Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 424: Hoàn toàn đánh không công! Tô Dương vậy mà lâm trận phản chiến!

"Chương 424: Hoàn toàn đánh không công! Tô Dương vậy mà lâm trận phản chiến!"
"Ngươi khỏe, ta gọi Tô Dương, bạn của Tần Sương tỷ!" Tô Dương mỉm cười chủ động đưa tay ra với đối phương.
Đối phương vội vàng đứng lên, chỉnh lại mái tóc, sau đó nhanh chóng bắt tay hắn nói: "Ta tên Điền Vi Ninh, là chủ của bệnh viện thú y này!"
Tô Dương nhìn ra được, đối phương có vẻ hơi... căng thẳng! Có phải khí thế của mình mạnh mẽ quá không? Hắn liếc nhìn tay Điền Vi Ninh, hai bàn tay nàng có rất nhiều vết cào. Có những vết đã đóng vảy, cũng có những vết còn mới.
Sau khi buông tay Điền Vi Ninh, Tần Sương ân cần kéo ghế lại cho Tô Dương: "Ngồi xuống nói chuyện!"
"Ừ!" Điền Vi Ninh đích thân rót cho Tô Dương và Tần Sương mỗi người một ly nước nóng.
Hai nữ nhân viên còn lại đều chủ động chào hỏi Tần Sương, đồng thời tò mò nhìn Tô Dương.
"Vi Ninh, nhìn Tô Dương trẻ vậy thôi chứ là đại lão bản đó nha!" Tần Sương nhận ly nước nóng, cười giới thiệu: "Làm ăn còn mở rộng ra ngoài tỉnh, lại còn mua biệt thự ở Lộc Hồ nữa."
"Ồ!" Điền Vi Ninh có chút ngạc nhiên nhìn Tô Dương.
Không chỉ có nàng, mà cả hai nữ nhân viên trong cửa hàng cũng thay đổi ánh nhìn với Tô Dương! Có thể mua biệt thự ở Lộc Hồ, vậy chắc chắn là người có tiền của cải cả trăm triệu rồi.
"Không ngờ Tô tổng lại làm ăn lớn như vậy!" Lúc này, Điền Vi Ninh không còn dám xem thường Tô Dương nữa.
Tô Dương khiêm tốn nói: "Chỉ là do vận may thôi!"
"Làm ăn đâu chỉ cần vận may!" Người từng mở cửa hàng như Điền Vi Ninh hiểu rất rõ, làm ăn khó khăn như thế nào, ít nhất đối với nàng là như vậy.
"Ừ!" Tô Dương gật đầu.
Điền Vi Ninh tò mò hỏi: "Tô tổng từng làm trong ngành thú cưng chưa?"
"Nếu tính người là thú cưng thì coi như ta đã từng!"
Tần Sương và Điền Vi Ninh đều không nhịn được bật cười, hai nữ nhân viên còn lại cũng vậy. Sau khi cười, tâm tình của Điền Vi Ninh cũng thoải mái hơn, dần dần trải lòng: "Tần Sương tỷ à, chị cũng đừng khuyên em nữa, gần đây nhiều người khuyên em lắm rồi..."
Tần Sương bèn cầu cứu Tô Dương: "Tô Dương, bệnh viện thú y chắc là kiếm được tiền chứ?"
"Cũng có thể!" Tô Dương nghiêm túc gật đầu.
Nhưng chưa để Tần Sương kịp vui mừng, hắn đã chuyển giọng: "Nhưng phải xem là ai làm!"
"Nói thế nào?"
"Tôi có thể gọi cô là Điền tỷ không?"
"Được chứ!"
"Nếu làm theo phong cách của Điền tỷ thì không kiếm được nhiều tiền đâu!" Tô Dương nói thẳng, "Tôi đoán mỗi tháng lợi nhuận của Điền tỷ cũng không hơn hai vạn!"
Tần Sương kinh ngạc nhìn Điền Vi Ninh, Điền Vi Ninh bất lực gật đầu: "Tính ra một năm thì đúng là không hơn hai vạn, cảm giác còn không bằng vào xưởng bắt vít nữa, mà cả năm em còn không được nghỉ, chỉ có Tết mới nghỉ ngơi được vài ngày... Nhưng mà sao anh biết?"
Tô Dương tùy tiện giải thích: "Tần Sương tỷ nhờ tôi xem giúp chị, nên tôi cũng làm qua chút tìm hiểu, Tần Sương tỷ cũng kể cho tôi nghe cách chị kinh doanh cửa hàng, tôi chỉ đoán bừa vậy thôi, ai ngờ trúng phóc!"
"Đoán trúng được như vậy cũng rất lợi hại!" Lúc này Điền Vi Ninh hoàn toàn thừa nhận năng lực của Tô Dương, đoán được lợi nhuận cửa hàng người khác không phải chuyện người thường làm được!
Tần Sương cười không khép được miệng, cảm thấy rất nở mày nở mặt. Tô Dương có vẻ rất coi trọng mình!
Tần Sương nghi ngờ hỏi Điền Vi Ninh: "Nhưng mỗi tháng chưa đến hai vạn cũng đâu có tệ?"
Tô Dương nhắc nhở: "Đừng quên vốn đầu tư, thiết bị y tế thú cưng rất đắt, lại còn nhanh hỏng sau hai ba năm!"
"Một cái máy chụp X-quang DR đã mười bảy vạn, máy siêu âm Doppler màu ba mươi vạn, máy siêu âm, máy CT, bàn khám chữa bệnh, bàn phẫu thuật, máy gây mê, máy điện tim, máy thở, máy phân tích máu, máy phân tích nước tiểu, máy phân tích sinh hóa... Em đều không có đủ tiền để mua loại tốt, nhưng tính ra hết hơn một trăm vạn rồi!" Điền Vi Ninh như tụng kinh kể tên những thiết bị này, cuối cùng thở dài: "Dù sao chờ đến khi thay thiết bị, em làm không công mất hai năm!"
Tần Sương nghe mà lặng người!
Điền Vi Ninh hỏi: "Vậy anh có ý kiến gì không?"
"Chị làm vậy cũng không tệ!" Tô Dương lắc đầu: "Nhưng nếu chị không thay đổi được chính mình thì nên sang nhượng thôi!" Đối phương là người tốt, đạo đức đạt đến 80, lại còn là bạn Tần Sương, nên hắn mới nói vậy.
Người không có binh thì không có tiền, câu này có vẻ hơi bất công, nhưng không phải là không có lý. Tần Sương từng kể với Tô Dương, lần đầu đến bệnh viện thú y này khám bệnh, cô cảm thấy Điền Vi Ninh tính tiền rất phải chăng, nên muốn mua canxi cho mèo, tiện thể giúp Điền Vi Ninh kinh doanh! Kết quả Điền Vi Ninh lại nói mèo của Tần Sương có vẻ không thiếu canxi, nếu thật sự muốn bổ sung thì thêm chút bột cá, bột xương vào thức ăn cho mèo là được...
Bệnh viện thú y đúng là có thị trường, nhưng có thị trường không có nghĩa là kiếm được tiền. Điền Vi Ninh rõ ràng là người không biết cách kiếm tiền! Cô ấy hoàn toàn là đang làm công cho nhân viên và chủ thuê nhà, ngày ngày lao tâm khổ tứ mà không có đồng lương nào!
Nghe Tô Dương nói, Điền Vi Ninh miễn cưỡng cười: "Anh nói cũng đúng!"
Tần Sương lén nhéo Tô Dương một cái, hắn chẳng quan tâm. Người phụ nữ này không hiểu chuyện làm ăn, ngay cả việc thu tiền thuê nhà cũng chẳng rành.
Tô Dương chưa kịp nói gì, một giọng nam đầy khí chất vang lên: "Cậu em nói đúng đấy, Vi Ninh đúng là không hợp để làm ăn!"
Tô Dương quay lại, thấy một người đàn ông cũng đeo kính, mặc áo khoác đen, khoảng ba mươi tuổi. Người này chủ động đưa tay ra bắt tay Tô Dương: "Chào cậu, tôi là Lạc Thần, bạn trai của Vi Ninh!"
"Chào anh, tôi là Tô Dương!" Tô Dương cười đáp lại.
Lạc Thần kéo ghế ngồi cạnh Tô Dương, nói: "Tôi cũng khuyên Vi Ninh sang nhượng cửa hàng đi, tính cô ấy đúng là không hợp làm ăn."
Điền Vi Ninh liếc Lạc Thần, chống cằm, nhẹ nhàng xoay cây bút bi trên tay. Có vẻ cô không muốn phản ứng lại người bạn trai này.
"Bệnh viện thú y vốn đã rất khó!" Tô Dương cười nói: "Ngay cả mấy công ty đứng đầu thị trường cũng còn đang thua lỗ, Điền tỷ làm được đến mức này đã rất giỏi rồi."
"Vi Ninh vốn thích chó mèo, tôi với cô ấy quen nhau cũng vì cái này!" Lạc Thần dịu dàng nhìn bạn gái, Điền Vi Ninh liếc anh ta một cái.
"Nếu thích thì có thể làm bác sĩ thú y, không nhất thiết phải làm chủ!" Tô Dương nhấp một ngụm nước ấm nói: "Mỗi tháng có thu nhập ổn định, không cần quá bận tâm!"
Lạc Thần liên tục gật đầu: "Đúng đúng! Như vậy thì hay hơn! Làm một bác sĩ thú y bình thường là tốt nhất!" Lúc này, Lạc Thần thấy Tô Dương rất thuận mắt!
Tần Sương bất lực cúi đầu, cô nhờ Tô Dương đến khuyên Điền Vi Ninh ở lại, kết quả Tô Dương lại lâm trận phản bội! Nhưng giờ cô cũng thấy có lẽ Điền Vi Ninh nên rời đi. Cả năm không được nghỉ, còn không kiếm được bao nhiêu tiền, thật là đáng thương! Cô cũng không chịu được cảnh khổ cực như vậy!
Nghĩ một chút, cô mới phát hiện Điền Vi Ninh đúng là gần như ngày nào cũng ở bệnh viện thú y.
Tô Dương liếc nhìn Tần Sương rồi nói: "Điền tỷ mở cửa hàng thú cưng ở đây là vì sống gần đây phải không?"
"Ừ!" Điền Vi Ninh gật đầu.
"Sau khi sang nhượng bệnh viện thú y, chị còn muốn làm bác sĩ thú y không?"
"Chắc là có!" Điền Vi Ninh nghĩ ngợi rồi đáp: "Hiện giờ em chỉ giỏi mỗi việc này, mà cũng rất thích!"
"Vậy nếu chị muốn sang nhượng bệnh viện thú y thì có thể cân nhắc đến tôi nhé!" Tô Dương bất lực buông tay: "Tần Sương tỷ nhờ tôi đến khuyên chị ở lại... Có vẻ như tôi lại làm hỏng chuyện rồi!"
Điền Vi Ninh hứng thú nhìn hai người, cảm thấy mối quan hệ giữa họ có gì đó không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận