Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 158: Ngươi đã bị dời ra nhóm trò chuyện! Đến từ phụ đạo viên quan tâm!

Chương 158: Ngươi đã bị dời khỏi nhóm chat! Đến từ sự quan tâm của phụ đạo viên! Tô Dương có chút buồn cười trước phản ứng của Giang Bình Nguyên. Dù vậy hắn cũng biết, Giang Bình Nguyên đang trêu chọc mình. Giang Bình Nguyên còn nói thêm: "Nếu Ninh Giai Kỳ biết thành tựu bây giờ của ngươi, chắc sẽ hối hận c·h·ế·t mất thôi!". "Không cần phải nâng cô ta lên đâu!". "Nhìn có vẻ như ngươi đã hoàn toàn dứt ra được rồi." Giang Bình Nguyên cười ha hả nói, "Quả nhiên, đàn ông có sự nghiệp sẽ hoàn toàn khác biệt!". "Chuyện cũng qua lâu rồi." Tô Dương nghĩ một chút nói, "Chuyện này không cần nói cho người khác biết!". Giang Bình Nguyên có chút lúng túng nói: "Khụ khụ… Đã muộn rồi!". "Hả?". "Ngươi xem trong nhóm chat kìa!". Tô Dương vừa nghe điện thoại, vừa mở group bạn học lên. Bên trong quả nhiên đã nổ tung!"Thật sao? Bây giờ Tô Dương là đại lão rồi hả?". "Đương nhiên là thật, lớp trưởng Giang chính miệng nói với ta, Tô Dương hiện giờ có hơn hai nghìn nhân viên, là một đại lão đúng nghĩa luôn!". "Chẳng phải Tô Dương đang mở quán lẩu sao? Sao lại thành đại lão rồi?". "Quán lẩu chuỗi mà!". "…". "@Tô Dương: Tô đại lão, cầu bao nuôi!". "@Tô Dương: Mau ra giải thích một chút đi, nếu không giải thích thì coi như đã thừa nhận rồi đó!". "@Tô Dương: Phát đạt rồi thì quên luôn bạn bè cũ sao?". "Tô Dương không phải người như vậy, chắc là không để ý tin nhắn trong nhóm thôi!". "Ta cũng tắt thông báo nhóm nè!". "…". "Ha ha ha!" Giang Bình Nguyên cười nói trong điện thoại, "Ta chỉ buột miệng cảm thán một chút thành tựu của ngươi với con khỉ, còn hẹn nó đi Dung Thành ăn lẩu, ai ngờ con khỉ lại tung chuyện của ngươi lên nhóm". Tô Dương nói với Giang Bình Nguyên: "Vậy nồi lẩu tự cậu trả tiền đi nhé!". "Sao cậu lại keo thế?". "Không keo thì sao ta k·i·ế·m tiền được!". "Cậu nói cũng có lý, ta không cãi lại được!". Sau khi tán gẫu với Giang Bình Nguyên thêm vài câu, Tô Dương liền cúp điện thoại. Hắn không hề tức giận Giang Bình Nguyên, hắn làm ăn đều làm theo luật pháp, đóng thuế cho nhà nước đầy đủ! Thật tình mà nói, khi nhìn thấy đám bạn học trong nhóm chat bàn tán về "thành tựu sự nghiệp" của mình. Hắn vẫn có chút cảm giác hư vinh bùng nổ! Nhưng thấy quá nhiều tin nhắn tag tên mình, Tô Dương nghĩ một lát, cũng không trả lời từng người. Mà là trực tiếp lì xì trong nhóm bạn học. Một lần lì xì hai ngàn tệ, trong nhóm lập tức sôi trào. "Đại gia Tô hào phóng quá!". "Cảm ơn lão bản!". "Lão bản hào phóng!". "Ba ba, lì xì thêm tí nữa đi!". "Chúc Tô tổng làm ăn phát đạt, tài nguyên dồi dào!". "Lão bản còn t·h·iếu chó săn không? Cần người trang trí không?". "A ta là vua may mắn! Yêu ngươi ôi Tô Dương!". "…". Tô Dương liếc mắt một cái, phát hiện phụ đạo viên Nhiễm Dĩnh cũng lén lút c·ướp lì xì trong nhóm, còn gọi lão bản hào phóng, rồi gửi kèm ảnh động quỳ lạy lão bản. Hắn liền không kìm được khóe miệng của mình! Hắn xem như đã hiểu, vì sao có nhiều đại gia lại thích quét quà trong phòng livestream! Sau đó, hắn lại nh·ậ·n được vài tin nhắn riêng của bạn học cũ, nhận thêm hai cuộc gọi. Đa số là những người thời đại học có quan hệ tương đối tốt với hắn. Số ít quan hệ bình thường, hoặc nhìn tên mà không nhớ ra mặt mũi cũng tới nói lời chúc mừng! Tô Dương đều nghiêm túc trả lời từng người. Bao gồm cả người gọi mình ba ba trong nhóm chat. Đó là Bàng Đống, bạn cùng phòng đại học của hắn. Bàng Đống cũng là một tên tương đối khép kín, ngoài chơi game ra thì hắn rất t·h·í·c·h xem chân dài của các nhóm nhạc nữ Hàn Quốc! Vì Tô Dương thường xuyên ra căn tin ăn cơm, nên tên lười Bàng Đống này thường xuyên nhờ Tô Dương mua cơm giúp. Da mặt hắn cũng khá dày! Chu Kiện Siêu: "Tô đại lão, cho tao mượn hai ngàn, tháng sau có lương tao trả mày!". Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Dương đều sững sờ. Tô Dương: "Cậu tìm người bên cạnh mượn đi!". Chu Kiện Siêu: "Sao có thể? Cậu giờ là đại lão rồi, còn để ý đến hai ngàn tệ này à?". Tô Dương trực tiếp cho đối phương vào danh sách đen! Ngu xuẩn! Sau khi chặn Chu Kiện Siêu, Tô Dương lại lên tiếng trong nhóm bạn học: "Ta công việc khá bận, áp lực cũng rất lớn, ít khi để ý tin nhắn trong nhóm, gần đây đúng là có k·i·ế·m được chút tiền, nhưng trên người cũng đang có khoản vay ngân hàng... Không nói nhiều nữa, mọi người vui vẻ thêm tí nhé!". Nói xong, Tô Dương lại tiếp tục lì xì hai ngàn tệ trong nhóm bạn học! Đám bạn học lại bắt đầu vui vẻ c·ướp lì xì. "Tô tổng hào phóng quá!". "Tô tổng có thể lì xì ít lại, không cần lì xì nhiều thế!". "Đúng vậy, c·ướp được vài đồng là tôi đã vui cả ngày rồi!". "Vay cơ à! Tô tổng gan lớn thật đấy!". "Đúng là muốn làm ăn thì phải gan lớn, gan lớn thì sống, gan nhỏ thì ch·ế·t đói!". "Tô tổng đây là vay tiền của chúng ta rồi lại lì xì cho chúng ta à? Cảm động quá đi! Có muốn tôi lấy thân báo đáp không?". "Ha ha ha… Lan Lệ Hồng, cô chẳng phải đã kết hôn rồi sao?". "Tô Dương cố gắng lên, tranh thủ làm nên thành tựu, sau này ta còn có cái để khoe là cùng trường với cậu!". "Đúng vậy, vinh quang của khóa mình đều nhờ vào cậu!". "Tô tổng cố lên!". "…". Chu Kiện Siêu cầm điện thoại, sắc mặt âm trầm nhìn số tiền 23 tệ lẻ trên màn hình. Hôm nay vận may của hắn quá kém, Tô Dương lì xì tổng cộng bốn nghìn tệ, kết quả hắn chỉ c·ướp được hai mươi ba tệ! Thấy trong nhóm bạn học một đám người bàn luận về Tô Dương, mà gần như đều khen ngợi Tô Dương, hắn không nhịn được lên tiếng: "Tô Dương phát đạt thì liên quan gì đến các người? Cần phải thổi phồng hắn lên như thế không? Hắn có khi là nhà có chút tiền thôi!". Lan Lệ Hồng: "Chẳng lẽ không thể vui vẻ thay bạn học cũ một chút sao?". Chu Kiện Siêu: "@Lan Lệ Hồng: Người ta phát đạt rồi chưa chắc đã nhớ đến cô đâu!". Giang Bình Nguyên: "@Chu Kiện Siêu: Nghe cái giọng điệu âm dương quái khí này, không phải cậu đi vay tiền Tô Dương đấy chứ?". Thấy câu này, Chu Kiện Siêu mặt lập tức đờ ra! Lan Lệ Hồng: "Chắc chắn là vậy rồi, Chu Kiện Siêu chuyên đi vay tiền lung tung, mà chẳng bao giờ chịu trả!". Giang Bình Nguyên: "@Lan Lệ Hồng: Hắn mượn tiền cô à?". Lan Lệ Hồng: "Hồi còn học đại học hắn mượn tôi hai trăm tệ, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ đấy!". Ngay sau đó, lại có thêm vài bạn học thời đại học lên tiếng, kể chuyện bị Chu Kiện Siêu mượn tiền. Có người bị mượn vài trăm, có người đến cả ngàn, mà Chu Kiện Siêu đến giờ vẫn chưa trả! Cả đám người bắt đầu lên án Chu Kiện Siêu! Ngoài việc không quen thói Chu Kiện Siêu vay tiền không trả ra, còn do Chu Kiện Siêu dám nói xấu Tô Dương. Dù sao họ cũng vừa c·ướp được nhiều lì xì của Tô Dương như vậy, tiền còn đang nóng hổi. Ngược lại bọn họ không ghen ghét gì Tô Dương, chủ yếu là sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Ghen cũng không ghen nổi! Bọn họ thật sự không có ý định ôm đùi Tô Dương. Một là vì ai cũng đã có công việc riêng. Hai là vì trước kia quan hệ cũng bình thường, không đủ mặt dày để làm như vậy! Tô Dương hiện giờ phát đạt, chịu lì xì cho bọn họ thì bọn họ thấy rất vui vẻ, cảm giác Tô Dương người này rất hào phóng! So với Tô Dương, Chu Kiện Siêu thật sự không ra gì! Giang Bình Nguyên: "@Chu Kiện Siêu: Tốt nghiệp lâu thế rồi, trả tiền đi!". Chu Kiện Siêu: "Không có tiền!". Đúng lúc này, màn hình điện thoại của hắn đột ngột lóe lên, rồi văng ra khỏi nhóm bạn học. "Bạn đã bị chủ nhóm Nhiễm Dĩnh dời ra khỏi nhóm chat!". Thấy thông báo này, Chu Kiện Siêu tức giận đấm mạnh xuống giường: "Mẹ kiếp! Đồ đàn bà ngu xuẩn! Con m·a tr·á!". Bị đá khỏi nhóm chat, hắn cảm thấy vô cùng điên tiết, nhưng lại không thể làm gì được! Chỉ có thể nằm trên giường, ôm gối xả giận! Trong nhóm bạn học, phụ đạo viên Nhiễm Dĩnh lên tiếng: "Được rồi, tôi đã đá hắn đi rồi, số tiền cho vay kia coi như mua một bài học đi! Nếu thực sự không được thì chỉ còn cách nhờ đến p·h·á·p luật thôi!". "Phụ đạo viên đá tốt lắm!". "Cuối cùng thì tôi cũng trút được cơn giận!". "Đã sớm không ưa hắn rồi, lại còn không biết xấu hổ mà đi nói xấu Tô Dương!". "So với Tô Dương, hắn đúng là một đống phân ch·ó thối!". "Thật sự là quá đã ghiền!". "Mấy đồng tiền đó bây giờ tôi không cần nữa!". "…". Đối với việc phụ đạo viên đá Chu Kiện Siêu ra khỏi nhóm, các thành viên đều vỗ tay khen hay! Về chuyện đòi nợ, bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ đã không còn bất cứ hy vọng gì. May mà hồi đó họ cũng không cho vay nhiều tiền! Cùng lúc Tô Dương đang lướt video, hắn nhận được tin nhắn của phụ đạo viên Nhiễm Dĩnh: "Cái tên Chu Kiện Siêu vay tiền của rất nhiều bạn học mà không trả đó, bị tôi đá ra rồi!". "Ừm!". Tô Dương đại khái hiểu ý của phụ đạo viên. Nhiễm Dĩnh: "Trong khi làm việc, cậu cũng nên chú ý đến sức khỏe nhé!". "Được rồi!". Tô Dương không ngờ, tốt nghiệp đã hai năm, mà hắn vẫn được phụ đạo viên hỏi han ân cần! Hồi còn học đại học, hắn chưa từng có đãi ngộ này. Một học kỳ có thể thấy phụ đạo viên ba lần, đã là vinh hạnh của hắn rồi! Tô Dương không biết rằng, đúng vào lúc này, còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang xem thông tin trong nhóm bạn học mà cắn răng, lặng lẽ rơi lệ. Cảm giác hối hận tột cùng đang gặm nhấm lấy cô ta! Nhưng cô ta cũng hiểu rõ, mình không thể quay lại được nữa rồi! Nhưng dù Tô Dương biết được, hắn cũng sẽ không để ý đến người phụ nữ này. Đến cuối tháng 3, bên phía Cửu Hương thực phẩm, Tô Dương đưa cho Đàm Dương Hoành vài công thức đồ ăn linh thực, cũng được thông qua xét duyệt của cơ quan chính phủ, có thể trực tiếp đưa vào sản xuất! Lần này tốc độ xét duyệt tương đối nhanh. Đàm Dương Hoành ba ngày hai đầu chạy đi xét duyệt, có lẽ đã trở thành người quen ở đó! Bên phía Vị Mỹ Giai, nhà bếp đã được trang hoàng gần như xong, cửa hàng cũng được trang trí vô cùng thuận lợi, đầu bếp cũng đã tuyển xong, đoán chừng đầu tháng sau có thể chính thức khai trương. Đối với chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc, Tô Dương vẫn tương đối coi trọng, dù gì cũng có thể bổ sung thêm một số lượng nhân viên đáng kể. Hắn đối với những ngành nghề lao động đông đúc có lợi nhuận nhất định đều có hứng thú. Bây giờ số lượng nhân viên của năm công ty dưới trướng hắn thực sự vẫn chưa đạt đến hai ngàn, nhưng đang tăng lên rất nhanh! Đến cuối tháng, bên phía Tinh Hỏa truyền thông lại truyền tới tin tức tốt, số lượng người theo dõi của Doãn Vấn Vũ cũng đã phá một triệu. Điều này khiến cho tâm trạng của Tô Dương rất tốt! Vì thế hắn không chút do dự mà tăng tiền thưởng cho nhân viên. Tất cả nhân viên được thưởng năm trăm tệ, các thành viên trong đội của Doãn Vấn Vũ được một vạn, giống như Hạ Tĩnh Thư lần trước. Tô Dương định làm chuyện này thành một khoản tiền thưởng cố định. Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn sẽ không tăng lương cho nhân viên của Tinh Hỏa truyền thông, nhưng có thể thưởng cho bọn họ thêm! Để bọn họ biết, mỗi lần công ty đạt được thành tựu, ông chủ của bọn họ cũng sẽ không quên công lao của họ. Đến cuối tháng, Chiêm Khánh Phi cũng mời Tô Dương đi quán bar chơi. Tô Dương đương nhiên đồng ý. Có điều lần này Hách Nguyệt, Mao Hải Hà, Thường Nghệ Đình đều không đến. Bọn họ có vẻ như bận việc gì đó, cần phải đi làm. Nhưng Chiêm Khánh Phi lại dẫn theo một người khiến Tô Dương có chút bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận