Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 44: Tiểu tử, phải cẩn thận tiệm này chủ thuê nhà!

Chương 44: Tiểu tử, phải cẩn thận chủ nhà này!
Nghĩ đến muội tử, Tô Dương liền nghĩ đến Trần Lỵ, sau đó liền có một loại cảm giác tinh lực không có chỗ nào để xả! Mở cửa sổ ra cho gió lạnh thổi vào một chút, tấm thẻ mua xe trên tay hắn hóa thành một chút ánh sáng trắng, tiêu tan không thấy tăm hơi. Cùng lúc đó, các loại số liệu liên quan đến chiếc U8 hiển thị ở trước mặt hắn. Màu sơn xe hắn chọn là màu Đen Diệu Thạch mà hắn thích, nội thất thì chọn màu xám, những cái khác đều là bản cao cấp nhất. Sau khi chọn xong các chi tiết, tài khoản của hắn cũng bị trừ mất 126 vạn! Nhìn 108 vạn còn lại trong tài khoản, Tô Dương liền cảm thấy không đủ tiền tiêu. Nghĩ ngợi một hồi, hắn lần lượt chuyển ba mươi vạn vào tài khoản cửa hàng Tinh Hỏa Thể hình khu Thanh Long và cửa hàng khu công nghệ cao. Sau đó lại chuyển hai mươi vạn đến cửa hàng Tinh Hỏa Thể hình phố Bắc Đại, kết quả trong tay chỉ còn lại có 38 vạn! Không quay vòng tiền không được. Bởi vì hắn tăng lương, tiền lương của cửa hàng khu công nghệ cao và cửa hàng phố Bắc Đại không đủ để chi trả. Còn về cửa hàng Tinh Hỏa Thể hình khu Thanh Long, bọn họ chủ yếu phụ trách các kế hoạch tuyên truyền, cần chế tạo và mua sắm các loại vật dụng quảng cáo và hoạt động. Nhìn 38 vạn tệ trong tài khoản, Tô Dương ngược lại không có gì cảm giác cấp bách. Chống đỡ thêm hai ba ngày nữa bốn cửa hàng liền có thể phát lương! Suy nghĩ một chút Tô Dương cảm thấy có chút buồn cười, hắn thân là ông chủ vậy mà cũng giống như nhân viên, cũng rất mong chờ ngày mùng 7 hàng tháng được nhận lương. Hắn lấy điện thoại ra, tìm số của Đổng Phương gọi. "Tô Dương, có chuyện gì không?" Đổng Phương có chút nghi ngờ hỏi. "Đổng ca, em có một vụ trang trí nhỏ, chắc cũng chỉ tầm hơn mười vạn, anh bên đó có hứng thú không?" "Thịt muỗi cũng là thịt, đương nhiên là nhận rồi!" Đổng Phương ở trong điện thoại hỏi, "Vụ gì vậy?" "Đổi một nhà hàng món ăn đảo quốc thành tiệm lẩu, thời gian tương đối gấp, tốt nhất tháng này là xong được!" "Bạn anh à?" "Của em!" Đổng Phương cao giọng hỏi: "Của cậu?" Tô Dương cười nói: "Em mở đấy!" "Sao cậu không nói với tôi?" "Hôm đó định nói, nhưng mà anh nói hăng say quá...em không chen mồm vào được!" Nghe Tô Dương nói vậy, nhớ tới cảnh tượng ngày đó, Đổng Phương ngược lại có chút ngại ngùng... Theo thường lệ, tại phòng gym, hắn dốc hết sức để phát tiết hết năng lượng dư thừa ra ngoài.
Buổi chiều hôm đó Tô Dương liền đi đến phố Bắc Đại. Lúc ấy hắn để ý thấy cửa hàng kia ở ngay gần phố Bắc Đại. Đi tới trước cửa tiệm mặt tiền đường kia, thấy thông tin cho thuê vẫn còn đó, Tô Dương thở phào nhẹ nhõm. Cửa hàng này có hai mặt tiền đường, diện tích ước chừng không dưới hai trăm năm mươi mét vuông. Trước cửa hàng còn có một khoảng đất trống tương đối rộng. Nhìn tình hình các cửa hàng lân cận, có lẽ có thể bày bán ở bên ngoài. Xung quanh cửa hàng cũng là các loại quán đồ nướng, xiên nướng, lẩu cá, lẩu ếch, với các quán ăn, hẳn là khu phố ăn uống tương đối hút khách ở gần đây. Xung quanh đều là khu dân cư nhỏ được xây từ mười năm trước, tỷ lệ lấp đầy rất cao, lại có bãi đỗ xe công cộng. Lúc ấy Tô Dương không cần đến kỹ năng diễn dịch thương nghiệp, đã chọn trúng ngay cửa hàng này. Chỉ là cảm thấy lợi nhuận hơi có chút "Nhỏ bé" so với tiệm lẩu ở Phi Đạt quảng trường kém rất nhiều, nên không trực tiếp ra tay. Sau hơn một tháng bôn ba điều tra, bây giờ hắn cảm thấy mỗi tháng kiếm được bảy, tám vạn ở cửa hàng có vẻ cũng không tệ! Nhìn cái biển hiệu "Trương Ký xiên nướng" của tiệm này, Tô Dương có chút tò mò không biết chủ quán trước đã làm ăn kiểu gì mà để cửa hàng thành ra như vậy. . . Rõ ràng vị trí đắc địa như vậy mà! Chẳng lẽ là hương vị quá tệ? Chắc cũng chỉ có khả năng này! Vừa xuống xe, chuẩn bị gọi vào số điện thoại của chủ cho thuê nhà để lại, ông cụ bán tạp hóa ở cạnh liền cầm quạt hương bồ đi tới. Vị đại gia kia cười ha hả hỏi: "Tiểu tử, cậu muốn thuê cái tiệm này à?" "Đúng vậy, cháu thấy vị trí của tiệm này tạm được!" Tô Dương nghi hoặc hỏi, "Đại gia, tiệm này là của bác à?" "Không phải của ta!" "Dạ!" "Nếu cậu muốn thuê cái tiệm này làm ăn, thì phải cẩn thận với cái tên chủ nhà!" "Sao vậy ạ?" Tô Dương hạ điện thoại xuống, có chút hiếu kỳ nhìn vị đại gia này. Hắn đã dùng thử diễn dịch thương nghiệp rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì. "Trước đây tiệm này là Trương Ký xiên nướng, hương vị ngon, giá cả lại phải chăng, người xung quanh đều thích ăn, làm ăn coi như được!" "Dạ!" Tô Dương nghiêm túc lắng nghe. "Về sau chủ nhà thấy người ta làm ăn tốt, liền trực tiếp đuổi người ta đi, sau đó dùng biển hiệu của người ta mở quán xiên nướng!" Tô Dương tiếp tục hỏi: "Vậy sao giờ không mở nữa?" "Ha ha!" Đại gia có chút hả hê nói, "Hương vị thì dở, phục vụ lại kém, số lượng thì còn không đủ, một cái đùi gà mà cũng cắt ra làm mười bốn que để bán, đúng là lòng dạ độc ác, kết quả bị khách quen thích ăn xiên nướng ở xung quanh tẩy chay, tháng trước mới đóng cửa!" "Ra là vậy!" Tô Dương gật đầu, đối với vị chủ nhà này cũng hết sức khinh thường. "Nghe nói hắn thua lỗ ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn, đấy là còn chưa tính tiền thuê nhà đấy nhé!" Đại gia vui vẻ dùng tay so hình số bảy, "Nếu tính cả tiền thuê nhà và tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, hắn thua lỗ ít nhất cũng phải hơn bảy mươi vạn!" "Vậy cũng coi như nhận được một bài học." Đại gia quạt quạt hương bồ nói: "Ta không phải là không cho cậu thuê, ta chỉ là muốn cậu cẩn thận một chút cái tên kia thôi, mấy ngày nay cứ có ai đến ta đều nhắc nhở một câu!" "Cảm ơn đại gia!" Tô Dương đoán chừng, cái cửa hàng này có thể để trống lâu như vậy còn chưa cho thuê, nói không chừng còn phải đa tạ vị đại gia này! Gặp phải một ông chủ có tiền sử như thế này, người bình thường thuê cửa hàng làm ăn cũng sẽ bị rụt rè! Hắn cũng không do dự nhiều, bấm số điện thoại của chủ cho thuê nhà. Căn cứ vào diễn dịch, ít nhất trong vòng một năm vị chủ cho thuê nhà này sẽ không thể làm ra yêu sách gì. Rất có thể là đã bị hiện thực cho một bài học nhớ đời, trở nên trung thực hơn rồi! Mặc dù chủ nhà này đáng ghét, nhưng vị trí cửa hàng này sẽ không bỏ trống được bao lâu nữa. Năm nay, những kẻ cứng đầu thật sự quá nhiều. Thà tiện cho hắn thì hơn! Vừa thấy Tô Dương gọi điện đến, đại gia nhắc nhở: "Tiểu tử, nhớ chú ý nâng cao điều khoản bồi thường vi phạm hợp đồng lên một chút đấy!" Tô Dương gật đầu: "Cháu hiểu rồi!" Rất nhanh Tô Dương đã bấm được số điện thoại của chủ cho thuê nhà. "Hai đồng!" "Ba vạn!" "Phanh!" "..." Trong điện thoại truyền đến tiếng đánh mạt chược. "Ai đấy?" "Xin hỏi ông có muốn cho thuê cái cửa hàng ở đường Tân Tinh không?" "Muốn thuê chứ, đương nhiên là muốn thuê!" Chủ cho thuê nhà nghe Tô Dương muốn thuê cửa hàng, lập tức tỉnh táo hẳn, nói là sẽ đến ngay lập tức. Cúp điện thoại, Tô Dương liếc mắt nhìn sang cửa hàng tiện lợi của đại gia. "Đại gia, tiệm này là của bác à?" "Đúng!" "Mã Nhiên!" Tô Dương gọi một tiếng với Mã Nhiên đang ngồi xổm hút thuốc bên cạnh thùng rác. Mã Nhiên tuy là hút thuốc, nhưng sẽ không hút thuốc ở trong xe. "Có chuyện gì, ông chủ?" "Chọn ba cây thuốc lá nào mà cậu thích, thích đồ uống gì thì cứ chọn ba thùng, tôi thanh toán!" Mã Nhiên kinh hỉ nói: "Thật ạ?" "Cứ tự nhiên!" Đại gia ở bên cạnh nói ra: "Tiểu tử, không cần phải khách sáo vậy đâu, ta chỉ nhắc nhở cậu một câu thôi!" Tô Dương cười nói: "Không có gì đâu, dù sao cũng phải mua thôi, còn không bằng tiện đường mua ở chỗ bác!" Sau đó, Tô Dương lấy năm gói hoa, hai thùng nước khoáng, hai thùng soda và một ít thanh sô cô la từ cửa hàng của đại gia, để vào sau thùng xe của Mã Nhiên. Hắn tuy không hút thuốc lá, nhưng cũng có thể mua để biếu người khác. Mã Nhiên chọn lấy một thùng Coca Cola, một thùng Sprite, một thùng nước khoáng. Lúc chọn thuốc lá, Tô Dương thấy hắn đưa tay về phía mấy loại thuốc lá giá mười mấy đồng một bao, liền quyết định đưa luôn cho hắn ba cây thuốc lá Nhuyễn Vân. Trước đây hắn thấy Mã Nhiên từng hút thuốc Nhuyễn Vân, nhưng chi tiêu tháng này rõ ràng là đã giảm bớt. Cầm ba cây thuốc lá, Mã Nhiên vui vẻ hớn hở. Ông chủ cửa hàng tạp hóa liền tính cho Tô Dương giá gốc. Sau khi thanh toán hơn ba nghìn tệ, đại gia bảo bà bạn già lấy ra hai chiếc ghế nhỏ, để Tô Dương và Mã Nhiên ngồi đợi ở cửa tiệm. Cũng không lâu lắm, một chiếc Mercedes màu trắng dừng ở trước cửa tiệm. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, miệng ngậm điếu thuốc, dáng người mập lùn đi xuống. Hắn liếc nhìn Tô Dương và Mã Nhiên đang đứng ở cửa hàng tạp hóa bên cạnh, sắc mặt rõ ràng cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận