Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 577: Đây là nghĩ luyện tiểu hào a? Sơn thành đàm phán!

Chương 577: Đây là định luyện nick phụ à? Đàm phán tại Sơn Thành!
Nghe được tiếng nhắc nhở này, Tô Dương không nhịn được dừng bước.
Dụ Thành Quân nhanh chóng đứng vững, có chút phàn nàn nói: “Lão bản, sao ngươi đột nhiên dừng lại vậy?”
“Ta nghĩ đến một vấn đề!”
“Vấn đề gì?”
“Không có gì!”
Người ở bệnh viện quá đông, đợi thêm thang máy xong, Tô Dương mới tập trung sự chú ý vào tấm thẻ mong con kia.
【 Thẻ ước nguyện có con của Lưu Thành Tú x2: Tăng cường toàn diện thiên phú trí lực cho trẻ nhỏ, có hiệu quả với thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, trẻ em tuổi càng nhỏ hiệu quả càng tốt. 】
Tô Dương nheo mắt lại, cảm thấy tấm thẻ mong con này có vẻ khá đấy, đáng tiếc hắn không dùng được.
Dù sao thì hắn cũng không thiếu thiên phú gì!
Ngay lập tức, hắn lại dời sự chú ý đến chỗ x2 kia…
Tại sao lại là hai tấm?
Phải biết, khen thưởng đặc biệt này cũng là theo ước nguyện của nhân viên mà ra.
“Dụ Thành Quân, Lưu Thành Tú có mấy đứa con?”
“Một đứa thôi!”
“A!”
Hắn nghi ngờ, Lưu Thành Tú đang muốn luyện nick phụ!
Bất quá, hắn vẫn vui vẻ nhận hai tấm thẻ trân quý này.
Hai tấm thẻ ước nguyện có con này đáng giá ngàn vàng, so với mấy loại thẻ giảm giá 30% nhà ở, xe sang còn quý hơn nhiều!
Phải biết rằng, đối với bất cứ ai sự nghiệp thành công mà nói, đều muốn truyền lại cơ nghiệp gia tộc.
Tô Dương bây giờ còn trẻ, tự nhiên không cần lo lắng loại chuyện này.
Nhưng nếu lỡ hắn trăm năm sau thì sao?
Ngay lúc Tô Dương đang trên đường về công ty, trong nhóm thành viên hội quán Tinh Hỏa Kiện Thân, Vương Long trực tiếp @ Điền Vân Chiêu:
“@Điền Vân Chiêu: Tháng trước chơi cổ phiếu kiếm được bao nhiêu?”
Hơn nửa ngày sau, Điền Vân Chiêu mới trả lời: “Thua lỗ hơn 1 vạn!”
Vương Long: “Kỹ thuật của ngươi kém quá đấy!”
Điền Vân Chiêu: “Bị thị trường bất động sản liên lụy, kinh tế ảm đạm, thị trường đi xuống, lại thêm chiến tranh thương mại, ta mới lỗ hơn 1 vạn, đã là may lắm rồi, ta biết không ít cổ đông còn lỗ nặng hơn ta!”
Vương Long: “Ngươi đúng là có tinh thần tự biết mình!”
Điền Vân Chiêu: “Ý ngươi là gì? Đừng có nói giọng mỉa mai!”
Vương Long: “Ta bỏ ra 200 vạn mua quỹ đầu tư tư nhân, tháng trước kiếm lời 20%!”
Điền Vân Chiêu: “Biết đâu tháng sau lại lỗ thì sao!”
Vương Long: “Có những người kỹ thuật kém, thì chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh thôi!”
Điền Vân Chiêu: “20% là gì? Trước đây có tháng ta còn kiếm lời được 110% kia!”
“…”
Điền Vân Chiêu vừa tán gẫu với Vương Long, vừa tìm kiếm quỹ đầu tư tư nhân Nguyên Thạch trong nhóm thành viên.
Trong tình hình thị trường bây giờ, một tháng mà kiếm lời được 20% Điền Vân Chiêu cảm thấy công ty kia vẫn có chút thực lực.
Cô ta có chút tò mò, đối phương đang nắm giữ cổ phiếu nào!
Nhưng đúng lúc này cô ta lại phát hiện, nhân viên chào hàng quỹ đầu tư tư nhân kia tháng trước đã không thấy bóng dáng đâu.
Điền Vân Chiêu lập tức cảm thấy có chút im lặng!
Chẳng lẽ đám thành viên trong nhóm bọn họ không đủ chất lượng hay sao?
Chẳng lẽ quỹ đầu tư tư nhân lãi tốt như vậy, lại không phải cơ hội tốt để thu hút khách hàng sao?
Làm thế nào mà có thành tích, người rao hàng ngược lại bỏ chạy mất?
Điền Vân Chiêu: “@Vương Long: Ngươi có biết tình hình nắm giữ cổ phiếu của quỹ đầu tư tư nhân Nguyên Thạch không?”
Vương Long: “Không biết, đó là bí mật thương nghiệp của người ta, chứ không phải công khai!”
Điền Vân Chiêu: “Được thôi!”
Chu Sĩ Quyên: “@Vương Long: Bây giờ có thể mua không?”
Vương Long: “Không thể, ta hỏi rồi, ít nhất phải hết nửa năm kỳ hạn phong tỏa mới mua được!”
“…”
Thành tích hàng tháng của quỹ đầu tư tư nhân Nguyên Thạch rất tốt, nhưng danh tiếng lại không lan rộng ra.
Ngay cả đồng nghiệp nghe được tin tức này, cũng không mấy để ý!
Dù sao một tháng kiếm lời 20% cũng không phải là thành tích quá nổi bật gì.
Chẳng bao lâu, truyền thông Dung Thành và Sơn Thành đồng loạt đưa tin tổng giám đốc Cửu Hương Thực phẩm Đàm Dương Hoành đến gặp chủ tịch Hàn Khôn của Tự Nhiên Cocacola, muốn mua lại Tự Nhiên Cocacola ở Sơn Thành.
Còn có rất nhiều tờ báo địa phương đưa tin về tình hình gần đây của Tự Nhiên Cocacola, bao gồm việc công ty thua lỗ liên tục mấy năm sau khi phá sản tái thiết, và cả việc tập đoàn Dệt Sơn Thành dự định bán 12% cổ phần Tự Nhiên Cocacola.
Lần trước Tự Nhiên Cocacola được chú ý thế này là khi có tin đồn Tự Nhiên Cocacola sắp phá sản đóng cửa, một đám dân mạng đã đi mua hết hàng của Tự Nhiên Cocacola…
Vì Cửu Hương Thực phẩm rất nổi tiếng, danh tiếng cũng khá tốt.
Nên có rất nhiều dân mạng Sơn Thành bày tỏ, có lẽ việc Tự Nhiên Cocacola bị Cửu Hương Thực phẩm mua lại là một chuyện tốt!
Dù sao thì Cửu Hương Thực phẩm dạo gần đây phát triển cũng không tệ, ngay cả ngành nghề rượu nho khó khăn thế, họ vẫn có thể làm rất tốt!
Đàm Dương Hoành lại là một người rất có năng lực, có tiếng tăm, là người quản lý cấp cao.
Quan trọng nhất là Cửu Hương Thực phẩm trông còn chuyên nghiệp hơn vị cổ đông lớn làm bên dược phẩm kia nhiều.
Chẳng bao lâu, Tô Dương nhận được tin tức Đàm Dương Hoành thông báo, quan chức Sơn Thành muốn tìm hắn nói chuyện.
Tô Dương không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
Tự Nhiên Cocacola dù sao cũng là thương hiệu quốc gia, trước đây có thể giành lại được thương hiệu và công thức từ tay Bách Sự cũng là nhờ sự ủng hộ của chính quyền địa phương.
Hơn nữa, cổ phần Buồm Lớn khống chế sự phát triển đến mức độ này, cũng đủ để chính quyền địa phương phải coi trọng.
Thế là, Tô Dương liền mang theo Đàm Dương Hoành đến Sơn Thành!
Một đợt đi, một bài đi, một phát đi, một bên trong đi, một cho đi, một tại đi, một sáu đi, một chín đi, một lá cờ thêu đi, một à xem xét!
Tại Sơn Thành, Tô Dương gặp chủ tịch Hàn Khôn của Tự Nhiên Cocacola trong phòng họp.
Hàn Khôn hơn 40 tuổi, hơi béo tròn, trông có khí thế của một người đàn ông trung niên.
“Hàn tổng, chào anh!” Tô Dương chủ động bước tới đưa tay ra đồng thời tự giới thiệu, “Tôi là Tô Dương!”
Hàn Khôn ngẩn người một chút, lập tức đứng lên nắm tay Tô Dương: “Tô tổng, chào anh… Không ngờ anh còn trẻ như vậy!”
“May mắn thôi!”
“Sao có thể là may mắn chứ? Tô tổng khiêm tốn quá rồi!” Hàn Khôn lại gật đầu chào Đàm Dương Hoành: “Đàm tổng, anh cũng đến đấy à!”
“Hàn tổng khỏe!”
Hàn Khôn vừa cười vừa nói: “Mọi người ngồi đi!”
Nhân lúc hội nghị chưa bắt đầu, lãnh đạo vẫn chưa đến, Hàn Khôn liền chủ động trò chuyện với Tô Dương.
Ông ta cũng không vì Tô Dương còn trẻ mà coi thường hắn!
Dù sao thì Dung Thành và Sơn Thành cách nhau không xa, ông ta cũng đại khái nắm rõ tình hình phát triển của cổ phần Buồm Lớn hiện tại.
Quả thật là một đường công thành đoạt đất!
Đối với kỳ tài thương nghiệp như Tô Dương, tuổi trẻ… ngược lại có thể là ưu thế lớn nhất của hắn!
Thế là ông ta lại hỏi: “Tô tổng, tôi rất tò mò, vì sao anh lại muốn mua Tự Nhiên Cocacola?”
“Chính là muốn tiến vào ngành đồ uống!” Tô Dương thản nhiên nói: “Vừa vặn Tự Nhiên Cocacola tương đối nổi tiếng, lại không xa Dung Thành, tôi nghe nói tập đoàn dệt muốn bán cổ phần, nên muốn xem có thể mua lại trực tiếp không!”
“Ừm!”
Hàn Khôn gật gù.
Tô Dương gật đầu với cô gái đưa trà tới, rồi nói tiếp: “Nếu Hàn tổng không nỡ từ bỏ những gì mình thích, tôi cũng có thể cân nhắc mua công ty khác!”
Dù gì thì cũng là sản nghiệp của người ta, Tô Dương không thể hùng hổ dọa nạt người ta.
Hàn Khôn lại hỏi: “Tô tổng có chắc sẽ làm tốt Tự Nhiên Cocacola không?”
“Không chắc, nhưng tôi muốn thử xem!”
Hàn Khôn nhìn vào mắt Tô Dương, nhưng chẳng thể nhìn ra được điều gì.
Đối phương rất thản nhiên!
“Hàn tổng cũng biết đấy, tình hình hiện tại của Tự Nhiên Cocacola rất khó khăn, thị trường nội địa gần như bị hai gã khổng lồ Cocacola chiếm hết… Ngay cả các người tại địa phương cũng không thể đánh lại Bách Sự!” Tô Dương vừa cười vừa nói: “Tôi mua lại Tự Nhiên Cocacola cũng là mạo hiểm rất lớn… Nhưng làm ăn chắc chắn là phải mạo hiểm.”
“Đúng vậy!”
Hàn Khôn gật đầu.
Ông ta là người có quyền lên tiếng nhất, dù sao thì Tự Nhiên Cocacola hàng năm thua lỗ, tuyệt đại đa số đều do ông ta tiếp nhận.
Trước đây khi lựa chọn đầu tư vào Tự Nhiên Cocacola, ông ta từng mơ tưởng sẽ đánh bại Bách Sự, dẫm đạp Ngon Miệng, để Tự Nhiên Cocacola phát triển lớn mạnh, tái hiện sự huy hoàng của những năm 80!
Nhưng mấy năm trôi qua, ông ta nhận ra mình vẫn hơi ngây thơ rồi!
Bây giờ tập đoàn Dệt Sơn Thành đã muốn rút lui, ông ta cũng muốn độc lập chống chọi Tự Nhiên Vui Sướng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận