo khoác ngoài lên người cô ấy, trêu ghẹo nói: “Nhãn hiệu quần áo của cô không tốt.”

Nếu Trâu Mỹ không cố gặng hỏi xem anh ta có ý gì thì chắc cũng không có câu sau.

Trâu Mỹ nghe xong mà suýt đụng vào cửa, may mà Tiêu Hạo kịp thời giơ tay ra chắn giữa trán cô ấy với cánh cửa.

Nhiệt độ bàn tay anh ta rất nóng, dán sát vào trán làm trái tim cô ấy không khỏi rung động.

Có điều chưa cảm động được một giây, cô ấy đã nghe thấy chuyện làm mình đỏ mặt, vì nghiêng người mà phần eo bị căng ra, phát ra tiếng xé rách.

Chỗ rách càng lớn hơn.

Trâu Mỹ: “????!!!!”

Sau đó Tiêu Hạo dẫn cô ấy đến cửa hàng quần áo nữ mua đồ mới, thật ra dáng người Trâu Mỹ rất đẹp, không có chút thịt thừa nào, thuộc kiểu cực kỳ mảnh khảnh.

Chỉ là lần này kích cỡ bộ đồ hơi nhỏ.

Cô ấy nói xong, Nguyễn Văn Văn cố nén không bật cười thành tiếng: “Sau đó anh ta còn nói gì không?”

Trâu Mỹ đập đầu vào tường, thấp giọng nói: “Ừ, có nói.”

“Nói gì thế?”

“Bảo tớ cứ làm chính mình, đừng cố gồng quá.”

“Ha ha ha.” Nguyễn Văn Văn cười xong mới nhận xét: “Tớ nghĩ chuyện này cũng không phải chuyện xấu đâu.”

“Mất hết mặt mũi rồi còn không phải chuyện xấu à?”

“Không chừng vì chuyện này mà quan hệ giữa cậu và anh ta còn tiến triển mạnh hơn thì sao.”

“… Thế cũng được à?”

“Cái này ai mà nói chắc được chứ, có thể thôi.”

Nguyễn Văn Văn đoán không sai, ba ngày sau, Trâu Mỹ lại gọi điện bảo Tiêu Hạo sờ đầu cô ấy rồi.

Nguyễn Văn Văn ôm gối dựa, bình tĩnh nói: “Tiếp tục cố gắng.”

“Không thành vấn đề.” Trâu Mỹ nói chuyện của mình xong rồi hỏi chuyện của Nguyễn Văn Văn: “Lần này tổng giám đốc Lục nhà cậu đi công tác mấy ngày thế?”

Nói đến chuyện này Nguyễn Văn Văn lại buồn phiền, tối hôm đó sau khi mát xa xong, ngày hôm sau Lộ Phong đã đi công tác, lúc đầu nói là hai ngày, sau lại trì hoãn tận năm ngày.

Lúc nào anh mới về được đây, cô thực sự rất nhớ anh.

“Không biết, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia.”

“Sao thế, nhớ rồi à?”

“Ừ, nhớ lắm.”

“Nhớ nhiều đến mức nào?”

Nguyễn Văn Văn mím môi lại suy nghĩ về vấn đề này: “Cá không có nước có thể sống được không?”

Trâu Mỹ: “Đương nhiên là không sống được rồi.”

Nguyễn Văn Văn nhíu mày: “Tớ như cá không có nước vậy.”

Trâu Mỹ ngắt lời: “Không thể nào, không phải cậu vẫn còn sống đấy sao?”

Nguyễn Văn Văn gác cằm lên gối tựa, ủ rũ nói: “Chỉ là cố gắng chống đỡ thôi.”

Trâu Mỹ: “…”

Nguyễn Văn Văn còn đang cảm khái không thấy được anh chồng thân yêu nên tâm trạng không tốt thì đột nhiên có tiếng động vang lên từ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra, một bóng người cao ráo bước vào.

Bộ vest màu bạc, áo sơ mi trắng, cà vạt ca rô, gương mặt tuấn tú, đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc nét, là người cô luôn mong nhớ.

“Ôi, chồng ơi.” Nguyễn Văn Văn ném gối dựa đi, chạy chân trần nhào vào lòng Lộ Phong, chân vòng quanh eo anh nói: “Sao lâu thế anh mới về, em nhớ anh chết mất.”

Cô nói rồi còn nâng mặt anh lên dùng sức hôn một cái, hôn mặt xong còn muốn hôn chỗ khác, Lộ Phong ngửa đầu ra sau tránh, vẻ mặt mang theo ý cười.

“Anh vẫn chưa tắm mà.”

“Em không ngại đâu.” Nguyễn Văn Văn kéo cổ áo anh xuống muốn hôn.

“Không được, bẩn.” Lộ Phong ưa sạch sẽ, không đến mức nghiêm trọng nhưng điều cần chú ý vẫn phải chú ý, đây là thói quen nhiều năm qua.

“Không bẩn, không bẩn.” Nguyễn Văn Văn không hôn được thì không bỏ qua.

Lộ Phong nâng mông cô lên rồi đặt cô xuống: “Đợi anh tắm xong đã.”

“Hả? Thế thì lâu lắm.”

“Sao thế? Không vui à?”

Đôi mắt của Nguyễn Văn Văn sáng rực: “Em tắm với anh.”

Trâu Mỹ ở đầu dây bên kia nghe thấy lời Nguyễn Văn Văn nói thì đột nhiên biết được mình thiếu ở đâu.

Cô ấy, thiếu, chuyện, chủ, động, tấn, công.

Sau khi cúp máy, thò chú chim nhỏ hóng hớt ra.

Bên này, Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong cùng vào phòng tắm, quần áo rơi đầy đất, lúc bước vào, Nguyễn Văn Văn túm tóc Lộ Phong, thở hổn hển nói: “Đợi đã.”

Lộ Phong bị cô quyến rũ nóng cả người, nhỏ tiếng hỏi: “Làm gì?”

Nguyễn Văn Văn đỏ mặt nói: “Thím Chu hầm canh sâm cho anh, anh có muốn ăn trước không?”

Cô hơi lo cho thân thể anh.

“Không ăn.” Giờ Lộ Phong muốn ăn cô hơn.

“Anh không đói sao?” Nguyễn Văn Văn hỏi.

“Đói.” Lộ Phong ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Vậy nên xin hỏi cô Lộ, anh có được ăn không?”

Cô Lộ mím môi, vẻ mặt ngại ngùng vùi đầu vào vai anh: “Hư quá đi.”

Lộ Phong không nói gì, đạp cửa đặt người lên bệ tủ, giữ chặt gáy rồi hôn có chút vội vàng.

Sau đó còn cắn môi cô, Nguyễn Văn Văn khẽ hít một tiếng, hơi há miệng ra.

Lộ Phong nhếch môi cười, luồn vào trong, hôn từ nông đến sâu, hoàn toàn không cho cô cơ hội tránh thoát.

Không biết đã hôn bao lâu, Nguyễn Văn Văn dùng sức đẩy, nghiêng đầu tránh đi, há miệng thở dốc.

Ngón tay Lộ Phong mân mê tai cô, vuốt ve dọc theo vành tai, trượt xuống cổ cô, chỗ đó có vết đỏ do anh vừa tạo ra.

Ánh mắt anh thay đổi, vừa dịu dàng mà vừa nóng bỏng như muốn nuốt người ta luôn vậy.

Nguyễn Văn Văn không nhận ra sự thay đổi của anh, đưa tay vỗ ngực, trong lòng run rẩy, đây là hôn sao, sắp hôn cô đến ngất luôn rồi.

Đến lúc thở ổn định lại, cô mới quay đầu định nói: “Anh…”

Lộ Phong nắm cằm cô hôn tiếp, hôn mạnh quá làm cô không nhịn được lùi lại.

Phía sau là tường, cách đó khoảng mười phân là giá trang trí bằng thủy tinh để đặt mấy món đồ bày trí đắt tiền dễ vỡ.

Lúc cô không chịu nổi phải nghiêng sang bên cạnh, cánh tay vô tình đụng trúng đồ bày trí, cảnh tượng xảy ra sau đó cực kỳ bừa bộn.

Choang choang choang, mấy món đồ cùng rơi xuống nền gạch, lập tức vỡ nát.

Lộ Phong lùi lại, nhìn thẳng vào Nguyễn Văn Văn, ánh mắt mang vẻ một lời khó nói hết.

???!!!

Nguyễn Văn Văn cũng giật mình, lông mi dài không ngừng run rẩy, rướn cổ nói: “Không thể trách em được, do anh đè mạnh quá thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận