Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 384: Trên cao nguyên thành thị! Ngàn mẫu rượu nho tửu trang!

Chương 384: Trên cao nguyên thành phố! Trang trại rượu nho ngàn mẫu!
Cách một ngày, Dịch Kiến Cương liền đến tìm Tô Dương để bàn về việc lấy tên cho câu lạc bộ bóng đá. Anh còn nói về yêu cầu của liên đoàn bóng đá rằng tên câu lạc bộ không được chứa tên cổ đông. Chuyện này Tô Dương cũng đã biết rõ, dạo gần đây hắn cũng đang học bổ túc kiến thức về bóng đá.
Dịch Kiến Cương còn chuẩn bị cho Tô Dương một danh sách các tên câu lạc bộ được chọn. Điều này khiến Tô Dương vô cùng hài lòng, hắn vốn không hề am hiểu về đặt tên! Hắn nhìn lướt qua tờ giấy A4 liệt kê tên các câu lạc bộ bóng đá: Đại Hưng, Phục Hưng, Sao Chổi, Lưu Tinh, Liệt Diễm Hổ, Gió Lốc, Thiểm Điện Sói… Ngạo Thế Quần Hùng, Bảo Bảo Xe Buýt, Thích Khách Máu Lạnh, Lưỡi Dao, Trời Chiều Đỏ… Không nhịn được mà nhếch mép cười. Chuunibyou nhiều quá! Còn có người chơi chữ, còn có những tên có thành phần phức tạp!
Tuy nhiên, khi nhớ lại tên các đội bóng siêu sao, mười sáu đội bóng đá, cũng toàn là mấy cái tên như hùng sư, hổ, trâu... hình như cũng chẳng khác biệt là bao. Hắn tiện tay gạch bỏ những tên chơi chữ, "Trời Chiều Đỏ", "Dao Phong", "Thích Khách"... Tên "Phục Hưng" cũng không cần, câu lạc bộ của hắn mới thành lập, phục hưng cái con khỉ gì! "Đại Hưng", hình như cũng không cần! Sao Chổi chẳng phải là sao chổi sao? Lưu Tinh thì hình như vụt sáng rồi biến mất... Nhưng Tô Dương không hề mê tín! Mà hơn nữa cái tên này cũng có thể liên hệ tới Tinh Hỏa.
Nghĩ một hồi, hắn liền đặt "Sao Chổi", "Lưu Tinh" lên trước, sau đó thêm vào các tên như "Liệt Diễm Hổ" vào danh sách lựa chọn. Đăng ký tên công ty rồi mới biết, đôi khi những cái tên hay đều bị chó nó giành mất! Giống như đăng ký id trên các nền tảng vậy. Vất vả nghĩ ra được một cái tên rất hay, lại phát hiện bị người khác chiếm mất rồi. Vì vậy nên cần chuẩn bị nhiều cái, để dùng dự phòng.
Dịch Kiến Cương lại đề nghị: "Mạnh tổng muốn để câu lạc bộ bóng đá của chúng ta trực thuộc vào tỉnh liên đoàn bóng đá!"
"Vì sao?" Tô Dương hờ hững hỏi.
"Hắn thích mặc quần áo bóng đá màu vàng!"
Tô Dương cười nói: "Trước đây hắn là fan bóng đá Thuyên Hưng à?"
"Chắc vậy!" Dịch Kiến Cương gật đầu.
"Đội bóng kia giải tán cũng gần hai mươi năm rồi, còn nhớ mãi không quên à?"
Khi đội Thuyên Hưng thành lập, Tô Dương còn chưa sinh ra đời đây! Lúc nó giải tán, hắn còn đang học mẫu giáo.
"Ừm!"
"Ý của ngươi thế nào?" Tô Dương bình tĩnh nhìn Dịch Kiến Cương.
"Có lẽ không ổn!" Dịch Kiến Cương nói nhỏ, "Tỉnh liên đoàn bóng đá và Dung Thành liên đoàn bóng đá thi đấu nghiệp dư là do mỗi bên quản lý, khách hàng chủ yếu của chúng ta đến từ Dung Thành, nếu như bọn họ không có tư cách đá các giải đấu nghiệp dư do liên đoàn bóng đá Dung Thành tổ chức thì không được tốt lắm."
"Đúng vậy, kinh doanh là kinh doanh!" Tô Dương gật đầu, "Chúng ta phải đáp ứng được nhu cầu của đa số khách hàng!" Hắn cảm thấy việc phân chia hiệp hội hai chân này khá vô lý, nhưng chúng đã tồn tại rồi thì phải tuân theo quy tắc thôi.
"Đúng vậy!"
"Tương tự, nếu như nói cho Mạnh tổng về sự cân nhắc của công ty chúng ta, nếu như hắn thật sự thích thì chúng ta có thể lập thêm một câu lạc bộ nữa, trực thuộc vào tỉnh liên đoàn bóng đá là được, đến lúc đó hắn thích thì cũng có thể đi đăng ký!"
Nếu câu lạc bộ bóng đá làm ăn tốt, thì tiền lớn tuy không kiếm được, nhưng một năm vài trăm vạn vẫn có khả năng! Cũng có thể giúp hắn bổ sung nhân sự, nâng cao sự gắn kết và giá trị thương hiệu của Tinh Hỏa kiện thân, Tô Dương khẳng định rất sẵn lòng. Về sau nếu như Tinh Hỏa kiện thân mở rộng khắp nơi, hắn lại mở câu lạc bộ bóng đá ở các địa phương đó, không chừng chính hắn cũng có thể tổ chức Tinh Hỏa Cúp, giải bóng đá nghiệp dư toàn quốc cũng nên. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bất quá, việc liên hệ các tỉnh khác để thi đấu giao hữu thì chắc chắn không thành vấn đề! Nghĩ đến cuối tuần đánh máy bay đến tỉnh khác đá bóng, có thể giao đấu với các đội bóng ở Sơn Thành, Kinh Thành, Thượng Hải, Thâm Thị... còn thấy có chút hăng hái!
Dịch Kiến Cương cười nói: "Để hắn trả phí thành viên của cả hai câu lạc bộ bóng đá?"
Tô Dương gật đầu: "Nếu như hắn nguyện ý, ta đương nhiên chấp nhận!"
Sự việc xây dựng câu lạc bộ tiến triển khá thuận lợi, vì vậy, câu lạc bộ bóng đá Dung Thành Lưu Tinh nhanh chóng được thành lập. Địa điểm làm việc được đặt ở cao ốc Khải Duyệt, cho tiện quản lý. Nhân viên kế toán tài chính là những người đầu tiên có mặt, bắt đầu thu phí thành viên. Tạm thời, phí thành viên thường là 1000 tệ/năm, còn phí thành viên hưởng ưu đãi là 5000 tệ/năm. Khi tuyên bố thành lập câu lạc bộ bóng đá Lưu Tinh, Tô Dương thấy nhóm khách hàng cao cấp nam giới rất vui vẻ, nô nức nộp tiền.
Sau đó là chiêu mộ nhân tài quản lý câu lạc bộ... cũng như tìm kiếm nhà tài trợ! Bất quá, việc tài trợ cho giải bóng đá nghiệp dư cũng khá dễ dàng. Nhiều doanh nghiệp địa phương sẽ không để ý mấy vạn tệ này. Tô Dương còn có thể để Mỹ Gia gia chính, Cửu Hương thực phẩm vào sân, sau này còn có thể để thương hiệu của các công ty khác vào!
Ngược lại, Tô Dương không quá quan tâm đến sự việc câu lạc bộ bóng đá, mà quan tâm đến việc mở rộng Tinh Hỏa kiện thân hơn. Gần đây, có ba bên chủ động tìm đến Tinh Hỏa kiện thân để bàn chuyện nhượng quyền đại lý phòng tập thể dục, đều đang trong giai đoạn khảo sát và đánh giá sơ bộ! Trong đó có một bên đã bị loại! Nguyên nhân là do nhân viên điều tra phát hiện bên này trước đó đã bán rất nhiều gói dịch vụ tập thể dục cho khách hàng với kỳ hạn ba năm, năm năm, mười năm... Và còn yêu cầu Tinh Hỏa kiện thân sau khi mua lại thương hiệu phòng tập thể dục kia thì phải gánh trách nhiệm phục vụ tiếp theo cho những khách hàng đó. Mua gói dịch vụ của một phòng tập thể dục năm năm, mười năm, Tô Dương chỉ có thể nói những khách hàng này gan cũng lớn, tiền cũng nhiều! Sao hắn không có được nhiều khách hàng chất lượng như thế? Tinh Hỏa kiện thân đã có mấy vạn khách hàng, nếu mỗi người đóng vài vạn thì chẳng phải Tinh Hỏa kiện thân đã có mấy ức dòng tiền hay sao? Đại nghiệp còn gì không thể?
Cuộc đàm phán về Xích Châu tửu nghiệp lại khá thuận lợi, Cửu Hương thực phẩm cũng nhận được sự hỗ trợ từ chính quyền địa phương. Điều mà Tô Dương lo lắng duy nhất là, nhân viên kỹ thuật của Xích Châu tửu nghiệp đã học được bao nhiêu kỹ thuật sản xuất rượu nho từ người Pháp. Đương nhiên, hắn không quá lo lắng về vấn đề phát triển của Xích Châu, tối thiểu cũng không khiến hắn bị thua lỗ nặng nề. Làm trong ngành rượu nho, hắn vẫn có ưu thế!
Ngày 17 tháng 2, Tô Dương dẫn theo Đàm Dương Hoành, Dụ Thành Quân và một số nhân viên khác đến huyện Đức Vinh. Huyện Đức Vinh nằm ở phía tây nam của tỉnh, ba mặt giáp Điền tỉnh, liền kề với Shangrila. Nó nằm trong khu vực cao nguyên xuyên Tây, thuộc rìa của khu vực cao nguyên Thanh Tạng. Cảnh vật mà Tô Dương nhìn thấy dọc đường là một dãy núi trùng điệp, đất đai bị xói mòn khá nghiêm trọng. Huyện thành được xây dựng khá ổn, nhưng yên tĩnh, thậm chí còn không thấy đèn giao thông. Một thành phố nhỏ yên bình và sạch sẽ, dân số huyện không quá ba vạn.
Xe đi thẳng đến cổng Xích Châu tửu nghiệp, nhà máy Xích Châu tửu nghiệp nhìn có vẻ bình thường. Chỉ có sân bóng đơn sơ bên cạnh khiến hắn phải nhìn thêm một cái! Đồng thời, các nhân viên thu mua, cùng với ban quản lý của Xích Châu tửu nghiệp, đại diện tập đoàn Trần Dụ và đại diện công ty Pháp đã chờ hắn ở cổng nhà máy rượu, trong đó còn có mấy người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh! Buổi tối, hắn lại gặp gỡ quan chức địa phương, mọi người cùng nhau ăn một bữa thịt dê nướng nguyên con. Tô Dương bị chuốc không ít rượu.
Vào ban đêm, trời đầy sao! Bên cạnh đống lửa, Dụ Thành Quân gặm một cái sườn cừu, ngồi trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời sao rực rỡ không kìm được cảm thán: "Đẹp quá!"
Tô Dương đưa cho cô một tờ giấy: "Lau khóe miệng đi!"
"Cảm ơn lão bản!"
Khi Tô Dương và Dụ Thành Quân ăn uống gần xong, bọn họ lại bị lôi đi nhảy múa!
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tô Dương được dẫn đi tham quan nhà máy rượu và phân xưởng cất rượu của Xích Châu tửu nghiệp, cũng như hầm rượu và các vườn nho trồng trên núi cao ngàn mẫu của Xích Châu tửu nghiệp trên cao nguyên. Những vườn nho này đều là các giống nho du nhập từ Pháp, được người dân địa phương thuê chăm sóc, tuy nhiên đều không phải nhân viên toàn thời gian. Lúc này, Tô Dương cũng dần thưởng thức được vẻ đẹp hùng vĩ bao la của cao nguyên Đức Vinh! Đại diện tập đoàn Trần Dụ hết lời ca tụng, dù sao cũng chỉ lặp đi lặp lại: Lão bản có con mắt tinh tường, nơi này tương lai rất có tiền đồ! Tô Dương lại không để ý! Nếu quả thật kiếm được nhiều tiền, thì các người chạy đi làm gì?
Tô Dương cười nói: "Cũng không tệ lắm!"
Đại diện tập đoàn Trần Dụ, Chu Thành Đào, cười nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi đã vất vả vun trồng ở nơi này mười năm rồi, nhập giống và công nghệ ủ rượu nho tốt nhất..."
"Ta nói phong cảnh cũng không tệ lắm!"
"...". Tô Dương thấy bộ dạng ngượng ngùng của Chu Thành Đào, lại bổ sung: "Đương nhiên, các anh cũng làm rất tốt!"
Chu Thành Đào có chút tủi thân, luôn cảm thấy Tô Dương đang an ủi hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận