Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 52: Hai cửa hàng trang trí! Bị chiêu thương bộ hố người!

Chương 52: Hai cửa hàng đang sửa sang! Bị bộ phận chiêu thương lừa!
Trở lại biệt thự, An An vào phòng làm bài tập. Tần Sương ngồi ở ghế ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên phòng khách tầng sáu của Tô Dương. Nơi đó đèn vẫn còn sáng! Bây giờ hắn đang làm gì? Tần Sương không khỏi nảy sinh sự hiếu kỳ đó trong đầu. Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú và thân hình tráng kiện của Tô Dương, mặt nàng chợt nóng lên. Về phòng, nàng lấy bấm móng tay ra, nhẹ nhàng cắt móng.
Ngày hôm sau, Mã Nhiên lái xe đến Tân Đô hoa viên. Sau đó, hắn mừng rỡ cầm vô lăng chiếc U8 để "bồi thường". "Lão bản, tôi có thể quay đầu xe tại chỗ một lần không?" "Được, chỉ một lần thôi nhé!" Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Mã Nhiên, Tô Dương không nỡ từ chối. Mã Nhiên vui vẻ nói: "Cảm ơn lão bản!" Sau khi thử quay đầu tại chỗ một lần, Mã Nhiên vui vẻ chở Tô Dương đến quán lẩu thịt bò Cửu Hương.
Xe vừa dừng trước cửa quán lẩu, Giản Vĩ đã không nhịn được kinh ngạc thốt lên: "Xe gì vậy? To thật!" Quách Phóng nghi ngờ: "Hình như là U8!" Giản Vĩ thở dài: "Là chiếc U8 mà Chu Tử Xuyên nói sao?" Quách Phóng gật đầu. Đàm Gia Hinh thắc mắc: "U8 đắt lắm hả?" Quách Phóng: "Hơn một triệu, dù sao thì tao mua không nổi!" Lúc này, Mã Nhiên hơi nghiêng người về sau, để lộ khuôn mặt tuấn tú của Tô Dương: "Quách Phóng, Giản Vĩ, lên xe!"
Đàm Gia Hinh kinh ngạc: "Đây là xe của lão bản sao?" "Có gì đáng kinh ngạc đâu?" Quách Phóng cười nói, "Lão bản chúng ta vốn rất giàu có, hắn còn mở mấy phòng tập thể hình rất lớn, nổi tiếng khắp Dung Thành!" Đàm Gia Hinh có chút ngơ ngác: "Sao tao không biết gì hết?" Quách Phóng: "Mày có hỏi đâu... Thôi, việc trong quán cứ để mày lo, tao với Giản Vĩ đến chi nhánh một chuyến!" "Được thôi!"
Quách Phóng ngồi vào xe U8, hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Giản Vĩ thì có vẻ hơi rụt rè, không biết để tay chân vào đâu. Chẳng bao lâu, bốn người đã đến cửa hàng món ăn đảo quốc ở trung tâm thương mại Trần Hối. Khi đến trung tâm thương mại Trần Hối, Đổng Phương đã chờ sẵn ở cửa chính. "Tô Dương, cậu thật là không nghĩ đến tôi!" Đổng Phương vẫn không nhịn được nói, "Mở tiệm mà không nói cho tôi biết!" "Đây là cửa hàng thứ hai của tôi, còn có cái thứ ba nữa!" "Cái gì?" "Tôi còn tìm được một cửa hàng khá tốt, cũng cần sửa sang lại!" "Ba quán lẩu?" Đổng Phương ngạc nhiên, "Xem ra cậu làm ăn được lắm đấy!" "Cũng tàm tạm!" Tô Dương cười nói.
"Ghê thật!" Đổng Phương giơ ngón tay cái lên, rồi quan sát Tô Dương một lượt nói: "Tôi thật không ngờ, cậu lại có tài kinh doanh đấy!" "Thôi, chúng ta vào xem trước đã!" Trên đường đi, Tô Dương giới thiệu Quách Phóng và Giản Vĩ cho Đổng Phương. Mở cửa cuốn của cửa hàng món ăn đảo quốc, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Quách Phóng lấy bản vẽ phác thảo thiết kế đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu trình bày chi tiết sửa sang lại cửa hàng với Đổng Phương. Tô Dương đứng một bên yên lặng lắng nghe, không hề ngắt lời, coi như học hỏi. Sau đó, Tô Dương lại đưa họ đến cửa hàng ở phố Bắc Đại. Khi thấy chiếc U8 của Tô Dương, Đổng Phương mới chợt hiểu ra!
Thảo nào Tô Dương cưa đổ được Trần Lỵ! Con gái làm tài chính, tiền bạc qua tay nhiều, gặp không ít ông chủ, tiêu chuẩn đương nhiên cũng sẽ cao hơn. Nếu không, Trần Lỵ đã không kéo đến tận 29 tuổi còn chưa chịu lấy chồng. Nếu chỉ mở quán ăn bình thường, chắc Trần Lỵ sẽ không quan tâm nhiều… Nhưng nếu đi xe U8 thì hoàn toàn khác! Phải biết, người có tài sản mấy chục triệu cũng chưa chắc dám mua U8! Dù sao, đa số người có tiền vẫn còn tư tưởng chưa “lật ngược” được, còn e dè đối với xe sang trọng của nước nhà. Vậy nên? Nhà Tô Dương có tiền lắm sao? Nghĩ đến trước kia sống chung một năm, Tô Dương chưa hề hé lộ chút gì, Đổng Phương không nhịn được buột miệng: Giấu kỹ thật đấy!
Đến cửa hàng ở đầu phố Bắc Đại, Tô Dương cười tươi chào hỏi ông Lý đang phơi nắng rồi dẫn ba người vào trong. Trước đây cửa hàng này là quán nướng xiên, việc cải tạo cũng tương đối đơn giản. Quách Phóng có thể đưa ra yêu cầu sửa sang sơ bộ ngay tại chỗ, Đổng Phương cũng ghi chép lại cẩn thận. Sau khi thỏa thuận xong, trời cũng gần trưa. Tô Dương dẫn mọi người đến một nhà hàng dùng cơm. Ăn được lưng bụng, Tô Dương dặn dò: "Đổng ca, chuyện này phải làm nhanh nhé, tôi đang gấp khai trương!" "Việc này tôi có thể đảm bảo, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị báo giá xong." Đổng Phương vỗ ngực cam đoan, "Chỉ cần báo giá được duyệt, công nhân sẽ vào làm ngay, chắc chắn không làm chậm trễ việc làm ăn của cậu!"
Điểm này Đổng Phương có thể đảm bảo, bây giờ thị trường sửa sang lại không còn như những năm trước. Công ty làm ăn không tốt, rất nhiều thợ sửa chữa không có việc làm! Mà sau khi biết Tô Dương là phú nhị đại, tâm tư của anh ta cũng linh hoạt hơn. Anh ta nghĩ, mình với Tô Dương ở chung một năm, anh ta và Dương Vân đối xử với Tô Dương không tệ, quan hệ hai bên khá tốt. Lần này Tô Dương tìm mình giúp sửa sang lại cửa hàng, chính là một minh chứng! Đổng Phương không mong Tô Dương sẽ đưa anh ta phất lên. Chỉ cần khi có việc, Tô Dương nghĩ đến anh ta là anh ta đã rất hài lòng rồi. "Vậy thì nhờ cả vào anh!" "Yên tâm đi, tôi đảm bảo làm cho đẹp!"
Bốn người ăn uống no say xong, ở bãi đỗ xe ngầm, Đổng Phương đột nhiên hỏi: "Tô Dương, có vài chuyện tôi không biết có nên hỏi không!" "Anh cứ hỏi đi!" Tô Dương thản nhiên đáp. "Cậu với Trần Lỵ xảy ra mâu thuẫn gì à?" "Ơ... Sao anh lại hỏi thế?" Tô Dương còn tưởng Đổng Phương muốn hỏi, vì sao anh rõ ràng giàu có mà lại muốn "giả nghèo" ở trong căn phòng trọ kia! Anh đã nghĩ xong một câu chuyện tự gây dựng sự nghiệp đầy cảm hứng rồi! Kết quả, Đổng Phương lại hỏi về Trần Lỵ. Đổng Phương ngượng ngùng cười nói: "Hai ngày nay, Trần Lỵ có vẻ tâm trạng không được tốt lắm!" "Tôi biết rồi!" Tô Dương hiểu ra, Đổng Phương đang hiểu lầm về quan hệ giữa hai người. Nhưng anh cũng không tiện giải thích nhiều. "Con gái hơi dỗ dành là được thôi!" "Ừ!" Đổng Phương không nói gì thêm, lái xe rời đi.
Sau khi Đổng Phương đi rồi, Quách Phóng đột nhiên hỏi: "Lão bản, cửa hàng ở phố Bắc Đại kia anh định giao cho ai quản lý?" "Cậu có ai giới thiệu không?" Thật ra Tô Dương đã có mấy người được nhắm tới, nhưng họ vẫn còn đang làm ở các quán lẩu khác. Nếu Quách Phóng có người thích hợp, anh sẽ tránh được phiền phức. "Tôi có một người bạn, trước đây cũng từng mở quán ăn nhỏ?" Tô Dương nghi hoặc nhìn Quách Phóng, Quách Phóng tiếp tục giải thích: "Nhưng hai tháng trước cậu ta làm ăn thất bại, lỗ hơn 40 vạn!" "Cậu ta được không đấy?" Quán lẩu của mình còn làm thất bại, liệu có năng lực thật không? "Cậu ta là người trong nghề, năng lực quản lý chắc chắn không có vấn đề!" Quách Phóng bất đắc dĩ nói, "Chỉ là cậu ta chọn mặt bằng kém, bị người của bộ phận chiêu thương của trung tâm thương mại lừa gạt!" "Vậy thì tôi có thể gặp mặt!"
Tô Dương đã đoán được sơ bộ về chuyện bạn của Quách Phóng bị "dính chưởng"! Bộ phận chiêu thương của trung tâm thương mại có trách nhiệm chiêu thương các hộ kinh doanh, đưa vào trung tâm thương mại. Ví dụ như đưa các nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, quốc tế vào để thu hút đám đông. Đồng thời, họ cũng sẽ "lừa" những ông chủ, những người có ý định mở tiệm làm ăn đến thuê mặt bằng tại trung tâm thương mại của họ. Họ sẽ tuyên bố với những ông chủ, người muốn lập nghiệp đó rằng: công ty đứng sau trung tâm thương mại lớn mạnh cỡ nào, sẽ tổ chức những sự kiện quảng bá rầm rộ nào, trung tâm thương mại của họ đã có bao nhiêu thương hiệu lớn đến thuê, sau này sẽ thu hút được bao nhiêu người, làm ăn ở đây chắc chắn sẽ phát tài... Tóm lại, chính là nói cho những ông chủ, những người có ý định làm ăn biết mà nhanh chân đến trung tâm thương mại của họ thuê mặt bằng.
Kết quả là, sau khi nhiều ông chủ bình thường, những người mới lập nghiệp thuê cửa hàng, sửa sang xong, nhập hàng đầy đủ, mang theo lòng mong đợi mở tiệm thì mới phát hiện ra, cả trung tâm thương mại chẳng thấy ma nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận