Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 332: Mơ mơ hồ hồ!

Chương 332: Mơ mơ hồ hồ!
Đối hách Nguyệt, Tô Dương thật sự cảm thấy vừa tức giận lại buồn cười! Bất quá hắn nghĩ lại, hình như mình mới là người chiếm tiện nghi? Hắn nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là thấy sắc nảy lòng tham với ta?"
"Sao có thể nói như vậy? Ta chỉ là hơi xúc động thôi!"
"Ta không tin!"
"Ngươi sao lại tự luyến như vậy?" hách Nguyệt tức giận nói. Nàng đích xác có chút thấy sắc nảy lòng tham, nhưng nàng không quen nhìn vẻ mặt tự luyến của Tô Dương!
"Vậy ngươi nói cho ta, rốt cuộc ngươi xúc động điều gì?"
"Lần trước ngươi giúp ta chào hỏi ngân hàng…"
"Ừ!"
"Cha ta nghi ngờ ta bị ngươi bao nuôi!"
"Hả?"
Điểm này Tô Dương không ngờ tới. Hắn thật sự chỉ tùy tiện giúp một chút. Dù sao đó cũng chỉ là một việc tiện tay. hách Nguyệt không cần, thì người khác cũng không cần!
hách Nguyệt có chút sa sút: "Lúc đó ta tức lắm!"
"Ừm!"
"Ta muốn cho ông ấy biết, nếu như ta bị bao nuôi thì sao chúng ta phải nợ những 200 vạn…" Ta chỉ muốn chọc tức ông ấy!"
"Hiện tại ngươi hối hận?"
"Ừm!" hách Nguyệt khẽ hừ một tiếng. Nếu chuyện này vỡ lỡ, nàng thật không biết phải đối mặt với cha mẹ như thế nào. Cho dù cha mẹ sắp ly hôn.
"Được rồi!"
Tô Dương thở dài một hơi, có chút khó mà đánh giá tính cách của cô nương hách Nguyệt này. Hắn muốn hỏi hách Nguyệt, hiện tại nên làm gì? Hai người bọn họ hiện tại là quan hệ gì? Dù sao cô nương này còn đang dính trong ngực hắn đây!
Nhưng hắn lại cảm thấy có chút dư thừa! Người ta là con gái cũng không để ý, lẽ nào hắn lại đi truy hỏi người ta, muốn chịu trách nhiệm? Mà lại nói ra lời này, có lẽ sẽ khiến hách Nguyệt cảm thấy gánh nặng, cảm thấy áp lực, cảm thấy bị gò bó… Ai cũng biết, hắn từ trước đến nay luôn tôn trọng phụ nữ!
"Cái gì trong túi ngươi đè vào ta thế? Điện thoại sao?" Tô Dương nhìn hách Nguyệt, rồi liếc sang tay trái của mình.
hách Nguyệt ngơ ngác nhìn theo tay trái của Tô Dương, nhìn thấy chiếc điện thoại trên tay hắn. Mặt nàng lập tức đỏ bừng! Mặc dù còn chưa rõ quan hệ giữa hai người, nhưng hách Nguyệt vẫn nghiêm túc bảo Tô Dương dừng bữa tối.
Tài nấu ăn của hách Nguyệt coi như không tệ, ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn gia đình bình thường. Đến tối, Tô Dương lại kéo hách Nguyệt vào phòng ngủ của mình, nàng cũng không từ chối! Mặc dù Tô Dương rất thông cảm cho nàng, không có ý định làm gì cả.
Trong ngực ôm hách Nguyệt mềm mại, Tô Dương dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, dù sao mọi người cứ sống qua ngày đã! Đôi khi, cuộc sống chính là khó được hồ đồ. Ít nhất theo suy đoán về thương mại thì, hắn vị đại lão bản này không thể nào thua cuộc được.
Trong bóng tối, hách Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Ngươi khó chịu lắm sao?"
"Khó chịu cái gì?"
"Chính là cái đó!"
"Ta nhịn một chút là qua thôi..."
"Ta có thể dùng tay mà."
"Ngươi biết sao?"
"À… Mao Hải Hà thỉnh thoảng chiếu phim, ta xem qua một chút!"
"Được rồi!"
"..."
Cuối tuần giữa trưa, Tô Dương dẫn theo Quách Tuyết Cần đến gặp ba vị cổ đông của Hiên Minh quảng cáo do Du Tư Ảnh giới thiệu. Hiên Minh quảng cáo có ba cổ đông, theo thứ tự là người sáng lập công ty Kỷ Tử Hành, giám đốc Uông Hạo Lân và tập đoàn Long Hành.
Thời gian đầu khi mới thành lập Hiên Minh quảng cáo, chỉ có Kỷ Tử Hành là lão bản. Sau này tập đoàn Long Hành góp vốn, chiếm 30% cổ phần của Hiên Minh quảng cáo! Nghề chính của tập đoàn Long Hành là tài chính. Sau này lại tiến vào ngành vật dụng hàng ngày, quảng cáo, siêu thị.
Giám đốc Uông Hạo Lân không phải là người bỏ vốn, nhưng trong tay ông ta có 10% cổ phần của công ty, do chính lão bản Kỷ Tử Hành tặng. Bản thân Uông Hạo Lân rất giỏi, những năm qua Hiên Minh quảng cáo có thể phát triển là nhờ công lao của ông ấy!
Tô Dương hàn huyên một lúc thì nhận ra Kỷ Tử Hành và tập đoàn Long Hành đều có ý muốn bán cổ phần. Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói, ngành quảng cáo rất có tiền đồ, khen Tô Dương có con mắt tinh đời, đã lựa chọn Hiên Minh quảng cáo… Nhưng Tô Dương chắc chắn không tin mấy lời đó! Chỉ có giám đốc Uông Hạo Lân là ngồi một bên, ít lời hơn hẳn.
Tô Dương trò chuyện cùng Uông Hạo Lân, Kỷ Tử Hành liền nói với Tô Dương, Uông Hạo Lân vẫn muốn tiếp tục làm việc! Tô Dương tự nhiên hứa hẹn, nếu Uông Hạo Lân muốn tiếp tục ở lại công ty, hắn sẽ vô cùng hoan nghênh. Hiên Minh quảng cáo không thể thiếu người, không phải Kỷ Tử Hành hay tập đoàn Long Hành, mà là Uông Hạo Lân. Chỉ cần Uông Hạo Lân tiếp tục ở lại, công việc của Hiên Minh quảng cáo sẽ không bị ảnh hưởng lớn!
"Nếu Uông tổng gia nhập tập đoàn Cự Phàm chúng ta, vậy sau này chúng ta sẽ là người một nhà!" Du Tư Ảnh cũng nói thêm vào, "Mà sếp tính tình thế nào anh cũng biết rồi đó, với năng lực của Vương tổng, sếp chắc chắn không bạc đãi đâu!"
Nghe vậy, trên mặt Uông Hạo Lân nở nụ cười nhẹ! Thường xuyên hợp tác với Tinh Hỏa truyền thông, chế độ đãi ngộ của Tinh Hỏa truyền thông như thế nào ông cũng biết rõ. Nói thật, ông không hề bài xích Tô Dương, dù sao cũng có chút ngưỡng mộ một ông chủ như vậy! Mà ông cũng khá quý mến Du Tư Ảnh, cảm thấy làm việc cùng nàng cũng rất vui vẻ.
Bất quá nếu xét trên vị trí cổ đông của Hiên Minh quảng cáo thì vị lão bản này có phần "hào phóng" quá mức! Đều đem lợi nhuận chia cho nhân viên, vậy cổ đông còn kiếm tiền thế nào?
Nhưng Uông Hạo Lân cũng hiểu rõ, ông chủ và hai cổ đông kia đều muốn rời đi, mình cũng chỉ là châu chấu đá xe, không bằng lại nói chuyện với Tô Dương. Bữa cơm này coi như chủ và khách đều vui vẻ, đạt được mong muốn thu mua sơ bộ!
Trên đường về nhà, Tô Dương thấy hách Nguyệt vẫn còn ở nhà, liền lôi kéo nàng đi dạo trung tâm thương mại. Ban đầu, hách Nguyệt còn hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Về việc dạo phố, Tô Dương đã là một lão làng, đều là do luyện tập mà thành. Mới đầu, khi Tô Dương mua quà cho hách Nguyệt, nàng vẫn không muốn nhận. Nhưng sau khi Tô Dương nói rằng số tiền này đều là tiền tiêu vặt, nàng liền chấp nhận. Không bao lâu sau, trên tay nàng đã cầm rất nhiều túi mua sắm, bao gồm một bộ quần áo đẹp, một chiếc túi xách hàng hiệu, cùng một chiếc điện thoại đời mới, tất cả chi tiêu cũng không quá mười vạn.
Đến tối, Tô Dương lại sắp xếp một bữa tối ánh nến. Sau khi bữa tối kết thúc, Tô Dương thử đưa hách Nguyệt về nhà mình. hách Nguyệt xách túi đồ cúi đầu, không hề phản đối. Hôm nay hách Nguyệt đã nghỉ ngơi đầy đủ, Tô Dương liền không khách khí nữa!
hách Nguyệt cảm thấy đầu óc mình có chút mơ hồ. Nhưng nàng không hề bài xích Tô Dương, ngược lại còn vô cùng thích thú loại được chiều chuộng này. Không kể là về mặt tâm lý hay là thân thể. Nàng cảm thấy, khi ở bên Tô Dương sẽ cảm thấy thật ấm áp, rất có cảm giác an toàn!
Thứ hai, Tô Dương đưa hách Nguyệt đến cổng trường, hắn khẽ hôn lên trán nàng: "Đi đi!"
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe cổng trường, lại nhìn sang Tô Dương bên cạnh, hách Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng quyến luyến: "Tô ca, sau này anh sẽ còn tìm em không?" Nàng có chút sợ hãi, rằng chuyến này Tô Dương đi sẽ không quay lại nữa. Mặc dù chỉ mới sống chung hai ngày, nhưng nàng cảm thấy mình hình như không thể rời khỏi Tô Dương được nữa. Tất cả những điều thuộc về hắn, đều khiến nàng mê luyến, khó mà tự kiềm chế!
Tô Dương gật đầu: "Đương nhiên!"
hách Nguyệt vui vẻ cười nói: "Nói đấy nhé!"
"Nói rồi đấy!" hách Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên má hắn, rồi xách hành lý mở cửa xe bước xuống, đứng ở ven đường vẫy tay tạm biệt Tô Dương! Tô Dương cũng vẫy tay, Phùng Hoa liền lái xe rời đi.
Nhìn những con đường xẹt qua, tâm trạng Tô Dương vô cùng sảng khoái. Hắn hé tay ra ngoài cửa sổ, cảm nhận cái lạnh buốt do gió mang đến! Không khí ấm áp trong xe dần trở nên lạnh hơn, thay đổi thành sự tươi mới.
Phùng Hoa nhắc nhở: "Lão bản, tay cứ thò ra ngoài nguy hiểm lắm!"
"Biết rồi!" Tô Dương đóng cửa sổ lại, trong xe lại trở nên ấm áp. Một ngày tươi đẹp, bắt đầu từ giờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận