Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 374: Trốn về Dung Thành, vay xuống!

Chương 374: Trốn về Dung Thành, vay được rồi! Vương Quyên là khách, còn Hà Chí Hằng là bạn gái, ba mẹ Tô Dương cũng không tiện để nàng xuống bếp nấu ăn. Bất quá Vương Quyên vẫn vô cùng tích cực giành lấy một rổ rau cần, nói có thể giúp một tay sơ chế! Thấy Vương Quyên xách rổ đi ra vòi nước ngoài sân, Hà Chí Hằng cũng đi theo sát bên. Không bao lâu, dì ba của Tô Dương cũng đi ra. Đến khi Tô Dương ra, cô dâu mới và dì ba đã đang nhặt rau. Giữa mùa đông, ba người tay đều cóng đỏ lên. Tô Dương cũng tiến tới phụ giúp! Thấy Tô Dương ngồi xổm bên cạnh mình, Vương Quyên cả người đều khẩn trương. "Ấy... Lão bản!" "Đây không phải công ty, gọi ta ca đi!" "Ca?" Vương Quyên cẩn thận từng chút một gọi. "Ừ!" Vương Quyên nhìn lão bản nhanh tay lẹ chân nhặt hết lá rau cần, liền biết bình thường ở nhà lão bản chắc chắn cũng chẳng hề lười biếng. Đồng thời, nàng cũng càng thêm khâm phục lão bản! Đúng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà! "Vương Quyên!" Tô Dương đột ngột gọi. "Dạ?" "Ở công ty, quan hệ của ta và biểu đệ, ngươi tạm thời đừng nói ra ngoài, biết không?" "Dạ được!" Vương Quyên không hiểu ý lão bản, nhưng cô cảm thấy cứ làm theo lời lão bảo là được rồi. "Cảm ơn!" Tô Dương vừa cười vừa nói, "Lát nữa cho cô một phong hồng bao lớn!" Vương Quyên ngại ngùng cười cười. Ngày mùng hai tết, Tô Dương bị ba mẹ thúc giục, cuối cùng lái xe đi đón bạn gái. Sau khi dặn dò với ba mẹ Trần Lỵ xong, Tô Dương gặp được Trần Lỵ. Trần Lỵ mặc quần jean ôm sát, làm lộ ra vòng mông đầy đặn như quả đào mật của nàng. Chiếc áo lông trắng đơn giản khiến cả người nàng nổi bật, trắng trẻo hồng hào. Nàng trang điểm rất nhạt, không có phấn mắt, son môi, má hồng... cái gì cũng không! Xách theo chiếc túi không quá đắt tiền, nhưng mang chút sắc hồng nhạt của đồ hiệu. Trông có vẻ mộc mạc giản dị, lại toát ra vẻ chín chắn, ưu nhã của cô nàng tri thức. So với trang phục công sở khi làm việc ở công ty và bộ đồ thoải mái mà nàng vẫn thường mặc lúc ở Dung Thành, thì hoàn toàn là hai phong cách khác nhau! "Thế nào, kiểu này có phải là kiểu mẹ anh thích không?" Trần Lỵ xoay một vòng tại chỗ, rồi có chút mong đợi hỏi. Tô Dương khen: "Em xinh như vậy, mẹ anh chắc chắn sẽ thích em thôi!" Thật ra, hắn hiểu rõ, mẹ hắn có lẽ là chẳng kén chọn gì đâu! Chỉ cần là con gái, sống sờ sờ, không có thiếu sót lớn gì... dẫn về, mẹ hắn chắc chắn đều sẽ vui vẻ! "Vậy thì tốt rồi!" Được Tô Dương khen, trong lòng Trần Lỵ không còn hồi hộp nữa. Mặc dù Tô Dương đều nói, chỉ là phối hợp để qua mặt gia đình thôi. Nhưng nàng vẫn rất xem trọng lần đầu gặp gỡ người nhà của Tô Dương này! Theo Tô Dương đi xuống lầu, ngồi lên xe hắn, Trần Lỵ liền soi gương tô lại lớp son dưỡng. Thấy Tô Dương không khởi động xe mà chỉ nhìn chằm chằm mình, nàng cầm thỏi son hỏi: "Anh muốn tô không?" "Muốn!" "Cho!" Tô Dương nhẹ nhàng cúi người, rồi hôn lên môi Trần Lỵ! Rất lâu sau, Tô Dương mới trở lại vị trí của mình. Trần Lỵ có chút xấu hổ liếc nhìn ngoài cửa sổ xe, phát hiện không có ai mới hơi yên tâm: "Chúng ta đi nhanh đi!" "Ừ!" Đến khi Tô Dương mang Trần Lỵ về nhà, Trần Lỵ đương nhiên được ba mẹ Tô Dương nhiệt tình chào đón. Trần Lỵ cũng được người thân của Tô Dương yêu mến, nhận được không ít tiền mừng tuổi. Ngược lại, Hà Chí Hằng khi thấy Trần Lỵ thì hơi kinh ngạc. Hóa ra lời đồn là thật... Trần Lỵ thật sự là bạn gái của biểu ca mình! Trần Lỵ lần đầu đến nhà Tô Dương, cảm thấy có chút bất ngờ. Nàng cứ nghĩ nhà Tô Dương phải khá giả lắm chứ! Chẳng lẽ Tô Dương là người tự mình gây dựng sự nghiệp? Hay là phía sau anh ta có người khác chống lưng? Dù sao thì cổ phần cũng có thể ủy quyền cho người khác nắm giữ mà! Với năng lực của Tô Dương, việc được những nhân vật lớn giúp đỡ và yêu mến cũng là điều rất bình thường! Đến tối khuya, khi người thân lần lượt ra về, Tô Dương ngồi xuống bên cạnh Trần Lỵ nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay ngủ lại nhà anh nhé?" Trần Lỵ lắc đầu: "Không được!" "Tại sao?" Tô Dương thân thể cường tráng, nhu cầu về chuyện kia cũng khá mạnh mẽ! Nếu như bên cạnh không có phụ nữ thì còn đỡ. Có phụ nữ mà không thể chạm vào thì thật khó chịu. "Mẹ em bảo em về nhà!" Trần Lỵ có chút xấu hổ cười nói, "Còn bảo phải chờ đến khi cưới mới được cho anh!" "Mẹ em không biết chuyện của chúng ta à?" "Em chưa nói!" Trần Lỵ nhỏ giọng nói, "Chẳng phải mới quen nhau không lâu sao?" "Vậy đành vậy!" Đến lúc Tô Dương đưa Trần Lỵ về nhà, nửa đường Tô Dương đột nhiên rẽ vào một con đường xi măng khá vắng vẻ. "Có phải là đi nhầm không?" Trần Lỵ hạ điện thoại xuống nghi hoặc nói. Tô Dương nín cười: "Không có!" "Anh..." Trần Lỵ thấy Tô Dương cười gian, lập tức hiểu ra, nàng bĩu môi, "Nhưng em không mang cái đó!" "Không sao, hôm nay lúc đi đón em, anh tiện đường mua ở siêu thị rồi!" Trần Lỵ không nhịn được liền đưa tay nhẹ nhàng véo một cái vào cánh tay Tô Dương. Nhưng cũng không có chút sức lực nào! Đưa Trần Lỵ về đến nhà, mẹ Trần Lỵ mở cửa liền có chút phàn nàn nói: "Chẳng phải đã nói bảy giờ là về đến nhà rồi sao? Đã hơn mười một giờ rồi đấy!" "Tụi con đi siêu thị một chút!" Trần Lỵ cười giơ cái túi lên, "Còn mua quần áo mới cho mẹ với ba nữa!" "Thôi đi, chúng ta có đồ mặc rồi, đừng có phí tiền, để dành mà dùng khi kết hôn đi!" Mẹ Trần Lỵ lịch sự giữ Tô Dương ở lại, nhưng Tô Dương hiểu ý cáo từ ngay. Ở nhà Tô Dương, ba hắn có chút nhíu mày nói: "Cô Trần Lỵ kia đúng là không tệ, nhưng có hơi bị lớn không?" "Ông biết cái gì? Phụ nữ lớn tuổi hơn biết chăm lo người khác, con trai chúng ta chỉ thiếu một người vợ hiền như thế thôi!" Mẹ Tô Dương phản bác, "Mà con bé Trần Lỵ kia tính tình không tệ, trông lại còn rất xinh xắn, xứng đôi với con trai của chúng ta lắm!" "Ừ, cũng đúng!" "..." Sau khi về nhà, ba mẹ Tô Dương đều bày tỏ sự hài lòng đối với Trần Lỵ, nhưng mẹ hắn lại bắt đầu khuyên hắn kết hôn. Điều này làm cho Tô Dương có chút đau đầu! Trời ạ! Lúc không có bạn gái thì giục có bạn gái. Có bạn gái rồi thì lại giục kết hôn. Kết hôn xong có phải là còn muốn giục có con? Có con rồi thì có phải lại giục sinh con thứ hai, thứ ba? Hắn thật sự hơi mệt, muốn buông xuôi tất cả! Tết nhất vội vàng kết thúc, mấy ngày còn lại thì đi thăm họ hàng, hoặc là chờ người thân đến nhà làm khách. Lần này, người thân đến nhà cũng lại hỏi hắn bao giờ kết hôn sinh con... Năm còn chưa hết, người thân vừa đi khỏi, hắn liền mượn cớ công ty bận, phải quay về Dung Thành! Còn biểu đệ của hắn thì sớm đã đi đến nhà bạn gái chơi rồi, chắc cũng là không muốn ở nhà chờ đợi lâu thêm. Tô Dương hỏi Trần Lỵ, Trần Lỵ lập tức bày tỏ bản thân cũng muốn trốn. Thế là hai người quyết định cùng nhau trốn về Dung Thành! Đưa Trần Lỵ trốn về Dung Thành, trở về biệt thự Lộc Hồ, hắn vừa nằm xuống ghế sofa liền không muốn động đậy. Ăn Tết, so với việc hắn làm việc liên tục một tháng còn vất vả hơn! Trần Lỵ chắc cũng giống như hắn, cũng rúc vào trong lòng hắn nằm vật ra. Hai người dính nhau như keo da gà lại qua một ngày, kỳ nghỉ đông cũng kết thúc. Vào buổi tối, Tô Dương nhận được tin tức từ Điền Hán Hùng, ngân hàng cấp trên đã thông qua đơn xin vay vốn của hắn. Họ thúc giục bên ngân hàng gấp chút, trong vòng bảy ngày chắc chắn sẽ giải ngân cho hắn! Việc Tô Dương thế chấp kinh doanh để vay vốn lần này xem như đã xin đúng thời điểm. Bình thường mà nói đầu năm và cuối năm đều là thời điểm dễ được ngân hàng cho vay nhất! Đầu năm ngân hàng vừa mới bắt đầu phân bổ hạn mức cho vay mới, vốn tương đối dồi dào, tiêu chuẩn phê duyệt cũng dễ hơn. Cuối năm thì ngân hàng lại muốn hoàn thành chỉ tiêu kinh doanh năm, nên có thể nới lỏng tiêu chuẩn phê duyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận