Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 524: Bị đoạn tuyệt cha con quan hệ! Thu mua nguyên thạch tư mộ!

Chương 524: Bị đoạn tuyệt quan hệ cha con! Thu mua tư mộ Nguyên Thạch!
Tô Dương khẽ cau mày: "Nói thế nào?"
Hắn ngược lại không cảm thấy nhân phẩm của giáo sư Đỗ sẽ có vấn đề lớn gì.
"Hắn có một cô con gái!"
"Qua đời rồi?"
"Vẫn còn sống!"
Tô Dương ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng: "Nói một chút, chuyện gì xảy ra?"
Rất rõ ràng, chuyện này khẳng định là có nội tình.
Giáo sư Đỗ trước kia đi du học ở Đức, sau khi lấy được học vị tiến sĩ thì về nước, sau đó rất nhanh liền trở thành kỹ sư của xưởng chế tạo ô tô kinh thành.
Hắn hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, sau khi kết hôn rất vất vả mới có một cô con gái, tên là Đỗ Ngọc.
Bất quá mấy năm trước, con gái đang học đại học của hắn lại thích một tên lưu manh ngoài trường học.
Sau khi tốt nghiệp năm thứ tư đại học, Đỗ Ngọc làm ầm ĩ đòi kết hôn!
Đỗ Tĩnh - vị giáo sư tâm cao khí ngạo đương nhiên không cho phép con gái mình gả cho một kẻ chơi bời lêu lổng, trình độ chỉ có sơ trung, không có việc làm.
"Sau đó thì sao?"
"Không biết là bùng nổ xung đột gì, bạn trai của Đỗ Ngọc liền đánh giáo sư Đỗ phải nhập viện, ở lại hai tháng..."
"Ây..."
Đây là điều mà Tô Dương không ngờ tới.
Hắn vội vàng uống một ngụm trà để trấn an mình: "Ngươi nói tiếp đi!"
"Ban đầu xưởng chế tạo ô tô muốn tìm cảnh sát bắt bạn trai của Đỗ Ngọc, nhưng lại bị giáo sư Đỗ ngăn lại."
"Ừ!"
"Về sau, ta nghe nói, hình như trong khoảng thời gian giáo sư Đỗ nằm viện, Đỗ Ngọc không hề lộ mặt, sau khi giáo sư Đỗ ra viện thì tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với con gái!"
"Ừ!"
"Lại về sau, khi ăn Tết, Đỗ Ngọc mang theo con cái và chồng đến cửa, lại bị giáo sư Đỗ gọi bảo an đuổi ra khỏi khu chung cư... Sau đó Đỗ Ngọc còn đến thêm hai lần, nhưng giáo sư Đỗ vô cùng cứng đầu, ngay cả vợ của giáo sư Đỗ cũng không giúp con gái nói chuyện!" Trần Khánh Châu nói với giọng điệu phức tạp, "Chuyện này năm đó ầm ĩ tương đối lớn, rất nhiều người lớn tuổi ở xưởng chế tạo ô tô đều biết rõ..."
Tô Dương nhỏ giọng nói: "Thì ra là như vậy!"
Trần Khánh Châu nói thêm: "Nghe nói, giáo sư Đỗ còn rất có tiền!"
"Có tiền hay không không quan trọng, hắn có thể so với ta có tiền sao?"
"Vậy cũng đúng!" Trần Khánh Châu suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Lão bản, vậy chúng ta có nhận quyên góp không?"
"Ngày mai xem lại, ngươi đừng nói chuyện này với giáo sư Đỗ vội, chúng ta kiểm tra chuyện của hắn đã!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Dương vẫn tính là sẽ nhận khoản tiền này giúp giáo sư Đỗ.
Đây là nguyện vọng của bản thân giáo sư Đỗ!
Làm từ thiện rất tốt, hắn hỗ trợ một chút!
"Được rồi lão bản!"
Buổi chiều hôm đó, Tô Dương mời Ưng Quang Kiện - ông chủ của Tư Mộ Nguyên Thạch ăn một bữa cơm.
Ưng Quang Kiện tầm ba mươi tuổi, gia đình có vẻ như làm trong lĩnh vực bất động sản và siêu thị, anh ta học quản lý tài chính.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta trực tiếp vào làm tại một công ty chứng khoán ở Thượng Hải.
Ba năm trước, thị trường chứng khoán một màu tươi đẹp, Ưng Quang Kiện cảm thấy mình đã học hành thành tài, liền từ chức để tự lập nghiệp, thành lập quỹ ngân sách Tư Mộ Nguyên Thạch ở Dung Thành.
Dựa vào các mối quan hệ của gia đình, anh ta rất nhanh đã thu thập được hơn 100 triệu tiền vốn để gia nhập thị trường chứng khoán.
Nhưng không đợi anh ta vui mừng được bao lâu, thị trường chứng khoán liền bắt đầu lao dốc...
Rất nhanh, quỹ ngân sách Tư Mộ Nguyên Thạch liền liên tiếp thua lỗ.
Cách đây không lâu, quỹ ngân sách Tư Mộ cuối cùng dưới trướng Nguyên Thạch đã phải giải tán.
Đối diện với Tô Dương, Ưng Quang Kiện trông có vẻ hơi ủ rũ.
Nhưng dù sao tất cả mọi người còn tương đối trẻ, có thể xem là nói chuyện rất hợp ý.
Nói chuyện một lúc, Ưng Quang Kiện liền phàn nàn...
Cuối cùng còn nói đến chuyện một số người đồng lứa sau lưng cười nhạo anh ta, và chuyện bạn gái chia tay với anh ta!
Tô Dương kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng cũng bồi anh ta uống một chén nhỏ.
Khi bữa nhậu sắp tàn, Ưng Quang Kiện mới kịp nhận ra là mình hình như đã nói quá nhiều.
Chủ yếu là gần đây anh ta quá phẫn uất, lại uống chút rượu, trò chuyện với Tô Dương một lát thì không kìm được mà thổ lộ hết lòng mình.
Đối mặt với vị trẻ tuổi hơn mình không bao nhiêu tuổi, mà sự nghiệp lại thành công, anh ta có chút xấu hổ: "Ngại quá, gần đây tâm trạng không được tốt lắm..."
"Không có gì đâu, ai mà chẳng có lúc không được như ý!" Tô Dương nâng chén rượu lên cười nói, "Rất nhanh thôi ngươi sẽ có thể nhẹ nhàng xuất trận, bắt đầu lại, chúng ta vẫn còn trẻ mà, chắc chắn sẽ vượt qua được khó khăn!"
"Ha ha ha... Lời này của ngươi giống hệt như lời cha ta nói!"
Ưng Quang Kiện cười và chạm ly với Tô Dương.
Không hiểu vì sao, anh ta cảm thấy nói chuyện với Tô Dương rất dễ chịu!
Ngày hôm sau, Ưng Quang Kiện liền dẫn Tô Dương cùng Quách Tuyết Cần, Trình Văn Hoắc đến Tư Mộ Nguyên Thạch của anh ta.
Toàn bộ Tư Mộ Nguyên Thạch trừ Ưng Quang Kiện ra thì chỉ còn lại bảy người.
Bây giờ rất nhiều người đều kiêm nhiệm nhiều chức.
Bởi vì Tư Mộ Nguyên Thạch liên tiếp thua lỗ nên một bộ phận nhân viên đã từ chức.
Tháng trước, khi Ưng Quang Kiện định bán công ty, số nhân viên rời đi còn nhiều hơn nữa.
Ưng Quang Kiện đơn giản giới thiệu với Tô Dương về các bộ phận và nhân viên của Tư Mộ Nguyên Thạch.
Những nhân viên này đều còn khá trẻ, năng lực tương đối bình thường, còn có người mới tốt nghiệp một năm!
Đối diện với Tô Dương, những nhân viên này cũng không đặc biệt căng thẳng.
Ưng Quang Kiện nói với bọn họ, nếu thực sự không tìm được công việc phù hợp, anh ta có thể giúp sắp xếp, nhưng tiền lương chắc chắn sẽ không cao như trước!
Tô Dương nhìn những nhân viên này cười nói: "Sau khi ta thu mua Nguyên Thạch, trong thời gian ngắn sẽ không giảm biên chế, nhưng có thể tiếp tục làm việc ở đây hay không thì còn phải xem biểu hiện của các ngươi!"
Giảm biên chế?
Đại khái chỉ cần nhân viên không phạm phải vấn đề nguyên tắc, Tô Dương không thể nào giảm biên chế được.
Cho dù nhân viên có năng lực bình thường, cũng có chỗ để dùng!
Hơn nữa tiền lương của nhóm nhân viên này cũng không cao, cao nhất cũng chỉ khoảng bảy ngàn tệ.
Còn không bằng người phục vụ ở nhà anh ta!
Nghe được lời hứa của Tô Dương, bảy nhân viên này trong lòng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù Ưng Quang Kiện cũng đã hứa, nhưng bọn họ vẫn thích làm về tài chính hơn!
Dù sao bọn họ học chính là ngành này!
Chờ luật sư của Ưng Quang Kiện tới, hai bên rất nhanh đã ký kết hợp đồng thu mua.
Cổ phần Cự Phàm khống chế với giá 120 vạn để thu mua 100% cổ phần của công ty quỹ ngân sách Tư Mộ Nguyên Thạch.
Sau khi ký hợp đồng xong, Ưng Quang Kiện cũng thở phào một hơi, anh ta nhìn về phía những nhân viên kia mà nhắc nhở:
"Dạo gần đây lẩu Cửu Hương, thực phẩm Cửu Hương, Xích Châu tửu nghiệp đều đang rất nổi, đều là sản nghiệp của Tô tổng đấy, các cậu theo hắn làm tốt vào, chắc chắn sẽ không sai!"
Nghe thấy lời của Ưng Quang Kiện, bảy nhân viên đó đều kinh ngạc nhìn Tô Dương!
Không có cách nào!
Thực sự là Tô Dương quá kín tiếng, hầu như không xuất hiện trên truyền thông.
Rất nhanh, Quách Tuyết Cần dẫn người tiếp quản toàn bộ tài vụ đầu tư của Nguyên Thạch.
Sau khi Ưng Quang Kiện rời đi, Tô Dương cũng tuyên bố sẽ tăng lương cho mỗi người thêm một ngàn.
Khiến cho đám người trẻ tuổi này kích động không thôi!
Bọn họ cảm thấy hình như đổi chủ cũng không tệ!
Ít nhất chủ mới khẳng định là có tiền hơn chủ cũ, cũng rộng tay hơn.
Trước đây tiền lương ở Tư Mộ Nguyên Thạch không phải là thấp, nhưng từ khi Ưng Quang Kiện thất bại thì gia đình đã cắt viện trợ của anh ta... Vì vậy công ty đã chậm trễ trong việc trả lương.
Tô Dương để phó tổng của Tư Mộ Nguyên Thạch là Diêm Dã tạm thời quản lý toàn bộ công ty.
Đồng thời cũng nói rõ với Diêm Dã, vị trí phó tổng này hắn chắc chắn không làm được, nhưng công ty sẽ không giảm tám ngàn tiền lương của hắn!
Diêm Dã vẫn có một chút năng khiếu quản lý, cho dù chỉ là một sao thiên phú.
Anh ta cũng có chứng chỉ hành nghề.
Nhưng việc anh ta lên được vị trí phó tổng hoàn toàn là do trước đây phó tổng của Tư Mộ Nguyên Thạch đã bỏ trốn.
Ưng Quang Kiện đã tùy tiện đề bạt một người có thể quản lý được.
Mặc dù Diêm Dã có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Anh ta bày tỏ sẽ làm việc thật tốt, để tạo ra giá trị cuối cùng một lần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận