Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 213: Khuyên can bị bỏng nhân viên! Đi hòa giải?

Chương 213: Khuyên can nhân viên bị bỏng! Đi hòa giải? Vui vẻ trở về nhà, Tô Dương liền hưởng thụ sự dịu dàng của Đào Tuyết. Dạo gần đây cô nàng này rất siêng năng, không kêu khổ cũng chẳng than mệt. Thật đúng là dụng sức phấn đấu, muốn có được một chiếc xe sang cho riêng mình. Tần Sương có chút không được người, một thùng giấy lớn như vậy mà đến giờ cũng chẳng dùng hết bao nhiêu. Đến mười một giờ đêm, Tô Dương vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của Kỷ Quốc Hùng. Thấy là số của Kỷ Quốc Hùng, Tô Dương liền bắt máy ngay. Nếu không có chuyện khẩn cấp xảy ra, Kỷ Quốc Hùng tuyệt đối sẽ không gọi điện cho hắn. Kỷ Quốc Hùng: "Ông chủ, tiệm lẩu xảy ra chút chuyện rồi!" Tô Dương mặc áo choàng tắm ngồi xuống ghế sofa nói: "Nói thẳng đi!" "Trong tiệm lẩu có một đôi vợ chồng xảy ra cãi vã rồi đánh nhau, một nhân viên nam của chúng ta ra mặt khuyên can, không cẩn thận bị người nam đẩy một cái, tay đè vào nồi lẩu đang nóng, hiện tại người đã được đưa đến bệnh viện rồi." Kỷ Quốc Hùng nói nhỏ, "Tôi hiện đang đến bệnh viện, nghe quản lý nói tay của nhân viên kia có thể sẽ để lại sẹo!" Mặt Tô Dương dần dần trầm xuống: "Còn cái người đánh người đâu?" "Bị cảnh sát mang đi rồi!" "Là bệnh viện nào? Ta đến xem một chút!" Nghe Kỷ Quốc Hùng nói tên bệnh viện, Tô Dương liền nhanh chóng quay về phòng ngủ thay quần áo. Mặc quần áo chỉnh tề xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Đào Tuyết một cái: "Công ty tạm thời có việc, ta phải đi một chuyến!" Đào Tuyết lo lắng hỏi: "Không nghiêm trọng chứ?" Tô Dương bất đắc dĩ nói: "Đối với ta thì không nghiêm trọng, nhưng với người khác thì lại rất nghiêm trọng!" Nghe Tô Dương nói vậy, Đào Tuyết liền không lo lắng nữa: "Vậy anh đi đi!" "Ừm!" Lái xe chạy thẳng đến bệnh viện. Ở cửa bệnh viện, Tô Dương nhìn thấy trợ lý của Kỷ Quốc Hùng. Trợ lý dẫn hắn vào bệnh viện, trên giường bệnh hắn nhìn thấy nhân viên kia. Vẫn là một chàng trai trẻ, sắc mặt hơi tái nhợt. Người cao gầy, trông cũng bình thường. Vừa nhìn thấy đối phương, Tô Dương liền nghĩ đến hồ sơ của chàng trai này. Trần Dịch Hiên, tuổi mười chín, tốt nghiệp trung học. Tay trái của cậu ta được băng bó rất kỹ, đang truyền dịch. Cậu có chút ngượng ngùng nói với Kỷ Quốc Hùng: "Kỷ tổng, thực ra tôi ngồi ngoài hành lang truyền dịch cũng được!" "Cái này cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cậu đòi bồi thường, tiền thuốc men bên này chúng tôi sẽ chi trả trước!" Kỷ Quốc Hùng đứng đó, liền mang lại cho người khác cảm giác rất đáng tin cậy. "Đổng Xuân Du, đã thông báo cho người nhà Trần Dịch Hiên chưa?" Đổng Xuân Du nhỏ giọng nói: "Tiểu Trần nói không muốn thông báo!" Kỷ Quốc Hùng nhìn về phía Trần Dịch Hiên, Trần Dịch Hiên vội vàng nói: "Chuyện nhỏ này không cần thông báo đâu ạ!" "Kỷ tổng, ông chủ đến rồi!" Trợ lý của Kỷ Quốc Hùng nhỏ giọng nhắc nhở. "Ông chủ!" "Ông chủ!" "Ông chủ!" Trần Dịch Hiên giãy dụa muốn ngồi dậy, Tô Dương vội vàng ấn cậu ta nằm xuống: "Cậu cứ nằm đi!" "Dạ!" Nghe lời Tô Dương nói, Trần Dịch Hiên ngoan ngoãn nằm xuống. Bất quá cậu vẫn cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh! Tô Dương nhìn tay cậu ta, hít sâu một hơi, dùng giọng ôn hòa hỏi: "Tay không sao chứ?" Trần Dịch Hiên rất không để ý nói: "Không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói không tổn thương đến gân cốt, không ảnh hưởng đến hoạt động của tay!" Đổng Xuân Du nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo!" Trần Dịch Hiên tùy tiện nói: "Ông chủ, tôi không sao, cùng lắm thì cũng chỉ để lại chút sẹo thôi." Nghe Trần Dịch Hiên nói, Tô Dương có chút dở khóc dở cười. Để lại sẹo trên tay cũng chẳng phải là chuyện tốt, tối thiểu là trông không đẹp rồi. Hắn liếc qua độ trung thành của Trần Dịch Hiên, cũng cao trên 80. Tô Dương nói sang chuyện khác, nhìn về phía Đổng Xuân Du: "Tình huống cụ thể là như thế nào?" Đổng Xuân Du kể lại ngắn gọn cho Tô Dương, đại khái giống với những gì Kỷ Quốc Hùng đã nói. Chắc là biết Tô Dương sẽ đến, Đổng Xuân Du đã chuẩn bị sẵn màn hình giám sát. Cảnh sát đã lấy hình từ camera của tiệm lẩu, cô ta cũng đã cho người lấy một bản. Đại khái là cặp đôi ăn lẩu kia không biết vì lý do gì mà gây ồn ào, người nữ động tay trước. Sau đó hai bên đánh nhau, nhân viên của tiệm lẩu đến khuyên can. Trần Dịch Hiên ngăn người nam, Đổng Xuân Du và một người khác kéo người nữ đi. Sau đó Trần Dịch Hiên bị người nam xô một cái, cơ thể mất thăng bằng, tay trái theo bản năng chống xuống, đè vào nồi lẩu nóng. . . Nhìn thấy cảnh cuối cùng, Tô Dương cũng không khỏi nhíu mày. Hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với nguyên nhân mà cặp đôi kia cãi nhau. Nhìn từ video giám sát, hắn khẳng định là đứng về phía nhân viên. Hắn bấm điện thoại cho Liễu Phượng Sơn, bảo anh ta phái một luật sư tinh thông về quản lý trị an và tố tụng hình sự tới. Trần Dịch Hiên nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, việc này cần phải tìm luật sư sao?" Tô Dương rất tự nhiên nói ra: "Đương nhiên là cần chứ!" Nhớ lại thái độ của nhân viên này, hắn lại bổ sung: "Phí luật sư bên này cậu cũng không cần lo lắng, công ty có tiền!" Dù sao phí luật sư của Cửu Hương Ẩm Thực đều giao cho công ty luật Hồng Dự. Tuyệt đại đa số phí luật sư hoặc là chuyển thành lợi nhuận công ty. Hoặc là chuyển hóa thành tiền lương + thưởng cho luật sư. . . Tương đương với đem tiền từ tay trái bỏ vào tay phải. Không cần luật sư thì mới lỗ! Còn chưa đến nửa đêm 12 giờ, luật sư Phùng Đức Tùng ba mươi bảy tuổi đã chạy tới. Anh ta đã nắm sơ bộ về sự việc, liền nói với Tô Dương việc này khá khó để cấu thành tội hình sự. Tình hình cụ thể, còn phải trải qua giám định thương tật! Bất quá kể cả có kết quả giám định thương tật, anh ta vẫn đề nghị đi theo thủ tục hòa giải, tranh thủ bồi thường nhiều hơn. Anh ta đại khái nhìn ra Trần Dịch Hiên đang khó khăn về kinh tế. Vì cả hai bên không có thâm thù đại hận, nên gặp những trường hợp thế này anh đều đề nghị đi theo thủ tục điều đình. Dù sao người bình thường không chịu nổi kiện tụng, có tiền đền bù vẫn thiết thực hơn! Trần Dịch Hiên có vẻ cũng hơi dao động. Luật sư còn chưa đi, đã có một đôi vợ chồng già và một cô gái trẻ đến tìm. Vừa nhìn thấy cô gái trẻ, Tô Dương liền nhận ra cô ta. Không phải chính là cô gái đánh nhau với chồng trong video sao! Tô Dương đứng bên cạnh tiện tay lấy điện thoại ra. . . Đổng Xuân Du và Trần Dịch Hiên cũng nhận ra người phụ nữ kia. Đổng Xuân Du nhíu mày nói: "Các người tới đây làm gì?" Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi khách khí nói: "Chúng tôi là người nhà của Uông Gia Lỗi, lần này là do con trai chúng tôi sai trước, muốn bồi thường chút ít, không biết có thể viết giấy tha thứ được không?" Đổng Xuân Du hỏi: "Các người tính bồi thường bao nhiêu?" "Tiền thuốc men chúng tôi trả, lại bồi thường thêm năm ngàn được không?" Đổng Xuân Du cau mày nói: "Như vậy thì ít quá rồi? Bác sĩ nói tay của cậu ấy có thể sẽ để lại sẹo!" Mẹ của Uông Gia Lỗi, một bà lão gầy gò nhìn lướt qua tay của Trần Dịch Hiên đang nằm trên giường bệnh nói: "Chẳng qua là bị nóng một chút thôi mà! Con trai thì có chút sẹo cũng không sao!" "Vậy thì khỏi nói chuyện, mời các người về cho, chúng tôi đi theo thủ tục pháp luật!" Tô Dương thật sự muốn bật cười vì tức, "Chúng ta sẽ đi theo thủ tục pháp luật!" Thấy Tô Dương lên tiếng, Đổng Xuân Du và Kỷ Quốc Hùng cũng không tiện nói gì. Bà lão kia nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?" Tô Dương bình thản nói: "Ta là chủ của tiệm lẩu!" "Cũng chỉ là bị bỏng chút thôi mà, các ngươi đừng có làm quá. . . Ta nói cho ngươi biết, cháu gái ta làm ở cục thực phẩm Xx, ta khuyên ngươi đừng quá hống hách, coi chừng ta cho ngươi dẹp luôn cái tiệm lẩu!" Tô Dương nghi hoặc hỏi: "Cháu gái bà chức vị cao lắm sao?" "Trưởng khoa, rất trẻ đó!" "Ai vậy?" Tô Dương cố ý làm ra vẻ hơi do dự sợ hãi hỏi, "Trưởng khoa nào?" "Uông Gia Mẫn, ngươi tra một chút là biết ngay!" Tô Dương có chút không nhịn được rồi! Bà lão này, với cháu gái mình là có cái thâm cừu đại hận gì à? Đúng lúc này, người phụ nữ trẻ tuổi nãy giờ im lặng đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi đang quay phim sao?" Tô Dương cười cười, lười nói chuyện với đám người này! Cũng không thể trách bọn họ, bọn họ vừa bước vào cửa Tô Dương đã bắt đầu quay rồi. Với tư cách là ông chủ của một công ty truyền thông đa phương tiện, việc quay phim cũng được coi là sở thích bình thường thôi. Mà vốn dĩ hắn đã cao, khi quay phim đám người này, nhìn qua giống như đang nghịch điện thoại. Giới trẻ bây giờ, thường xuyên dính lấy điện thoại, nhìn rất bình thường. "Thật sự đang quay?" Cha của Uông Gia Lỗi cũng lo lắng. "Ta thấy các người không có chút thành ý nào cả!" Tô Dương đổi chủ đề, "Nếu không các người cứ nói chuyện với luật sư công ty của chúng tôi đi!" Phùng Đức Tùng lập tức đứng ra nói: "Tôi là Phùng Đức Tùng, luật sư của Cửu Hương Ẩm Thực, các người có thể nói chuyện với tôi!" Cha của Uông Gia Lỗi căn bản không thèm để ý luật sư, ông ta có chút ý thức được không ổn: "Có thể xóa video không?" "Việc này không được!" Tô Dương cười lắc đầu. Đúng lúc này, cha của Uông Gia Lỗi đột nhiên đưa tay muốn giật điện thoại của Tô Dương. Nhưng tốc độ phản ứng của Tô Dương, làm sao có thể để ông ta toại nguyện được? Tô Dương nhẹ nhàng lùi một bước, Kỷ Quốc Hùng, Đổng Xuân Du và cả Phùng Đức Tùng vội vàng đứng ra trước mặt Tô Dương! Hai bên giằng co một hồi, nhưng rõ ràng phe Tô Dương khí thế mạnh hơn! Thấy không thể làm gì, người nhà họ Uông đành xám xịt rời đi. Trần Dịch Hiên nằm trên giường nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, hay là cứ nhận năm ngàn tính đi?" Cậu không muốn vì chuyện của mình mà khiến tiệm lẩu không mở được nữa. "Không sao, một trưởng khoa cũng không làm gì được chúng ta đâu!" Tô Dương vừa cười vừa nói, "Hơn nữa, người nên lo lắng bây giờ phải là cô trưởng khoa kia mới đúng!" Lúc nói câu này, Tô Dương đột nhiên cảm thấy mình có chút khí chất của nhân vật phản diện! Hiện tại Cửu Hương Ẩm Thực đã là một thế lực lớn trong giới lẩu địa phương. Nhân viên chính thức vượt quá 1.400 người, mỗi năm nộp thuế rất đầy đủ, còn đạt được không ít bằng khen và vinh dự! Lần trước Hiệp hội ẩm thực tổ chức hội nghị, một vị phó lãnh đạo cấp trên còn biểu dương Cửu Hương Ẩm Thực tại hội nghị, cổ vũ Cửu Hương Ẩm Thực tiếp tục phát triển sự nghiệp, hi vọng Cửu Hương Ẩm Thực có thể giống đáy nồi vớt, trở thành đầu tàu mới trong chuỗi nhà hàng lẩu của cả nước. Hiện tại Cửu Hương Ẩm Thực, chỉ cần không phạm sai lầm về nguyên tắc, thật sự không phải ai cũng có thể lay chuyển được! Thật sự là xem hắn như một ông chủ nhỏ của một tiệm lẩu bình thường! "Vâng!" Lời của Tô Dương, trong mắt Trần Dịch Hiên vẫn có sức nặng. "Kỷ tổng, anh quen biết Uông Gia Mẫn sao?" Kỷ Quốc Hùng gật đầu: "Đã từng quen biết!" Tô Dương hiếu kỳ hỏi: "Người thế nào?" Hắn chỉ quen biết cục trưởng và phó cục. . . Kỷ Quốc Hùng nhận xét khá đúng trọng tâm: "Cảm giác cô ấy là người không tệ, năng lực cũng rất mạnh!" "Vậy anh gọi điện thoại cho cô ấy đi!" Tô Dương nghĩ ngợi một chút rồi nói, "Hỏi xem người nhà Uông Gia Lỗi có phải là người thân thích của cô ấy không, nếu đúng thì cứ kể hết sự tình vừa rồi cho cô ấy nghe, chủ yếu là lời nói uy hiếp của người nhà họ Uông, xem thử. . . thái độ của cô ấy!" "Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận