Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 556: gia tăng màn kịch ngắn quay chụp đoàn làm phim!

Chương 556: tăng thêm đoàn làm phim quay chụp phim ngắn!
Nghe Tô Dương khẳng định, trên mặt Hà Nguyệt Linh nở nụ cười rạng rỡ!
“Chi tiết câu chuyện này là thật sao?”
“Hoàn toàn là thật không bịa đặt, ta và Fernand, Camyl có quan hệ không tệ!” Hà Nguyệt Linh giải thích, “Sau khi viết xong bản thảo, ta còn đọc cho Fernand nghe qua.”
“Bất quá chỉ quay Fernand, có vẻ hơi đơn điệu, ngươi còn ý tưởng khác không?”
“Có!” Hà Nguyệt Linh gật đầu, “Ta cảm thấy còn có thể tìm chuyện từ chỗ Hồ Tổng, hoặc đào móc từ nhân viên ở đó, nếu không thì chúng ta có thể khai thác các cán bộ phía quan phương!”
Tô Dương chỉnh lại: “Chủ đề của chúng ta vĩnh viễn là tửu trang Xích Châu, phải xoay quanh nhãn hiệu của tửu trang Xích Châu mà phát triển, chúng ta cần thâm nhập vào Xích Châu tửu trang để khai thác giá trị nhãn hiệu, làm cho khách hàng biết vì sao rượu nho của Xích Châu tửu trang lại là hàng xa xỉ, từ đó kéo theo danh tiếng của Xích Châu tửu nghiệp... Đây thuần túy là tuyên truyền thương mại!”
“À!” Hà Nguyệt Linh ngoan ngoãn gật đầu. Nàng cũng cảm thấy tư duy của mình có chút quá hăng hái!
“Trong thời gian tới, ngươi hãy hoàn thiện thêm kịch bản, có thể thêm các yếu tố nghệ thuật cũng được!” Tô Dương nghĩ một lát rồi nói, “Ta biết ngươi không phải dân biên kịch chuyên nghiệp, lại là người mới, ngươi có thể chọn hai người từ đội ngũ biên kịch đến giúp, ta sẽ bảo Lâm Nghệ điện ảnh truyền hình bắt đầu liên hệ với các đoàn làm phim tài liệu ưu tú trong nước!”
“Vâng ông chủ!”
Tô Dương vỗ tay lên bàn làm việc: “Ta thưởng cho ngươi trước 300.000, nếu làm tốt, ta sẽ tiếp tục thưởng cho ngươi, hoặc là thưởng nhiều hơn cho đội của ngươi!”
Hà Nguyệt Linh cảm thấy mình đã không kìm nổi nụ cười trên mặt! Thật không dám tin, nàng mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm! Chết rồi! Chắc chắn lại cười đến mất hết cả vẻ thanh lịch rồi! Nàng vội vàng cúi đầu che miệng lại!
Đợi Hà Nguyệt Linh đi rồi, Tô Dương cũng cười đứng dậy. Dù chỉ là kịch bản hiện tại của Hà Nguyệt Linh, khi quay thành phim tài liệu, đã có thể thu hút được sự chú ý trên thị trường. Nhưng Tô Dương là người cầu toàn, hắn muốn nhiều hơn! Hắn muốn làm ra một bộ phim tài liệu chất lượng, dù sao chi phí cũng không cao. Hơn nữa, tiền còn là của Xích Châu tửu nghiệp...
Tô Dương quay đầu, mở hộp thư, tìm đến loạt hồ sơ mà Lâm Nghệ điện ảnh truyền hình đã gửi cho hắn. Những hồ sơ này chủ yếu là đạo diễn quay phim ngắn, biên kịch và nhân viên công tác hậu trường chuyên nghiệp. Đầu tháng bộ phim ngắn kia, Hắc Lê điện ảnh truyền hình đã kiếm được hơn 4 triệu! Chi phí sản xuất của bộ phim ngắn đó thấp hơn so với “Tứ Thập Tuế”, giúp công ty thu được lợi nhuận gấp 5 lần!
Tô Dương hiện còn giữ trong tay 7 kịch bản phim ngắn có thể kiếm tiền, một số được giải thưởng, một số là do biên kịch của công ty viết, còn một số là do mua lại từ bên ngoài. Hiện tại đã có khu vực giao dịch kịch bản phim ngắn chuyên biệt, rất thuận tiện, giá cả cũng không đắt! Chỉ là số lượng quá nhiều, chất lượng thì không đồng đều. Muốn tìm được kịch bản tốt, tất cả đều dựa vào con mắt tinh tường và độ nhạy bén với thị trường, mà hai thứ này Tô Dương đều không thiếu.
Hiện tại Hắc Lê điện ảnh truyền hình chỉ có hai đoàn làm phim ngắn, Tô Dương cảm thấy cần phải tăng thêm hai đoàn nữa! Để đảm bảo tốc độ, cường độ quay chụp phim ngắn vẫn còn rất cao. Hắn không thể dồn hết tất cả nhiệm vụ cho hai đoàn phim. Thỉnh thoảng, hắn vẫn cần cho các thành viên đoàn làm phim nghỉ ngơi. Liên tiếp hai bộ phim ngắn ăn khách lớn, danh tiếng của Hắc Lê điện ảnh truyền hình cũng đã vang dội. Thêm vào đó, cường độ quay phim của Hắc Lê không cao, có rất nhiều người chuyên nghiệp tìm đến.
Sau khi xử lý xong hết những hồ sơ xin việc, Tô Dương nhận được điện thoại của Hà Chí Hằng.
“Nhà đã có kết quả chưa?”
“Có rồi, chúng ta muốn mua căn hộ 130 mét vuông mà Vương Quyên thích, em thấy vị trí căn đó rất tốt!”
“Có thể mua được không?”
Tô Dương tính toán, 17.000 tệ một mét vuông, 130 mét vuông cần 2.210.000 tệ. Nếu như trừ 500.000 tệ, thì là 1.810.000 tệ. Trả góp hơi nặng, nhưng không thành vấn đề.
“Đối phương nói cần tiền gấp...” Hà Chí Hằng nhỏ giọng hỏi, “Anh, em luôn cảm thấy chuyện này hơi quá trùng hợp, có phải anh đã làm gì không?”
“Ách... Em thông minh hơn anh tưởng!”
“Anh, em đần lắm hả?”
“Sao có thể chứ?” Tô Dương vừa cười vừa nói, “Ông Lưu đó nợ ân tình của anh, bán rẻ lại cho em cũng là phải thôi, em cứ nhận đi!”
Hà Chí Hằng nhỏ giọng hỏi: “Ân tình đó lớn không anh?”
“Với anh hiện tại thì ân tình này nhỏ thôi.” Tô Dương bĩu môi, bất đắc dĩ nói, “Nếu bây giờ không nhanh chóng thu hồi, về sau anh cũng không biết làm sao đòi lại… Thật ngại phải nhắc lại chuyện này, em cũng là vừa đúng dịp mà thôi.”
“Ách...” Hà Chí Hằng hít một hơi sâu, “Anh, anh đang khoe mẽ đó hả?”
“Không có cách nào, sự nghiệp tiến triển quá thuận lợi, công ty càng ngày càng phát triển, quy mô càng lúc càng lớn... Anh hoàn toàn không ngờ tới!” Tô Dương dùng giọng điệu hồi tưởng, “Trước kia anh chỉ muốn mở quán lẩu, một tháng kiếm được một vạn đã rất hài lòng rồi, nhưng bây giờ quán lẩu mở tới Ngạc Tỉnh mà anh không có cảm giác thành tựu và thoả mãn như trước nữa…”
Hà Chí Hằng đã có ý muốn cúp máy rồi. Anh này quá đắc ý!
“Chút ân tình này, em phải giúp anh thu lại thì anh mới không lỗ, hai nhà mình lại thân nhau, chỉ có em đi theo anh làm ăn, nếu em làm không nên thân, anh về nhà cũng không có mặt mũi!”
“Ách!” Tô Dương giở chiêu cuối cùng ra nói, “Nếu em không nhận, anh sẽ cho không luôn, anh sẽ nói với Vương Quyên, hoặc là với mẹ em, anh đoán chừng Vương Quyên hoặc là mẹ em chắc chắn sẽ nhận!” Xin mời...Ngài....cất giữ...6...9...Sách....đi....!
“Đừng đừng đừng… Em nhận!”
“Vậy là tốt rồi!” Tô Dương vừa cười vừa nói, “Em ở tổng công ty giúp anh trông coi báo cáo đường lối cho kỹ, không được tư lợi, không được bao che cho ai, không được trúng đạn bọc đường của bất kỳ ai, như vậy là anh rất hài lòng… Vị trí này rất quan trọng, giao cho người khác anh không yên tâm, trong công ty chỉ có em, anh mới có thể hoàn toàn tin tưởng!”
“Em hiểu!”
Khóe miệng Tô Dương hơi nhếch lên, nếu hắn không nghe lầm thì giọng của cậu em có chút nghẹn ngào, hơi run rẩy! Ừmmm… Hắn không phải thật sự tin chứ? Tính cách này, đúng là không thích hợp làm ăn.
“Bên trả góp, em tìm Điền Hán Hùng giúp làm thủ tục!” Tô Dương nghĩ một lát rồi nói, “Ông ta hợp tác với công ty mình, sẽ giúp em làm thỏa đáng.”
“Dạ!”
“Về Vương Quyên, anh định điều cô ấy đến tổng bộ Tinh Hỏa kiện thân, bên đó vừa có người xin nghỉ, đãi ngộ không tệ, làm việc tương đối nhàn, chỉ là tiền lương chỉ có 7.000, nhưng sau này tan làm hai đứa có thể về nhà chung!”
“Cô ấy được chứ?”
“Biết một chút về máy tính, biết làm báo biểu, biết đánh máy văn bản là được, bằng đại học là đủ!”
“Dạ được ạ!”
Hà Chí Hằng cúp điện thoại, liền thấy Vương Quyên nhìn chằm chằm anh. Vương Quyên nhỏ giọng hỏi: “Là anh họ gọi hả?”
Hà Chí Hằng gật đầu: “Ông Lưu kia nợ anh họ ân tình, nên mới bán rẻ đó!”
Vương Quyên mong đợi hỏi: “Vậy chúng ta mua được không?”
Nàng nằm mơ cũng muốn mua nhà ở Định Thành! Trước kia nàng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ đi theo Hà Chí Hằng, nàng cảm thấy chuyện này không khó! Tiền lương của nàng và Hà Chí Hằng cũng không tệ. Nhất là sau khi Hà Chí Hằng chuyển đến tổng bộ, tiền lương lại tăng lên một bậc! Bất quá nàng biết, Hà Chí Hằng có chút cố chấp, không thích nợ ân tình! Cho dù là với anh họ của mình! Mặc dù đôi khi nàng cũng thấy Hà Chí Hằng hơi ngoan cố. Nhưng nàng thấy một cuộc sống yên bình tạm bợ như bây giờ cũng rất tốt.
Hà Chí Hằng gật đầu thật mạnh: “Được!”
“Vậy thì tốt rồi!” Vương Quyên cười vui vẻ, “Anh đi tìm mẹ đi, em đi tìm ba em xin tiền!”
“Ừ!” Hà Chí Hằng chợt nhớ ra nói, “À đúng rồi, anh họ muốn em chuyển đến tổng bộ Tinh Hỏa kiện thân làm việc, nói bên đó nhàn hạ, chỉ là lương có 7.000 thôi, em có muốn đi không?”
Vương Quyên kinh hỉ nói: “Hả? Em đương nhiên muốn đi!”
Chỉ có đồ ngốc mới không muốn đi thôi! Tại tiệm lẩu rửa chén thì chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng vất vả hơn nhiều nha! Nếu có thể, ai lại không muốn làm tiểu bạch lĩnh văn phòng có chút bộ mặt? Nàng thật ra đã sớm muốn bảo Hà Chí Hằng nhắc anh họ một tiếng, không ngờ anh họ trực tiếp sắp xếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận